Hắn muốn hất em trai ra, ai ngờ thằng nhóc này bám quá chặt, nét mặt hắn như sắp sụp đổ.
“Tại sao nhà họ Diêm lại nuôi ra một đứa mất mặt như mày?”
Diêm Đông Lâm không hề cãi lại, từ bé đến lớn cậu chàng đã quen với cái miệng độc của anh trai mình rồi.
“Anh ơiiiii!!!”
Bên tai tràn đầy âm thanh ồn ào, Diêm Quan Thương bị người gào mà phiền cả não: “Cút! Đờ mờ mày éo chê mất mặt nhưng mà ông đây ngại mất mặt!”
Diêm Đông Lâm ôm chân anh trai lắc đầu, giọng nói đầy hối tiếc như thể không tài nào quay lại được nữa: “Anh ơi, vô dụng thôi, vô dụng thôi”.
Giọng điệu tràn đầy bất lực, giống như có những chuyện đã qua rồi, có muốn hối hận cũng quá muộn màng.
Diêm Quan Thương không hiểu.
Diêm Đông Lâm khóc gào, “Mặt mũi của anh trong công ty đã sớm bị em làm cho mất sạch!”
Diêm Quan Thương:…
Thấy anh trai một mực yên lặng, Diêm Đông Lâm cũng không biết xấu hổ. Từ bé cậu chàng đã biết rằng bản thân chẳng có bản lĩnh gì, nhưng trước kia khi anh trai cậu đang ngồi trên ngôi cao sức khỏe tốt đẹp đã có người tới tìm, châm ngòi ly gián, nói một đống lời xấu, dụ dỗ cậu đoạt quyền của anh trai.
Cậu không có năng lực cậu công nhận, nhưng cậu đâu có ngu, có anh trai, cậu có thể bớt đi một trăm năm nỗ lực, chẳng lo ăn chẳng lo uống, sao lại đi nghe vài lời xúi giục để rời bỏ tình thân.
Mặc dù những người đó nói xấu anh trai bên tai cậu thật đấy, nhưng nó nào có ảnh hưởng gì đến cậu đâu.
Cậu sống cùng anh ấy hơn hai mươi năm, thói hư tật xấu của anh ấy cậu không biết, còn cần người khác tới kể?!
Diêm Đông Lâm kêu gào khàn giọng: “Em còn ngại gì mất mặt nữa đâu! Mặt em đã sớm ném đi sạch sẽ rồi!”
“Cho dù hiện giờ mặt của em có rớt ngay dưới chân, em cũng không thèm nhặt nó lên nữa!!!”
Đúng lúc này, Tô Chiết bê d1a trái cây đi đến: “Cậu Đông Lâm…”
Diêm Đông Lâm vốn đang quỳ một chân dưới đất lập tức bật dậy, trong nháy mắt khuôn mặt đã khôi phục biểu cảm ban đầu: “Chuyện gì vậy?”
Diêm Quan Thương:…
Tô Chiết nhìn cậu: “Cậu có muốn uống gì không?”
Diêm Đông Lâm mở miệng: “Cà phê xay tay ạ”.
Đã rất lâu rồi cậu không được sống trong một ngày tháng tốt lành, non nửa năm qua thứ cà phê cậu uống là cà phê hòa tan, không thể nào so sánh với cà phê xay bằng tay được, mùi thơm và hương vị đều không giống.
Diêm Quan Thương: “Nó không cần uống”.
“Em…” Diêm Đông Lâm quay đầu nhìn anh trai mình, khuôn mặt đối phương như đang muốn vặn đầu của cậu, lời nói lập tức đổi chiều, nở nụ cười tiếp thêm sức mạnh: “Em không uống gì đâu”.
Cậu dám khẳng định, chỉ cần cậu nói uống, anh trai cậu có thể cho cậu vào ngay phòng bếp xay cà phê tới tận buổi chiều.
Tô Chiết: Nếu cậu bị uy hiếp thì cứ chớp chớp mắt nhé.
Diêm Đông Lâm nhìn trợ lý Tô mà cậu thầm ngưỡng mộ: “Một cốc sữa đi ạ. Cảm ơn anh”.
Tô Chiết vẫn thời thời khắc khắc không quên nhớ tới Diêm Quan Thương: “Cậu chủ có muốn uống gì không ạ?”
Sắc mặt vốn lạnh lùng của Diêm Quan Thương đã dễ chịu hơn một chút: “Cậu cứ tự xem mà làm”.
Tô Chiết không ở lại lâu. Bây giờ chỉ cần nắm được cơ hội không phải ở bên cạnh Diêm Quan Thương, anh sẽ cố gắng nắm thật chắc.
Tiếng bước chân xa dần, giọng điệu của Diêm Quan Thương buốt lạnh: “Không phải mới bảo mặt có rơi xuống đất cũng không thèm nhặt?”
