Giữa nam sinh với nhau, sờ tóc cái thì không tính là gì, nhưng nếu sờ mãi thì rất có chuyện.
Yến Hảo quyến luyến rút tay về, nắn vuốt sáp tóc trên tay: “Lớp trưởng, tôi về nhé.”
Giang Mộ Hành bắt tréo đôi chân dài: “Ừm.”
Yến Hảo cúi đầu kiểm tra xem túi có mất gì không, ngoài miệng bất giác lải nhải: “Ban ngày cậu ngồi tàu rồi, khi nào tan tầm nhớ về nhanh, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Giang Mộ Hành kéo vạt áo sơ mi vốn đang đóng thùng ra ngoài, mặt không cảm xúc vuốt nhẹ xuống.
Yến Hảo đi mấy bước thì ngoái đầu, phát hiện Giang Mộ Hành vẫn đang ngồi trên ghế sofa, quái lạ hỏi: “Lớp trưởng, cậu không đi lên à?”
Giọng Giang Mộ Hành hơi khàn: “Đợi lát nữa.”
Vẻ mặt Yến Hảo nghi hoặc khó hiểu, cậu đã về rồi, Giang Mộ Hành một mình ngồi đó làm gì?
Hay là cậu cũng chờ lát?
Nghĩ vậy, Yến Hảo dừng ngay tại chỗ.
Hai giây sau, cậu quay về vị trí cũ.
Thái dương Giang Mộ Hành giật một cái.
Yến Hảo sờ chóp mũi: “Lớp trưởng, tôi vẫn muốn nói vài chuyện với cậu.”
Giang Mộ Hành nhắm nhắm mắt: “Để sau nói.”
Yến Hảo bĩu môi: “Không phải bây giờ cậu đang không bận à?”
Giang Mộ Hành giương mắt, đúng lúc thấy cậu lè đầu lưỡi màu hồng phấn li3m môi một cái.
Thêm dầu vào lửa.
“Cốp —”
Giang Mộ Hành ném kính lên bàn, khom người xuống, tay ôm lấy gáy, dùng sức chà mấy cái, cổ họng phát ra tiếng thở nặng nhọc.
Mắt Yến Hảo trợn tròn: “Lớp trưởng?”
Giang Mộ Hành duy trì tư thế kia hồi lâu mới ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt hắn bị che khuất bởi bóng tối, đôi mày núi ẩn nhẫn cau lại: “Về làm bài tập đi, nếu không cậu sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.”
Yến Hảo bật thốt: “Tôi có thể để mai…”
Giang Mộ Hành trầm giọng cắt ngang: “Đừng ngâm, chuyện hôm nào làm xong hôm nấy.”
Bả vai Yến Hảo kinh hãi rụt một cái, càu nhàu nói: “Được rồi, cậu nói đúng, giờ tôi về ngay.”
Đoạn xoay người rời khỏi, lần này không quay lại nữa.
Giang Mộ Hành ngửa đầu dựa vào thành ghế, luồn một tay vào trong mái tóc hơi rối vuốt ra sau, thở một hơi thật dài.
.
Khi Yến Hảo làm xong đã qua mười hai giờ đêm, không buồn ngủ tí gì.
Cậu móc ra một cuốn vở rất dày, lật tới lật lui những tin nhắn được ghi chép ở trên, toàn bộ đều là Giang Mộ Hành gửi cho cậu, đằng sau mỗi cái là thời gian.
Không biết sang năm lúc tốt nghiệp lớp 12, có thể chép hết quyển vở này không.
Yến Hảo nhàn rỗi rồi thì bắt đầu đa sầu đa cảm, cậu lật hết tin nhắn, soạn một tin giống như thường ngày.
– Hôm nay cậu lại mặc quần tây, rất đẹp trai, thích cậu.
Lưu vào trong tin nhắn soạn sẵn.
Yến Hảo hãnh diện rằng mình là người thích Giang Mộ Hành.
Mặc dù Thanh Tranh là quán bar xa hoa nhất thành phố T nhưng mùi rượu thuốc vẫn tung bay, nhân viên phục vụ cũng hút thuốc uống rượu, nhưng Giang Mộ Hành lại có thể không động đến, giữ vững nguyên tắc và giới hạn.
Yến Hảo vẫn luôn kiên định vào một điểm, Giang Mộ Hành sẽ tốt hơn, càng ngày càng tốt.
.
Cuối tháng bảy, Dương Tùng gọi video cho Yến Hảo, để cậu xem cái chân đầy vết muỗi đốt, tình trạng bất thường của mình, ai mắc hội chứng sợ lỗ nhìn vô sẽ đau mắt.
Dương Tùng ghé vào trước camera, oe oe kể khổ với Yến Hảo.
“Mịa nó, tao bị ba tao lừa thê thảm.”
“Nhìn ra rồi.”
“Mày có chút lòng thông cảm được không? Được không hả?”
“Rám đen à, một tông màu với Hạ Thuỷ.”
“Tao cao cấp hơn nó nhiều, tao là màu đồng cổ, nó là màu than đá.”
“…”
“Hảo Hảo à, nông thôn thật sự không phải nơi người bình thường có thể ở, để tao kể mày hơn nửa tháng nay tao đã làm gì.” Dương Tùng sầu khổ bẻ ngón tay, “Gặt lúa, lùa gà, bắt cá chạch, mò cá, vớt trai sông…!Tao còn nuôi heo nữa, đm, mày tưởng tượng nổi hình ảnh đó không? Tao mà lại có một ngày phải cho heo con mẹ nó ăn.”
Yến Hảo vui vẻ nghe: “Cực kỳ muôn màu muôn vẻ.”
Mắt Dương Tùng trợn trắng: “Vậy mày đến đi.”
Yến Hảo mỉm cười với cậu ta: “Không được, tao thích đơn giản thôi.”
Dương Tùng: “…”
“Nông thôn không có máy tính, không một nhà nào có.
Tao đây phải ngồi máy kéo lái vào huyện kiếm quán net, chỉ duy nhất máy này của tao là có camera, nát vãi cả nồi.”
Dương Tùng hùng hùng hổ hổ, cho Yến Hảo xem đống lỗ nhỏ trên tay: “Gặt lúa đâm vô, khổ đúng không.”
Yến Hảo: “Khổ.”
“Người anh em, biết khoảng thời gian này tao tự nghiệm thấy được gì không?”
Dương Tùng uống hai hớp Vương Lão Cát, đặc biệt tang thương đến một bài thơ: “Cày đồng buổi ban trưa, mồ hôi nhỏ xuống đất, ai biết bát cơm ấy, từng hạt đều vất vả, ôi, đều vất vả.”*
*Bài thơ “Mẫn nông” của Lý Thân.
Vẻ mặt Yến Hảo ghét bỏ: “Tao tắt video.”
“Tắt cái rắm, tao tìm mày là có chuyện đàng hoàng!” Dương Tùng nhào tới trước màn hình máy tính, “Đừng tắt đấy!”
Yến Hảo nhìn vết sẹo để lại do lần trước dập đầu bị thương trên mặt cậu ta, thầm nghĩ cậu ta khổ thật, vết sẹo này đủ để nhắc nhở cậu ta trong mọi thời khắc rằng mình đã từng ngu ngốc bao nhiêu.
“Có phải mày ăn nhiều xì dầu không?”
Dương Tùng cầm dây tai nghe quán net: “Gì?”
Yến Hảo xích gần hơn nhìn, ấn đường nhăn nhẹ: “Sao vết sẹo trên mặt vẫn sâu vậy?”
Dương Tùng nhếch khoé môi cười hừ: “Ông trời thấy tao đẹp trai quá nên ghen tỵ thôi.”
Yến Hảo còn nhớ vết sẹo trên thái dương Giang Mộ Hành rất cạn: “Có thể lành không?”
Dương Tùng cà lơ phất phơ: “Cố hết sức mình, xem số trời định.”
Yến Hảo hơi ngồi ra sau: “Vẫn nên tắt video vậy, tao không làm phiền mày đếm vết muỗi đốt nữa.”
“Có thể lành có thể lành.” Dương Tùng trở nên nghiêm chỉnh trong một giây, “Do lúc thay băng tao không chú ý mấy, thời gian hồi phục bình thường và mất sẹo lâu hơn chút.”
Đoạn lại bắt đầu bỉ ổi: “Anh Hảo, cảm ơn mày đã quan tâm, bạn bè sẽ ở bên mày cả đời.”
Toàn thân Yến Hảo nổi da gà: “Còn nói chuyện đàng hoàng không?”
“Nói chứ.” Dương Tùng gãi mái tóc ẩm ướt bết bết, “Là Đại Điêu, ổng hẹn gặp mặt.”
Mắt Yến Hảo trợn to: “Thật luôn?”
“Không thật thì tao nói với mày chi? Sóng bên chỗ tao cực kỳ rác, không thể lên QQ.
Mày trái lại hay rồi, chơi game chuyên tạo nick clone.”
Dương Tùng chép miệng một cái: “Tạo thì tạo đi, nhưng mày lại không vô nick kia, cũng không online game.
Nếu không phải hôm nay tao ra mua đồ, tiện thể đến net chơi game thì đã chẳng phát hiện đống tin nhắn của ổng.”
Yến Hảo ho khan, dạo này trong lòng trong mắt cậu chỉ có Giang Mộ Hành, không biết game là gì.
“Hẹn giờ nào?”
Dương Tùng lục nhật ký trò chuyện: “Mốt, chín giờ sáng, công viên Sướng Tây.”
Yến Hảo hỏi: “Sau đó thì? Nhận nhau thế nào? Lưu số điện thoại?”
Dương Tùng duỗi một ngón tay quơ quơ: “Không có, dựa vào thần giao cách cảm.”
Yến Hảo: “…”
Dương Tùng rung chân: “Ổng bảo cùng nhau đánh qua mấy mùa giải, tình cảm sâu như biển, khẳng định nhìn một cái là nhận ra.”
Yến Hảo vén tóc mái: “Nghĩ nhiều quá.”
“Mày cứ đi đi.” Dương Tùng nói, “Vào giờ đó không có mấy người trong công viên.
Ổng hơn ba mươi tuổi, tao đoán ổng mặc quần cộc với áo lót, mang dép lào, cuồng dã ngang ngạnh duy ngã độc tôn.”
“Nếu đặc trưng quần áo không khớp cũng không sao, mày thấy một ông chú thì cứ hỏi có phải Đại Điêu không.”
Yến Hảo chậm rãi ha ha: “Tao sợ vì đồng âm mà bị đánh.”
Vẻ mặt Dương Tùng đơn thuần: “Why?”
Yến Hảo ngó lơ chút vụn vặt này: “Bao giờ mày về?”
Dương Tùng ỉu xìu: “Một tuần trước khi tựu trường.”
Yến Hảo cười cợt: “Bạn của tôi ơi, vậy bạn còn phải ở đó cỡ mười ngày rồi.”
Mặt Dương Tùng giật giật.
“Nghĩ thoáng chút.” Yến Hảo tung câu cửa miệng, “Tao thấy ý định ban đầu của ba mày là cảm giác mày nghỉ hè quá nhàn rỗi nên dẫn mày cùng tới nông thôn rèn luyện, hai cha con xuất trận.”
Dương Tùng nghiến răng nghiến lợi: “Vốn dĩ tao cũng tưởng vậy.
Nhưng đã quá ngây thơ.”
“Sự thật là tao ở ngoài mệt gần chết, thiếu điều cháy mất một lớp da.
Còn ổng hả, cả ngày lên ghế bập bênh nằm, bưng bình trà nhỏ, vẫy quạt hương bồ, nghe radio, sung sướng ghê gớm ấy, rèn luyện cái quần.”
Yến Hảo khinh bỉ nói: “Mày đường đường là một thằng mười chín tuổi mà đi so đo với đàn ông trung niên trên bốn mươi không thấy ngại à?”
Dương Tùng muốn thổ huyết, mình gọi con mẹ nó video để rước khó chịu, đủ rồi.
Trước khi tắt, Yến Hảo nói câu: “Đừng chạy vào bụi cỏ, có rắn, nhớ cẩn thận.”
Dương Tùng chiến game, ngoài miệng hiên ngang: “Nào về mang đặc sản cho mày.”
.
Cùng ngày Yến Hảo đến công viên Sướng Tây, trời đổ cơn mưa nhỏ, bung dù hay không cũng được.
Cơn mưa này đem lại chút phiền phức.
Yến Hảo mặc áo khoác tay ngắn liền mũ màu xanh dương.
Cậu trùm mũ lên, che đầu tản bộ trong công viên.
Từ thật xa bắt gặp người quen ngồi xổm bên ao xem cá vàng, Yến Hảo đi qua chào hỏi: “Tống Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
Nét mặt Tống Nhiên kinh ngạc: “Là cậu à.”
Cậu ta đứng dậy, giọt mưa đập vào kính, mắt không thấy rõ bèn híp lại: “Tôi hẹn bạn đến đây gặp, còn cậu?”
Yến Hảo đáp: “Cũng là hẹn bạn.”
Tiếp đó hai người đều không lên tiếng, cũng không nói tạm biết, chỉ đứng nguyên tại chỗ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Toàn bộ thế giới bắt đầu yên tĩnh một cách quỷ dị.
Chưa đến một phút, Yến Hảo và Tống Nhiên trăm miệng một lời.
“Đại Điêu?”
“Tiểu Nữ Tử?”
“…”
.
Trong cái đình nhỏ, Yến Hảo tháo mũ trùm đầu sửa sang tóc, đắn đo mở miệng phá vỡ bầu không khí vi diệu: “Người anh em, giọng của cậu trên YY và ngoài đời…!Khác nhiều thật đấy.”
Tống Nhiên ngượng ngùng cười một tiếng: “Dùng chút công cụ đổi giọng.”
Chỉ một chút? Yến Hảo một lời khó nói hết.
Nghe giọng trên YY, tưởng là một ông chú thô kệch ngậm điếu thuốc gõ trống trầm, trái thanh long phải bạch hổ, thực tế lại là một bạch diện thư sinh* văn hoá lịch sự.
*Chỉ người trẻ tuổi kiến thức nông cạn, thiếu kinh nghiệm, không hiểu thế sự, mang ý xấu.
Nếu Dương Tùng mà biết chân tướng, e là muốn lật bàn.
Yến Hảo nghĩ không ra Tống Nhiên đổi giọng làm gì, bèn hỏi cậu ta.
Tống Nhiên trả lời rất thẳng thắn: “Vui.”
Yến Hảo: “…”
“Cán sự à, cậu lừa dối tình cảm của tôi và Dương Tùng.”
Tống Nhiên đang dùng vạt áo lau kính, nghĩ tới điều gì, cậu ta ngẩng phắt đầu: “Cậu ta chính là Nhất Điểm Huyết?”
Yến Hảo gật đầu.
Tống Nhiên hít một hơi lạnh, dáng vẻ khó mà chấp nhận: “Vãi chưởng!”
Hơn nữa, bình thường trên lớp Tống Nhiên không ưa nhất là Dương Tùng, cảm thấy cậu ta rất phế, kết quả chưa bao giờ PK thẳng nổi cậu ta trong game, dù chỉ một trận.
Tống Nhiên hoang mang trong gió.
.
Yến Hảo cũng vô cùng khiếp sợ, căn bản không cách nào sáp nhập Đại Điêu và Tống Nhiên thành một trong thời gian ngắn.
Cậu nhịn không được gửi tin nhắn cho Giang Mộ Hành.
– Lớp trưởng, kể cậu nghe chuyện này.
Tống Nhiên thế mà lại là đồng đội trong game của tôi.
Giang Mộ Hành không nhắn về, trực tiếp gọi điện thoại.
Yến Hảo hơi sửng sốt rồi nhanh chóng rời khỏi đình, kiếm chỗ bắt máy, đè thấp giọng: “Alo, lớp trưởng.”
Giang Mộ Hành hỏi ở đầu kia: “Bọn cậu đang ở cùng nhau?”
“Đúng thế, hôm nay hẹn ra ngoài gặp mặt.” Yến Hảo nhỏ giọng nói, “Bây giờ đang ở công viên Sướng Tây, hai đứa tôi đều đang tiêu hoá thông tin bùng nổ đồng đội là bạn học.”
Giọng cậu chứa sự bội phục: “Thật sự không ngờ Tống Nhiên vừa có thành tích tốt mà lại rất biết chơi game, quá lợi hại.”
Giang Mộ Hành trầm mặc một hồi: “Game gì?”.