Diêm Quan Thương:…
Thấy sắc mặt thằng bạn lạnh lẽo cứng đờ, Chu Trạch Tường cảm thấy có khi cậu ta đã nghe lầm, quay về nhìn ly rượu của mình: “Cũng có thể do tao uống quá chén”.
Rất rõ ràng, mấy chữ “biết quan tâm” này chưa bao giờ từng xuất hiện trên người Diêm Quan Thương.
Điện thoại đặt trên bàn nhảy ra tin nhắn, Chu Trạch Tường liếc mắt nhìn qua, mở miệng với hắn: “Chút nữa Khoảnh Dao sẽ tới.”
Diêm Quan Thương đáp một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Cô ấy vẫn yêu đương với thằng nhóc kia hả?”
Chu Trạch Tường mở thêm một chai rượu, uống một ngụm, nhíu mày. Sau đó cậu ta lạnh mặt nhấc chai lên, nhìn nhãn hiệu trên thân chai, trả lời: “Vẫn còn, đã hai năm rồi đấy, nghe Khoảnh Dao nói, cô ấy chuẩn bị kết hôn”.
Diêm Quan Thương nghe xong, im lặng nhìn ly rượu trong tay, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng ve vuốt thành ly.
“Đã biết”.
Chu Trạch Tường khó hiểu: “Mà sao đột nhiên mày lại hỏi chuyện này?”
Diêm Quan Thương: “Không có gì, có chút việc muốn hỏi cô ấy”.
Chu Trạch Tường: “Sao mày không hỏi tao?”
Tao đang ở ngay trước mặt mày nè.
Diêm Quan Thương liếc mắt qua, không nói gì. Chu Trạch Tường “Hứ” một tiếng: “Sao mày không đáp hả?”
Diêm Quan Thương: “Đáp án của mày không có ý nghĩa tham khảo”.
Chu Trạch Tường không phục, tranh luận: “Sao lại không có ý nghĩa tham khảo?”
Diêm Quan Thương: “Mày đang yêu đương?”
Chu Trạch Tường:…
Hiện tại đúng là không có.
Nếu mày hỏi sớm hơn hai tháng thì đã có rồi.
Không lâu sau, cửa phòng bao được mở ra, Khoảnh Dao giẫm lên giày cao gót đỏ tươi đi tới, nhìn thấy Chu Trạch Tường tức giận thở phì phò, cô cười: “Sao vậy?”
Chu Trạch Tường vừa định mở miệng, giây tiếp theo đã nghe thấy cô ấy nói: “Sao lại tức đến độ thở như chó thế này”.
Chu Trạch Tường:…
Đờ mờ.
Nhưng đến cuối cùng, cậu ta vẫn kể lại câu chuyện mới nãy của Diêm Quan Thương cho cô nghe: “Lão Diêm vừa hỏi tôi, nó có phải người biết quan tâm không”.
Mặt mũi Khoảnh Dao lập tức tràn đầy dấu hỏi chấm, nhìn Diêm Quan Thương, giọng điệu khó hiểu: “Ông say rồi hả?”
Diêm Quan Thương:…
Khoảnh Dao ngồi xuống ghế, nhìn hai người họ thở dài: “Nhớ ngày nào bốn người chúng ta còn cùng ngồi uống với nhau”.
Chu Trạch Tường: “Không còn cách nào, lão Hoắc bị ngốc rồi, hiện giờ có khác gì thằng bé năm tuổi đâu, không thể tới chỗ dành cho người trưởng thành được”.
Khoảnh Dao lau nước mắt không hề tồn tại bên khóe mắt: “Không sao, nó không khá hơn được thì lúc tôi kết hôn có thể đến làm Ring boy cho tôi rồi”.
Diêm Quan Thương:…
Chu Trạch Tường:…
Diêm Quan Thương: “Bà định kết hôn?”
Lúc nãy nghe Chu Trạch Tường kể cũng là lần đầu tiên hắn biết đến chuyện này.
Khoảnh Dao cười, giơ bàn tay phải của mình lên, trên ngón tay vô danh có một chiếc nhẫn: “Tháng trước mới quyết định, thấy ông bận nên không báo”.
Chu Trạch Tường: “Không phải trước đó bà nói với tôi, bà đau lòng không muốn để thằng đàn ông đó xui xẻo cả đời hả?”
Khoảnh Dao: “Ông đừng để ý đến chuyện đó nữa, bây giờ anh ấy thành chân mệnh thiên tử của tôi rồi”.