Diêm Đông Lâm cười cười với anh trai, nhỏ giọng: “Nhưng tôn nghiêm thì vẫn phải có”.
“Đây cũng vì tốt cho anh thôi”.
Diêm Quan Thương:?
“Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài ạ”.
Diêm Quan Thương lười để ý đến cậu, thấy người lại định nhào tới, hắn lạnh giọng: “Ngồi xuống”.
Diêm Đông Lâm tựa như mới bị đẩy xuống bàn chông.
Diêm Quan Thương bắt đầu hỏi chuyện chính: “Gần đây những người nào đã tới công ty?”
Diêm Đông Lâm không chút do dự: “Em ạ!”
Diêm Quan Thương: “Kể tên những người có ích ấy”.
Diêm Đông Lâm:…
Cậu nghĩ nghĩ: “Mấy hôm trước bố đã tới”.
Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn: “Anh đã bảo mày kể tên những người có ích”.
Diêm Đông Lâm:…
Anh ơi, sao anh dám nói vậy?
Mấy ngày trước bố Diêm giải quyết xong xuôi vấn đề về hộ chiếu nên trở về nước một lần, vốn định tới thăm con trai lớn, nhưng Diêm Quan Thương phải lên núi bái Phật ông không gặp được, cuối cùng chuyển đường đến thăm con trai nhỏ.
Lúc ấy Diêm Đông Lâm vừa trông thấy bố yêu, nước mắt nước mũi đua nhau chảy, vốn tưởng rằng người cứu mạng mình về rồi, ai dè ông chỉ tới vẽ cho cậu một cái bánh thật lớn.
Năng lực của Diêm Đông Lâm không có, cậu chàng lại chẳng có dã tâm, lúc trước bảo em trai đến công ty, Diêm Quan Thương cũng đã vốn chẳng trông mong cậu làm ra được điều gì. Nhưng bởi vì năng lực của cậu không đủ, thế nên hắn mới đặt cậu lên vị trí này.
Để Diêm Đông Lâm lên nắm quyền chính là miếng mồi ngon mang ra nhử, hắn định dùng cậu để tìm ra những mảnh ghép dễ dàng tan vỡ và những mảnh ghép không phù hợp xuất hiện trong nội bộ.
Trước đó xe của hắn bị người động tay động chân, lý do tại sao Diêm Quan Thương không biết, nhưng hắn có thể đoán ra được. Có người trong gia tộc họ Diêm đã mơ ước đến vị trí của hắn.
Hiện giờ hắn đem vị trí của mình nhường ra, đẩy Diêm Đông Lâm lên ngôi vị rỗng tuếch, người đang âm thầm đứng đằng sau không có lẽ nào lại không ra tay, bởi vì đây chắc chắn là một cơ hội ngàn năm có một.
Cho dù bởi vì không cam lòng hay do đã lập kế hoạch từ trước, nhất định cũng có kẻ không thể bỏ qua cơ hội tốt đẹp này.
Diêm Đông Lâm cẩn thận suy nghĩ, nói ra một cái tên: “Em họ đã từng tới”.
“Ai?”
Diêm Đông Lâm không hiểu ý anh trai: “Em họ ấy ạ”.
Diêm Quan Thương: “Nhà nhiều em họ như vậy, anh sao biết được người mày đang nói đến là người nào”.
Diêm Đông Lâm:…
Cậu mở miệng đáp: “Diêm Tòng Trí từng tới”.
Diêm Quan Thương nghe xong, nhíu mày: “Tới lúc nào?”
Diêm Đông Lâm: “Mỗi tháng tới một lần, nói là lo lắng cho em”.
Diêm Quan Thương nghe rõ, không nói thêm câu nào nữa.
“Anh ơi, sao vậy?”
“Không có gì”.
Thực ra Diêm Đông Lâm khá thích cậu em họ này, rốt cuộc thì đối phương cũng coi như một phần an ủi trong suốt nửa năm qua của cậu, nhưng nhìn anh trai, cậu cảm thấy hình như đã có chuyện: “Anh, cậu ấy tới là có toan tính gì khác phải không?”
“Không, cậu ta chỉ quan tâm đến mày thôi”.
Diêm Đông Lâm nghe anh trai đáp, nhẹ nhõm thở phào.
Diêm Quan Thương không nói thẳng ra, mà nói thẳng cũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn làm thằng nhóc này tự lộ tẩy. Vả lại Diêm Đông Lâm đầu óc đơn giản, những thứ này cho nó biết ít một chút thì hơn.
