Sứ Giả Của Thần Chết - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Sứ Giả Của Thần Chết


Chương 7


Lúc 11 giờ đêm hôm sau, Harry Lantz ngồi, cũng bàn ấy tại quán rượu Pilar, cứ chốc chốc lại nhai đậu phộng và cắn móng tay. Lúc hai giờ sáng, hắn trông thấy Neusa Munez, trượt chân ở cửa và tim Harry nhấp nhỏm. Hắn nhìn mụ bước lại bàn hắn.

– Chào, – mụ lẩm bẩm và ngồi thụp xuống một cái ghế.

– Bà sao thế? – Harry hỏi. Hắn chỉ có thể nói thế để dằn cơn giận.

Mụ nheo mắt.

– Hả.

– Lẽ ra bà đã gặp tôi tại đây tối hôm qua. Chúng ta đã hẹn, Neusa.

– Ồ, tôi đã đi xinê với một cô bạn gái. Một phim mới mà, ông thấy không? Chuyện về một người đàn ông yêu một nữ tu sĩ và…

Lantz thật ngao ngán đến nỗi phát khóc lên được Lẽ nào Angel có thể trông thấy gì trong con chó cái say sưa ngốc nghếch này? Có lẽ mụ có một “con mèo” vàng, nhất định như thế.

– Neusa, bà có nhớ nói chuyện với Angel không?

Mụ nhìn hắn ngây dại, cố gắng tìm hiểu câu hỏi.

– Angel à? Có. Tôi có thể uống một tí không?

Hắn gọi cho nàng một ly đúp rượu rum và một ly đúp Scotch cho mình. Hắn cần rượu ghê gớm.

– Angel nói gì không? Neusa?

– Angel à? Ồ, anh ấy đồng ý, Được rồi.

Harry cảm thấy nhẹ nhõm.

– Tuyệt vời!

Hắn không còn xem thường sứ mệnh của người liên lạc của hắn nữa. Hắn đã nghĩ đến một ý tốt hơn. Con chó cái sau này sẽ đưa đến với Angel. Số tiền thưởng một triệu đô-la.

Hắn nhìn mụ nốc ly rượu, trào một ít xuống chiếc áo cánh đã vấy bẩn mụ.

– Angel, còn nói gì khác không?

Mụ nhíu mày tập trung:

– Angel, anh ấy nói rằng anh ấy muốn biết người của các ông là ai?

Lantz cho mụ một nụ cười đắc thắng.

– Bà bảo ông ấy rằng đấy là việc bí mật, Neusa ạ. Tôi không thể cho ông ta biết tin ấy được.

Mụ gật đầu lạnh nhạt.

– Vậy thì Angel bảo nói với ông hãy cút đi. Tôi có thể uống một ly rum trước khi đi không?

Đầu óc Harry Lantz bắt đầu làm việc với tốc độ tối đa. Nếu mụ bỏ đi, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ gặp mụ lại lần nữa.

– Tôi sẽ nói với bà, tôi sẽ làm gì, Neusa ạ. Tôi sẽ điện thoại cho những người tôi đang làm việc và nếu họ cho phép tôi, tôi sẽ cho bà một cái tên, đồng ý không?

Mụ nhún vai.

– Tôi chẳng quan tâm.

– Không, – Lantz kiên nhẫn giải thích, – Nhưng Angel quan tâm đấy. Vậy hãy bảo ông ấy rằng tôi sẽ có câu trả lời cho ông ấy ngày mai. Có địa điểm nào để tôi tiếp xúc với bà không?

– Tôi đoán có!

Hắn hỏi dồn tới.

– Ở đâu?

– Ở đây!

Rượu của mụ đến và hắn nhìn mụ nốc cạn như một con thú. Lantz muốn giết mụ.

Lantz gọi điện tổng hợp để khỏi bị theo dõi từ một phòng điện thoại công cộng trên đường Calvo.

Hắn mất một giờ mới gọi xong.

– Không, – ngài chủ sự nói. – Tôi bảo với ông rằng không được đề cập đến cái tên nào cả.

– Vâng, thưa ngài. Nhưng có một vấn đề. Neusa Munez, bà chủ của Angel, nói rằng hắn đồng ý tiến hành cuộc đổi chác, nhưng hắn sẽ không tiến hành nếu hắn không biết ai là người hắn giao dịch. Đương nhiên, tôi đã bảo mụ ta rằng tôi phải làm việc lại với ngài trước đã.

