Tô Đản nói chuyện rất khách khí, nhưng xem trái xem phải vẫn không thấy chị dâu của mình đâu, thế là cậu đổi giày đi vào trong tiếp tục tìm kiếm.
Ngó phòng khách một vòng, ngó phòng bếp một vòng, lại ra ban công ngó một vòng nữa.
Tô Chiết: “Em tìm gì đấy?”
Tô Đản mở miệng: “Tìm chị dâu ạ”.
Nói xong, cúi đầu ngó thùng rác.
Tô Chiết:…
Diêm Quan Thương:…
Nét mặt Tô Chiết chết lặng nhìn cậu: “Không phải đang ở đây à”.
Tô Đản ngẩng đầu: “Ở đâu ạ?”
Giọng điệu Tô Chiết rất tự nhiên: “Ở bên cạnh anh”.
Tô Đản nghe xong ngốc ra mấy giây, sau đó cậu đưa tay che miệng, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, chân trái đá chân phải ngã dập mông xuống đất: “Ở… ở bên cạnh anh?!”
Sắc mặt Diêm Quan Thương hơi mất tự nhiên, bình thường người ngoài nhìn hắn thế nào hắn không quan tâm, nhưng nay không giống xưa, đối phương là người nhà của Tô Chiết.
Cho dù hắn không muốn quan tâm, hắn cũng phải quan tâm.
Tô Chiết nhíu mày, đi tới kéo cậu dậy: “Ngạc nhiên như thế làm gì?”
Tô Đản mượn sức của anh trai đứng dậy: “Không phải anh bảo chị dâu ở ngay bên cạnh anh sao?”
Tô Chiết không hiểu ý em trai: “Vậy thì thế nào?”
Tô Đản bám vai anh cậu: “Anh ơi, tình người duyên ma sao có thể!”
Tô Chiết:…
Tô Đản: “Không được, tình yêu này không có kết quả, anh dẫn người về nhà sẽ dọa mẹ sợ đó. Anh bảo với chị ấy đi, bảo chị ấy nhanh chóng tìm nhà nào đầu thai chuyển thế, tranh thủ thời gian kiếm một nhà khá giả vào”.
Tô Chiết nghe cậu nói, trong lúc nhất thời phải ngẫm nghĩ lại, có khi nào Tô Đản thi cử áp lực quá nên ngốc rồi không.
Lúc này, Diêm Quan Thương bên kia cũng bực bội trong lòng, rõ ràng ấn tượng của hắn trước mặt người nhà Tô Chiết không tốt, thà nghĩ tới ma cũng không chịu ngờ đó là hắn.
Tô Chiết chết lặng nhìn Tô Đản, nghi ngờ năm đó làm sao em trai đỗ nổi đại học.
Tô Chiết kéo Diêm Quan Thương lại gần, tự mình giới thiệu: “Bạn trai của anh, Diêm Quan Thương”.
Diêm Quan Thương không biết nên biểu hiện thế nào, nghiêm mặt: “Chào cậu.”
Tô Đản ngẩn ngơ nhìn người đàn ông cao to như một ngọn núi nhỏ, nuốt nước bọt. Cậu không ngờ đối tượng của anh trai lại là một người đàn ông!!!
Chuyện này… chuyện này…
Nhưng người ta còn đang ở đây, cậu không tiện mở miệng bình luận, dù sao mới gặp lần đầu, không được phép tỏ ra bất lịch sự.
“Chào anh, em… em là Tô Đản”.
Chẳng biết tại sao lúc nhìn Diêm Quan Thương, giọng nói của Tô Đản khẽ khàng hơn hẳn, cuối cùng chân trái của cậu lại vấp trúng chân phải, ngã ngồi về lại sàn nhà.
Cậu nhớ rõ ban nãy anh trai đã bảo chị dâu ở trong nhà, bảo cậu sang đây nhớ cẩn thận, đừng có làm người ta sợ hãi.
Tô Đản ngẩng đầu liếc nhìn Diêm Quan Thương…
Ôi mẹ ơi, đến cùng là ai sợ ai vậy!!!
Mặc dù không thể tưởng tượng ra hình dáng người anh trai yêu, nhưng nghe giọng điệu che chở của anh cậu, cậu còn tưởng chị dâu mình dịu dàng hiền lành, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Ai ngờ là một anh chàng cao to vạm vỡ một đấm là cậu tèo ngay.
Tô Đản ngồi trên sàn nhà, im như thóc. Không phải cậu không đồng ý, chỉ là cậu kinh hãi quá, cần thời gian chậm rãi bình tĩnh lại.
Diêm Quan Thương cũng không biết nói gì, cứ cứng đờ đứng đó. Tô Chiết vào phòng bếp pha trà, Tô Đản vội vã đứng dậy đi theo.
Tô Đản khẽ gật đầu với Diêm Quan Thương, “Xin lỗi anh, em thất lễ một lát ạ”.
Diêm Quan Thương cũng không để ý.
Tô Đản đi vào trong phòng bếp, thấy Diêm Quan Thương không theo vào, nhưng cậu vẫn sợ người ta nghe thấy, khẽ thì thầm: “Anh, đối tượng yêu đương của anh là đàn ông thật ạ?”
Tô Chiết sững sờ: “Không giống đàn ông hả?”
Tô Đản:…
Tô Đản: “Trọng điểm không ở chỗ đó, trọng điểm là…”
Tô Đản cảm thấy lời của mình hơi xúc phạm người khác, nhưng lo lắng cho anh trai, cậu sợ anh trai mình thiệt thòi: “Anh ấy nhìn có vẻ hung dữ, có lẽ nào…”
Tô Đản nói một nửa thì im miệng, vì cậu nhận ra sắc mặt anh trai đã lạnh đi.
Từ sau khi cậu lên đại học, anh trai chưa từng lạnh mặt với cậu lần nào. Tô Đản rụt cổ, biết mình nói trúng lời anh không thích nghe.
Tô Đản định nói gì đương nhiên Tô Chiết biết rõ. Tướng mạo Diêm Quan Thương lạnh lùng như thế liệu có khuynh hướng bạo lực đánh người hay không.
Tô Chiết nghiêm túc nhìn cậu: “Tướng mạo anh ấy chỉ hơi hung dữ thôi, đừng để anh nghe thấy lời như vậy lần nữa, hiểu rồi chứ?”
Nguyên nhân Tô Chiết giận, một là vì Tô Đản trông mặt mà bắt hình dong, hành động đó trong mắt anh rõ ràng cậu đang không tôn trọng người khác. Lý do Tô Đản nói ra lời này là bởi vì cậu đang đứng ở góc độ người thân trong gia đình, anh chỉ cần dạy dỗ một câu là đủ.
Thứ hai, anh không muốn nghe mấy chữ liên quan đến bạo lực, mấy từ ngữ kiểu này luôn không khác gì xiềng xích quấn quanh người Diêm Quan Thương.
Tô Chiết gõ gõ: “Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá con người”.
Tô Đản cũng cảm thấy mình không nên nói như vậy, dù sao cũng là đối tượng anh trai vừa lòng, chắc chắn vấn đề nhân phẩm không thể nào quá tệ.
Tô Chiết mở miệng: “Anh ấy rất tốt, chỉ không biết cách dịu dàng”.
Tô Đản: “Thật ạ?”
Tô Chiết khẽ gật đầu. Thật ra chính anh cũng sợ người nhà không hài lòng, nhưng anh thực sự thích Diêm Quan Thương: “Bình thường anh ấy rất biết cách quan tâm đến người khác”.
Tô Đản: “Thật ạ?”
Tô Chiết: “Thường xuyên hỏi thăm sức khỏe em có tốt hay không”.
Tô Đản:…
Cậu xác định không phải người ta mắng chửi cậu, nhưng cũng đúng là người không biết cách dịu dàng.
Người đã yêu đương cùng với anh trai rồi, chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên đã phán đoán người ta như thế thì không được, nói không chừng trên người đối phương còn có điểm sáng nào đó hấp dẫn anh trai mình thì sao?!
Tô Chiết mở miệng: “Anh, anh thích gì ở anh ấy nhất?”
Tô Chiết cầm khay trà, xoay người: “Ngực lớn”.
Tô Đản:…
Không phải anh mới bảo không được nhìn bề ngoài hả?!
Diêm Quan Thương ngồi trên ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, muốn biểu hiện mình là con nhà đứng đắn, nhưng áo ngủ trên người vẫn chỉ cài được một nửa.
Hắn trầm tư, tự hỏi nên làm thế nào để em trai Tô Chiết có ấn tượng tốt với mình, nhưng ban nãy người ta kinh ngạc đến vậy, hình như không hài lòng, không phải… là hết sức không hài lòng.
Trong lòng Diêm Quan Thương lần đầu tiên xuất hiện nỗi thất bại, hắn không ngờ tình cảnh gặp mặt em vợ lần đầu lại biến thành thế này.
Tô Chiết quay lại, đặt khay trà lên bàn. Tô Đản cũng hấp tấp theo chân anh về phòng khách.
Cậu cúi người cầm cốc, ngay lúc Diêm Quan Thương cũng vươn tay nhấc cốc lên, lông mày Tô Đản giật nảy: “Chờ một chút!”
Diêm Quan Thương nhìn cậu, thấy đôi mắt sáng như đuốc của đối phương, hắn khó hiểu.
Tô Chiết: “Sao thế?”
Tô Đản nhìn thẳng vào Diêm Quan Thương: “Anh dâu, em từng trông thấy xương tay của anh rồi”.
Tô Chiết bất ngờ: “Thấy ở đâu?”
Tô Đản: “Sách giáo khoa ạ”.
Tô Chiết:…
Đây chắc chắn là xương bàn tay hoàn mỹ nhất cậu đã từng thấy.
Tô Đản phấn khởi: “Anh, sau này nếu anh không cần bàn tay này nữa, anh có thể cho em được không ạ?”
Tô Chiết sững người, đang định mở miệng.
Diêm Quan Thương: “Có thể”.
Tô Đản: “Thật ạ! Anh ơi, anh đúng là anh dâu ruột thịt của em rồi!!!”
Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra: “Em có thể chụp ảnh không ạ?”
Mặc dù xưng hô nghe có vẻ kỳ quái vặn vẹo nhưng Diêm Quan Thương vẫn hào phóng duỗi tay ra. Hắn không có thói quen để người khác chụp ảnh, nhưng mấy tấm ảnh chụp mà có thể giải quyết một người, vì lẽ gì mà không chịu chụp.
Tô Đản hết sức hài lòng lưu ảnh lại: “Cảm ơn anh dâu”.
Giọng điệu Diêm Quan Thương vẫn như thường: “Việc nhỏ”.
Tô Đản quay đầu sang nhìn Tô Chiết: “Anh, anh tìm được một người đàn ông thật tốt!”
Tô Chiết:…
Là tìm được một người có xương bàn tay tốt hộ em thì có.
Đây vốn là thói quen vô thức của Tô Đản, cho nên cứ để cho nó chú ý vào điện thoại một lát, chứ không nó nhìn sang thứ khác cũng kết nối cả y học vào.
Ngay lúc Tô Đản còn đang ngắm nghía điện thoại di động của mình, chuông cửa đột nhiên reo vang, Tô Đản đứng dậy: “Em đi mở cửa”.
Vừa mở cửa đã trông thấy một người ôm đống quần áo còn cao hơn nửa người trên.
Tô Chiết hỏi: “Ai thế?”
Tô Đản: “Shipper ạ”.
Diêm Đông Lâm:…
“Trợ lý Tô, em nè, em mang quần áo đến cho anh trai em”.
Không ngờ người tới là Diêm Đông Lâm.
Chờ sau khi Diêm Đông Lâm hết hơi hết sức ôm được quần áo ném vào ghế sofa, cậu đã mệt không nói nên lời.
Tô Chiết nhìn đám quần áo ít nhất phải tới mười lăm bộ, không hiểu sao Diêm Đông Lâm phải mang đến đây nhiều như vậy.
Chờ Diêm Đông Lâm phì phò thở một hồi mới phát hiện ra bầu không khí trong phòng có chút kỳ diệu. Tính cách Diêm Đông Lâm không giống Diêm Quan Thương, ở đâu cậu chàng cũng có thể như cá gặp nước, lúc này đang tự trình diễn một màn nằm dài như thi thể trên ghế sofa.
Bốn người trong phòng người thoải mái nhất là cậu, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả phòng im hơi lặng tiếng.
