Cuối tuần Yến Hảo đi học xe, trong thời gian xếp hàng cậu cầm quyển vở nhỏ học bài.
Chờ lâu, cậu còn có thể tìm chỗ ngồi làm đề.
Giang Mộ Hành không ở cạnh, Yến Hảo nhất định phải kỷ luật.
Khi muốn chơi điện thoại, chỉ cần nghĩ đến chính mình năm sau là hết dám chơi.
Lúc Dương Tùng gọi tới, Yến Hảo đang học công thức ở góc tường, cây quạt điện Doraemon nhỏ hướng mặt thổi.
“Anh Hảo, đang đâu đấy?”
“Đang học lái xe.”
“Vãi!”
Dương Tùng ầm ĩ: “Lãnh đạo quốc gia còn không bận bằng mày.”
Yến Hảo cầm quạt điện thổi lọn tóc rối dính trên trán: “Mày gọi tao làm gì?”
Dương Tùng ngáp một cái giữa sáng sớm, uể oải cực kỳ: “Tao đang ở Nhà Rèn luyện Tổng hợp đại học T, Tống Nhiên cũng ở đó, định rủ mày theo.”
Yến Hảo nói: “Hai mày đi chơi đi.”
Dương Tùng hỏi: “Cần học xe cả ngày?”
Yến Hảo không vui: “Đã nói với mày cùng lắm ba giờ sẽ về, tuổi dậy thì và tuổi già của mày không chia ranh giới đúng không?”
Dương Tùng: “…”
“Chỗ đường Hoa Nguyên có một quán thịt nướng mới mở, tối đến đê.”
Buổi tối Yến Hảo muốn hẹn hò, đến miệng cậu là: “Tao muốn ôn tập.”
Mắt Dương Tùng trợn trắng: “Nói như mày, vậy quà sinh nhật năm nay của mày có lẽ chính là năm ba*”
*Viết /Nói tắt của quyển sách “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng”.
Phân tích mấy thứ liên quan đến đề thi đại học.
“Năm ba hả?” Yến Hảo nói, “Hồi nghỉ hè tao lượn qua nhà sách rồi, không thích, Giang Mộ Hành cũng bảo tao không cần thiết lắm.”
“Mấy bộ câu hỏi từng ra thi trong vòng năm hoặc ba năm, đề thi khác và Bài Thi Vàng* mày đưa tao ấy, Giang Mộ Hành nói giáo viên đều sẽ photo rồi phát, không cần mày tốn kém.”
*Một trong những nhãn sách (?) về đề thi đại học nổi tiếng của Trung Quốc.
“…”
Dương Tùng chỉ định trêu, không nghĩ rằng thằng chả này lại nghiêm túc.
Mặt cậu ta đen sầm: “Tao thực sự phục mày.”
Yến Hảo đặt mông ngồi dưới đất, đột nhiên xuất phát từ tâm can: “Người anh em, nói thật nhé.
Hiện tại ngày nào tao cũng rất mệt mỏi, khổ vô cùng, nhưng cũng cực kỳ phong phú.”
Khoé miệng Dương Tùng giần giật: “Tao sẽ không uống chén súp gà này đâu, tao ngại tanh, mày đừng nấu.
Thằng em, tiết kiệm chút củi lửa đi.”
“Tao tự nấu cho tao uống, thỉnh thoảng bồi bổ tí tránh dinh dưỡng không đầy đủ.”
Yến Hảo phủi bụi bặm ống quần, kéo dài giọng: “Chờ tao thi đậu đại học A rồi, tao sẽ…”
Còn chưa nói mấy chữ “Kể mày nghe vụ này”, Dương Tùng đã lấc cấc nối vô: “Mày sẽ bước lên Đăng Tiên Đài?”
Yến Hảo ha ha: “Phải đấy, nhìn anh Hảo mày bay cho kỹ vào.”
Dương Tùng không giỡn quá trớn.
Trước đó Hạ Thuỷ từng nói, Yến Hảo đã liều mạng, bọn họ phải chúc ước mơ cậu thành hiện thực.
.
Dương Tùng “chậc”, ước mơ ấy à…
Cậu ta nhớ đến một câu thoại trong “Đội bóng Thiếu Lâm”, nếu một người không có ước mơ thì chẳng khác nào con cá muối.
Xàm, sao lại chẳng có gì khác? Không có ước mơ cũng vẫn là người, Dương Tùng mừng vì mình không bị tẩy não, mấy giây sau lại không tự chủ rơi vào trầm tư.
Hay là…!Một ngày nào đó cậu ta cũng tìm ước mơ để theo đuổi cái xem?
Yến Hảo tắt quạt đứng dậy: “Giáo viên gọi tao rồi, không nói nữa.”
Dương Tùng chưa kịp phản ứng thì máy đã cúp, cậu ta chửi mát.
Tống Nhiên vặn nắp bình nước khoáng, ừng ực uống hai ngụm lớn: “Sao, Yến Hảo muốn học à?”
Dương Tùng nhét điện thoại vào túi: “Học lái xe.”
Con mắt sau thấu kính của Tống Nhiên kinh ngạc trợn to, cảm khái nói: “Yến Hảo mang đến cho tao nhận thức mới về phú nhị đại.”
Dương Tùng liếc mắt: “Tao không thể?”
Tống Nhiên cho cậu ta một ánh mắt, kêu cậu ta tự hiểu ý đi.
“Hứ.”
Dương Tùng kéo khoá túi vợt tennis, cà lơ phất phơ nói: “Bọn mày đúng là có thành kiến với phú nhị đại.”
Tống Nhiên đóng nắp bình: “Không trách bọn tao được, là hành động của đám bọn mày để lại ấn tượng cố định cho số đông.
Nói khách quan thì…”
Dương Tùng mất kiên nhẫn: “Rồi rồi, đừng nói nhảm nữa, chơi bóng đi, nhanh.”
Tống Nhiên rề rà: “Chỗ này một tiếng bao nhiêu?”
Dương Tùng lấy vợt ra: “Bảy tám chục.”
Tống Nhiên hoài nghi mình nghe nhầm: “Nhiêu cơ?”
Dương Tùng khua vợt: “Mày muốn tao làm tròn lên một trăm?”
“Không phải.” Tống Nhiên rất chi là khó chấp nhận, “Chỉ đánh bóng một lát mà sao phí đắt vậy?”
Dương Tùng không để bụng: “Chưa đến một trăm, ổn rồi.”
Tống Nhiên đẩy kính: “Tao không hề thấy ổn, phí này tương đối bất hợp lý.”
Dương Tùng chê cậu ta dông dài: “Cũng đâu phải tiêu tiền của mày, mày tỏ vẻ đau lòng làm gì?”
“Mày nói con số với tao, tao đã cảm giác như đang tiêu tiền tao ngay, đau không thể thở nổi.”
Tống Nhiên thay đổi sự nhàn nhã một khắc trước, cấp tốc cầm vợt tiến về phía bên kia lưới: “Mau lên, chúng ta phải dành từng giây từng phút cho quả bóng.”
Dương Tùng: “…” Ngáo.
Tống Nhiên đứng vào vị trí đối diện, ngoài miệng vẫn lải nhải: “Người anh em, tao chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, lát mày nhường xíu đi.”
“Thư sinh yếu đuối? Tao sắp cười rụng con mẹ nó răng mất.”
Dương Tùng không nể mặt chế giễu: “Không biết lúc tấn công với phòng thủ, đứa nào mở mic rống cứ như con ngựa bị chọc đít ha.”
Tống Nhiên: “…”
Con ngựa đụng chạm đến ai chắc?
.
Sẩm tối Yến Hảo học lái xe xong trở về, phát hiện Giang Mộ Hành đang không ở trong căn hộ.
Cậu chưa cởi giày đã gọi điện.
Giang Mộ Hành nhận rất nhanh, tiếng động ồn ào.
Yến Hảo nghe thấy tiếng nhạc điện tử ở đầu kia thì mặt biến sắc: “Cậu đang ở đâu?”
Giang Mộ Hành đáp: “Thanh Tranh.”
Trong mắt Yến Hảo tuôn ra đôi phần bực dọc: “Hôm nay đâu phải thứ tư, cậu đến đó làm gì?”
Cậu càng nói càng cô đơn, tông giọng chứa đầy tủi thân, và cả nỗi lo âu tận lực che giấu.
“Có phải cậu quên đã đồng ý theo tôi đến một nơi rồi đúng không? Tôi trở về, cậu không có ở nhà, này tính là gì chứ…”
Giang Mộ Hành gọi: “Yến Hảo.”
Yến Hảo có phần vội : “Sao?”
Giang Mộ Hành trầm giọng: “Tôi chỉ đến xin nghỉ việc.”
Đầu tiên Yến Hảo sửng sốt, sau đó vui đến mất phương hướng.
Cậu hắng giọng: “Sẽ không giống lần trước, xin xong rồi lại quay về đúng không?”
“Sẽ không quay về.” Giang Mộ Hành nói, “Đã có quyết định này từ sớm.
Ban đầu tôi muốn chờ cậu thi học kỳ một xong mới thực hiện.”
“Khoản tiền mấy ngày trước cho tôi một thời gian lấy hơi, tôi đã đem trả trước thời hạn.”
Giang Mộ Hành dừng vài giây: “Cậu cần cố gắng hết sức trong năm lớp 12.
Với tư cách là gia sư của cậu, tôi cũng thế.”
Tim Yến Hảo đập thình thịch, cậu li3m khoé môi một cái, giọng hơi khàn: “Lớp trưởng, cậu hết lòng hết dạ với tôi đến vậy, tôi không cách nào báo đáp.”
Theo bình thường, người nghe sẽ đùa một câu “Vậy thì lấy thân báo đáp đi”.
Giang Mộ Hành lại không, lời hắn nói là: “Vậy thì cố lên nhé.”
“…”
Chân trái Yến Hảo cạ rơi giày chân phải: “Xong xuôi chưa?”
Giang Mộ Hành nói: “Đang chuẩn bị rời khỏi.”
Yến Hảo không kiềm được nhảy cẫng lên: “Vậy cậu đi đường chậm thôi.
Chờ cậu về rồi, chúng ta xuất phát ngay.”
.
Giang Mộ Hành kết thúc cuộc gọi, đường nét gương mặt có vẻ nhu hoà dưới ánh đèn.
Hoàng Tự đùa giỡn: “Bắt đầu hẹn hò à.”
Giang Mộ Hành không phủ nhận.
Hoàng Tự chỉ chọc Giang Mộ Hành, không ngờ quả thực là thế.
Y ngồi dậy, mới lạ hỏi: “Sao Yến Tiểu Hảo phát hiện?”
Giang Mộ Hành không đáp.
Hoàng Tự đổi cách hỏi khác: “Theo lý thuyết, cậu cũng tiến hoá thành ninja rùa rồi thì còn gì mà không thể nhịn?”
Giang Mộ Hành vẫn không mở miệng như cũ.
Hoàng Tự dựa vào trong ghế sofa, lười biếng nói: “Nếu đã bị lộ, vậy thì có thể yêu đương năm cuối cấp ba, tay trong tay theo đến đoạn đường cuối cùng.”
Giang Mộ Hành vuốt cốc thuỷ tinh: “Nào đơn giản như vậy.”
Hoàng Tự đoán được băn khoăn của hắn: “Tiểu Giang, anh là một người tuỳ hứng nên không hiểu việc cậu vạch sẵn lộ trình, tuần tự từng bước, chặt chẽ cẩn trọng.”
“Chỉ có điều anh nghĩ, đôi khi chút chút biến động nhỏ biết đâu có thể đem lại một vài niềm vui bất ngờ mà kế hoạch tỉ mỉ không có.”
Giang Mộ Hành im lặng thật lâu: “Lớp 12 quá then chốt, nền tảng của cậu ấy chưa đủ vững, năng lực hiện tại cách nguyện vọng một khoảng cách rất lớn, lòng nhất định phải không màng bất cứ chuyện gì khác.”
Hoàng Tự ghẹo: “Vậy là không thể nào, trong lòng thằng bé có cậu.”
Giang Mộ Hành: “…”
“Quan tâm sẽ bị loạn mà Tiểu Giang.” Hoàng Tự cho hắn lời khuyên, “Nếu Yến Tiểu Hảo dễ phân tâm, vậy thì cậu nghĩ cách khiến cậu ấy không bị phân tâm, tuỳ bệnh hốt thuốc.”
Giang Mộ Hành như có điều suy nghĩ.
“Bất luận cậu có muốn hay không, đã đến nước này rồi, cậu chỉ có thể sửa đổi một phần sách lược phụ đạo này.
Phấn đấu không chỉ để giúp Yến Tiểu Hảo có bạn trai, mà còn để khiến cậu ấy nghiêm túc học tập, ngăn chặn việc thành tích cậu ấy hạ xuống.”
Hoàng Tự vỗ vai Giang Mộ Hành, “Anh nhận thấy với tính tình của Yến Tiểu Hảo, vô cùng phù hợp để dạy theo cách thức khích lệ.”
Giang Mộ Hành nghiêng người: “Dạy theo cách thức khích lệ?”
Hoàng Tự gật đầu: “Đặt mục tiêu nhỏ, mỗi lần thực hiện được một cái đều thưởng cho cậu ấy.
Cậu ấy sẽ cảm giác học tập không còn cay đắng, đề toán cũng thành kẹo ngọt, chưa biết chừng sẽ tích cực gấp mấy lần trước.”
Giang Mộ Hành cau mày: “Kiếm đâu ra nhiều phần thưởng như vậy?”
“Nhiều đến mức lớp 12 cậu dùng mãi không hết.”
Hoàng Tự uể oải vuốt mái tóc vàng, giơ ngón tay đếm cho hắn nghe: “Hôn một cái, hôn hai cái, cứ dùng như thế hôn đến n lần.
Rồi thêm ôm một cái, ôm hai cái, cách dùng giống như trên.”
“Còn có hôn trán, hôn mắt, hôn mũi, hôn môi, chạm môi, hôn kiểu Pháp…”
Giang Mộ Hành nghe mà mặt đen kịt, song tai lại đỏ cháy.
.
Tầm bảy giờ, Yến Hảo dẫn Giang Mộ Hành đến một nhà hàng bình dân.
Yến Hảo mới vừa vào thì thình lình liếc thấy Dương Tùng và Tống Nhiên, hai người họ còn ở vị trí gần cửa.
Giang Mộ Hành cũng thấy, nhưng hắn để ý là thiếu niên di chuyển ra sau mình: “Cậu trốn cái gì?”
Biểu cảm Yến Hảo buồn bực: “Tôi nói với Dương Tùng buổi tối tôi muốn ôn tập.
Nếu chúng ta vào trong khẳng định sẽ bị nó phát hiện.”
Giang Mộ Hành nhăn mày: “Cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi thôi.”
Yến Hảo không lên tiếng.
Giang Mộ Hành: “Nói chuyện.”
Yến Hảo ấp úng hồi lâu: “Nhưng tôi không muốn ngồi bốn người.”
Yết hầu Giang Mộ Hành lăn xuống: “Vậy thì đổi quán khác.”
Yến Hảo dùng đế giày chà đất: “Không muốn đổi.”
Giang Mộ Hành không mấy rõ lý do cậu chấp nhất: “Chẳng phải bên trong cũng chỉ có trà thôi à?”
Yến Hảo bật thốt: “Có cả điểm tâm nữa!”
Tôi đặc biệt tới đây vì nó.
Câu này Yến Hảo không nói ra, đều viết cả trong mắt.
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo ngẩng khuôn mặt cười, không để Giang Mộ Hành phát hiện sự mất mát của mình: “Bỏ đi, lớp trưởng, hôm nay không vào, lần sau hẵng bàn.”
Giang Mộ Hành bỗng nói: “Bạn thân cậu không thích tôi.”
Yến Hảo không rõ ý gì, tầm mắt vô thức dõi theo Giang Mộ Hành, thấy hắn bước vào nhà hàng chào hỏi với Tống Nhiên, được mời ngồi cùng bàn.
Đúng là Dương Tùng không thích Giang Mộ Hành, nói ghét chẳng bằng nói là đề phòng.
Cậu ta luôn cảm giác rằng đối phương dạy thêm cho bạn thân mình không phải nhằm vào học phí, càng không phải tình cảm bạn học khăng khít mà là có mưu đồ khác.
Chính vì mãi chưa tra ra manh mối gì nên Dương Tùng mới không ưa Giang Mộ Hành, quân địch quá mạnh, xúi quẩy hết sức.
Gần như là Giang Mộ Hành vừa vào cửa, mặt Dương Tùng đã biến thối bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Đồng đội lâu năm trong game, anh em mới ngoài đời, đồng chí Tống Nhiên khư khư quang quác tán gẫu với Giang Mộ Hành.
Dương Tùng mất đồng bọn, đơn độc hăng hái chiến đấu.
Cậu ta nốc vài chén trà giống như nốc rượu, rủ Tống Nhiên rời đi.
Toàn bộ quá trình không vượt quá năm phút.
Yến Hảo trợn mắt hốc mồm, điện thoại trong túi vang lên, giọng Giang Mộ Hành truyền vào trong tai cậu: “Ổn rồi, vào đi.”.