– Người phụ nữ này trông thế nào?

Ngài chủ sự không phải là người để cùng chơi bài.

– Mụ ta mập, xấu xí và ngu xuẩn, thưa ngài.

– Dùng tên tôi sẽ nguy hiểm vô cùng.

Harry Lantz có thể cảm thấy ngay việc giao dịch đang tuội khỏi tay hắn.

– Vâng, thưa ngài, – hắn nói nghiêm chỉnh. Tôi hiểu. Điều duy nhất là, thưa ngài, tiếng tăm của Angel được căn cứ vào việc hắn có thể kín miệng. Nếu bao giờ hắn bắt đầu nói, hắn sẽ không kéo dài được năm phút trong công việc của hắn.

Im lặng một lúc lâu.

– Ông xuất sắc đấy. – Một sự im lặng khác, còn lâu hơn nữa. – Tốt lắm, ông có thể cho Angel tên tôi. Nhưng hắn không bao giờ được tiết lộ và không bao giờ tiếp xúc trực tiếp với tôi. Hắn chỉ làm việc qua trung gian của ông thôi!

Harry Lantz đã có thể khiêu vũ được.

– Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ bảo hắn. Cám ơn, thưa ngài.

Hắn gác máy, một nụ cười rạng rỡ trên mặt. Hắn sẽ nhận 50.000 đô-la. Và rồi phần thưởng một triệu đô-la nữa.

***

Khi Harry Lantz gặp Neusa Munez khuya hôm ấy hắn gọi ngay mụ một ly đúp rum và vui vẻ nói:

– Mọi việc đã xong. Tôi đã được phép.

Mụ nhìn hắn lạnh nhạt.

– Thế ạ?

Hắn cho mụ biết tên ông chủ của hắn. Đấy là một cái tên dùng trong gia đình và hắn mong mụ nhớ kỹ tên ấy.

Mụ nhún vai.

– Chưa bao giờ nghe đến ông ấy.

– Neusa, những người tôi phục vụ muốn việc này tiến hành càng nhanh càng tốt. Marin Groza đang trốn tại một biệt thự tại Neuilly, và…

– Ở đâu?

Chúa quyền năng! Hắn đang cố giao dịch với một đứa con nít đang say. Hắn kiên nhẫn nói:

– Đấy là một thành phố nhỏ ở ngoại thành Paris. Angel sẽ biết.

– Tôi cần một ly nữa.

Một giờ sau, Neusa vẫn còn uống mãi. Và lần này, Harry Lantz khuyến khích mụ.

Chẳng phải là mụ ta cần nhiều sự khuyến khích! – Lantz nghĩ thế. – Khi mụ khá say, mụ sẽ đưa mình đến với tên bạn trai của mụ. Phần còn lại sẽ dễ dàng thôi.

Hắn nhìn phớt qua Neusa Munez đang đưa đôi mắt lờ đờ nhìn chăm chú vào ly rượu của mụ.

Sẽ không khéo thộp được Angel. Hắn có thể dai sức nhưng hắn không thông minh lắm đâu.

– Khi nào Angel về lại thành phố?

Mụ tập trung đôi mắt ướt của mụ lên người hắn.

– Tuần sau.

Harry Lantz cầm tay của mụ đập đập.

– Tại sao bà và tôi không về chỗ bà? – Harry hỏi giọng dịu dàng.

– Được!

Hắn đang nhập cuộc.

Neusa Munez sống trong một gian nhà hai buồng tồi tàn tại khu Belgrano thuộc Buenos Aires. Gian nhà bẩn thỉu và bừa bãi, như chủ của nó. Khi họ đi qua cửa, Neusa đi thẳng vào tủ rượu nhỏ trong góc nhà. Mụ đứng không vững:

– Nào uống chứ?

– Tôi không uống! – Lantz lên tiếng. – Bà cứ việc uống đi. – Hắn nhìn mụ rót rượu và uống cạn.

Mụ là con chó xấu xí ghê tởm nhất mà mình chưa hề gặp, – hắn nghĩ thế, – Nhưng một triệu đô-la sẽ đẹp đấy.

Hắn nhìn quanh gian phòng. Có một số sách chồng trên bàn cà phê. Hắn nhặt lên từng quyển, hy vọng nhìn thấy được đầu óc Angel. Các đề tựa làm hắn kinh ngạc: Gabriela của Jorge Amado; Lửa trên đỉnh núi của Omar Cabezas; Trăm năm cô đơn của Garcia Marquez; Những con mèo ban đêm của Antonio Cisneros. Vậy Angel là một nhà trí thức. Những quyển sách này không hợp với căn phòng hoặc không hợp với con mụ đàn bà.

Lantz bước đến bên mụ và vòng tay quanh cái co rộng và mềm nhũn của mụ.

– Em thật đáng yêu, em biết chứ? – Hắn lần lên và bóp vú mụ, chúng to như hai quả dưa hấu. Lantz ghét những phụ nữ vú to – Em có một thân hình lớn thật.

– Hở? – Đôi mắt mụ rực lên.

Đôi cánh tay của Lantz xuống thấp và chạm vào cặp đùi của mụ và luồn tay qua chiếc áo bông mỏng của mụ.

– Cái này cảm thấy thế nào? – Hắn thì thầm.

– Gì vậy?

Hắn không đi đến đâu cả. Hắn phải nghĩ đến việc gạ gẫm được con mụ amazon này vào giường.

Nhưng hắn biết hắn phải tiến thận trọng. Nếu hắn làm mụ giận, có thể mụ sẽ trở mặt và báo cáo hắn với Angel, và việc ấy sẽ chấm dứt việc giao dịch.

Hắn có thể tìm cách ăn nói ngọt ngào với mụ, nhưng mụ ta đã quá say để biết hắn nói gì.

Trong lúc Lantz đang tuyệt vọng tìm cách để nghĩ ra một bước đầu khéo léo, Neusa lẩm bẩm:

– Muốn chơi không?

Hắn cười lên nhẹ nhõm.

– Ý kiến vĩ đại đấy, bé.

– Nào, vào phòng ngủ đi!

Mụ lảo đảo trong lúc Lantz bước theo mụ vào căn phòng ngủ nhỏ. Trong ấy có một chiếc tủ với một cánh cửa mở hé, một chiếc giường lớn bề bộn, hai chiếc ghế và một bàn giấy trên ấy có một chiếc gương vỡ. Chính chiếc tủ ấy đã gây sự chú ý của Harry Lantz. Hắn liếc mắt thấy một hàng y phục đàn ông treo trên một cái giá.

Neusa đứng bên cạnh giường mò mẫm những chiếc cúc trên chiếc áo cánh của mụ. Theo những trường hợp bình thường, có lẽ Harry Lantz đã đến bên cạnh mụ, cởi quần áo cho mụ, vuốt ve thân thể mụ và lầm thầm vào tai mụ những lời tục tĩu kích thích. Nhưng cảnh Munez làm hắn muốn bệnh.

Hắn đứng dậy nhìn chiếc váy của mụ rơi xuống đất. Trần truồng, mụ còn xấu hơn cả khi mặc quần áo. Bộ ngực đồ sộ của mụ xệ xuống và cái bụng phệ của mụ rung rinh như thịt đông lúc mụ cử động. Cặp đùi mập của mụ là một khối thịt u.

Mụ là con người phì nộn nhất mà mình chưa từng thấy, – Lantz nghĩ thế. – Hãy nghĩ tích cực đi, – Lantz tự nhủ. – Việc này sẽ thực hiện trong ít phút thôi. Một triệu đô-la sẽ còn mãi mãi.

Từ từ, hắn cố gắng cởi quần áo. Mụ ngã người lên giường, như một con thuỷ quái, đợi hắn, và hắn bò lên giường bên cạnh mụ.

– Em thích gì nào? – hắn hỏi.

– Hở? Sôcôla. Tôi thích sôcôla.

Mụ còn say hơn hắn nghĩ. Tốt thôi. Công việc sẽ dễ dàng hơn. Hắn bắt đầu vuốt ve thân thể trắng toát mềm nhũn của mụ.

– Em là một người đàn bà rất xinh, cưng ơi. Em biết không?

– Thế à?

– Làm bạn gái của Angel phải thật là thú vị. Nào bé, hãy cho anh biết Angel như thế nào?

– Giàu. Angel, anh ấy rất giàu.

Tay của Lantz tiếp tục công việc.

– Ông ấy tốt với em không?

– Vâng. Angel tốt với tôi.

– Anh cũng sẽ tốt với em, bé ạ!

Giọng hắn dịu dàng. Vấn đề của hắn là mọi việc phải thực hiện dịu dàng. Điều hắn cần là xây dựng một triệu đô-la.

Hắn bắt đầu nghĩ đến chị em Dolly và những việc họ đã phục vụ hắn. Hắn hình dung họ đang làm việc trên thân thể trần truồng của hắn với cái lưỡi ngón tay và núm vú của họ.

Hắn bắt đầu cử động hông lên xuống.

– Hãy nói với anh về Angel đi. Ai là của ông ấy!

Giọng mụ ngái ngủ.

– Angel không có bạn, tôi là bạn ông ấy?

– Dĩ nhiên là em rồi, bé. Angel có sống đây với em không, hay ông ấy có chỗ riêng?

Neusa nhắm mắt lại.

– Này, tôi buồn ngủ rồi, chừng nào ông xong?

Không bao giờ, hắn nghĩ thế.

– Với con bò cái này! – Anh đã xong rồi, – Lantz nói dối.

– Vậy ta ngủ đi.

Hắn lăn ra khỏi mụ và nằm cạnh mụ cáu kỉnh.

– Tại sao Angel không thể nào kiếm được một tình nhân bình thường nhỉ? Một ả nào đấy đẹp và có máu nóng? Rồi hắn sẽ không gặp rắc rối nào để có được tin tức mà hắn cần. Nhưng con chó cái ngu xuẩn này… Vẫn… còn những cách khác.

Lantz nằm đấy lặng lẽ một lúc lâu cho đến lúc hắn chắc chắn Neusa đã ngủ. Rồi hắn cẩn thận nhỏm dậy và bước lại chiếc tủ. Hắn bật đèn trong tủ lên và đóng cánh cửa lại để ánh sáng không đánh thức con vật kếch xù đang ngáy.

Có một tá áo quần và đồ trang bị thể thao treo trên giá và sáu đôi giày đàn ông trên sàn nhà.

Lantz mở những chiếc áo vest ra và xem nhãn hiệu. Các bộ quần áo đều được may đo tại Herrera, đại lộ Lantz Plata. Những đôi giày được làm tại Vill.

Mình vớ được món bở đây! Lantz nhìn thoả thích. – Chúng ghi địa chỉ của Angel. Sáng mai trước tiên mình sẽ đến tiệm và hỏi vài câu hỏi.

Một lời cảnh cáo vang lên trong trí hắn. “Không, không hỏi gì cả”. Hắn phải khéo léo hơn thế. Xét cho cùng, hắn đang đương đầu với một tên sát nhân tầm cỡ thế giới. Để Neusa đưa hắn đến với Angel sẽ an toàn hơn. Vậy thì tất cả những gì mình phải làm là báo tin trước cho chiến hữu của mình tại Mossad và nhặt lấy phần thưởng. Mình sẽ tỏ cho Ned Tillingast và bọn quỷ CIA ấy rằng thằng Harry già đã không mất ngón nghề. Tất cả những thằng xuất sắc của CIA đã quắn đít để tìm Angel và mình là người duy nhất khá tinh ranh để thành công trong vấn đề ấy!

Hắn nghĩ là hắn nghe một tiếng động trên giường. Hắn cẩn thận hé nhìn ra từ cửa tủ, nhưng Neusa vẫn còn đang ngủ.

Lantz tắt đèn ở tủ và đi về giường. Mắt Munez nhắm lại. Lantz nhón gót đi về bàn giấy và bắt đầu lục lọi ngăn kéo, hy vọng tìm ra một tấm ảnh của Angel, chẳng có cơ may nào cả. Hắn bò lại về giường. Neusa đang ngáy vang.

Cuối cùng Harry buồn ngủ híp mắt, những giấc mơ của hắn đầy những ảo ảnh của một chiếc du thuyền của một chiếc du thuyền trắng đầy những cô gái khoả thân đẹp đẽ có bộ ngực nhỏ nhắn chắc nịch.

Buổi sáng khi Harry Lantz thức giấc, Neusa đã đi mất. Lantz kinh hoàng một lúc. Có phải mụ đi gặp Angel? Hắn nghe những tiếng động ở nhà bếp.

Hắn vội ra khỏi giường và mặc quần áo lại. Neusa đang đứng tại bếp.

– Beunos dias!(1) – Lantz lên tiếng.

– Uống cà phê không? – Neusa lẩm bẩm. – Tôi không thể nấu bữa ăn sáng được. Tôi có hẹn.

“Với Angel”- Harry Lantz cố giấu sự xúc động của mình.

– Tốt thôi. Anh không đói. Tại sao em không đi đến chỗ hẹn đi và chúng ta sẽ gặp lại nhau để đi ăn tối nay.

Hắn vòng tay quanh người mụ và mơn trớn cặp vú lòng thòng của mụ.

– Em thích ăn tối ở đâu? Chẳng có gì đâu, anh chỉ muốn phục vụ tốt cho một cô gái của anh thôi.

Lẽ ra mình phải đóng kịch, – Lantz nghĩ thế.

– Tôi không quan tâm.

– Em biết Chiquin ở Đại lộ Cangallo không?

– Không.

– Em sẽ thích. Tại sao anh không đón em ở đây lúc tám giờ nhỉ? Hôm nay anh có nhiều việc phải làm! – Hắn chẳng có việc gì phải làm cả.

– Được!

Hắn dồn tất cả ý chí để chồm qua hôn từ biệt Neusa. Môi mềm nhũn, ướt át và ghê tởm.

– Tám giờ.

Lantz bước ra khỏi căn phòng và gọi một chiếc taxi. Hắn hy vọng rằng Neusa đang nhìn từ cửa sổ.

– Rẽ phải – ở góc đường kế tiếp! – hắn bảo tài xế.

Khi họ đã rẽ sang góc đường, Harry Lantz bảo:

– Tôi sẽ xuống đây!

Người tài xế nhìn hắn kinh ngạc.

– Ông chỉ muốn đi một khu nhà à, thưa ông?

– Đúng Tôi hư một chân. Vết thương chiến tranh!

Harry Lantz trả tiền rồi vội vã trở lại một tiệm thuốc lá đối diện với toà nhà của Neusa. Hắn châm một điếu thuốc và đợi.

Hai mươi phút sau, Neusa ra khỏi toà nhà.

Harry quan sát trong lúc mụ núng nính đi xuống phố và hắn theo dõi mụ với một khoảng cách thận trọng. Chẳng có cơ hội nào để mất mụ cả. Việc ấy giống như theo dõi Lusitania.

Neusa Munez hình như chẳng vội vã gì cả. Mụ đi xuống đường Avenida Belgrano, ngang qua thư viện Tây Ban Nha và lê bước dọc theo Đại lộ Cordoba. Lantz quan sát trong lúc mụ bước vào Berenes, một cửa hàng da thuộc trên đường San Martin. Hắn đứng bên kia đường và nhìn mụ tán gẫu với một nam thư ký. Lantz tự hỏi liệu cửa hiệu này có thể là một điểm tiếp xúc với Angel không.

Hắn ghi vào đầu.

Ít phút sau, Neusa đi ra mang theo một gói nhỏ. Mụ ghé vào một quán kem trên đường Corrientes, để mua một cái kem lạnh. Mụ từ từ đi xuống đường San Martin. Hình như mụ bước đi chẳng có mục đích nào cả, và chẳng có điểm đến đặc biệt nào cả trong đầu mụ.

– Việc quỷ gì đã xảy ra cho cuộc hẹn của mụ thế? Lantz tự hỏi. – Angel ở đâu nhỉ? – Hắn không tin câu nói của Neusa rằng Angel đã đi khỏi thành phố. Bản năng của hắn bảo rằng Angel đang ở đâu đấy gần đây.

Lantz bỗng phát hiện không còn trông thấy Neusa Munez nữa. Mụ đã quay sang một góc đường trước mắt và biến mất. Hắn bước nhanh.

Khi Lantz vòng qua góc đường, không còn thấy mụ.