Diêm Tòng Trí…
Trong đầu Diêm Quan Thương cẩn thận suy ngẫm, nếu như vì sự việc liên quan đến bố cậu ta thì đúng là Diêm Tòng Trí hoàn toàn có động cơ, nhưng Diêm Tòng Trí có lòng riêng lại chẳng có cái đầu, so với việc bảo cậu ta là chủ mưu, thì cậu ta có vẻ giống một quân cờ bị lợi dụng.
Tô Chiết đứng ở trong phòng bếp xay hạt cà phê, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người. Anh ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với Diêm Đông Lâm.
Tô Chiết: “Sao cậu không đợi trong phòng khách?”
Diêm Đông Lâm nét mặt đau thương ha ha cười: “Anh của em mỗi khi muốn suy ngẫm chuyện gì sẽ đuổi em đi chỗ khác”.
Gương mặt Tô Chiết đầy vẻ chết lặng, Diêm Quan Thương, không hổ là ngài.
Diêm Đông Lâm nhìn dụng cụ trong tay anh: “Anh đang xay cà phê à?”
Tô Chiết khẽ gật đầu.
Diêm Đông Lâm: “Anh uống?”
Tô Chiết: “Cậu uống”.
Trong chớp mắt, Diêm Đông Lâm cảm động che miệng lại, cậu đột nhiên hiểu rõ, tại sao nhân viên nữ trong công ty ai cũng ngày ngày ngóng trông Tô Chiết trở về.
Tô Chiết xay cà phê, một vì muốn giết thời gian, hai vì anh nhận ra Diêm Đông Lâm thật lòng muốn uống.
Xay cà phê xong, pha cho người ta một cốc. Anh nhìn Diêm Đông Lâm với tạo hình “năm nay là năm bản mệnh”, mở miệng hỏi thăm: “Màu sắc trang phục hôm nay của cậu rất đồng bộ”.
Áo sơ mi đỏ, quần đỏ, dép đỏ, ngay cả tất cũng màu đỏ.
Diêm Đông Lâm giải thích: “Mẹ em bảo em mặc đó. Mẹ bảo mẹ nhờ đại sư tính toán cả rồi, nếu gặp anh trai thì em phải mặc màu đỏ, tốt nhất là cứ mặc đỏ từ đầu tới chân”.
Lông mày Tô Chiết giần giật: “Cậu không nghi ngờ chút nào?”
“Đương nhiên là có!” Diêm Đông Lâm ỉu xìu hạ giọng: “Nhưng mẹ em nói, chuyện của người lớn, trẻ nhỏ đừng có nói nhiều”.
Tô Chiết:…
Diêm Đông Lâm uống một hớp cà phê, vẻ mặt thỏa mãn: “Đại sư nói, mắt của anh trai em sắp khỏi, chỉ là còn phải trải qua cái gì mà… tình kiếp”.
Tô Chiết: “Tình kiếp?”
Diêm Đông Lâm nhìn anh: “Có phải anh cũng thấy lời ông ấy nói không đáng tin?”
Tô Chiết khẽ gật đầu.
Diêm Đông Lâm thấy người đồng tình với mình: “Em cũng vậy đấy, bên người anh trai em mãi chẳng thấy một ai, đi đâu mà trải qua tình kiếp, thà rằng bảo anh ấy gặp chuyện cướp nhảy vào nhà chiếm đoạt tài sản còn đáng tin hơn tẹo”.
Tô Chiết:…
Mặc dù không dám gật bừa nhưng lời của đối phương quả thật có chút hợp lý. Người như Diêm Quan Thương sao có thể nói được chuyện yêu đương.
Diêm Đông Lâm thở dài: “Cũng không biết lúc nào anh trai em mới khỏe, nếu anh ấy khỏe lại, em sẽ lập tức dọn đồ phắn đi ngay”.
Tô Chiết nhìn đối phương, anh mới gặp Diêm Đông Lâm tổng cộng có vài lần, thậm chí ban đầu anh còn nghĩ cậu ấy và anh trai có quan hệ không tốt, mưu đồ cầm quyền soán ngôi, nào ngờ sự thật hoàn toàn trái ngược.
“Sao cậu không nghĩ tới chuyện tự mình làm nên sự nghiệp?”
Diêm Đông Lâm lắc đầu: “Từ nhỏ em đã liều chết bám chặt anh trai, người khác có châm ngòi ly gián quan hệ anh em em cũng vô dụng”.
Tô Chiết: “Tôi có thể hỏi lý do của cậu là gì không?”
Thật ra câu hỏi của anh rất kỳ lạ, tình cảm giữa những người thân sao có thể nghi ngờ. Nhưng sau khi trải qua cuộc gặp áp lực từ nhà lớn của nhà họ Diêm, tình cảm giữa những người thân trong một gia tộc lớn không đáng giá được nhắc đến thêm nữa.
Diêm Đông Lâm nhìn cà phê trong cốc: “Hồi bé trong nhà từng xảy ra hỏa hoạn”.
