Hiện giờ Diêm Quan Thương không nhìn thấy, căn bản không thể phát hiện ra những thứ cần thiết mà đối phương lãng quên như trong sách nói, thứ duy nhất hắn có thể bày tỏ sự quan tâm chỉ là lời phát ra từ miệng thôi.
Nhưng hiển nhiên chuyện hắn muốn mua quần áo cho đối phương, đối phương không cần.
Bên tai là tiếng TV vang vang nhưng một chữ một câu hắn cũng không nghe lọt.
Tô Chiết vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ y nguyên ban nãy, anh chưa từng thấy Diêm Quan Thương quan tâm đến người nào. Mối quan hệ của hắn với anh bao nhiêu năm qua luôn là cấp trên cấp dưới, cho dù mỗi ngày hai người họ đều làm việc cùng một chỗ với nhau, thời gian xa cách nhiều nhất không quá mười ngày, nhưng đối phương chưa từng tâm sự với anh những vấn đề ngoài công việc.
Nói tóm lại, Diêm Quan Thương chia ranh giới rất rõ ràng giữa phần sinh hoạt cá nhân và phần công việc, hai phần không trộn lẫn, cũng rất hiếm khi dẫn bạn tới công ty, trừ khi nói chuyện hợp tác.
Năm năm qua, trừ tính tình của Diêm Quan Thương ra, Tô Chiết hoàn toàn không hay biết gì về con người hắn. Đối phương quan tâm đến một người, đừng nói đến ăn thịt heo, ngay cả heo chạy qua anh còn chưa từng thấy.
Nhưng bây giờ hắn đã nói vậy, anh cũng phải diễn cho xong hình tượng cậu hộ lý nhỏ của mình.
Giọng nói được biến đổi mang theo ngượng ngùng vang lên: “Cám ơn cậu chủ”.
“Mặc dù tôi không cần, nhưng ngài quan tâm đến tôi, tôi rất vui vẻ”.
Mấy ngón tay thon dài của Diêm Quan Thương cuộn tròn lại cuộn tròn, mất tự nhiên quay đầu sang nơi khác, vành tai dần dần dâng lên sắc đỏ.
Giọng nói của đối phương có lực xuyên thấu vô cùng, rõ ràng cả hai cách xa nhau một khoảng, nhưng đối phương mới nói xong, trong lòng hắn đã cảm nhận được một niềm vui sướng tưng bừng.
Mẹ nó.
Diêm Quan Thương cắn chặt răng, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy đề nghị mua quần áo mùa thu cho đối phương quá nhạt nhẽo, hắn phải mua cho cậu hộ lý nhỏ chút đồ thật tốt chứ, ví dụ như bộ sưu tập hay bảo thạch có giá trị chẳng hạn.
Trong lòng người đàn ông phiền muộn, nhưng sách lại dặn phải quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt cần thiết cơ.
Diêm Quan Thương trầm ngâm suy ngẫm.
“Cậu có muốn thứ gì khác nữa không?”
Tô Chiết sững sờ: “Tôi có thể nói ra ạ?”
Diêm Quan Thương không hiểu cho lắm: “Có gì thì cứ nói thẳng đi”.
Tô Chiết ngại ngùng cúi đầu: “Thế thì không hay lắm đâu ạ”.
Diêm Quan Thương: “Sao lại không hay?”
Tô Chiết: “Không hay với ngài”.
Chuyện vặt thôi mà, có gì mà khó nói.
Diêm Quan Thương mở miệng: “Cậu cứ nói thẳng đi”.
Tô Chiết thẳng thắn: “Một gia đình tốt đang cần hộ lý ạ”.
Diêm Quan Thương:…
Mắt thấy người đàn ông hít sâu một hơi, tựa như đã bị anh chọc giận, Tô Chiết vội vàng tri kỷ đi qua vỗ vỗ ngực.
Giọng điệu đầy bất đắc dĩ lại quan tâm: “Cậu chủ tại sao cứ không nghe lời khuyên của tôi vậy”.
Diêm Quan Thương:…
Cảm nhận được bàn tay khẽ vuốt trên ngực mình, cơ thể Diêm Quan Thương có một thoáng cứng đờ, nhưng hắn không né tránh. Hắn cố ép bản năng chối bỏ tiếp xúc cơ thể của bản thân, ngồi trên ghế sofa hít thở. Bây giờ hắn muốn giữ người lại, tự nhiên không thể ghét bỏ và xa lánh người ta.
Động tác của đối phương rất nhẹ, từng chút từng chút vỗ vỗ lên ngực hắn giúp hắn nguôi giận, mặc dù hô hấp của hắn luôn ổn định, nhưng sắc mặt vẫn chưa chịu đỡ khó coi.
Diêm Quan Thương: “Cậu muốn tìm nhà tiếp theo đến vậy?”
Tô Chiết vẫn còn đang vỗ ngực hộ hắn: “Mắt cậu chủ sắp khỏi hẳn rồi, đương nhiên phải bắt đầu tìm gia đình mới. Không thì lúc đó cơm ăn cũng không còn, trong ngành bọn tôi cạnh tranh khốc liệt lắm”.
Diêm Quan Thương: “Tại sao cậu không nghĩ đến chuyện tiếp tục làm việc ở đây?”
Ai ngờ lời mới ra khỏi miệng, bàn tay đang vỗ ngực cho hắn không còn, người lại tức giận: “Cậu chủ, sao ngài có thể nói chuyện như vậy?!”
Diêm Quan Thương nghe xong, sắc mặt lại khó coi hơn, lời mới nãy của hắn là đang làm cậu hộ lý nhỏ khó xử hả?!
“Lời như vậy lần sau ngài đừng nên nói nữa!!”
Đối phương hình như cũng nổi tính tình, mặc dù Diêm Quan Thương tức giận đấy nhưng khi nghe cái giọng điệu ra vẻ tôi giận của người kia, tai hắn lại có thêm mấy phần ngứa ngáy.
Làm người nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ chưa từng có người nào dám nổi giận với hắn đến mức này. Cho dù hắn đi tới đâu, cũng có người ở nơi đó đi ra nịnh bợ hắn. Đám thân thích kia không phục hắn thật đấy, nhưng họ cũng chỉ dám quanh co lòng vòng châm chọc hắn thôi, hắn lại vui vẻ ép buộc người ta không giữ được mồm miệng chửi bới loạn xạ, coi như đó là thú vui bình thường hắn lấy ra để thư giãn.
Với một số người khác, hắn biết họ tức giận nhưng họ lại không dám nói ra, không ai dám lỗ m4ng ngay trước mặt hắn cả.
Người nghiêm túc tức giận với hắn như thế này, cậu hộ lý chính là người đầu tiên. Cái miệng nhỏ kia mang theo giọng điệu khó chịu, giống như lời hắn mới nói ra chọc cậu ấy buồn bực vô cùng.
Diêm Quan Thương nghe rồi lòng cũng bùng lên một ngọn lửa, không phải vì đối phương bày tỏ tính tình của mình ra trước mặt hắn, mà bởi vì đối phương không hề có lòng muốn ở lại chốn này.
Trước kia người ở bên cạnh hắn, hắn muốn, thì cho dù thứ hắn cần là người hay vật, hắn chỉ cần nói một câu, coi như hắn không làm thêm gì nữa, người khác cũng tận lực tích cực lấy lòng dâng sang, nào giống như người này, luôn luôn đi ngược lại ý muốn của hắn bằng được.
Thứ hắn muốn, đã khi nào hắn phải phí sức mà lại không có kết quả đâu.
Tính chó của Diêm Quan Thương bốc lên đầu, ngồi im ở đó đen sì mặt.
Hắn chưa bao giờ là con người ngồi ngẫm lại những chuyện đã qua, cũng không có người hay sự vật nào khiến hắn phải nhớ lại, nhưng bây giờ đây hắn đang điên cuồng hồi tưởng lại trong đầu, rốt cuộc gần đây hắn đã làm ra việc gì dọa sợ cậu hộ lý nhỏ.
Chỉ là ngay lúc đầu thái độ của hắn có chút không tốt, dọa người ta thôi. Sau này hắn luôn nhắm một mắt mở một mắt, trừ ý định tìm gia đình tiếp theo của đối phương ra, hắn luôn thuận theo lòng người ta mà.
Tại sao đối phương vẫn cố chấp đòi đi.
Một giây sau, bên tai vang lên yêu cầu của cậu hộ lý.
“Cậu chủ, ngài hứa đi, lần sau sẽ không nói tới chuyện đó nữa”.
Diêm Quan Thương ôm cánh tay ngồi đó, không nói lời nào.
Tô Chiết nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn: “Ngài mau hứa”.
Một cái đẩy này đẩy cho cả phần thân trên của hắn tê dại, Diêm Quan Thương cắn răng.
Mẹ nó.
Là tại bình thường hắn quá nuông chiều mới khiến cho cậu hộ lý nhỏ không sợ trời không sợ đất.
Hắn cắn răng nhả ra hai chữ: “Không hứa”.
“Không được!”
Diêm Quan Thương chỉ cảm thấy người đang tiến lại gần mình, “Cậu chủ hứa đi”.
