Yêu Đương Đứng Đắn - Chương 26: Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Yêu Đương Đứng Đắn


Chương 26: Chương 26


Giang Mộ Hành dẫn Yến Hảo vòng ra sau trung tâm lân cận vô cùng thương nghiệp hoá, đến con phố có nhiều quầy hàng nhất.
Đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
Các sạp nhỏ đủ sắc đủ dạng ở khắp nơi, nhiều hơn mấy lần so với trung tâm lân cận, cũng loạn gấp mấy lần.
Xe ôm, quán xá, người ăn uống tiệc tùng, trải dài từ đầu đến cuối phố.
Thấy vậy, Yến Hảo nuốt ngụm nước bọt.

Đường Sướng Tây gần chung cư có rất nhiều quầy đồ ăn, cậu cảm thấy vệ sinh môi trường không lý tưởng cho lắm, nhưng so với bên này thì cũng không có gì to tát.
Nơi này thực sự dơ dáy bẩn thỉu đến mức khó tả, cả con đường cứ như bãi rác, muốn bao nhiêu bẩn có bấy nhiêu bẩn.
Yến Hảo hơi không biết phải đặt chân thế nào.
Giang Mộ Hành ở cạnh không nói một lời bước tới, dường như hồn đang dần trở về, lại trầm mặc dị thường.
Yến Hảo không để ý dưới chân, giẫm phải chiếc cốc Oden dùng một lần ai đó vứt xuống đất, nước sốt bên trong “phụt” một cái văng tung toé ra ngoài, dính một chút vào giày.
Cậu nhấc chân mình khỏi chiếc cốc ngay lập tức, thiếu điều nhảy lên.
Thấy Giang Mộ Hành nhìn sang, động tác cứng ngắc của Yến Hảo khôi phục như thường, muốn cười với hắn thì thấy hắn đưa mình một túi khăn giấy.
“Lau đi.” Giang Mộ Hành nói.
“Không cần lau.” Yến Hảo vội xua tay, “Không sao, bẩn thì bẩn thôi.”
Cái tay cầm túi khăn của Giang Mộ Hành dừng giữa không trung mấy giây rồi thu về.
Yến Hảo thở khẽ.
Giang Mộ Hành nhìn chiếc cặp cậu đeo, lại nhìn chiếc điện thoại cậu cất ở túi quần, thấp giọng nói: “Lấy điện thoại ra, đừng để trong túi.”
Yến Hảo lờ mờ: “Vậy tôi để đâu?”
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái.
Yến Hảo gãi gò má đổ mồ hôi: “Tôi không thể cầm trong tay, chẳng biết lúc nào sẽ vứt nhầm với rác.”
Giang Mộ Hành: “…”
“Đưa tôi.”
Yến Hảo móc điện thoại đưa sang, không chút do dự, chỉ có sự tín nhiệm trăm phần trăm.
Giang Mộ Hành cầm điện thoại của cậu: “Cậu đi mé trong.”
Yến Hảo ngoan ngoãn làm theo.
Giang Mộ Hành hờ hững nói: “Trị an ở đây rất kém, đi cẩn thận chút.”
Yến Hảo ờ ờ.
Cậu đáp lời mà chẳng buồn suy nghĩ, như thể dẫu cho có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Giang Mộ Hành ở đây thì đều có thể vượt qua.
.
Đại siêu thị đông nghịt người, Yến Hảo không muốn nán lại một khắc nào.

Đến chợ đêm nơi có đủ kiểu người hỗn tạp thì con tim tung bay, mỗi bước đi bên Giang Mộ Hành đều hết sức phấn khởi.
Giống như hẹn hò.
Ở trên đường, số quầy ăn vặt là nhiều nhất, tiếp theo là trang phục, các loại đồ dùng hằng ngày.

Cũng có không ít sạp trái cây, tiện lợi hơn siêu thị rất nhiều, chứa trong xe tải, tuỳ tiện dựng cái bảng hiệu đơn giản, viết mười đồng một ký rưỡi hai ký rưỡi, nguyên đống táo được bán theo sọt.
Yến Hảo vừa đi vừa xem: “Lớp trưởng, cậu sống ở khu vực này, thế tối học bài ồn ào lắm đúng không?”
Giang Mộ Hành đáp một câu: “Tối tôi không học.”
Yến Hảo: “…”
Được rồi, tôi biết cậu đỉnh rồi.
Các hàng quán xếp dài cả dãy đường, vài đấng mày râu cởi trần oẳn tù tì uống rượu, nói chuyện tục tĩu một cách không hề kiêng dè, hai bên trái phải đang tuốt xiên nướng.
Trong tiệm có cô gái trẻ đang hát bài “Lúm đồng tiền nhỏ”.
*Lúm đồng tiền nhỏ – Lâm Tuấn Kiệt ft.

Thái Trác Nghiên.
https://youtu.be/Y2HBTydQHAM
“Lúm đồng tiền nhỏ và hàng mi dài, là điểm nhấn đẹp nhất của anh.

Mỗi đêm em đều mất ngủ, vì muốn được thấy anh mỉm cười…”
Yến Hảo bị thu hút bởi giọng ca ngọt ngào, cậu dừng chân trước cửa tiệm.
Giang Mộ Hành lạnh nhạt nói: “Muốn vô ngồi lát?”
Yến Hảo lắc đầu.
Ven đường có vài người phụ nữ mặc áo hai dây bó sát, váy ngắn, giày cao gót nhọn.

Họ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thi thoảng lại trò chuyện một câu, tư thái mê hoặc đánh giá đàn ông đang qua lại, hết sức khiêu gợi.
Yến Hảo hiếu kỳ nhìn sang đó.
Giang Mộ Hành không ngừng bước: “Là gái.”
Yến Hảo cạ túi nilon khỏi đế giày, vội đuổi theo: “Ai nấy đều rất trẻ rất đẹp, vóc người cũng rất được.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành lướt qua mặt cậu: “Cậu quan sát cẩn thận lắm nhỉ.”
Yến Hảo nhếch miệng, cẩn thận ư? Đây không phải chuyện liếc cái là biết à?
Rất nhanh, Yến Hảo phát giác điểm kỳ quái: “Lớp trưởng, vẻ ngoài cậu đẹp trai như thế, sao lúc cậu đi ngang qua mặt mấy cô ấy, mấy cô ấy lại như không nhìn thấy vậy?” Thậm chí còn khá giống là đang tránh né?
Giang Mộ Hành không mặn không nhạt thốt ra ba chữ: “Chắc bị mù.”

Mặt mũi Yến Hảo tràn đầy sự không tưởng tượng nổi.

Cậu vốn tưởng mình đã thu thập đủ nhiều thông tin liên quan đến Giang Mộ Hành trên Tieba, hiện tại xem chừng còn kém xa lắm.
Giang Mộ Hành thế mà cũng có lúc hài hước.
Cái này ai mà đỡ nổi?
Yến Hảo li3m li3m môi dưới: “Có phải cậu từng khiến mấy cô ấy ăn trái đắng không?”
Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc.
Yến Hảo cẩn thận từng ly từng tí liếc Giang Mộ Hành bằng hai mắt, cảm thấy mũi của hắn là chiếc mũi đẹp nhất mình từng thấy, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng: “Đứng đây chờ tôi.”
“Được.” Yến Hảo nói vậy, song người lại theo Giang Mộ Hành vào một cửa hàng tạp hoá.
Giang Mộ Hành không phản ứng gì với việc Yến Hảo không nghe lời, như là đã đoán trước từ sớm, hắn đi thẳng đến kệ trước tìm bóng đèn.
Yến Hảo hết nhìn đông tới nhìn tây.
Ông chủ tiệm hỏi cậu muốn mua gì.

Cậu vốn không có gì muốn mua, nhưng khi mắt lia về cây kẹo que trước quầy lại bước qua lấy hai cây xuống.
Yến Hảo lần mò đồng xu đặt lên bàn thuỷ tinh, bóc một cây kẹo que bọc đường.
“Lấy kem không? Bán giá sỉ.”
Ông chủ tiệm có lẽ là nhận ra Yến Hảo mặc nguyên cây hàng hiệu, ông giới thiệu một cách đầy nhiệt tình: “Có kem Xảo Nhạc Ty, còn có Tuỳ Tiện, đều bán rất chạy.”
Giang Mộ Hành cầm hai cái bóng đèn đến, Yến Hảo ngậm kẹo xích lại gần: “Lớp trưởng, tiệm này có ruột bút gel 0.5, cậu muốn mua không?”
Hơi phả ra từ miệng toàn là mùi vị quýt.
Giang Mộ Hành nghiêng đầu: “Trong nhà có.”
Yến Hảo “à” một tiếng, chờ hắn thanh toán xong xuôi rồi cùng hắn ra ngoài.
Có không ít loại trò chơi trong chợ đêm, gắp thú, ném vòng, quăng bóng rổ vào chồng lon…
Nếu bên cạnh không có Giang Mộ Hành, Yến Hảo sẽ không thấy hứng thú, chỉ muốn khẩn trương về nhà tắm rửa đổi sang bộ đồ ngủ sạch sẽ, chơi máy tính dưới điều hoà, bấy giờ cái gì cũng thấy hứng thú, cái gì cũng muốn chơi.
“Lớp trưởng, cái máy gắp thú kia có một con thỏ rất giống với con trên giường tôi, tôi muốn gắp thử xem.”
Giang Mộ Hành xem đồng hồ: “Tiền gắp một con bằng tiền mua rồi.”
Mắt Yến Hảo ngập tràn kinh ngạc: “Đến cậu mà cũng vậy?”
Ánh mắt Giang Mộ Hành dời từ đồng hồ lên cậu: “Sao?”
Yến Hảo vô thức nói: “Tôi tưởng cậu gắp một phát trúng một con.”
Mặt Giang Mộ Hành co rúm: “Nghĩ nhiều quá.”
Yến Hảo ngượng ngùng mím môi một cái.

Cậu vẫn nhớ Giang Mộ Hành từng nói rằng mình không phải không gì không thể, rất nhiều chuyện hắn không làm được, song cậu vẫn xem Giang Mộ Hành như tín ngưỡng.
Đi vài bước, Giang Mộ Hành như có như không lia qua con thỏ trong máy gắp thú.
Màu sắc thiên về màu xám đen, cặp tai không đối xứng, màu lông bình thường.
Giống ở đâu?
Giang Mộ Hành lại liếc nhìn.
.
Tâm trạng căng thẳng của Yến Hảo rơi dần theo dọc đường, càng đi càng thả lỏng.
“Sắp đến chưa?”
Giang Mộ Hành đổi tay cầm túi hoa quả sang tay trái, lấy ra một chùm chìa khoá từ trong túi: “Đằng trước quẹo trái, trong con hẻm.”
Đầu ngõ có một sạp nhỏ, Yến Hảo trông thấy một con cừu nhỏ bằng gốm sứ màu ngà, tạo hình xinh xắn đáng yêu, cậu hỏi giá muốn móc tiền.
Giang Mộ Hành cản hành động của cậu, nói với người bán hàng rong: “Ba đồng.”
Yến Hảo trợn mắt há mồm, người ta hét giá sáu mươi, Giang Mộ Hành chém còn ba đồng, đây chắc hẳn là đại đao năm mươi bảy mét.
Sắc mặt người bán hàng rong khó coi: “Cậu học sinh, trả giá cũng được nhưng cậu không thể trả như thế.

Cậu dùng một phát đại đao chém xuống từng này, tôi còn buôn bán nổi nữa không?”
Giang Mộ Hành quơ quơ chiếc chìa trong tay, chúng va chạm phát ra tiếng vang thanh thuý.
Thực chất Yến Hảo không để bụng vài chục đồng lẻ.

Nhưng Giang Mộ Hành giúp cậu ra mặt, cậu để bụng ngay.
Giang Mộ Hành lướt qua sạp hàng tiến vào con hẻm: “Đi thôi.”
Yến Hảo rập khuôn theo sau.
Người bán hàng rong lớn tiếng hô: “Thế đi thế đi, tới lấy đi!”
Yến Hảo không cảm thấy bất ngờ với việc người bán hàng rong nhanh thoả hiệp như vậy, Giang Mộ Hành nói ba đồng, chứng tỏ nó chỉ đáng giá đó.
Chỉ cần Giang Mộ Hành mở miệng, thì nhất định có thể mua được.
Yến Hảo có một sự sùng bái mù quáng với hắn.
Mua món gốm sứ nhỏ xong, tâm trạng Yến Hảo hơi phức tạp.

Bạn thơ ấu Dương Tùng, cô bạn Hạ Thuỷ, bọn họ đều giống như cậu, là phú nhị đại.
Quan niệm cuộc sống tương tự nhau, ra đây một chuyến, uống ít đồ cũng bỏ gần cả trăm; tuỳ tiện mua món đồ chơi nhỏ, có thể tiêu đến nửa năm tiền sinh hoạt của những người khác trong trường.
Đã quen, không cảm thấy có vấn đề gì.
Mà Giang Mộ Hành sẽ nhặt đồng xu một hào bị rơi xuống đất và đã bị người ta giẫm lên.
Ở trước mặt Giang Mộ Hành, Yến Hảo chẳng những không hề cảm giác ưu việt, trái lại còn bất an câu nệ.

Những thứ cậu tận lực trốn tránh kia như là đã hẹn nhau, giờ phút này toàn bộ bọn chúng thình lình xông ra ngoài, tàn nhẫn trưng ra trước mặt cậu, bóp lấy cổ cậu muốn cậu đối mặt.
Cậu mới là đứa tự ti.
Bởi bản thân cậu chẳng hề ưu tú chút nào cả.
Giang Mộ Hành phát hiện bước chân phía sau không đi theo, hắn quay lại, nhìn người đứng bên tường.

Yến Hảo cụp mắt, đầu ngón tay siết chặt lòng bàn tay: “Lớp trưởng, không biết cậu có cho rằng tôi ỷ gia đình có tiền nên vung tay quá trán không?”
Giang Mộ Hành trả lời cậu: “Có đủ cơ đâu mà vung.”
Yến Hảo: “…”
Lời này rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu an tâm rất nhiều.
Giang Mộ Hành cau mày: “Trong hẻm rất nhiều muỗi, cậu muốn mời bọn nó ăn bữa khuya à?”
“Không muốn, tôi không mời.” Yến Hảo thì thầm chạy bước nhỏ đến chỗ hắn, giơ con cừu gốm trong tay nói, “Lớp trưởng, con này thật sự ổn phết, chỉ mất mỗi ba đồng, tôi mà kể chắc không ai tin.”
Đoạn cậu nghĩ tới một điều gì đó mình bỏ quên, ánh mắt vội thay đổi.
Hỏng rồi.
Huyết sắc trên mặt Yến Hảo hoàn toàn biến mất, toàn thân hoảng đến mức không ra hình thù gì.

Cậu ghé nhà Giang Mộ Hành, nhưng lại đi tay không, không mua bất cứ thứ gì cả.
“Lớp trưởng, tôi, tôi…!Tôi muốn…”
Giọng cực kỳ run cực kỳ luống cuống.
Giang Mộ Hành nhìn ra suy nghĩ của cậu, bờ môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Trong nhà chỉ có tôi.”
Yến Hảo sững sờ.
Giang Mộ Hành đến trước chiếc cửa sắt lớn màu đỏ thẫm, đẩy cửa nói: “Trong này tối, theo tôi.”
Dứt lời liền bật đèn pin điện thoại dẫn đầu vào trong.
Không có đèn cảm ứng, nhà vừa cũ vừa nát, mùi tro bụi nồng nặc.
Đây là thông tin trực tiếp nhất Yến Hảo cảm nhận được.

Cậu theo Giang Mộ Hành quẹo vào cầu thang xi măng chật hẹp, tâm trạng căng thẳng vốn rơi trên đường nay lại chen chúc về lòng của cậu, trĩu nặng đến mức mỗi lần hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Nhà là nơi vạch trần nhiều việc riêng tư nhất.
Hơn nữa bây giờ ba mẹ Giang Mộ Hành không có nhà, chỉ có mình hắn.

Yến Hảo muốn một mình ở chung với hắn tại nơi tràn ngập dấu vết sinh hoạt của hắn.
Chẳng mấy chốc, Yến Hảo đứng trước cửa nhà Giang Mộ Hành, không biết nên để tay chân ở đâu. 
Lúc lên lầu va phải khuỷu tay, cậu cũng không dám xoa.
Giang Mộ Hành vặn chìa khoá mở cửa.
Yến Hảo nghe thấy tiếng động rất nhỏ vang lên, dây thần kinh đang kéo căng trong đầu run lên một cái.
Giang Mộ Hành nắm tay cầm cửa tróc sơn, trầm mặc chốc lát: “Vào thẳng đi, không cần cởi giày.”
Yến Hảo không động đậy, ngẩn ngơ.
Ngón cái Giang Mộ Hành vuốt nhẹ tay cầm: “Yến Hảo, cậu còn muốn vào không?”
Yến Hảo bị gọi tên, mơ màng chớp chớp mắt.
Giang Mộ Hành nói: “Tôi đóng cửa đây.”
Yến Hảo phản xạ có điều kiện duỗi một chân qua, chặn tại khung cửa..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN