Một vài bộ là đủ rồi, không ngờ Diêm Đông Lâm sẽ mang đến nhiều như vậy.
Tô Chiết: “Sếp Diêm thu thập đồ đạc thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát”.
Hai người họ cùng làm việc nhiều năm, Tô Chiết xưng hô như vậy đã thành thói quen, cứ thuận miệng mà gọi.
Nói xong, anh quay người trở về phòng thay quần áo.
Trở về nhà không cần phải mặc quần áo tinh tế nghiêm túc như khi đi làm, Tô Chiết chọn một bộ đồ bình thường thoải mái.
Sau khi ra ngoài, anh nhìn thấy Diêm Quan Thương đang thử đồ trước gương, hết bộ này lại đến bộ khác, khoa tay múa chân không ngừng.
Hàng lông mày sắc bén cau chặt, trong mắt hiện lên nghiêm túc cố chấp, cứ như chuẩn bị ra chiến trường.
Múa may một hồi, sắc mặt Diêm Quan Thương dần dần trở nên khó coi, hắn ném quần áo lên ghế, không hài lòng bộ nào hết.
Diêm Quan Thương bực bội hất hất tóc, từ đầu đến chân đều lộ ra sự nóng nảy, ai không biết còn tưởng rằng một giây sau hắn sẽ ra tay đánh người.
Cho tới tận bây giờ, Diêm Quan Thương chưa từng là người phiền não về quần áo. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng tự mua đồ cho mình, âu phục là do mẹ Diêm đặt thiết kế riêng, quần áo khác cũng do bà thấy vừa mắt là mua một đống về. Dù sao sở thích của mẹ Diêm chính là, khi mua được một chiếc áo chiếc quần hợp thẩm mỹ, bà sẽ sang cửa hàng tiếp theo chọn những món đồ còn lại phù hợp với nó. Diêm Quan Thương lười chọn lựa, cứ thế chọn một bộ trong đó mặc lên.
Vậy mà lúc này, hắn đứng nhìn quần áo để một bên, tâm tình phiền não.
Hắn không nhờ em trai mang đồ bình thường tới, tất cả đều là âu phục nghiêm trang.
Tô Chiết nhìn một đống quần áo kia, cũng nhìn ra Diêm Quan Thương quan tâm chuyện về nhà anh thế nào, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Anh đi đến bên cạnh Diêm Quan Thương, tiện tay chọn một bộ đồ, là một bộ màu đen có đường thêu màu xám.
Tô Chiết tùy ý bảo: “Mặc bộ này nhé”.
Diêm Quan Thương hiển nhiên không đồng ý: “Quá sẫm màu”.
Tô Chiết lại nhấc bộ khác: “Cái này thì sao?”
Diêm Quan Thương: “Thô lỗ”.
Tô Chiết không cầm quần áo lên nữa, nhìn thẳng vào hắn: “Sếp Diêm, anh lo lắng hả?”
Diêm Quan Thương thề thốt phủ nhận: “Không hề”.
Tô Chiết: “Thế nếu anh không thích mấy bộ đồ này, em tìm cho anh mấy bộ đồ bình thường nhé?”
Diêm Quan Thương tiến lên một bước: “Như thế sao được!”
Nói xong, hắn hơi ảo não nhắm mắt lại.
Thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, Tô Chiết cảm thấy buồn cười. Ông chủ lớn hét ra gió ra bão trong giới kinh doanh, dự án lớn thế nào cũng không nhăn mày lấy một cái, bây giờ lại bối rối vì áo quần đến nhường này.
Tô Chiết lại lần nữa nhấc bộ âu phục đầu tiên lên, không hỏi ý kiến của hắn nữa, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo hộ người ta.
Diêm Quan Thương cúi đầu nhìn anh, băn khoăn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm: “Tôi mặc bộ này mẹ em sẽ thích chứ?”
Thấy người không đáp, Diêm Quan Thương: “Tôi mặc bộ đồ này hình như trông có vẻ hung dữ hơn”.
Đám quần áo bị Diêm Quan Thương thử ngược thử xuôi rơi xuống nền đất, người đàn ông để trần thân trên, cơ thể cao to một mét tám chín đứng trước mặt Tô Chiết, hoàn toàn che phủ cả người anh.
Diêm Quan Thương nhìn bộ đồ đó, nhìn thế nào cũng không hài lòng, giọng điệu mang theo mệnh lệnh nói mãi thành quen: “Đổi bộ khác đi”.
Tô Chiết làm như không nghe thấy, Diêm Quan Thương nhíu mày: “Đổi bộ khác đi”.
Tô Chiết: “Sao phải đổi?”
Diêm Quan Thương không nhìn bộ quần áo kia, nghiêm mặt thối: “Tôi mặc không hợp”.
Tô Chiết nghiêng đầu thì thầm bên tai, giọng điệu vững vàng: “Em thích anh mặc bộ này”.
Không phải dỗ dành cũng không phải trấn an, mà là câu mệnh lệnh y lời xấu tính đối phương hay nói.
Giống như hắn chỉ được phép mặc bộ đồ này.
Một giây sau, phần da thịt tr4n trụi của Diêm Quan Thương truyền đến xúc giác. Tô Chiết chạm tay vào vùng cơ bắp săn chắc, từ rãnh bụng cho đến l0ng nguc căng đầy của hắn, sức lực ngón tay chạm lên lúc mạnh lúc nhẹ.
Anh thích đối phương mặc âu phục, từ năm đầu tiên vào công ty đã thích, lúc rảnh rỗi sẽ nhìn chằm chằm vào vóc dáng người ta, hiện tại càng xem, càng cảm thấy vừa lòng.
Diêm Quan Thương bị trêu ghẹo thầm nuốt nước bọt, người trong lòng ở ngay trước mắt, trước kia lại chưa từng nói chuyện yêu đương, dù không biết tình cảnh này nên phản ứng ra sao, nhưng chỉ nhìn gương mặt người ta, hai tay đã không kiềm chế được, vòng xuống giữ eo người ta lại.
Áo quần Tô Chiết rộng rãi, là bộ đồ thể thao màu đen phong cách giản dị, duỗi bàn tay ra có thể sờ vào trong áo.
Diêm Quan Thương cúi đầu, bàn tay tùy tiện chạy khắp vòng eo người ta không theo quy luật nào, cảm nhận làn da người ta qua từng xúc giác nơi bàn tay mình.
Hắn cảm thấy cơ thể mình hơi nóng, suy nghĩ thúc giục hắn cúi đầu hôn đôi môi trước mặt, Tô Chiết lại nghiêng đầu tránh sang bên.
Yết hầu người đàn ông nhấp nhô, thấy người không cho hôn, mặt lại thối.
Tô Chiết làm như không nhìn thấy. Mặc dù Diêm Quan Thương không tình nguyện nhưng nghe thấy Tô Chiết bảo thích hắn mặc như thế, hắn liền nghe lời cầm áo sơmi và bộ âu phục kia mặc lên người.
Mặc áo quần xong xuôi, Diêm Quan Thương vẫn còn nguyên nỗi lo lắng: “Nhìn hơi hung dữ”.
Tô Chiết đã thắt xong cà vạt cho hắn, khẽ hôn lên cằm hắn một cái: “Em thích”.
Diêm Quan Thương li3m môi, rõ ràng một câu nói đó đã đủ khiến hắn vui sướng tưng bừng. Hắn thích nghe Tô Chiết nói thích hắn.
Diêm Quan Thương khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài: “Tới nhà em anh sẽ ở chỗ nào?”
Tô Chiết: “Phòng em”.
Diêm Quan Thương: “Em và em trai mỗi người một phòng?”
Tô Chiết: “Chung một phòng”.
Diêm Quan Thương:…
Lời đó chứng tỏ đi rồi sẽ không còn cơ hội thân mật nữa.
Tô Chiết mở cửa định đi ra, Diêm Quan Thương kéo tay anh. Tô Chiết: “Sao thế?”
Mặt Diêm Quan Thương hơi đỏ lên.
Đôi mắt Tô Chiết hơi nheo lại, giọng điệu đầy ý tứ xâu xa: “Sếp Diêm háo sắc quá đấy”.
Tâm tư bị người ta chọc thủng, mặt Diêm Quan Thương đỏ bừng bừng: “Nói… nói gì thế?”
Tô Chiết: “Chẳng lẽ không đúng hả?”
Diêm Quan Thương buông tay: “Không phải, không có”.
Tô Chiết nghe xong liền xoay người: “Thế thì là em hiểu nhầm sếp rồi, chúng ta đi thôi”.
Diêm Quan Thương đứng im không chịu động đậy, không cam lòng, rõ ràng mọi chuyện hắn muốn làm đều bị Tô Chiết hiểu được hết.
Mẹ nó.
Hắn vươn tay đóng cánh cửa lại, Tô Chiết lạnh nhạt nhìn hắn, thay vì nói khó chịu thì trông giống đang chất vấn hơn.
Diêm Quan Thương ôm người vào lòng, Tô Chiết nhướng mày: “Sếp Diêm muốn làm gì vậy?”
Diêm Quan Thương cắn răng: “Tôi háo sắc đấy”.
Tô Chiết hiếm khi bật cười thành tiếng, Diêm Quan Thương lúng túng bảo: “Đừng cười.”
Tô Chiết xua tay đồng ý, nhưng nét cười trên mặt vẫn không tan.
Diêm Quan Thương tức giận cắn một cái lên má anh, Tô Chiết bị cắn mà ngẩn ngơ.
Diêm Quan Thương đầy mặt giận dỗi: “Ai bảo em cười chứ”.
Một giây sau, cổ áo hắn bị tóm chặt, Tô Chiết cắn lại hắn một cái, bờ môi không nặng không nhẹ ma sát trên gò má.
Chờ hai người họ đứng ở ngay cửa trước đùa nhau xong xuôi bước chân ra ngoài thì gần một giờ đã qua.
Hai cậu ngốc oan ức ngồi ở quán cà phê đã tranh cãi đến khàn cả giọng.
Diêm Đông Lâm: “Anh cậu không tồi”.
Tô Đản nâng cốc: “Anh cậu cũng vậy”.
Hai người họ không còn lưu luyến gì cõi đời ngồi ở đó chờ Tô Chiết và Diêm Quan Thương xuất hiện, trong lúc nhất thời không biết lòng mình nên vui hay buồn.
Hai ông anh gần một giờ qua không ở chốn này, nhưng lại gần như nơi nào cũng hiện diện.
Sau khi biết hôm nay anh trai mình không những gặp em vợ mà còn phải đi gặp mẹ vợ, cả người Diêm Đông Lâm đều giật thót không thốt được thành lời.
Thấy Tô Chiết đang gọi xe, Diêm Đông Lâm lạch bạch lại gần anh trai: “Anh ơi, anh thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Con vịt Diêm Quan Thương đã chết còn cứng mỏ: “Không sao”.
Không sao mới là lạ. Trước khi lên xe, Diêm Đông Lâm dặn dò: “Anh, đến nhà người ta phải nhớ ngọt miệng vào, nếu không biết nói gì thì cứ im lặng”.
Nói xong, cả gương mặt âu sầu tiễn anh trai lên đường.
Trên xe, suốt cả quãng đường dài Diêm Quan Thương một mực ngồi nghiêm chỉnh, Tô Đản không dám nói chuyện cùng hắn. Diêm Quan Thương có khí thế quá uy nghiêm, không nói lời nào càng làm người khác sợ hơn.
Bàn tay Diêm Quan Thương đã toát ra ít mồ hôi.
Tô Chiết: “Đừng căng thẳng quá”.
Diêm Quan Thương nhìn anh: “Lần đầu gặp mẹ tôi, em có căng thẳng không?”
Tô Chiết: “Em với mẹ anh, tình như chị em ruột”.
Diêm Quan Thương:…
Một nơi khác, mẹ Tô đang mặc tạp dề ngồi nhặt rau, muốn nhanh chóng nấu cơm trước khi các con về, đợi con cái về tới nhà cơm nước nóng hổi đã sẵn sàng.
Đúng lúc này ngoài cổng có một bác gái tầm năm mươi tuổi đi vào.
“Linh à, sớm thế đã chuẩn bị nấu cơm rồi sao?”
Mẹ Tô: “Không sớm, chút nữa A Chiết và Tiểu Đản sẽ về”.
Người kia nghe xong còn quanh co lòng vòng hỏi: “Cuối cùng cũng về rồi hả, cả năm mới thấy A Chiết về một lần ha.”
Mẹ Tô coi như không nghe thấy: “A Chiết bận rộn”.
Bà con lối xóm thường xuyên có người đến nhà trò chuyện, tâm sự gì đó, nhưng mẹ Tô chưa từng sang nhà ai.
Chủ yếu cũng do năm đó, người đàn ông kia ôm tiền trốn chạy cùng bồ nhí, lời nói xấu bà con đồn đại bà nghe nhiều trong lòng không thoải mái. Nhiều năm trôi qua, bà vẫn không thể quên được tình cảnh túng quẫn của gia đình mình. Sau này hai đứa con đều có tiền đồ, những kẻ nói ra nói vào thay đổi sắc mặt, bà là một người phụ nữ sống ở chốn nông thôn, bà không có nhiều độ lượng, không muốn qua lại với những kẻ có hiềm khích với gia đình nhà mình. Những người đó tới nhà không đến nỗi đuổi người ra khỏi cửa, thế nhưng nếu tránh được bà sẽ tránh.
Người phụ nữ mới sang quen thói lạnh nhạt của mẹ Tô, tiếp tục hóng hớt: “A Chiết đã có người yêu chưa, lúc nào cũng phải dẫn về thăm nhà đi chứ”.
Mẹ Tô: “Vẫn chưa có đối tượng”.
Ánh mắt người phụ nữ kia bừng sáng: “Còn chưa có à, vậy thì hai ngày tới sắp xếp cho thằng bé xem mặt một lần đi. Con gái cả nhà tôi lớn lên cũng xinh đẹp, mặc dù công việc không ổn định nhưng đã học xong đại học rồi. Chị đừng có chê, hiện giờ tỉ lệ nam nữ mất cân bằng, A Chiết cũng đã tới tuổi, nhiều năm qua không kiếm được ai, lần này xem mối bên tôi chắc chắn sẽ thành đấy.”
Nếu như thật sự bám được vào Tô Chiết, vậy thì con trai con gái nhà mình đều không sợ không kiếm được việc làm, cứ để cho anh rể giúp sức một tay, trong thôn này có ai không hay công việc của Tô Chiết xịn sò, địa vị lại cao, một năm kiếm vài triệu chứ.
Sắc mặt mẹ Tô không dễ nhìn, từ chối thẳng: “A Chiết sẽ tự tìm được đối tượng”.
Người nọ vỗ đùi: “Lần nào cũng nói tự tìm, nhiều năm như thế có tìm được đâu”.
Mẹ Tô không muốn để ý đến bà ta nữa.
Người nọ vẫn tiếp tục ở bên lải nhải: “Tôi có lòng tốt giới thiệu cho chị, sao chị không hiểu cho lòng người ta. Xem mắt có phải chuyện xấu gì, chuyện mà thành rồi, người nào cũng vui mừng đó”.
Mẹ Tô đang định nói gì đó, đúng lúc này ngoài cổng truyền tới âm thanh.
“Mẹ ơi! Chúng con về rồi!”
Là tiếng của Tô Đản.
Mẹ Tô nghe thấy, vội vã lau tay vào tạp dề, vui mừng sốt ruột ra đón con, nhưng mới bước chân ra, người thu hút sự chú ý đầu tiên của bà lại là Diêm Quan Thương.
Người mới tới chơi cũng theo chân ra ngoài, trông thấy Diêm Quan Thương thì giật nảy mình: “A Chiết, đây là… đây là ai thế?”
Mẹ Tô nhìn thấy khuôn mặt Diêm Quan Thương, hơi sợ hãi. Tô Chiết thấy có người ở trong nhà, mở miệng đáp: “Đây là ông chủ của con, tới thăm nhà ạ”.
Người phụ nữ tới chơi nghe thấy đây là ông chủ lớn liền không sợ nữa, tiến lên cười nói: “Còn trẻ như thế à”.
Diêm Quan Thương nghĩ đến lời dặn miệng phải ngọt, khô khốc đáp một câu: “Cô cũng thế ạ”.
Người phụ nữ nghe xong sững sờ, che mặt cười nói: “Thật sao?”
Diêm Quan Thương khẽ gật đầu: “Năm mươi mà nhìn chỉ mới như bốn chín”.