Đối phương trách móc cầu xin, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn dính chiêu, ý thức được mình đã định mở miệng, Diêm Quan Thương chỉ hận không thể tự cho mình hai bạt tai, cố gắng ngồi im như con vịt chết cái mỏ vẫn còn phải cứng.
Tô Chiết nhìn đối phương, trong đôi mắt sáng ngời đầy gian xảo: “Lời vừa rồi của ngài làm tôi rất đau lòng”.
Diêm Quan Thương lạnh giọng: “Cậu đau lòng gì chứ?”
“Trước đó tôi đã từng nói, mắt của ngài khỏi rồi, tôi sẽ lập tức rời đi. Nhưng ngài lại bảo tại sao tôi không muốn ở lại, thế thì chẳng phải mắt ngài sẽ mãi mãi không khỏi được nữa?”
Giọng điệu đầy không nỡ lại lo âu: “Như vậy sao mà được!”
Diêm Quan Thương nghe xong, cơ thể cứng đờ. Hắn không ngờ đối phương có suy nghĩ như vậy, trong đầu nhớ lại ngày trèo lên núi Minh Đức kia, đối phương đúng là vô cùng quan tâm đến tình trạng khôi phục hai con mắt của hắn.
Tô Chiết: “Ngài phải hứa, lần sau không được nói như vậy nữa”.
Diêm Quan Thương im lặng không thưa.
Người bên tai lại dịu dàng nhắc lại: “Ngài mau hứa đi nào”.
Diêm Quan Thương nhắm mắt cắn răng: “Không nói nữa”.
Quả nhiên lời mới nói xong, cậu hộ lý nhỏ đã vui vẻ trở lại.
“Sau này nhất định ngài không được nói lời như thế nữa”.
Nội tâm Diêm Quan Thương chẳng khác gì mới bị chó cắn, lời giữ người sau này không thể tiếp tục nói ra.
Nhưng trong lòng ngoại trừ muộn phiền ủ rũ bên ngoài, hắn lại không còn chút khó chịu nào khác.
Những lời ban nãy của Tô Chiết mới nói ra đương nhiên hoàn toàn là cố ý, anh muốn chính miệng Diêm Quan Thương hứa. Mặc dù tính tình Diêm Quan Thương không tốt, nhưng hắn là người giữ chữ tín, chuyện đã hứa rồi cho dù sau này chính hắn có khó xử ra sao, hắn sẽ không bao giờ tiếp tục phạm phải.
Cũng có thể bởi vì do bình thường hắn chưa từng đáp ứng lời hứa với bất cứ một ai.
Diêm Quan Thương ngồi chỗ đó cân nhắc nửa ngày mới nghĩ ra một câu mở đầu khác: “Trước kia cậu cũng tìm nhà chủ mới trong khi vẫn còn đang làm cho nhà chủ cũ?”
Tô Chiết nghĩ nghĩ, anh đang đi làm ở công ty thì đã xin nghỉ phép tới chăm sóc cho Diêm Quan Thương ở nơi này: “Cứ xem như là thế đi ạ”.
Diêm Quan Thương: “Vậy lỡ đâu chủ cũ của cậu không đuổi việc thì cậu phải làm thế nào?”
Tô Chiết: “Vậy thì cứ tạm giữ lại phương thức liên lạc của nhà mới tìm được”.
Diêm Quan Thương:?
Tô Chiết: “Sư phụ tôi dạy rồi, không được thắt cổ chết trên một cành cây”.
Diêm Quan Thương:…
Rất tốt, cực tốt.
Cảm nhận được hơi thở bên người ngày càng cách xa, hắn biết cậu hộ lý nhỏ lại đang tuân thủ quy tắc phải ngồi cách xa hắn vị trí đủ cho hai người nặng 100kg.
Diêm Quan Thương mở miệng: “Sau này cậu không cần phải tuân thủ mấy quy tắc đó nữa”.
Giọng nói Tô Chiết đầy ngạc nhiên: “Như thế sao được?!”
Diêm Quan Thương sững sờ.
Tô Chiết: “Không có quy định không thành nếp nhà, có quy định rồi nhất định phải tuân thủ, huống hồ…”
Trong lòng Diêm Quan Thương đã sớm chết lặng, hắn nói bất cứ lời nào đối phương cũng có thể cãi lại được, mà tiềm thức của hắn lại cứ thuận theo lời của đối phương.
“Huống hồ cái gì?”
Giọng nói của đối phương mang theo một chút ngượng ngùng: “Tôi thích nhất được ngài hạ quy định cho đấy ạ.”
Diêm Quan Thương nghe mà hai tai nóng bừng.
Cả câu nói nghe qua không rõ là có ý gì, nhưng hắn lại bị hai chữ thích nhất nện váng cả đầu, trong chớp mắt thoáng qua hắn không nói thành lời phản bác được.
Cậu hộ lý nhỏ nói chuyện với hắn luôn lớn mật.
Tô Chiết cố gắng không ngừng: “Tôi hi vọng ngài có thể cho tôi thêm càng nhiều quy định”.
Diêm Quan Thương:…
Bây giờ hắn muốn rút lại quy định, người lại cầu xin hắn cho thêm.
Diêm Quan Thương cảm thấy cứ vậy không phải biện pháp, cậu hộ lý nhỏ cứ nói chuyện nũng nịu với hắn, hắn lại càng dễ chiều theo lòng đối phương.
Cứ tiếp tục như vậy thì không được, nói đúng hơn là trước khi giữ được người lại trong nhà thì không được tiếp tục như vậy.
Giọng điệu của Diêm Quan Thương nghiêm túc hẳn lên: “Sau này bớt nói chuyện như vậy đi”.
Tô Chiết: “Nói chuyện thế nào?”
Diêm Quan Thương mất nửa ngày mới thốt được hai chữ: “Nũng nịu”.
Mặt Tô Chiết nóng lên, anh nào có nói chuyện nũng nịu, nhưng vẫn nhìn người cố ý đối đáp thêm: “Nếu ngài không thích, sau này tôi sẽ không nói nữa”.
Âm thanh văng vẳng sự không vui, Diêm Quan Thương nhắm chặt hai mắt, cố trấn an trái tim của mình lại.
Đêm đó khi trở về tầng ba, Diêm Quan Thương không vào thẳng phòng ngủ mà đi vào trong phòng sách, lấy máy đọc sách ra, đọc tiếp cuốn: “Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn”.
Mặc dù hành động hôm nay không đạt hiệu quả, nhưng tự nghĩ biện pháp lại khó khăn hơn nhiều.
“Oa! Hoan nghênh bạn đọc: Ba phút, một người đàn ông vì tôi tiêu mười vạn”.
“Điều thứ hai: Sau khi bạn cho đi những hành động như điều số 1 đã nêu, bạn hãy bắt đầu cổ vũ cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của người bạn thích. Loại cổ vũ này không cần phải quá đầu tư về mặt cảm xúc. Biến tướng mà nói thì chỉ cần khen ngợi máy móc, cảm ơn hoặc khẳng định đối phương trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày, hoặc viết thẳng cho đối phương một bức thư, hát một bài ca, đừng bao giờ quên nói lời cảm ơn với họ. Đương nhiên, chủ thể là hai người các bạn, bạn phải nói rõ bạn cảm ơn người ta vì cái gì, tốt nhất là lý do phải khiến người ta có phản ứng lại, kiểu: à hóa ra mình làm được chuyện như vậy, làm cho đối phương biết được rằng trong lòng bạn nhớ kỹ đối phương đã tốt với bạn như thế nào, đối phương có sức nặng trong lòng bạn ra sao”.
Diêm Quan Thương nghe xong lại lần nữa ngồi im suy ngẫm bên bàn làm việc hồi lâu, hiển nhiên điều thứ hai còn khó khăn hơn điều thứ nhất.
Nửa đêm, Diêm Đông Lâm đang say ngủ, đột nhiên bị điện thoại của anh trai gọi sang làm tỉnh giấc.
“Anh ơi…”
Diêm Quan Thương: “Anh cần một ca khúc”.
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Chiết đang ăn điểm tâm thì người ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng: “Khoảng thời gian gần đây thật sự cảm ơn cậu”.
Tô Chiết bất ngờ: “Dạ?”
Diêm Quan Thương tưởng đối phương không nghe rõ, lại nói thêm một lần: “Khoảng thời gian gần đây thật sự cảm ơn cậu”.
Tô Chiết: “Đừng… đừng khách khí.”
“Cho nên tôi đã chuẩn bị cho cậu một ca khúc.”
Tô Chiết: “Dạ?”
Một giây sau, bài hát nửa đêm qua Diêm Đông Lâm mới ghi âm lại được bật ra.
Bài ca “Nhà họ Ngô có đứa con trai sắp trưởng thành”, khí thế người hát nuốt trọn núi sông: “Nghe tôi nói cảm ơn cậu này!! Bởi vì có cậu đây! Bốn mùa đều thấy ấm áp vậy!! Nghe tôi nói!!! Cảm ơn cậu này!!! Bởi vì…”