Tô Chiết nói ra suy đoán của mình: “Anh trai cậu cứu cậu ra?”
Diêm Đông Lâm lắc đầu: “Không ạ. Lúc em tan học về đến nơi lửa đã dập gần xong rồi”.
Tô Chiết: “Vậy thì vì cái gì?”
“Lúc ấy anh trai em đứng bên nhìn người dập lửa, thấy em về đến nơi, anh của em mới hỏi em có muốn làm bài tập về nhà không, em bảo em không muốn, ai lại muốn làm bài tập về nhà chứ ạ. Thế là anh trai em ném cặp sách của em vào ngọn lửa luôn”.
Khóe mắt Tô Chiết run rẩy.
Gương mặt Diêm Đông Lâm tràn đầy sùng bái: “Lúc ấy sự tồn tại của anh trai em, cho dù Tiga nhìn thấy cũng phải tránh đường”.
Tô Chiết:…
Diêm Quan Thương, không hổ là ngài.
Hồng trà đã ướp lạnh vừa phải, Tô Chiết đứng dậy định bưng tới cho Diêm Quan Thương.
Lúc này Diêm Quan Thương đang ngồi trên ghế sofa tự mình ngẫm chuyện, hai mắt đột nhiên dần dần sáng tỏ, sau đó khoảng sáng trước mắt biến ra những bóng hình mờ ảo.
“Cậu chủ, hồng trà”.
Bên tai vang lên âm thanh mềm mại, Diêm Quan Thương thầm giật mình, ý nghĩ mấy ngày nay bỗng nhiên nhảy tới.
Hắn muốn nhìn xem cậu hộ lý nhỏ rốt cuộc có hình dáng như thế nào, mà lúc này người ta đang quay lưng về phía hắn.
Tô Chiết vừa buông ly trà xuống thì cổ tay bị tóm lại, lông mày anh nhảy dựng, Diêm Quan Thương sẽ không vô duyên vô cớ tiếp xúc cơ thể với anh, còi báo động trong lòng gào ầm ĩ.
Bàn tay to trên cổ tay dùng sức, Tô Chiết mượn lực nhanh chóng nhào sang.
Diêm Quan Thương vốn định quay người anh lại nhìn qua, ai ngờ mới dùng sức một tẹo trong ngực đã có thêm người khác.
Đối phương nhào tới không hề có dấu hiệu báo trước, hai chân giang ra ngồi lên người hắn, một đôi cánh tay bám chặt lấy cổ hắn, thắt lưng dán sát vào, vô cùng thân mật.
Cả cơ thể Diêm Quan Thương cứng đờ, ý thức được tư thế của hai người họ, mặt hắn đỏ bừng, giọng nói đầy giận dữ: “Cậu đang làm gì vậy?!”
Tô Chiết: “Cậu chủ, vừa rồi… vừa rồi đột nhiên…”
Tô Chiết nhất thời chưa bịa được cớ, ôm chặt cổ người, thì thào bên tai: “Cậu chủ, tôi sợ”.
Vừa nói, vừa ra vẻ bám càng chặt vào người hắn.
Diêm Quan Thương có thể cảm nhận được cơ thể đối phương dán tới, gần như dính chặt vào nửa người trên của hắn, trêu chọc cho đầu hắn nóng bừng, nhưng xem ra cậu hộ lý nhỏ đã bị cái gì đó hù dọa nên mới có thể đột nhiên nhào sang.
Một tia sáng bừng lên trong lòng Tô Chiết: “Ngài bật TV xem phim kinh dị thì cũng phải nhớ báo trước với tôi chứ”.
Âm thanh yếu ớt, tựa như nếu hắn không đồng ý sau này báo trước thì nhất định cậu hộ lý nhỏ sẽ không xuống khỏi người hắn.
Trước mắt Diêm Quan Thương hiện giờ đã đen kịt: “Tôi dùng cái gì để xem?”
Tô Chiết nghe hắn nói vậy, nhẹ nhõm thở phào, nhưng vẫn cố tình dính trên người hắn thêm chốc lát, cho đến tận khi đối phương hết chịu nổi kéo anh xuống khỏi người, anh mới đứng dậy, còn không quên bày tỏ: “Cậu chủ, may mắn nơi đây có ngài, tôi không thể không có ngài được”.
Gương mặt Diêm Quan Thương nóng phát hoảng, phất tay đuổi người mau mau lăn.
Tô Chiết xoay người rời đi, ai ngờ mới quay đầu anh đã đối mắt với một Diêm Đông Lâm đang khiếp sợ đầy mặt.
Diêm Đông Lâm đứng ở nơi đó, dùng tư thế che mặt của một vị thiếu nữ: Ôi chao.
Tô Chiết:…