Ở đâu nữa. Có những cửa hiệu nhỏ ở hai bên thành phố và Lantz thận trọng bước đi, đôi mắt sục sạo khắp nơi, sợ rằng Neusa có thể trông thấy hắn trước khi hắn trông thấy mụ.

Cuối cùng hắn dò ra mụ tại một Fiambreria một cửa hiệu bán cao lương, đang mua đồ tạp hoá.

Mụ mua cho mình hay mụ đợi ai ở phòng mụ để ăn trưa? Một người nào đấy tên là Angel.

Từ một khoảng xa Lantz trông thấy Neusa bước vào một cửa hiệu rau quả mua trái cây và rau. Hắn theo đuôi mụ về lại toà nhà của mụ.

Harry Lantz quan sát toà nhà của Neusa từ bên kia đường trong bốn giờ kế tiếp, bằng cách đi quanh quẩn để cố gắng khỏi bị lộ. Cuối cùng, hắn khẳng định rằng Angel sẽ không lộ mặt ra.

– Có lẽ tối nay mình có thể moi ở mụ thêm một số tin tức, – Lantz nghĩ thế, – mà không phải ân ái với mụ.

Ý nghĩ về việc phải làm tình với Neusa làm hắn muốn bệnh trở lại.

***

Tại Văn phòng Bầu dục của Toà Bạch ốc, trời đã về chiều, thực ra đó là một ngày dài cho Paul Ellison. Cả thế giới hình như chỉ gồm những Uỷ ban, những hội đồng, các bức điện khẩn, các cuộc họp kín và các khoá họp, và ông đã không có một lúc nào riêng cho mình cả cho đến lúc này. À, hầu như cho mình.

Stanton Roges đang ngồi đối diện với. Ông lần đầu tiên trong ngày ấy, ngài Tổng thống cảm thấy dễ chịu.

– Tôi làm cậu phải xa gia đình, Stan ạ.

– Được thôi, Paul.

– Tôi muốn nói chuyện với cậu về cuộc điều tra Mary Ashley. Việc ấy thế nào rồi?

– Hầu như đã hoàn thành. Chúng ta sẽ kiểm tra bà ấy lần cuối ngày mai hoặc ngày mốt. Cho đến nay, việc ấy có vẻ rất tốt. Tôi xúc động khi nghĩ đến đó. Tôi nghĩ rằng sẽ có kết quả đấy.

– Chúng ta sẽ làm mọi chuyện thành đạt. Cậu muốn uống một ly nữa không?

– Không, cám ơn. Trừ phi cậu cần tôi làm việc gì khác, tôi sẽ đưa Barbara đến một buổi khai mạc tại trung tâm Kennedy.

– Cậu cứ việc, – Paul Ellison lên tiéng. – Alice và tôi phải chiêu đãi một số thân nhân của bà:ấy.

– Cho tôi gửi lời ưu ái đến Alice, – Stanton Roges nói, và đứng dậy.

– Và cho tôi gởi lời thăm đến Barbara. – Ông nhìn Stanton Roges ra đi. Tư tưởng của Tổng thống quay trở lại với Mary Ashley.

***

Khi Harry Lantz đến căn phòng của Neusa chiều hôm ấy, để đưa mụ đi ăn, chẳng có ai trả lời tiếng gõ cửa của hắn cả. Hắn cảm thấy sững sờ một lúc. Có phải mụ đã cho hắn leo cây không?

Hắn thử mở cửa. Cửa không khoá. Angel có mặt đây để gặp hắn chăng? Có lẽ hắn đã quyết định thảo luận hợp đồng mặt đối mặt. Harry làm ra vẻ như đang giao dịch, nhanh nhảu bước vào căn phòng vắng lặng.

– Ê.

Chỉ có âm thanh dội lại. Hắn đi ngang vào phòng ngủ. Neusa đang nằm vắt ngang giường, say tuý luý.

– Đồ ngu… – hắn tự chế. Hắn không nên quên rằng con đĩ đần độn, say sưa này là mỏ vàng của hắn. Hắn đặt tay lên vai mụ và tìm cách lay mụ dậy.

Mụ mở mắt.

– Việc gì đấy?

– Anh đang lo cho em, – Lantz nói. Giọng hắn hồi hộp một cách chân thật. – Anh không thích thấy em bất hạnh, và anh nghĩ rằng em uống rượu vì có ai đấy làm cho em bất hạnh. Anh là bạn của em.

– Em có thể nói với anh tất cả việc ấy. Angel phải không?

– Angel – mụ lẩm bẩm.

– Anh chắc rằng ông ấy là người tốt, – Harry Lantz đấu dịu. – Có lẽ cả hai có một sự hiểu lầm nho nhỏ, đúng không nào?

Hắn cố gắng đưa mụ nằm thẳng ra trên giường. Giống như đưa một con cá voi lên cạn, – Lantz nghĩ thế.

Lantz ngồi xuống bên cạnh mụ. – Hãy nói với anh về Angel đi, – Lantz nói, – Ông ấy đã làm gì em nào?

Neusa nhìn hắn đăm đăm, đôi mắt mờ mờ tìm cách tập trung vào hắn. – Làm tình đi!

– Ồ, chúa ơi! Việc ấy sẽ là một đêm dài. Đúng rồi, ý kiến vĩ đại đấy. – Lantz miễn cưỡng bắt đầu cởi quần áo.

Khi Harry Lantz thức giấc vào buổi sáng một mình trên giường, những việc đã tràn ngập đầu óc hắn và hắn cảm thấy đau bụng.

Neusa đã đánh thức hắn vào lúc nữa đêm.

– Ông biết tôi muốn ông làm gì cho tôi không?! – mụ lẩm bẩm. Mụ bảo với hắn điều ấy. Hắn lắng nghe một cách hoài nghi, nhưng hắn đã làm những điều mụ bảo hắn làm. Hắn không thể nào phản kháng lại mụ. Mụ là một con vật dã man, bệnh hoạn và Lantz tự hỏi liệu Angel có bao giờ làm những việc ấy cho mụ không. Ý nghĩ về điều hắn đã hoàn thành làm Lantz lợm giọng. Hắn nghe Neusa lạc điệu trong phòng tắm. Hắn không chắc có thể đương đầu nổi với mụ.

Mình đã quá đủ! – Lantz nghĩ thế. – Nếu sáng nay mụ không bảo cho mình biết Angel ở đâu, mình sẽ đi đến chỗ thợ may và thợ giày của hắn.

Hắn vứt những tấm trải giường lại và đi vào với Neusa. Mụ đang đứng trước gương soi ở phòng tắm. Tóc mụ đang cuốn trong những ống cuốn to và mụ trông có vẻ, có lẽ thế, còn không hấp dẫn hơn cả lúc trước.

– Em và anh sẽ nói chuyện với nhau nhé, – Lantz quả quyết

– Hẳn rồi. – Neusa chỉ một bồn tắm đầy nước. – Tôi chuẩn bị nước tắm cho ông. Khi nào xong, tôi sẽ sửa soạn bữa ăn sáng.

Lantz sốt ruột, nhưng hắn biết hắn không nên ép quá mạnh.

– Ông thích trứng tráng không?

Hắn chẳng thích ăn tí nào cả.

– Vâng, hay đấy.

– Tôi thích làm trứng tráng ngon. Angel dạy tôi đấy!

Lantz nhìn trong lúc mụ đang bắt đầu lấy những ống cuốn to bự ra khỏi mái tóc. Hắn bước vào bồn tắm.

Neusa nhặt một chiếc máy sấy tóc lớn, cắm điện và bắt đầu hong tóc.

Lantz nằm trong bồn tắm ấm suy nghĩ: Có lẽ mình sẽ lấy súng và tự mình bắt lấy Angel. Nếu mình để bọn Isarel làm việc ấy, có lẽ sẽ có một cuộc điều tra lôi thôi về người lãnh thưởng. Cách này sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Mình sẽ chỉ cho họ biết nơi để nhặt xác hắn.

Neusa nói điều gì đấy nhưng Harry Lantz chỉ có thể nghe loáng thoáng qua tiếng máy sấy tóc.

– Em bảo gì thế? – hắn gọi lớn.

Neusa đến bên cạnh bồn tắm.

– Tôi mang cho ông món quà của Angel.

Mụ thả chiếc máy sấy điện vào trong nước và đứng đấy nhìn thân thể của Lantz quằn quại trong một điệu khiêu vũ của tử thần.

Chú thích:

(1) Tiếng Tây Ban Nha: Xin chào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN