Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 14: Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 14: Chương 14


QQ bùng nổ, bài viết chỉ trôi nổi trên Tieba một ngày đã gây nên đủ loại chấn động trong trường.

Mãi đến khi mọi kênh đều xác thực rằng không nữ sinh nào cực thân với giáo thảo, dòng acid acetic và địch ý này mới từ trên đỉnh giảm xuống.
Là người trong cuộc, Yến Hảo thầm vui trong lòng.
Cho dù lúc Giang Mộ Hành nhìn chiếc hộp bút đấy không nhớ đến cậu, nhớ rằng bọn họ từng cùng dạo tiệm sách, cũng không quá tệ.
Hộp bút do cậu chọn, Giang Mộ Hành sử dụng, chút ít này thôi đã đủ cho cậu nguồn sức mạnh để chờ mong.
Chờ mong ngày kỳ tích giáng lâm trên người mình.
Yến Hảo nhớ kỹ giao hẹn với Giang Mộ Hành, nỗ lực hoàn thành kế hoạch học tập hằng ngày, muốn cuối kỳ vượt qua bốn mươi thứ hạng, dùng danh nghĩa cảm tạ mời hắn đi biển chơi.
Uống bia, ăn hải sản, giẫm cát, lướt sóng, nhặt vỏ sỏ, thu tiếng sóng biển, ngồi trên bãi cát mỗi người đeo một bên tai nghe, cùng nghe một ca khúc, ngắm mặt trời lặn…!Có rất nhiều chuyện có thể làm.
Vào tối thứ tư trước tuần thi cuối kỳ, Yến Hảo ở nhà ôn tập, Dương Tùng gọi điện thoại sang nói mình đang ở bệnh viện.
Yến Hảo đón xe đi qua, vừa lấy số nộp phí, vừa xử lý vết thương trên mặt cậu ta, xong xuôi hết mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Dương Tùng đút tay vào túi, cà lơ phất phơ lượn quanh: “Lúc đánh người đấm mạnh quá, không kiềm tí gì, tự đập đầu mình vào cạnh xe máy.”
Yến Hảo: “…”
Dương Tùng móc điện thoại ra, chỉnh camera soi mặt: “Cùng là dán miếng băng gạc, sao lớp trưởng vẫn giữ một thân chính khí, bố đây lại giống thằng du côn.”
“Kỷ niệm một năm, đánh nhau, giống chó nhà có tang,” Yến Hảo muốn nói lại thôi, “là chuyện tao đang nghĩ?”
Vẻ mặt Dương Tùng cứng đờ.
Yến Hảo xoay bước một cái, tiến đến ven hồ cách đó không xa, xuống dưới bậc thang, ngồi trên ghế dài.
“Mày ngồi đó làm gì?” Dương Tùng đứng ở trên hô, “Cho muỗi đốt hả?”
Yến Hảo như làm ảo thuật lấy ra một bình dầu thơm nhỏ trong ba lô, xịt chung quanh.
Dương Tùng: “…”
Đứng vài giây, Dương Tùng nhảy xuống cầu thang, đặt mông ngồi bên cạnh, nhìn những ánh sao dưới mặt hồ.
Hiếm khi người ngông cuồng lại trầm mặc như vậy.
.
Giữa hương dầu thơm mát rượi xuất hiện một làn khói.
Dương Tùng châm điếu thuốc, đặc biệt tang thương đến một câu: “Anh Hảo, mượn bả vai chút được không?”
Yến Hảo dựa vào thành ghế: “Không được.”
“Vãi nồi, mày có còn là người không đấy?” Dương Tùng chạm đầu lưỡi vào răng, nhếch miệng cười thành tiếng, “Bố đây bị cắm sừng.”
Yến Hảo bóc viên kẹo táo ăn, đảm nhiệm làm thùng rác để cậu ta nôn nước đắng.
Dương Tùng chỉ chỉ đầu mình, cười đến có phần lạnh lẽo: “Nhìn thấy không, một cái nón xanh to đùng, không biết đã đội bao lâu, tối nay bố đây mới thấy.”

Yến Hảo ngậm kẹo trong miệng, giọng nói mơ hồ: “Sao thấy?”
Dương Tùng kẹp điếu thuốc, nhả khói vào trời đêm, dường như chỉ hai tiếng đồng hồ đã khiến cậu ta trưởng thành rất nhiều.
“Hôm qua cô ấy thăm dò tao, muốn nhắc tao rằng hôm nay là kỷ niệm một năm, tao giả vờ quên.”
Dương Tùng gãi mạnh tóc sau gáy: “Tao biết cô ấy có lớp tự học buổi tối, tám rưỡi mới về nhà, nên đặc biệt chờ ở con ngõ cạnh nhà cô ấy, muốn tặng cô ấy một niềm vui bất ngờ…”
Cậu ta ha ha cười lạnh, “Kết quả ngược lại hay, tao bị đốt cho sưng hai cục trong ngõ, cô ấy để tao xem cảnh ôm hôn dính nhơm nhớp.”
Yến Hảo nhíu mày.
“Địt!”
Dương Tùng đứng lên, đá một cước vào ghế, “Yêu đương một năm vẫn chỉ cho bố đây nắm tay, mặt cũng không cho hôn nhưng lại đi hôn thằng khác, còn là cháo lưỡi, để bố đây thấy cả đầu lưỡi, giữ gìn cái con cc!”
Yến Hảo chấn động theo cái ghế, viên kẹo thiếu chút nữa kẹt trong cổ họng.
“Tiểu Hảo, mày biết ai đến tìm cô ấy không, đó là lớp trưởng của cô ấy, muôn đời đứng nhì, chính là cái thằng luôn bị Giang Mộ Hành đè ở dưới đó.”
Dương Tùng ngồi về, ngậm điếu thuốc ôm đầu, “Thấy tao bước ra từ con ngõ, vẻ mặt cô ấy như gặp quỷ, nấp ngay vào lồng ngực thằng kia, chẳng thấy nhục nhã hổ thẹn tí gì khi phản bội tao.”
“Giữ gìn cái chó gì, chính là không thích bố đây, xem thường học sinh dốt, một năm nay làm khó cô ấy rồi.”
Yến Hảo vỗ bờ lưng vì tức giận mà phập phồng trên phạm vi lớn của cậu ta: “Nghĩ thoáng chút.”
“Thích thành tích đỉnh cao, vậy cứ thích thôi, Giang Mộ Hành còn được rất nhiều người thích, đâu ai bắt không được thích mày thấy đúng không, đâm sau lưng bố đây làm cái đéo gì chứ?” Gương mặt rất đẹp trai của Dương Tùng có phần nhăn nheo, “Bố đây ngoại trừ học tập không so được với thằng kia, thì chẳng phải những cái khác đều cách xa cả khoảng lớn à?”
Yến Hảo ăn kẹo, muôn đời đứng nhì có tiếng tăm không tồi trong trường, vì xếp hạng toàn khối của cậu ta luôn luôn đứng nhì, mọi người muốn xem bao giờ cậu ta có thể vượt qua Giang Mộ Hành.
Tướng mạo không xếp vào hàng đẹp trai, lý do Trình Linh Linh hợp ý hẳn là vì mị lực của học bá, thành tích của hai người đều tốt, có thể nảy sinh cộng hưởng về tinh thần?
Nhưng gia cảnh vị kia rất bình thường, không có cách nào mua hàng xa xỉ cho bạn gái.
Nhất là những cô bạn gái mua đồ với với tần suất rất cao.
Những lời này Yến Hảo không nói ra, đã đến nước này rồi, có nói cũng chẳng có nghĩa gì, không đáng thảo luận, sẽ chỉ càng tổn thương lòng tự tôn của Dương Tùng.
Huống hồ Dương Tùng chỉ là hơi đơn thuần trong chuyện tình cảm, tâm tư không đặt trên học tập, cậu ta cũng không ngốc.
“Bỏ đi.” Yến Hảo nói, “Nghĩ thoáng chút.”
“Được rồi, nghĩ thoáng chút.”
Dương Tùng hít sâu, một giây sau lại nổi gân xanh tức giận, “Cô ấy nói không thể để lộ quan hệ của bọn tao trong trường, không cho tao tới tìm cô ấy.

Được thôi, vậy thì không tìm, việc học của cô ấy là chuyện quan trọng, không thể khiến cô ấy lo âu, trong trường không ai biết tao và cô ấy bên nhau.”
Đoạn mắng, “Nhưng bố đây vẫn luôn nhớ rằng mình là người có bạn gái trong mọi thời khắc.

Lúc đánh bóng xong có một đống người đưa nước nhưng không nhận của một ai cả, bình thường luôn giữ một khoảng cách với nữ sinh, vô cùng có chừng mực, chưa bao giờ chơi trò mập mờ gì đó, từ chối rất rõ ràng, đã đủ chứ?”
Yến Hảo gật đầu: “Đủ.”
Dương Tùng thở phì phò, cổ họng phát ra tiếng uất ức nghèn nghẹt: “Chơi đùa bố đây.”

Yến Hảo lớn lên cùng cậu ta, song chưa từng thấy cậu ta như thế này.

Cậu có hơi không biết phải làm sao, chỉ có thể khuyên cậu ta bước qua rãnh nước bùn này, nhanh tiến lên phía trước.
“Mẹ nó.” Dương Tùng hung hăng rít một hơi thuốc, bị sặc ho khan, ho đỏ mắt, “Người anh em, lòng tao ngột ngạt.”
Tiếp theo lại rống lên, “Tại mày toàn nói bố là đồ đần, tao thật sự biến thành thằng ngu!”
Yến Hảo liếc cậu ta: “Đừng đổ lên đầu tao.”
Mũi Dương Tùng xả khí, thở hổn hển một hồi cũng thấy mình vô lý nên bỏ qua vụ này.

Cậu ta gãi vết sưng từ muỗi trên cánh tay, hùng hùng hổ hổ: “Nếu như tối nay không phát hiện, không biết còn phải làm thằng ngu bao lâu nữa.”
Yến Hảo đưa cậu ta viên kẹo.
Dương Tùng cắn điếu thuốc, nghịch viên kẹo trong tay, ngoài cười trong không cười: “Học giỏi chơi với học giỏi hả, nói cái gì mà không cùng một thế giới, không có chung chủ đề nói chuyện, cút mẹ nhà nó đi.”
Sắc mặt Yến Hảo âm trầm trong nháy mắt.
Dương Tùng không phát hiện, cậu ta vuốt vuốt mái tóc ngắn gọn gàng: “Cái cây mối tình đầu của bố cứ thế mà chết đi.”
Yến Hảo lại bóc một viên kẹo bỏ vào miệng: “Phần lớn cây mối tình đầu của mọi người đều sẽ chết.”
Dương Tùng nghẹn hồi lâu: “Đừng bảo mày đây đang an ủi tao?”
Yến Hảo khẽ nhướng mày: “Thổ lộ tâm tình.”
“Cái thổ lộ này của mày, nếu tố chất tâm lý tao mà kém, tao đã chùi nước mũi lên quần áo mày rồi.” Dương Tùng dùng mu bàn tay dụi mắt, giọng đầy phiền muộn, “Không nói nữa, bực mình.” 
“Có người tốn mấy năm, mười năm, mười mấy hai chục năm, thậm chí cả nửa đời người mới biết người bên cạnh không phải khúc xương sườn* kia của mình.” Yến Hảo nói, “Mày chỉ tốn một năm đã biết.”
*Trong kinh thánh, Thiên Chúa tạo nên Eva từ khúc xương sườn của Adam.
Dương Tùng nhếch một bên mép, cười đến là mỉa mai: “Nghe mày nói kiểu này, tức là tao vẫn may mắn?”
Yến Hảo nhìn thằng bạn đã bên mình từ thuở bé: “Đã đến nước này, mày phải kịp thời dừng tổn thất.”
Dương Tùng ngưng một lát, khom lưng dụi tàn thuốc, vùi mặt vào giữa hai tay.
Điện thoại trong túi Yến Hảo rung lên, cậu lấy ra xem thì thấy là Giang Mộ Hành lên QQ tìm cậu, lập tức nuốt hết nửa viên kẹo.
Giang Mộ Hành: Tối ôn tập thế nào?
Yến Hảo gõ hai chữ gửi sang: Rất tốt.
Giang Mộ Hành nhắn về rất nhanh: Có vấn đề không?
Yến Hảo chột dạ, thực ra cậu chưa ôn tập xong: Không có.
Giang Mộ Hành: Đừng thức quá mười hai giờ.

Yến Hảo: Ừm.
Ngay sau đó cậu gửi thêm một cái: Đã rõ, lớp trưởng, cậu cũng vậy nhé, nhớ ngủ sớm chút.
Đằng sau còn có một gương mặt cười đang vẫy tay.
Nghĩ một hồi lại gửi sang biểu cảm chúc ngủ ngon.
Yến Hảo vừa thoát QQ, Dương Tùng đã dựa vào vai cậu như chó chết, sức nặng hơn nửa người đè lên: “Tiểu Hảo, đi, để anh đây đưa mày đến quán bar nào.”
“Không đi.” Yến Hảo nói, “Tao chưa hoàn thành kế hoạch học tập ngày hôm nay.”
Mặt Dương Tùng đỏ máu: “Mày có còn là anh em không hả? Đúng lúc anh đang cần mày, mày lại muốn làm kế hoạch học tập của mày?”
Yến Hảo cất điện thoại.
Dương Tùng trừng cậu: “Là anh em thì theo bố đây uống một chén.”
Yến Hảo vuốt tóc mái, để gió đêm thổi lên trán: “Thật sự muốn đi bar?”
“Thế này,” Dáng vẻ Dương Tùng trượng nghĩa hất hất cằm, “sau này mày thất tình, bố sẽ uống cùng mày đến nôn.”
Yến Hảo đứng dậy rời đi.
Dương Tùng hùng hồn hô lớn: “Tao thất tình, nói sai vài lời cũng không thể tha thứ à?”
Yến Hảo quay đầu, Dương Tùng nhanh chân chạy tới.
.
Hơn nửa tiếng sau, Yến Hảo và Dương Tùng đứng bên ngoài quán bar xa hoa nhất của thành phố T.
“Thanh Tranh…” Dương Tùng chậc một tiếng, “Nổi tiếng là tục trong thô tục.”
Yến Hảo nhìn logo một chút: “Là chế độ thành viên, với mức tiêu phí thấp nhất là ba ngàn*.”
*~9 củ.
“Không vậy thì sao xứng với lần đầu tiên của tao?” Dương Tùng lau mặt, “Mày bao hả.”
Miệng Yến Hảo ngập tràn vị ngọt của kẹo trái cây, miệng đắng lưỡi khô, muốn uống ít thứ: “Bao cũng không sao, chỉ ở cùng mày nửa tiếng thôi.”
Mặt mũi Dương Tùng đầy khó chịu: “Một tiếng.”
Yến Hảo cười: “Khoảng mười phút.”
“Mẹ nó cái này còn giảm nữa?” Dương Tùng giận đùng đùng nói, “Nửa tiếng thì nửa tiếng.”
Yến Hảo kéo cậu ta lên vỉa hè tránh chiếc xe đang tới: “Thích gì cứ uống.”
Dương Tùng khẽ nói: “Vậy còn được.”
Hai người đi chưa được mấy bước thì thấy một người bước ra từ quán bar, mất tập trung đến đứng ở một nơi ánh sáng mờ tối, dựa lưng vào vách tường, tóc vuốt ra sau, vài lọn buông thõng trước trán, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ mơ hồ.
Trông như một tinh anh trẻ tuổi của xã hội, có tâm huyết mà lại trầm ổn, cấm dục, lạnh lùng, và vô cùng gợi cảm.
Dương Tùng giễu cợt vì ghen tị: “Lưu manh giả danh trí thức.”
Vẻ mặt Yến Hảo quái lạ.
Người kia lấy ra một chiếc hộp thiếc nhỏ trong túi quần tây, bỏ viên thuốc đặt dưới lưỡi* vào trong miệng, nới lỏng chiếc cà vạt thắt trên cổ áo sơ mi, ngửa đầu nhắm mắt, có vẻ rất mệt mỏi.
*Một loại thuốc được đặt dưới lưỡi để tự hoà tan.

Đôi khi mình sẽ gọi tắt là “viên ngậm”.
Nhịp tim Yến Hảo bắt đầu tăng tốc.

“Vô thôi Tiểu Hảo.” Dương Tùng vừa dứt lời thì thấy lưu manh giả danh trí thức mở điện thoại lên, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt hắn.
“Quái lạ, sao trông quen thế? Người đẹp trai đeo kính thì có, nhưng đâu ai cao đến mức này nhỉ.” Vẻ mặt Dương Tùng hứng thú, “Tiểu Hảo, mày xem xem.”
Yến Hảo không lên tiếng.
Dương Tùng nói lớn hơn chút: “Tiểu Hảo?”
Khoảnh khắc đó, một ánh mắt sắc bén phi ra khỏi bóng tối, rơi trên người Yến Hảo.
Yến Hảo nín thở.
Một hai khắc sau, người kia tắt màn hình điện thoại.

Hắn bước khỏi bóng tối, đứng ở chỗ cửa sáng nhất quán bar, cau mày nhìn sang.
Ngoại hình cực kỳ phát triển, đẹp đến mức có phần vô thực.
Yến Hảo nhìn dáng vẻ vừa quen thuộc lại xa lạ, cậu thở gấp, toàn thân run lên từng hồi.
“Vãi nồi! Không phải chứ? Bố đây hoa mắt ư?” Dương Tùng trợn mắt há mồm, “Đó là lớp trưởng lớp (1) của ta?”
Yến Hảo cụp mắt, lại ngẩng đầu nhìn sang.

Cậu mượn khung cảnh đường phố mờ ảo và khoảng cách không xa không gần, dùng ánh mắt mê luyến mà tham lam nhìn Giang Mộ Hành.
Chẳng phải đã sớm nghỉ việc ở quán bar rồi ư? Tại sao lại đến đây?
Đến từ bao giờ?
Làm gì trong quán bar? Có bị người khác chạm vào không?
Vẻ âm hiểm hung tàn cuồn cuộn trong mắt Yến Hảo.

Khi nó sắp sửa lan đến khuôn mặt, cậu cúi đầu xuống.
Chắc chắn có, thậm chí là nhiều, các cô gái và phụ nữ sẽ tiếp cận, làm đủ loại trò gian trong bóng tối, không chừng còn có cả đàn ông.

Cậu thần kinh cấu mạnh lòng bàn tay, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Thật sự muốn giấu Giang Mộ Hành trong nhà.
“Ngầu lòi luôn.”
Dương Tùng chậc chậc lưỡi, tối nay cậu ta thấy ghê tởm vì hai học bá kia, giờ lại thấy một người đang làm việc trong quán bar, người vốn luôn tồn tại như thần trong nhất trung.
Đáng tiếc thần cũng không phải vạn năng, vì kế sinh nhai, không thể không đến chốn chơi bời xa hoa phục vụ cho kẻ có tiền.
“Với gương mặt kia của lớp trưởng, e là không biết mấy tay săn tìm ngôi sao phải đến kiếm bao nhiêu lần, không vô giới giải trí lại chạy tới chỗ này.”
Dương Tùng thấy Yến Hảo cứ cúi đầu suốt, cậu ta buồn bực huých cậu cái: “Nghĩ gì thế? Chụp ảnh đăng Tieba?”
Đăng Tieba cái rắm, giờ đây Yến Hảo chỉ muốn giật cà vạt của Giang Mộ Hành, cởi cúc áo sơ mi của hắn.
Và rồi…
Yến Hảo dùng lưỡi li3m nhẹ khoé môi, và rồi luồn tay vào trong áo sơ mi của Giang Mộ Hành, áp thân mình lên ôm lấy eo hắn, li3m yết hầu chuyển động lên xuống của hắn, rồi cắn một cái vào đó để tạo một ký hiệu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN