Không Có Gì Mãi Mãi
Chương 21
– Bệnh tả? – Benjamin Wallace rít lên. – Anh đang bảo với tôi rằng bệnh viện này có người bị bệnh tả?
– Tôi e rằng đúng vậy.
– Anh có hoàn toàn chắc chắn không?
– Không còn nghi ngờ gì nữa. – Bác sĩ Ritter nói.
Phân của anh ta nhung nhúc khuẩn phẩy. Độ pH động mạch thấp, huyết áp giảm, tim đập nhanh và da tím tái. Theo luật, tất cả những trường hợp bệnh tả và những bệnh lây truyền khác đều phải được báo cáo tức khắc lên Bộ Y tế và Trung tâm kiểm soát bệnh dịch ở Atlanta.
– Ben, chúng ta phải báo cáo thôi.
– Họ sẽ tức khắc đóng cửa! – Wallace đứng lên, lồng lộn. – Trời tru đất diệt tôi đi. Tất cả bệnh nhân ở đây sẽ phải bị kiểm dịch. Anh ta biết mình bị bệnh không?
– Không. Anh ta không nói được tiếng Anh. Đó là một người Ấn.
– Ai đã tiếp xúc với anh ta?
– Hai y tá và bác sĩ Taft.
– Và bác sĩ Taft đã chẩn đoán đó là bệnh cúm?
– Phải. Anh sẽ sa thải cô ta chứ?
– Ờ không, – Wallace nói. – Ai chẳng có lúc sai lầm. Không nên khinh suất. Biểu đồ ghi là bệnh cúm thể bụng à?
– Vâng.
Wallace đi đến quyết định.
– Cử để thế. Còn anh làm ngay việc này. Truyền ven chống mất nước, dùng dung dịch Ringer lactat. Cho Tetacyline. Nếu chúng ta phục hồi được dung tích máu và nước của bệnh nhân ngay lập tức thì anh ta có thể qua khỏi trong vài giờ.
– Chúng ta sẽ không báo cáo? – Bác sĩ Ritter hỏi.
Wallace nhìn vào mắt ông ta.
– Báo cáo một ca cúm thể bụng ư?
– Còn về hai y tá và bác sĩ Taft?
– Cũng cho dùng Tetracyline luôn. Tên bệnh nhân là gì?
– Pandit Jawah.
– Cho cách ly bốn mươi tám tiếng. Trong khoảng chừng đó hắn sẽ khỏi hoặc sẽ chết.
Honey hoảng sợ thật sự. Cô hớt hải đi tìm Paige.
– Tớ cần cậu giúp đở.
– Có chuyện gì vậy?
Honey kể cho bạn nghe chuyện về anh chàng Ấn độ.
– Tớ muốn cậu nói chuyện với anh ta. Anh ta không nói được tiếng Anh, mà cậu lại biết tiếng Ấn.
– Tiếng Hindu.
– Thì cũng thế cả. Cậu sẽ thông ngôn hộ mình chứ?
– Tất nhiên.
Mười phút sau, Paige nói chuyện với Pandit Jawah. Năm phút sau nữa, Honey đón Paige ở ngoài hành lang.
– Anh ta nói gì?
– Anh ta nói: “Tôi chết mất”. Mình bảo: “Anh sẽ khỏe thôi”. Anh ta bảo phải cầu xin thượng đế. Mình giải thích là chúng ta sẽ chữa chạy ngay. Anh ta rất cám ơn.
– Mình cũng cám ơn cậu.
– Thế bạn bè để làm gì nào?
– Bệnh tả là thứ bệnh có thể dẫn đến tử vong trong vòng hai tư tiếng đồng hồ vì mất nước, hoặc cũng có thể chữa khỏi chỉ trong vài giờ. Năm tiếng sau đợt chạy chữa tích cực, Pandit Jawah đã gần như trở lại bình thường.
Paige ghé lại thăm Jimmy Ford.
Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy cô.
– Chào. – Giọng anh ta vẫn còn yếu, nhưng sức lực thì đã tiến triển một cách thần kỳ.
– Thế nào? – Paige hỏi.
– Tuyệt. Chị có nghe chuyện một bác sĩ bảo với bệnh nhân: “Tốt nhất anh phải bỏ rượu, bỏ thuốc và ngừng sinh hoạt tình dục”. Bệnh nhân nói: “Tôi chẳng xứng đáng với cái gì tốt nhất đâu. Tốt thứ hai là gì, bác sĩ?”
Bây giờ thì Paige biết rằng Jimmy Ford sẽ khỏi.
Mallory vừa hết phiên trực, đang định đi gặp Kat thì nghe tên mình bị xướng lên. Hắn ngần ngừ, tự hỏi có nên mặc kệ mà chuồn đi không. Tên hắn lại bị xướng một lần nữa. Miễn cưỡng, hắn nhấc máy.
– Bác sĩ Mallory.
– Bác sĩ, xin ông đến ngay phòng cấp cứu số 2. Có một bệnh nhân…
– Rất tiếc, – Mallory nói. – Tôi hết giờ rồi. Tìm ai khác vậy.
– Không còn ai ở đây xử lý được ca này. Hiện bệnh nhân bị chảy máu dạ dày, tình trạng nguy cấp. E rằng chúng ta có thể mất người bệnh nếu…
– Mẹ kiếp!
Thôi được. Tôi sẽ đến ngay. Mình phải gọi cho Kat và báo rằng mình sẽ đến muộn.
Bệnh nhân trong phòng cấp cứu là một người đàn ông quãng sáu mươi. Ông ta gần như mê man, nhợt nhạt như xác chết, mồ hôi đầm đìa, thở nặng nhọc, rõ ràng là đau khủng khiếp. Mallory nhìn lướt ông ta và nói:
– Đưa vào phòng mổ, stat!
Mười lăm phút sau, bệnh nhân đã ở trên bàn mổ.
Bác sĩ gây mê đang theo dõi huyết áp.
– Tụt nhanh quá.
– Bơm thêm máu cho ông ta.
Ken Mallory bắt đầu phẫu thuật, chạy đua với thời gian. Chỉ mất một giây đã cắt lớp da, tiếp đến là lớp mớ, lớp mạc, lớp cơ và cuối cùng là lớp màng bụng trong mờ, “lần vải lót” của ổ bụng. Máu chảy tràn ra từ dạ dày.
– Gọi ngân hàng máu gửi đến đây bốn đơn vị. – Mallory bắt đầu đốt các động mạch để cầm máu.
Ca mổ kéo dài bốn tiếng, và đến khi kết thúc, Mallory mệt phờ. Hắn cúi nhìn bệnh nhân và nói.
– Ông ta sẽ sống.
Cô y tá tặng Mallory một nụ cười nồng nàn.
– Thật may có anh ở đây, thưa bác sĩ Mallory.
Ken ngắm cô ả. Cô ta trẻ, xinh xắn và rõ là đang mời mọc. Phải xếp hàng sau thôi, cô em ạ, Mallory nghĩ. Hắn quay sang một bác sĩ nội trú năm đầu.
– Đóng bụng ông ta lại và chuyển sang phòng hồi sức. Sáng mai tôi sẽ đến kiểm tra.
Mallory cân nhắc xem có nên gọi điện cho Kat không, nhưng bây giờ đã là nửa đêm. Hắn gửi cho cô một tá hoa hồng.
Sau khi điểm danh vào lúc sáu giờ sáng, Mallory đến phòng hồi sức để thăm người bệnh vừa mổ đêm qua.
– Ông ta đã tỉnh. – Y tá thông báo.
Mallory lại gần giường bệnh.
– Tôi là bác sĩ Mallory. Ông cảm thấy thế nào?
– Cứ nghĩ đến chuyện suýt chết là tôi tháy khỏe ngay, – người bệnh nói yếu ớt. – Người ta bảo bác sĩ đà cứu sống tôi. Đúng là cái chuyện chết tiệt. Tôi đang ngồi trong xe đi dự tiệc tối thì đau quặn lên, và chắc là tôi đã ngất đi. Thật may bệnh viện lại ở ngay gần, và người ta đã mang ngay tôi vào phòng cấp cứu.
– Số ông hên đấy. Ông mất rất nhiều máu.
– Người ta bảo chỉ chậm thêm mươi phút là tôi đi tiêu. Tôi muốn cám ơn bác sĩ.
Mallory nhún vai.
– Tôi chỉ làm phận sự của tôi thôi.
Người bệnh chăm chú nhìn hắn.
– Tôi là Alex Harrison.
Cái tên không có ý nghĩa gì với Mallory.
– Hân hạnh được biết ông, ông Harrison. – Ken bắt mạch người bệnh. – Bây giờ ông còn đau nữa không?
Một chút thôi, nhưng tôi đoán người ta đã tống cho tôi khá nhiều thuốc.
– Thuốc giảm đau sẽ tiêu dần, ông đừng lo. Và đau đớn cũng sẽ hết. Rồi ông sẽ khỏe lại.
– Tôi sẽ phải nằm viện bao lâu?
– Vài ngày nữa là ông ra viện thôi.
Một nhân viên phòng hành chính bước vào mang theo một số tờ khai của bệnh viện.
– Ông Harrison, để làm hồ sơ, bệnh viện cần biết ông có bảo hiểm y tế không?
– Ý anh muốn biết tôi có trả nổi viện phí không chứ gì?
– Tôi không nói như vậy, thưa ông.
– Anh có thể kiểm tra ở nhà băng San Francisco Fidelity. – Ông ta nói khô khan. – Tôi là chủ nhà băng đó.
Buổi chiều, khi Mallory đến thăm bệnh cho Alex Harrison, hắn thấy một người đàn bà quyến rũ ngồi bên cạnh ông. Cô ta cỡ ngoài ba mươi, tóc vàng, thon thả và ăn bận sang trọng với bộ váy Adolfo mà Mallory ước tính phải hơn một tháng lương của hắn.
– A! Người hùng của chúng ta đây rồi, – Alex Harrison nói. – Bác sĩ Mallory, đúng không nhỉ?
– Vâng. Ken Mallory.
– Bác sĩ Mallory, đây là con gái tôi, Lauren.
Cô ta chìa ra bàn tay mảnh dẻ, tỉa tót.
– Cha tôi nói bác sĩ đã cứu sống ông.
Ken mỉm cười.
– Vì thế mới tồn tại nghề bác sĩ.
Lauren nhìn hắn tán thưởng.
– Không phải tất cả các bác sĩ đâu.
Mallory thấy rõ hai con người này không thuộc về một bệnh viện tỉnh. Hắn nói với Harrison.
– Ông đang bình phục, nhưng để cho yên tâm, có lẽ ông nên gọi bác sĩ riêng.
Alex Harrison lắc đầu.
– Không cần thiết. Ông ta có phải là người cứu sống tôi đâu. Mà chính là anh. Anh có thích làm việc ở đây không?
Một câu hỏi lạ lùng.
– Có chứ. Nhưng sao ông hỏi vậy?
Harrison ngồi dậy trên giường.
– À tôi đang nghĩ. Một anh chàng bảnh trai, đầy năng lực như anh có thể có một tương lai rực rỡ. Tôi không nghĩ anh sẽ có nhiều tương lai ở một nơi như thế này.
– Ờ. Tôi…
– Có lẽ định mệnh đã mang tôi đến đây.
Lauren xen vào.
– Tôi nghĩ ba tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn với anh đấy.
– Lauren nói đúng. Anh và tôi cần phải nói chuyện nghiêm túc hơn khi tôi được ra viện. Tôi muốn mời anh về nhà ăn tối.
Mallory nhìn Lauren và nói chậm rãi.
– Tôi rất hân hạnh.
Đời hắn đã sang trang.
Ken Mallory bắt đầu thấy việc làm tình với Kat là không dễ dàng.
– Tối thứ hai được không, Kat?
– Tuyệt vời.
– Hay lắm. Anh sẽ đón em ở…
– Khoan đã! Em vừa sực nhớ ra. Tối hôm đó em phải đón bà chị họ từ New York đến chơi.
– Thế thứ ba?
– Thứ ba em phải trực.
– Thứ tư thì sao?
– Em đã hẹn với Paige và Honey rồi.
Mallory phát sốt lên. Thời hạn của hắn đang đến gần.
– Thế thứ năm?
– Thứ năm thì được.
– Tuyệt. Anh đến đón em nhé?
– Không. Tại sao chúng ta không hẹn nhau ở Chez Pnisse nhỉ?
– Được thôi. Tám giờ nhé?
– Em đã nóng lòng rồi đây.
Mallory đợi ở tiệm ăn đến tận chín giờ mới gọi điện cho Kat. Không có trả lời. Hắn chờ thêm nửa tiếng. Chắc cô ta hiểu sai, hắn nghĩ. Cô ta không thể cố ý lỡ hẹn với mình.
Sáng hôm sau, hắn gặp Kat ở bệnh viện. Cô chạy tới bên hắn.
– Ôi Ken, em xin lỗi? Thật ngớ ngẩn hết sức. Em định chợp mắt một chút trước khi gặp anh. Thế rồi em ngủ thiếp đi và khi em tỉnh dậy thì đã nửa đêm. Tội nghiệp anh yêu. Anh đợi em có lâu không?
– Không, không. Không sao. – Con đàn bà ngu ngốc! Hắn áp sát vào cô. – Anh muốn kết thúc cái đang làm dở, bé ạ. Anh phát điên khi nghĩ về em.
– Em cũng thế, – Kat nói. – Em không thể chờ được nữa.
– Tuần sau chúng ta có thể …
– Ôi cưng, tuần sau em bận mất rồi.
Thế là lại hỏng.
Thời gian thì cứ trôi đi.
Kat đang tường thuật lại sự việc cho Paige nghe thì chuông reo.
– Xin lỗi. – Cô nhấc phôn.
– Bác sĩ Hunter. – Cô lắng nghe giây lát. – Cám ơn. Tôi sẽ đến ngay. – Cô dập máy. – Mình phải đi đây. Cấp cứu.
Paige thở dài.
– Thì còn cái quái gì nữa!
Kat rảo bước dọc hành lang rồi theo thang máy xuống phòng cấp cứu. Bên trong đặt hơn hai chục chiếc giường, tất cả đều chật kín. Kat nghĩ nơi đây giống như một căn phòng khổ nạn, ngày và đêm nhồi đầy những nạn nhân của các vụ đụng xe, đâm chém, bắn giết, đầy những cánh tay cẳng chân lệch lạc. Một tạp cảnh những cuộc đởi đứt vỡ. Đối với Kat, đây là một góc của địa ngục.
Một phục vụ viên lao đến:
– Bác sĩ Hunter…
– Chuyện gì vậy? – Cô hỏi. Họ len tới chiếc bàn cấp cứu ở cuối phòng.
– Ông ta bất tỉnh. Trông như bị đánh đập tàn tệ. Mặt và đầu méo mó, mũi bị gẫy, trật một bên khớp vai, ít nhất có hai chỗ gẫy trên cánh tay phải và…
– Sao lại gọi tôi?
– Đội cấp cứu thấy có vết thương ở đầu. Có thể chấn thương não.
Họ đã đến chỗ nạn nhân nằm. Mặt người đó bê bết máu, sưng to, bầm dập. Ông ta đi giày da cá sấu và tim Kat hụt một nhịp. Cô nhao tới nhìn kỹ hơn.
Đó là Lou Dinetto.
Kat thành thạo đưa ngón tay kiểm tra da đầu và mắt hắn. Chắc chắn có chấn thương.
Cô chạy vội tới điện thoại và quay số.
– Bác sĩ Hunter đây. Tôi muốn cho scan đầu. Bệnh nhân tên là Dinetto. Lou Dinetto. Hãy gửi xe đẩy đến đây stat.
Kat bỏ máy và quay lại với bệnh nhân. Cô bảo người phục vụ.
– Ở lại đây với ông ta. Khi nào xe đến, hãy đưa ông ta lên tầng ba. Tôi chờ ở đó.
Ba mươi phút sau, trên tầng ba, Kat đang nghiên cứu CAT scan.
– Ông ta bị xuất huyết não, sốt cao và sốc nặng. Tôi muốn để ông ta ổn định lại trong hai tư tiếng. Sau đó mới có thể quyết định khi nào thì mổ được.
Kat tự hỏi chuyện xảy ra với Dinetto có ảnh hưởng gì đến Mike không. Và như thế nào.
Kat ăn tối với Mallory trong một quán ăn nhỏ, riêng biệt ở gần bờ vịnh. Ngồi đối diện với Mallory, nhìn hắn, Kat cảm thấy hối tiếc. Lẽ ra mình không nên dính vào chuyện này, Kat nghĩ. Mình đã biết tỏng ý đồ của hắn ta, vậy mà mình vẫn thích ở bên hắn.
Gã đàn ông chết tiệt? Nhưng bây giờ mình không thể dừng kế hoạch lại được nữa.
Họ đã uống cà phê.
Kat vươn qua bàn.
– Chúng ta về chỗ anh nhé, Ken?
Chắc ăn rồi, Mallory nghĩ.
Kat cựa quậy trong ghế một cách khó chịu.
– Ôi! – Cô nhăn nhó.
– Em sao thế? – Mallory hỏi.
– Em không biết. Em xin lỗi một phút được không?
– Tất nhiên. – Hắn nhìn cô đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh.
Khi trở ra, cô nói:
– Không đúng lúc rồi, cưng ạ. Em xin lỗi. Anh đưa em về nhà thôi.
Hắn chằm chằm nhìn cô, cố giấu thất vọng. Định mệnh khốn kiếp đang âm mưu chống lại hắn.
– Được! – Mallory nói cộc lốc. Hắn đã sẵn sàng nổ tung.
Hắn chỉ còn đúng năm ngày nữa.
Năm phút sau khi Kat trở về nhà, chuông cửa réo lên. Kat mỉm cười. Mallory đã tìm được cớ quay lại, và cô thầm rủa mình sao lại hài lòng đến thế. Cô đi ra mở cửa.
– Ken…
Rhino và Shadow đứng lù lù ở đó. Kat cảm thấy một cơn sợ hãi đột ngột. Hai tên ép cô lùi vào phòng.
Rhino lên tiếng:
– Cô sẽ mổ cho ngài Dinetto!
Cổ họng Kat khô khốc.
– Vâng.
Bọn này không muốn có bất cứ điều gì xảy ra cho ông ấy.
– Tôi cũng vậy, – Kat nói. – Bây giờ thì xin các anh, tôi rất mệt và…
– Có khả năng ông ấy chết không? – Shadow hỏi.
Kat ngập ngừng.
– Trong phẫu thuật não luôn luôn có nguy cơ…
– Tốt nhất cô không nên để điều đó xảy ra.
– Hãy tin tôi. Tôi…
– Không được để chuyện đó xảy ra. – Hắn nhìn Rhino. – Đi mày.
Kat nhìn bọn chúng đi ra.
Đến cửa, Shadow quay lại và nói:
– Cho bọn này gửi lời chào Mike. – Kat chợt đờ người ra.
– Đó là là một kiểu đe doạ của các anh phải không?
– Bọn này không đe doạ ai hết, bác sĩ. Bọn này chỉ bảo cho mà biết thôi. Nếu ngài Dinetto chết thì cô và thằng em chó chết của cô sẽ cùng bị xoá tên trong cuốn sổ cuộc đời, hiểu không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!