Chu Trạch Tường:…
Ba người nói chuyện linh tinh một hồi, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa, Chu Trạch Tường bị giám đốc câu lạc bộ gọi đi xử lý chút chuyện.
Khoảnh Dao ăn hoa quả, cầm chiếc nĩa xiên một miếng dưa vàng cho Diêm Quan Thương: “Ngọt lắm, ăn thử đi”.
Diêm Quan Thương lạnh giọng: “Không ăn”.
Khoảnh Dao nhét luôn dưa vào miệng hắn: “Không ăn không được”.
Diêm Quan Thương:…
Bỏ cái nĩa xuống, Khoảnh Dao quan sát sắc mặt Diêm Quan Thương: “Sao mặt mũi lại thế này? Có tâm sự?”
Diêm Quan Thương không mở miệng.
Khoảnh Dao tò mò: “Nói tôi nghe chút nào, chẳng lẽ tôi còn có thể kể bí mật của ông ra ngoài sao”.
Diêm Quan Thương im lặng một hồi, trầm thấp cất giọng: “Phải làm sao mới gọi là biết quan tâm đến người khác?”
Khoảnh Dao tưởng mình nghe lầm: “Gì cơ?”
Diêm Quan Thương cắn chặt răng.
Lặp lại lời nói: “Quan tâm đến người khác”.
Khoảnh Dao sững sờ: “Ông yêu đương rồi hả?!”
Người đàn ông quay đầu sang chỗ khác, giọng điệu mất tự nhiên: “Không có”.
Khoảnh Dao không tin, giống như đã nghe được một bí mật lớn lao long trời lở đất nào đó, cười ha ha: “Vậy sao tai ông lại đỏ rồi?”
Sắc mặt Diêm Quan Thương khó coi, Khoảnh Dao cũng biết tính tình hắn nóng nảy, khéo hiểu lòng người bảo: “Đúng thì cứ thừa nhận đi, có là gì đâu mà phải chối”.
Diêm Quan Thương lạnh mặt: “Chuyện vẫn chưa thành”.
Nụ cười Khoảnh Dao biến mất trong nháy mắt: “Ông cứ coi như tôi chưa nói gì”.
Diêm Quan Thương:…
Bốn người từ nhỏ đã lớn lên cạnh nhau, Khoảnh Dao chưa bao giờ thấy Diêm Quan Thương yêu đương với người nào. Khi còn bé trong nhà quản chặt, mười sáu mười bảy tuổi thanh xuân ngây thơ, hai anh em nhà Diêm Quan Thương đừng nói đến chút mầm mống của yêu đương, ngay cả hạt giống chôn xuống còn không thấy bóng.
Khoảnh Dao sán lại gần Diêm Quan Thương: “Ai thế, bao nhiêu tuổi, nam hay nữ?”
Diêm Quan Thương nghiêm mặt không nói câu nào.
Biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xuất hiện trên mặt Khoảnh Dao: “Ông không nói tôi giúp ông thế nào được, chính ông tự nghĩ xem mình có khả năng tự theo đuổi người ta không”.
“Tại sao lại không?”
“Ông quyết định sống cô độc cả quãng đời còn lại rồi đấy hả?”
Diêm Quan Thương:…
Khoảnh Dao mất kiên nhẫn, vỗ vỗ tay hắn: “Nói đi nào, nói đi nào”.
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô: “Tô Chiết”.
Khoảnh Dao giật mình, “Ai cơ?”
Diêm Quan Thương lặp lại, “Tô Chiết.”
Khoảnh Dao nhìn hắn, sợ hãi than: “Con thỏ không ăn cỏ gần hang”.
Diêm Quan Thương đen mặt: “Tôi ăn”.
Khoảnh Dao xua tay: “Tôi đang nói trợ lý Tô ấy”.
Diêm Quan Thương:…
Khoảnh Dao không hỏi lý do tại sao hắn lại thích Tô Chiết, dù sao có hỏi thằng bạn này cũng chẳng trả lời. Vị trợ lý Tô kia cô đã gặp mấy lần, bề ngoài tính cách đều tốt, chắc chắn rất được yêu mến, không thiếu người theo đuổi.
Khoảng Dao suy ngẫm: “Cậu ấy thích người biết quan tâm à?”
Diêm Quan Thương ừ một tiếng.
“Trùng hợp ghê, thích đúng phẩm chất ông không có”.
Diêm Quan Thương:…
Thấy người đàn ông đen sì mặt, Khoảnh Dao vội vàng an ủi: “Nhưng ông đừng nản lòng, không phải ông vẫn còn cơ hội đó sao. Trợ lý nhà ông nhìn qua đã biết là người có nhiều kẻ theo đuổi, nếu ông muốn quan tâm đến người ta thì phải làm ra những chuyện đặc biệt một chút.”
Khoảnh Dao nhìn Diêm Quan Thương, cho dù cái thằng này lớn lên với gương mặt bạo lực của Trương Phi, nhưng không thể phủ nhận nó cũng đẹp trai thật. Mỗi tội ngay từ lần gặp đầu tiên đối phương đã để lại ấn tượng xấu cho người khác, khiến người khác quên đi vẻ đẹp trai của hắn, lại thêm cơ thể cao to, đừng nói là đường đường chính chính yêu đương, vừa nhìn thôi khéo có người đã nghĩ đây chính là một lãng tử phong lưu đa tình lại chơi bời tàn ác.
Khoảnh Dao: “Nếu ông muốn quan tâm người ta thì không thể cứ để nước chảy bèo trôi, quan tâm người ta giống như tất cả những người khác, thế thì không có gì mới mẻ cả”.
Diêm Quan Thương: “Vậy tôi phải quan tâm thế nào?”
Khoảnh Dao giơ nắm tay đến trước mặt Diêm Quan Thương, xòe ra: “Phải mở rộng tầm nhìn, biết quan tâm nhiều hơn người khác”.
Sáng sớm hôm sau, Tô Chiết vắt áo khoác ngoài trên cánh tay ra khỏi thang máy, đi tới vị trí làm việc của mình bắt đầu chuẩn bị tài liệu, chiều nay anh phải cùng Diêm Quan Thương bay tới thành phố Giang.
Tất cả mọi sự chuẩn bị xong xuôi, anh liền sang chỗ Diêm Quan Thương xem xét tình hình.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang.
“Vào đi”.
Tô Chiết đẩy cửa ra.
Thấy bóng người đi vào trong phòng, Diêm Quan Thương ngẩng đầu lên khỏi việc đang làm.
“Sếp Diêm, ngài còn cần chuẩn bị thêm gì không ạ?”
Trong đầu Diêm Quan Thương nhớ lại Khoảnh Dao đã dặn phải biết quan tâm.
Diêm Quan Thương: “Không có”.
Tô Chiết: “Vậy nếu còn chuyện gì, sếp cứ gọi tôi nhé”.
Khoảnh Dao hôm qua đã nói hắn phải biết mở rộng tầm nhìn.
“Chờ một chút.”
Tô Chiết giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “Sếp Diêm, còn chuyện gì sao?”
Diêm Quan Thương đột nhiên cảm thấy miệng mình hơi khô, hắn li3m môi một cái, giọng nói mất tự nhiên: “Cả gia đình nhà cậu vẫn khỏe đấy chứ?”
Tô Chiết:?
Mặc dù không hiểu tại sao đối phương lại hỏi đến chuyện này, nhưng Tô Chiết vẫn cười trả lời: “Rất khỏe ạ, cảm ơn ngài quan tâm”.
Nghe được chữ quan tâm từ anh, sắc mặt Diêm Quan Thương xuất hiện chút vui vẻ khó nhìn rõ được, hiển nhiên sự quan tâm của hắn đã đủ mở rộng rồi.
Hắn quan tâm đến cả gia đình đối phương cơ mà.
Buổi chiều, đoàn người cùng nhau xuất phát tới sân bay. Muốn tới thành phố Giang tổng cộng phải bay năm tiếng đồng hồ, mà vì chuyến công tác đột ngột nên không đặt trước được vé khoang hạng nhất, Ngụy Mẫn và mấy nhân viên khác ngồi ở hàng ghế sau, Tô Chiết thân là trợ lý đặc biệt ngồi ngay bên cạnh Diêm Quan Thương.
Trên đường đi, tiếp viên hàng không cung cấp bữa ăn trên máy bay.
Diêm Quan Thương nhắm mắt dưỡng thần: “Tôi không ăn”.
Tô Chiết lễ phép đưa tay nhận lấy, cười với cô tiếp viên, đối phương đẩy xe đẩy rời đi.
Tô Chiết đưa tay lên, kéo bàn nhỏ trước người Diêm Quan Thương xuống, đặt đồ ăn lên đó.
“Sếp, ăn chút gì đi”.
Diêm Quan Thương mở miệng định từ chối.
“Trưa nay ngài đã không ăn rồi.”
Giọng điệu của Tô Chiết nhàn nhạt, dường như anh chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng chính vì tùy ý nói như vậy lại khiến người nghe cảm nhận được trách móc và quan tâm trong đó.
Đây là giận hắn trưa nay không ăn cơm đầy đủ.
Nhớ tới nửa năm trước, đúng là khoảng thời gian chế độ ăn uống của hắn đầy đủ nhất. Mỗi ngày đến giờ ăn, đối phương sẽ kéo hắn đi ăn cơm, hiện giờ bận rộn quá nhiều việc, đối phương không còn quan tâm đến hắn nữa.
Diêm Quan Thương mở mắt nhìn về phía Tô Chiết, ai ngờ đối phương không hề để ý tới hắn, mà đã bắt đầu cầm đồ ăn của mình lên, chậm rãi bắt đầu dùng bữa.
Yết hầu Diêm Quan Thương nhấp nhô, trái tim như bị cái gì đó trêu chọc, mà đối phương cứ thản nhiên giống y bình thường.
Ngón tay người đàn ông cuộn tròn, không nói gì, bắt đầu ăn phần cơm của mình.
Đáy lòng Tô Chiết không gợn sóng, dù đến cuối cùng người nói thẳng ra là người nào đi chăng nữa, anh cứ thản nhiên như không, bên ngoài lại cho kẻ kia thêm chút quan tâm của cậu hộ lý nhỏ ngày trước là được.
Tuy rằng anh cảm thấy Diêm Quan Thương không thể dễ dàng mắc câu, nhưng kết quả cuối cùng không ai đoán trước được.
Sau khi dùng xong bữa cơm, Tô Chiết lấy gối kê cổ ra, điều chỉnh thật thoải mái.
Diêm Quan Thương quan sát hành động của anh, ai ngờ giây tiếp theo đối phương quay đầu, ánh mắt hai người chiếu thẳng vào nhau.
Tô Chiết nhếch miệng mỉm cười, nhìn hắn hỏi: “Sếp Diêm không nghỉ ngơi à?”
Diêm Quan Thương mù mắt nửa năm không nhìn thấy anh, hiện tại nhìn rồi mới cảm nhận được sức hấp dẫn từ cả ngôn ngữ cùng thị giác.
Mấy năm qua Diêm Quan Thương chưa từng nhìn kỹ Tô Chiết, chỉ nhớ thoáng qua vẻ ngoài, hiện tại cẩn thận quan sát mới phát hiện mặt mày của anh cực kỳ gây ấn tượng, chỉ nhìn thoáng qua thì thấy thanh nhã đẹp đẽ, càng nhìn kỹ cảm giác thanh cao càng đậm hơn.
Từ con mắt đến mũi đến miệng, đối phương đang nhỏ giọng nói gì đó, nhưng người đàn ông mải ngẫm nghĩ, căn bản nghe không lọt tai.
Hắn cứ vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi của người ta, đến tận khi ý thức được hành động của mình, Diêm Quan Thương bực bội nhíu mày, nhưng đối phương lại cố ý dán sát vào gần hắn nói lời thân mật.
“Nếu sếp Diêm có gì cần cứ gọi tôi nhé”. Tô Chiết: “Tôi nghỉ ngơi trước”.
Tô Chiết nhắm mắt lại, Diêm Quan Thương cũng ép mình rời ánh mắt đi, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài là một ráng mây đỏ hồng.
Suy nghĩ ban nãy không nhịn được quay về, sắc mặt Diêm Quan Thương khó coi, miệng khô khốc, phải uống thêm vài ngụm nước.
Sau khi xuống khỏi máy bay, Diêm Quan Thương lấy điện thoại di động ra, nhắn đi một tin nhắn.
“Yêu đương bình thường bao nhiêu lâu có thể hôn được?”
Chu Trạch Tường đang ở trong tiệc rượu uống say đến không biết trời đất gì, lấy điện thoại ra đọc được tin nhắn thì sững sờ, thằng chó này xong đời thật rồi.
Cậu ta độc thân đương nhiên cậu ta đau lòng, nhưng cậu ta còn lo lắng thằng chó kia thành công hơn nhiều.
Điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn tới, Diêm Quan Thương rũ mắt đọc.
“Tao cũng không phong kiến cho lắm, chắc là trước khi có đứa thứ hai thì được”.
Diêm Quan Thương:…