Người đứng bên cạnh trợ lý Tô cậu không quen, có lẽ là khách đến.
Diêm Đông Lâm cảm nhận được bầu không khí trong phòng, mịt mờ hỏi: “Mọi người sao vậy, cậu bạn này là khách ạ?”
Tô Chiết: “Là em trai tôi”.
Diêm Đông Lâm:!
Khá lắm, một người ngoài như mình dám bảo em trai người ta là khách.
Diêm Đông Lâm nhìn sang chỗ anh trai mình, anh chưa nói sai gì đó chứ.
Tô Đản: “Xin chào”.
Diêm Đông Lâm: “Xin chào”.
Chẳng biết tại sao giây phút trông thấy nhau, hai bên đều có nỗi ngờ vực không căn cứ xuất hiện trong lòng.
Tô Đản, Diêm Đông Lâm: Cậu kia có gì không hài lòng với anh trai mình không vậy.
Tô Chiết và Diêm Quan Thương có chuyện cần nói riêng, Tô Đản và Diêm Đông Lâm cùng nhau đi xuống quán cà phê ở trước cửa khu chung cư.
Mặt đối mặt, cả hai không nói câu nào, nhưng trong lúc vô tình lại hình thành cảm giác âm thầm tranh đấu.
Nội tâm hai bên: Mình không được để đối phương không hài lòng với anh trai mình! Nhất định phải đánh đòn phủ đầu!
Tô Đản nhìn Diêm Đông Lâm, vừa rồi cậu nhìn Diêm Quan Thương một cái là đoán được gia thế nhà hắn, gia tộc có tiền chắc chắn khó ở chung.
Diêm Đông Lâm uống cà phê, không biết bên nhà Tô Đản có chấp nhận một người đàn ông như anh trai mình không, mà anh trai mình còn độc mồm độc miệng tính tình kém cỏi.
Diêm Đông Lâm mở miệng phá vỡ bế tắc, cố tỏ ra tri kỷ để lại ấn tượng tốt cho người ta, “Sắc mặt cậu hơi tệ nhỉ”.
Tô Đản cười ha hả: “Vừa thi đại học xong”.
Diêm Đông Lâm: “Trông cậu không giống học sinh trung học lắm”.
Tô Đản: “Tôi học y”.
Diêm Đông Lâm: “… À thế hả”.
Tình cảnh lại lâm vào lúng túng.
Diêm Đông Lâm bắt đầu chào hàng anh trai mình: “Thật ra anh trai tôi tốt lắm”.
Tô Đản không cam lòng yếu thế: “Anh tôi cũng vậy”.
Nói xong lại kèm thêm một ưu điểm: “Anh tôi đối xử với ai cũng dịu dàng”.
Diêm Đông Lâm: “Anh tôi có tiền”.
Tô Đản: “Thời đại học có không ít người theo đuổi anh trai tôi”.
Diêm Đông Lâm: “Anh tôi có tiền”.
Tô Đản: “Anh trai tôi học tập rất tốt”.
Diêm Đông Lâm càng nói càng chột dạ, nhắm mắt lại thốt lên: “Anh tôi có tiền”.
Tô Đản: “Ngoại trừ có tiền còn ưu điểm gì nữa?”
Diêm Đông Lâm:…
Nếu như có, sao cậu chàng sẽ một mực nhắc tới có tiền chứ?!
Nhưng hai người họ trò chuyện một hồi, ban đầu mục đích là chào hàng cuối cùng đã biến thành ganh đua so sánh.
Dù sao trong cuộc đời hai cậu trai, anh trai họ bước một bước chân, bước nào cũng nổi bật.
Tô Đản: “Anh tôi biết leo núi!”
“Anh tôi cũng biết!” Diêm Đông Lâm: “Một năm anh ấy có thể đàm phán rất nhiều hợp đồng lớn”.
“Anh tôi cũng biết!” Tô Đản: “Anh tôi là người rất xuất sắc”.
Diêm Đông Lâm: “Anh tôi cũng thế!”
Tô Đản: “Thời đi học anh tôi luôn xuất sắc nhất, đi làm cũng là người xuất sắc nhất!”
Diêm Đông Lâm: “Anh trai tôi còn mới yêu đương một ngày đã được đi gặp bố mẹ chồng đấy!”