Yến Hảo lâng lâng chén hết nửa món điểm tâm, từ nhà hàng trở về chung cư, người vẫn cực kỳ ngẩn ngơ như cũ, cứ như đang mơ trong mơ.
Rất dài rất đẹp, cậu không dám suy nghĩ, sợ nghĩ nhiều hơn sẽ tỉnh mộng.
Giang Mộ Hành đóng cửa, thay giày vào phòng khách bật điều hoà.
Phát hiện thiếu niên vẫn đứng trước cửa, linh hồn như đang không ở đây, hắn trầm giọng gọi: “Yến Hảo, qua đây.”
Dây thần kinh trong đầu Yến Hảo run lên, ba hồn bảy vía đều trở về, cậu bổ nhào về phía Giang Mộ Hành.
Mắt rất sáng, rất đỏ.
Trong niềm vui sướng trào dâng mang theo ít tủi thân.
Giang Mộ Hành không tránh, hắn giang hai tay đón thiếu niên, bị luồng sức mạnh kia đẩy cho lùi về sau vài bước.
Chân Yến Hảo kẹp eo Giang Mộ Hành, hai tay ôm cổ của hắn, treo cả người lên.
Giọng Giang Mộ Hành chứa bất lực: “Chặt quá.”
Yến Hảo gắt gao quấn lấy hắn, thay đổi vẻ rụt rè trước đấy, ỷ được chiều mà hư: “Vậy cậu chịu đựng tí.”
Giang Mộ Hành: “…”
Hắn ẵm Yến Hảo bước vào phòng bên cạnh, bức màn kéo hơn phân nửa, ánh sáng hơi tối, khí lạnh ở phòng khách đang chảy vào từng chút.
Tiếng tim đập của hai thiếu niên rộn ràng, tình yêu đầy đơn thuần sạch sẽ tiến vào trong không khí.
Yến Hảo cong bờ eo mảnh mai, đầu vùi vào cổ Giang Mộ Hành cọ cọ như bé cún.
Hơi thở Giang Mộ Hành ồm ồm bình tĩnh nắm mặt của cậu, xoay cậu qua dưới mắt mình.
Ánh mắt Yến Hảo có đôi phần mê ly.
Giang Mộ Hành hờ hững vuốt ve mặt của cậu, bụng ngón tay thô ráp chạm đến một khoảng trắng nõn trơn bóng.
Mấy giây sau, Giang Mộ Hành cúi nhẹ đầu, bờ môi mỏng áp lên nốt ruồi nhỏ trên ấn đường Yến Hảo.
Cặp chân Yến Hảo như nhũn ra, không nhịn được tụt xuống.
Là người có tận hai đĩa tài liệu nhưng biểu hiện vô cùng mất mặt, chưa hôn đến môi đã không chịu nổi.
Giang Mộ Hành xốc Yến Hảo lên, mép môi từ nốt ruồi nhỏ của cậu dời xuống, lướt qua chóp mũi nhỏ đáng yêu, chặn tiếng thở dố c của cậu.
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Yến Hảo tê dại như bị điện giật, một dòng nước nóng vọt xuống từ gáy, một đường trườn qua cột sống phi thẳng đến xương cụt.
Cậu ngửa đầu hôn tiếp với Giang Mộ Hành, khoé mắt phiếm hồng, hơi thở hỗn loạn lại nóng ướt.
Cổ họng Yến Hảo như bị lửa đốt đến hoảng, muốn gọi muốn kêu, hệt như đang bị Giang Mộ Hành chọc.
Mãi đến tận điểm giới hạn.
Tiếp đó pháo hoa nở rộ trong đầu Yến Hảo.
Sau khi run rẩy một lát trong lồng ngực Giang Mộ Hành, cậu nhìn thấy cầu vồng sau mưa.
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành: “…”
.
Toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.
Yến Hảo dựa vào lực cánh tay Giang Mộ Hành mà mềm nhũn treo trên người hắn thở dố c, cấp tốc rút lại bầu không khí vừa xuất hiện, vừa quẫn bách vừa nhục, ngón tay đang ôm cổ hắn cong hết cả.
Giọng Giang Mộ Hành khàn khàn: “Xuống.”
Yến Hảo tưởng Giang Mộ Hành giận, vội ngẩng gương mặt đỏ ửng khỏi ngực hắn, thở khẽ nói: “Chuyện này không trách tôi được, là do cậu hôn tôi…!Cậu vừa hôn, tôi liền, liền không chịu nổi.
Tôi…”
Chưa dứt lời, đầu Yến Hảo đã trống rỗng, cả người như bị bỏng bởi hòn đá lửa, lẩy bẩy một chút.
Khắc kế tiếp bị ép ném xuống giường.
Giang Mộ Hành nhanh chân vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo ngồi trên giường hít sâu vài cái, qua loa chỉnh lý mình xong bèn cùng tay cùng chân chạy tới phòng vệ sinh, ngây ngốc hô: “Có cần tôi giúp cậu không?”
Bên trong không hồi âm.
Yến Hảo không nghe thấy rõ gì, cậu khịa độ cách âm hiệu quả của cánh này n lần, định đi thì bên trong truyền đến giọng Giang Mộ Hành: “Yến Hảo.”
“Nói nốt lời trong nhà hàng.”
Không nghe ra tâm trạng thế nào, chỉ là âm điệu thô trầm khác thường.
Mặt Yến Hảo khô nóng, sao lúc này Giang Mộ Hành còn yêu cầu kiểu vậy với cậu? Hắn có thể nghe lọt được không?
Giang Mộ Hành thúc giục, mang theo tiếng thở dố c: “Mau lên.”
Yến Hảo hoàn toàn không thể suy tư, cậu bị mê hoặc mà ngơ ngẩn trả lời: “Tôi thích cậu.”
Giang Mộ Hành: “Nói lại.”
Yến Hảo: “Tôi thích cậu.”
Giang Mộ Hành: “Tiếp tục.”
Yến Hảo: “Tôi thích cậu.”
“Tôi thích cậu, Giang Mộ Hành, tôi thích cậu.”
Cách một cánh cửa, Giang Mộ Hành được cứu giữa từng tiếng tỏ tình rực cháy.
.
Cơ thể người trẻ tràn trề tinh lực, nhiệt huyết dày đặc trong xương cốt.
Cơn sục sôi vẫn tăng cao, khó bề bình phục.
Giang Mộ Hành vào bếp đun nước, Yến Hảo dính bên cạnh: “Cơ mà lúc cậu ở trong phòng vệ sinh ấy, tại sao tôi phải lặp lại liên tục?”
Yến Hảo ngậm kẹo táo trong miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi ngại hết sức.”
Giang Mộ Hành ngửi vị ngọt của cậu: “Lo chuyện của mình đi.”
Yến Hảo cắn nát kẹo: “Đang lo đây.”
Giang Mộ Hành lấy xong nước, ấn nắp siêu nước vang cái “tách”, đầu hướng sang cậu.
Bây giờ Yến Hảo đã có thân phận mới, không cần rón rén nữa.
Cậu bộc lộ niềm yêu thích sáng ngời trong mắt.
Xen lẫn đôi phần trẻ con được chiều mà ra.
Với tư cách là bên chiều chuộng, Giang Mộ Hành bất đắc dĩ: “Ăn kẹo mạch nha bao giờ chưa?”
Yến Hảo không rõ vì sao.
Giang Mộ Hành nói: “Nó dính như cậu vậy.”
Yến Hảo: “…”
“Thích cậu mới dính cậu.”
Yết hầu Giang Mộ Hành chuyển động, cơ thể lại nổi lửa, nghe xong mấy câu của Hoàng Tự hắn bèn điều chỉnh kế hoạch, cho phép biến đổi nhỏ tự do phát triển.
Hiện tại mới qua mấy tiếng đâu mà đã sinh trưởng điên cuồng, mất đi khống chê.
Giang Mộ Hành bóp bóp mũi, từ ngày mai bắt đầu ngay cách thức dạy học khích lệ, vừa thực hiện vừa sửa đổi.
Eo bị ôm, mạch suy nghĩ nghiêm cẩn của Giang Mộ Hành xuất hiện một vết rách trong giây lát.
Yến Hảo từ đằng sau dán mặt vào Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu đang nghĩ gì?”
Giang Mộ Hành nắm hai cái móng vuốt trên cơ bụng: “Đang nghĩ kế hoạch học tập hôm nay của cậu đến đâu rồi.”
Yến Hảo: “…”
“Đáp án chuẩn của câu trả lời ban nãy là, đang nghĩ về tôi.”
Giang Mộ Hành vuốt từng ngón tay thon dài của Yến Hảo: “Tôi nghĩ về kế hoạch học tập của cậu, nhìn chung chẳng phải chính là cậu à?”
Miệng Yến Hảo giật giật, thế mà cũng được.
“Tối nay cậu là bạn trai tôi, tôi có thể không ôn tập không?”
Khoé môi Giang Mộ Hành cong nhẹ: “Ngày mai tôi vẫn là bạn trai cậu, cậu cũng không ôn tập?”
Yến Hảo đứng đằng sau nên không thấy Giang Mộ Hành cười, chỉ cảm giác tâm trạng hắn rất tốt.
“Lớp trưởng, cậu không muốn tôi à?”
Vẻ mặt Giang Mộ Hành điềm tĩnh: “Đừng quậy.”
Yến Hảo ghé bên tai hắn thở: “Nốt ruồi son không chỉ nằm trên ấn đường tôi, mà trên mông cũng có.”
Con ngươi Giang Mộ Hành tối sầm, lực nắm vuốt ngón tay cậu mạnh thêm.
Yến Hảo đau đến “shh”, quả nhiên Giang Mộ Hành thích nốt ruồi nhỏ của cậu.
Cậu định nói chuyện thì đỉnh đầu vang lên một tiếng.
“Nốt ruồi tôi nhìn sau, tương lai còn dài, bây giờ không vội.”
Yến Hảo muốn thổ huyết.
Giang Mộ Hành lia đồng hồ một lượt: “Gần chín giờ.”
Yến Hảo hôn tai hắn.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, nghiêm túc nói: “Yến Hảo, không nên lười biếng.”
Yến Hảo bĩu môi: “Khoảng mười phút thôi.”
Giang Mộ Hành xoay người qua, dựa lưng vào mép bàn mặc cho Yến Hảo hôn lên.
Chẳng biết tay đã bóp eo cậu từ khi nào.
.
Yến Hảo mới làm xong gần nửa tờ bài thi môn tự nhiên đã vội ra ngoài tìm Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”
Giang Mộ Hành đang gấp quần áo: “Làm xong bài rồi?”
Yến Hảo lắc đầu, tiếp hỏi: “Cậu thích cái gì ở tôi?”
Giang Mộ Hành ra hiệu cậu xem kế hoạch học tập trên tường.
Yến Hảo giả mù không thấy: “Cậu thật sự thích tôi đúng không?”
Giang Mộ Hành đặt chồng quần áo phẳng lên ghế sofa.
“Cậu thích tôi, Yến Hảo, một đứa con trai?” Yến Hảo nhìn chằm chằm hắn, không buông tha bất luận một biến hoá nào.
Căng thẳng, thấp thỏm, lại ngoan cố.
Giang Mộ Hành day thái dương: “Lớp 12 yêu đương sẽ phân tâm, vốn tôi định thi đại học rồi sẽ nói cậu biết.”
Yến Hảo nghĩ đến lời Giang Mộ Hành nói rằng có một chuyện vô cùng khốn đốn, hắn quyết định áp dụng đề nghị của anh Tự, kết hợp với hướng tiếp sau, cậu lập tức hiểu mọi thứ.
“Giờ tôi đi làm bài ngay!”
Yến Hảo chạy mấy trước thì quay lại, cắn môi Giang Mộ Hành một cái: “Cậu thổ lộ rồi đó, không cho phép hối hận.”
Giang Mộ Hành cười, thở dài.
Yến Hảo về bàn vùi đầu luyện đề, luyện một lát rồi cắn đầu bút.
Một màn trong nhà hàng, với cậu mà nói là nuối tiếc ngọt ngào.
Nếu lúc đó nói nhanh hơn tí là tốt rồi.
Rõ ràng thích đến vậy, rõ ràng trong lòng trộm nhẩm chữ kia vô số lần.
Sao lại để Giang Mộ Hành giành trước.
Điện thoại Yến Hảo đột nhiên kêu, Giang Mộ Hành gửi tin nhắn.
– Chờ sang năm cậu nhận được thư thông báo trúng tuyển, tôi sẽ cho cậu biết tôi thích cậu từ khi nào.
Yến Hảo hơi sửng sốt, lẽ nào không phải Giang Mộ Hành động tâm với cậu trong thời gian phụ đạo?
Không đâu nhỉ.
Trước đó, bọn họ chưa từng nói chuyện cùng.
Yến Hảo liếc sang bài thi trống hơn phân nửa, não đau nhói.
Quên đi, trước tiên đừng nghĩ.
Dù sao Giang Mộ Hành là của cậu rồi.
Sau này còn nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có ngày biết.
Chẳng mấy chốc, điện thoại Yến Hảo lại kêu, Giang Mộ Hành gửi tin nhắn thứ hai, trả lời hai câu hỏi khác của cậu.
– Tôi thích con người cậu, tất cả, toàn bộ.
Yến Hảo bỏng từ đầu đến chân, không ngờ Giang Mộ Hành biết nói lời âu yếm.
Hắn biết là tốt quá, không cần dạy.
Chỉ có điều là tin nhắn, không biết nói ngay trước mặt sẽ trông như nào.
Liệu Giang Mộ Hành sẽ đỏ mặt chứ?
Yến Hảo lén lút chuồn khỏi phòng muốn xem Giang Mộ Hành đang làm gì, bất thình lình đối mắt với hắn.
Sắc mặt Giang Mộ Hành thâm trầm, không giống như người vừa soạn một tin nhắn ngọt ngào.
“Cậu đang làm gì?”
“Tôi hoạt động tay chân chút.” Yến Hảo chán nản trở về phòng.
.
Khi Giang Mộ Hành đi tới, biểu cảm Yến Hảo là sắp chết.
“Hoàn thành bài thi rồi?”
“Rồi.” Yến Hảo nói, “Nhưng tôi làm mấy câu trên sách tài liệu rất không thuận lợi, đừng để ý, cậu ngủ trước đi.”
Giang Mộ Hành cầm bài thi xem, dùng bút đỏ gạch câu sai.
“Toán vướng câu nào?”
“Vướng tất.” Yến Hảo rất buồn bực, “Mẹ nó, tối nay không biết sao…”
Giang Mộ Hành cau mày: “Đừng nói tục.”
“Được rồi, không nói.” Yến Hảo túm tóc mái.
Giang Mộ Hành nhìn xuống đỉnh đầu cậu: “Cả thảy chẳng bao nhiêu cọng tóc, cậu túm chặt như thế thì chưa thi đại học đã trọc.”
Yến Hảo tức khắc buông ngón tay.
Giang Mộ Hành khom lưng xích lại gần, xem tờ đang mở trên sách tài liệu.
“Đừng xem.” Yến Hảo bóc một túi khoai tây chiên, “Tôi còn chả biết phải mấy đến mấy giờ mới làm xong.”
“Câu này, cậu viết cả đống, nhưng không sử dụng công thức nên dùng.”
Giang Mộ Hành cầm bút giải trên giấy nháp: “Thứ tôi kêu cậu thuộc nhất định là hữu dụng với cậu, cậu nhất định phải thuộc, thuộc trước hẵng hiểu rõ, đều có cách cả.
Tôi nói cậu phải nhớ kỹ, học tập không có chuyện ăn gian…”
Yến Hảo gặm khoai tây chiên: “Cậu cứ như đang hướng dẫn con trai làm bài vậy.”
Giang Mộ Hành ngừng bút.
Yến Hảo “rôm rốp” ăn nốt miếng khoai bên miệng: “Cậu viết của cậu đi.”
Giang Mộ Hành giải tiếp: “Bây giờ tôi giảng cậu nghe câu này, tối mai tôi ra dạng đề tương tự cho cậu, nếu cậu không giải ra…”
Yến Hảo đang không sợ.
Giang Mộ Hành dùng mu bàn tay chùi vụn khoai bên khoé môi cậu, động tác dịu dàng, nhưng lời rất nghiêm khắc.
“Thì mỗi ngày làm thêm một đề thi.”
“…”
.
Đêm đó, Yến Hảo tắm rửa xong bèn đến phòng Giang Mộ Hành, mang theo thỏ jellycat của cậu.
Giang Mộ Hành sừng sộ: “Tự ngủ phòng của cậu.”
Yến Hảo đáp lại bằng cách bò vào ổ chăn, đắp chăn giải nhiệt lên bụng, ôm thỏ nhắm mắt lại, động tác làm liền một mạch.
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo vuốt thỏ, không kiềm được hỏi: “Lớp trưởng, avatar QQ của cậu ấy, 26216 có liên quan đến tôi không?”
“Hẳn có ha? Tối nay cậu đổi chưa bao lâu thì thổ lộ với tôi.”
Giang Mộ Hành ngồi mép giường sửa soạn sách vở, phớt lờ.
Yến Hảo dịch đến bên cạnh hắn, tay vươn khỏi chăn, đánh đàn trên eo hắn.
“Nói tôi biết đi mà, cậu không nói tôi sẽ suy nghĩ mãi, vô cùng phí tâm trí.”
Giang Mộ Hành sửa soạn sách xong, chất đống trên đầu giường: “Tên của tôi bao nhiêu nét chữ?”
Yến Hảo tính toán một lát: “26.”
Giang Mộ Hành lại hỏi một câu: “Tên của cậu bao nhiêu nét?”
Tên Yến Hảo ít nét, cậu đáp rất nhanh: “16.”
Giang Mộ Hành vén chăn lên nằm vào trong: “Trong ba chữ 520, 2 đại diện cho gì?”
Yến Hảo không chút nghĩ ngợi nói: “Yêu.”
Giang Mộ Hành cong ngón tay gãi mặt cậu một cái: “Vậy nên cậu nói tôi biết xem, ghép 26216 với nhau đọc thế nào?”.