Bữa nay còn ra vẻ tinh tướng.
Vương Vu Dạng ngồi trên sofa, Chu Dịch gần đó, Hùng Bạch và Trần Tử Húc ở hai bên trái phải.
Hơi hướng cảnh tượng của một gia đình bốn người, tình trạng từ “Bố và mẹ ly hôn, con muốn theo ai” biến thành “Các cậu muốn chọn ai”.
Cái quỷ gì thế này.
Hùng Bạch ngước mắt nhìn trần nhà, không biết phải làm gì, tìm remote mở TV.
Âm thanh ồn ào vang lên, ba đôi mắt bắn thẳng về phía Hùng Bạch, cậu nhóc im lặng tắt TV.
Không chơi với mấy người nữa, đi tìm Sữa Bò thôi, hừ.
Vương Vu Dạng tựa vào lưng sofa: “Nhóc quỷ, nhóc không có lớp à?”
“Không.” Trần Tử Húc trầm lặng đến kỳ lạ, cậu ném tạp chí vừa lấy dưới gầm bàn về, quay đầu nhìn Chu Dịch, “Người anh em, tôi muốn nói riêng với chú vài câu?”
Chu Dịch liếc mắt: “Vài câu?”
Biểu cảm của Trần Tử Húc như có con ruồi đậu vào mặt.
Chu Dịch siết chặt tay anh: “Tôi vào phòng ngủ một lúc.”
Nói rồi đứng dậy vào phòng ngủ chính. Chu Dịch cởi mũ lưỡi trai, để lộ đầu trọc và băng gạc, hắn day mạnh thái dương, nằm xuống giường của người đàn ông nọ, đắp chăn che kín đầu.
Trong phòng khách, Vương Vu Dạng dựa vào sofa nghe tiếng mưa.
Nguyên chủ là một nghiên cứu viên, trên giá sách có sách y học tiếng Anh, đã gần như cũ nát, nhóc quỷ bên cạnh trờ tới, vẻ cực kỳ hứng thú.
Kết hợp vài dữ kiện, Vương Vu Dạng có thể xác định, người nhóc quỷ kể vừa cho chim bồ câu ăn vừa khóc năm đó chính là nguyên chủ, cậu còn nhắc đến quyển sách y học đánh rơi nọ, là để thăm dò anh.
Kết quả có thể tưởng tượng được, phản ứng của anh không đúng, bại lộ.
Quả là nhân tài tâm lý học, không để sót điều kỳ lạ gì, vẫn cợt nhả với anh như thường, không ai biết.
Vương Vu Dạng suy tư, chạm mặt anh ở phố trụy lạc chỉ là tình cờ, nhóc quỷ nhận ra nên bắt đầu điều tra, cuối cùng đến được khu Liên Hoa.
Từ hoài nghi anh không phải nguyên chủ đến xác nhận được, nhóc quỷ làm nhiều trò nhưng cũng không có bằng chứng, cho nên mới muốn đi sâu vào tra xét một phen, muốn nghiên cứu tâm lý và tư tưởng của linh hồn này.
Không biết vì sao, sức đề phòng của Vương Vu Dạng vẫn luôn vô cùng vững vàng, ý thức không hề lơi lỏng, không cách nào cho cậu cơ hội xuống tay.
Mười tám mười chín tuổi, tinh lực dồi dào, lòng hiếu kỳ không dễ tiêu tan như vậy.
Không thể tìm ra, lại càng muốn đào sâu khám phá.
Huống chi, đối với nhóc quỷ mà nói, sự tồn tại của nguyên chủ có ý nghĩa đặc thù, muốn làm rõ cũng không có gì đáng trách.
Dù thế nào, đã loại trừ khả năng nhóc quỷ liên quan đến thí nghiệm.
“Chú, chú đang nghĩ gì?”
Giọng nói nọ khiến Vương Vu Dạng dừng mạch suy nghĩ lại, anh biếng nhác nhìn đôi mày của thiếu niên: “Nghĩ đến thời tiết ngày mai.”
Ánh mắt Trần Tử Húc rất tùy ý: “Làm sao? Chú có kế hoạch?”
Vương Vu Dạng đùa: “Chăn bông ẩm không được thoải mái, muốn phơi nắng.”
Trần Tử Húc: “…”
“Cạch.”
Trần Tử Húc để điếu thuốc trên miệng, hai tay ôm lấy gáy mình: “Chú, bố tôi đã kể hết mọi chuyện rồi.”
Vương Vu Dạng: “Hả?”
Trần Tử Húc rầu rĩ chán nản: “Tôi không bằng Chu Dịch kia ở chỗ nào?”
Vương Vu Dạng nói: “Nói thế nào mới được đây…”
Trần Tử Húc cho rằng anh quan tâm đến lòng tự tôn của cậu, không biết phải nói thế nào, rốt cuộc lại nghe được một câu: “Chỗ nào cậu cũng không so nổi.”
“…”
“Cái đệt!”
Trần Tử Húc tức giận nhảy dựng lên, điếu thuốc trên môi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó tôi kém cỏi như thế?”
“Không phải vấn đề của kém cỏi,” Vương Vu Dạng phẩy tay, “Ngồi xuống.”
Trần Tử Húc đạp vào sofa một phát, thở hồng hộc ngồi trở về, hỏi như một ông lớn: “Vậy là vấn đề gì?”
Vương Vu Dạng khẽ nhướn mày: “Không có vấn đề gì, chỉ là em ấy vừa vặn khiến tôi thích.”
Khói thuốc nghẹn giữa cổ họng Trần Tử Húc.
Vương Vu Dạng trờ người về trước, định lấy chocolate trên bàn ăn, bất thình lình nghe thiếu niên nọ hỏi: “Chú, hai người làm chưa?”
“Cái này à…”
Trần Tử Húc nheo mắt: “Chưa chứ gì.”
Vương Vu Dạng cười, không nói.
Trần Tử Húc cào cào cái đầu tím: “Hai người không làm được, trừ khi chú tự nguyện bị đè, nhưng chú không muốn.”
Vương Vu Dạng không tỏ rõ ý kiến.
Trần Tử Húc rũ mắt cắn cắn đầu lọc, tàn thuốc rơi đầy xuống sàn: “Chú, mấy hôm nay sao tôi không liên lạc được với chú?”
Vương Vu Dạng cắn một miếng chocolate: “Chu Dịch bị tai nạn xe, ở bệnh viện, tôi cũng không khỏe nên ở đó, hôm nay mới xuất viện.”
Đây là phần nhóc quỷ có thể tra được.
Trần Tử Húc nghe xong “Ồ” lên, không biết đang nghĩ ngợi gì. Một lúc lâu sau, cậu mở miệng: “Tôi thất tình rồi.”
“Chú, tôi thất tình mất rồi.” Cậu nhấn mạnh một lần nữa, buồn bã thảm thương quay đầu, “Chú là người đàn ông đầu tiên tôi thích, tôi vẫn chờ chú thổi cơm với tôi đây, vậy mà đã nguội lạnh rồi.”
Vương Vu Dạng nói: “Thật đáng tiếc.”
Khóe miệng Trần Tử Húc giật giật, mẹ nó qua loa thật chứ.
“Chú, tôi rất thích chú, chú tin cũng được, không tin cũng được. Nhưng sự thật là như vậy.”
Trước khi đi, Trần Tử Húc nói như thế, đôi mắt hơi ửng đỏ, như chó săn nhỏ bị thương: “Tôi sẽ không vì chú đã có bạn trai mà từ bỏ, chú đừng vứt bỏ tôi.”
Vương Vu Dạng dở khóc dở cười. Không để cậu làm rõ, cậu sẽ không bỏ qua mà.
Vấn đề là, tôi thực sự không thể để cậu làm rõ. Một khi cậu biết được, Vương Vu Dạng cậu muốn cận kề sẽ biến mất, chỉ còn nhị gia đang sử dụng thân thể này.
Vương Vu Dạng vào phòng, huých huých vào thanh niên nằm trên giường: “Tiểu Dịch, thò đầu ra, bịt kín bên trong không thở được.”
Chu Dịch vén chăn lên, ngồi dậy như không có gì xảy ra: “Đi rồi?”
“Biết còn hỏi.” Vương Vu Dạng trêu chọc, “Tiếng đóng cửa vang như vậy, em cũng không ngủ sao không nghe thấy.”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng nằm xuống bên cạnh thanh niên, một tay gối sau gáy: “Lại đây.”
Chu Dịch đến gần, nhịp tim tăng tốc.
Vương Vu Dạng khép hờ mắt, lẳng lặng hôn lên môi hắn.
Chỉ chốc lát sau, hô hấp Chu Dịch trở nên gấp gáp, không biết từ lúc nào đã đặt tay sau cổ người đàn ông nọ, đỡ lấy gáy anh, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.
Vương Vu Dạng không chịu nổi dịch về, nhịp thở hỗn loạn: “Sao lại cắn?”
Chu Dịch đưa ngón cái giữ lấy vết thương trên môi anh, sượt ngang vết máu tràn ra, giọng nói khản đặc: “Em không nhịn được.”
Vương Vu Dạng cảm thán, nhiệt tình và máu nóng của người trẻ dồi dào thật, cứ như thủy triều đợt này tiếp nối đợt khác, tuổi này của anh không dây vào nổi.
Ông trời cố tình chọn cho anh người bạn trai quá… kinh người.
Vương Vu Dạng đột nhiên hỏi một câu: “Tiểu Dịch, em biết làm với đàn ông phải chú ý điều gì không?”
Chu Dịch ngạc nhiên nhìn anh, không phản ứng.
Vương Vu Dạng nhắm mắt, giọng nói mang đôi chút dục vọng được khơi lên: “Tra nhiều tài liệu một chút, xem hướng dẫn, đồ cũng phải chuẩn bị đầy đủ…”
Đáy mắt Chu Dịch nóng rực: “Sau đó?”
“Thử xem.” Vương Vu Dạng nghe thấy bên tai mình là tiếng thở nặng nề kích động, phần đốt sống trở nên lạnh lẽo tê dại: “Chú không thích chịu khổ.”
“Ừm, đã biết, em,”
Chu Dịch kích động hít sâu một hơi, như học sinh tiểu học khẩn thiết muốn nhận được sự công nhận từ giáo viên, thật sự nghiêm túc đáp: “Em sẽ làm tốt.”
Trong mắt Vương Vu Dạng hiện lên ý cười: “Ừm, ngoan lắm.”
Chu Dịch đỏ mặt, tai cũng nóng ran.
Hùng Bạch không biết lão đại lên cơn gì, tự nhiên chết dí trong phòng cậu nhóc, không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt hắn không cách nào hình dung được, khiến cậu nhóc sợ đến mức cứ ôm cứng cún con trong ngực.
Chu Dịch đưa tay cài cửa, tóc gáy Hùng Bạch dựng đứng lên.
“Sao, sao vậy?”
Giọng Chu Dịch đè thấp xuống có chủ đích: “Lần trước cậu nói lên mạng đặt bôi trơn giúp tôi?”
Hùng Bạch nhìn hắn: “???”
Chu Dịch không nói gì.
Hùng Bạch rất lanh lợi: “Giờ em đặt liền nè!”
“Không cần,” Chu Dịch không biết ơn, “Cậu đưa tên cửa hàng đó cho tôi.”
Giây sau, Chu Dịch hắng giọng một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ cậu nói có một set đồ rất tiện dụng?”
Hùng Bạch: “???”
Chu Dịch nheo mắt.
Hùng Bạch tạo ra đống tạp âm chồng chéo lên nhau: “Đúng đúng đúng đúng đúng, có một set đồ em đã dùng từ hồi ở nước ngoài rồi, hơi bị ngon nghẻ.”
Chu Dịch nhìn cậu nhóc với ánh mắt “Vậy cậu còn chờ gì nữa”.
Hùng Bạch đặt cún con xuống sàn, gửi địa chỉ vào điện thoại hắn.
Chu Dịch mở điện thoại, quay người ra ngoài.
Hùng Bạch ở phía sau cười hề hề: “Lão đại, trong tầm tay luôn nha.”
Chu Dịch: “…”
Hôm sau đồ đã đến, lúc đó Chu Dịch đang ở bếp xào rau, Hùng Bạch trong phòng chơi máy tính. Vương Vu Dạng nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra.
Vương Vu Dạng tiện tay đặt lên đầu tủ giày, lúc ăn cơm nói với hắn.
“Khụ —— ”
Hùng Bạch phun cả cơm nước trong miệng ra ngoài, lúc mấu chốt, cậu nhóc cúi đầu, xui xẻo sao cơm không tiếp đất, lại đáp lên mặt Vương Vu Dạng.
Chu Dịch lạnh lùng: “Tiểu Bạch, dọn sạch.”
Hùng Bạch mím môi chậm rì rời khỏi bàn ăn.
Vương Vu Dạng quay đầu hỏi: “Mua gì?”
Chu Dịch không thèm nhấc mi mắt lên: “Để anh dùng.”
Vương Vu Dạng: “Hả?”
Chu Dịch múc cánh gà vào bát anh: “KY.”
(*gel bôi trơn của Durex.)
Vương Vu Dạng ăn gà không vô nữa.
Chu Dịch nhìn anh như thế, chỉ lo anh có ý định dừng cuộc chơi, mím môi đáp: “Cái đó là Tiểu Bạch giới thiệu, đánh giá cũng tốt.”
Vương Vu Dạng bị vẻ nghiêm túc này của hắn chọc cười, không có chút xíu ý khơi gợi ám muội nào, như đang thảo luận đề tài quan trọng nào đó vậy.
“Ăn cơm đi.”
Chu Dịch thở ra một hơi, tiếp tục gắp rau cho anh.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Chu Dịch cũng không vội biến kế hoạch thành hành động, hiện giờ hắn đang bị thương, tuy thể lực không có vấn đề gì, nhưng cởi đồ nhìn không được.
Chính yếu nhất là sợ thời điểm anh bị đau mà giằng co, động tay động chân khiến vết thương hắn nứt toác, biến thành hiện trường vụ án.
Chu Dịch không sao, chỉ sợ để lại bóng ma trong lòng người đàn ông nọ, không muốn làm với hắn nữa.
Mưa dầm dề mấy hôm liền, trời mới quang đãng trong xanh trở lại.
Ban công mắc hai hàng quần áo, cột bên ngoài có một chiếc chăn dày, được cổ định bằng mấy cái kẹp nhựa đủ màu sắc, nền đất cũng không để trống, bày giày đây một đôi kia một đôi.
Ánh nắng bên ngoài rọi vào, Vương Vu Dạng xếp lại giá sách, không biết đã chỉnh bao nhiêu lần, hôm nay đột ngột hứng lên.
Chu Dịch cầm cây lau nhà vào lau sàn.
Vương Vu Dạng đứng lên: “Tiểu Dịch, em có chứng khiết phích à?”
Chu Dịch nói: “Không có.”
Vương Vu Dạng vuốt đuôi tóc sang một bên: “Vậy em bị thương như thế còn vất vả chịu khó làm gì?”
Chu Dịch nheo mắt: “Sợ anh ngại bẩn.”
Vương Vu Dạng hấp háy mắt hồi lâu, nở nụ cười.
Chu Dịch thấy anh cười, trong lòng ngứa ngáy như bị vuốt mèo cào phải, cổ họng lạnh lẽo nuốt tiếng thở dài xuống, như trúng phải độc, cúi đầu xoa xoa tóc anh.
“Đã tìm hết mọi nơi trong phòng, chú vẫn có cảm giác còn thứ gì đó.” Vương Vu Dạng nói, “Hay là em tìm thử?”
Chu Dịch cau mày: “Ký ức của nguyên chủ?”
“Không thì có thể là ai?” Giữa đôi mày Vương Vu Dạng là vẻ bức bối u ám, có cảm giác nhất định phải tìm một thứ, nhưng không tìm được.
Chu Dịch vén tóc anh ra sau tai: “Không còn gì khác?”
Vương Vu Dạng lắc đầu, tiếp tục sắp xếp lại giá sách.
Chu Dịch tần ngần, đột ngột nói: “Trước đây anh hỏi em muốn tìm người ở chỗ Tôn Thành Chu, em trả lời để vài hôm nữa, anh nhớ không?”
Vương Vu Dạng không ngờ hắn sẽ chia sẻ chuyện riêng với mình, dừng lại, quay người.
“Không phải đổi ý không muốn nói cho anh, mà là có nhiều chuyện xảy ra, quên đi mất.” Chu Dịch không ngẩng đầu, “Người em muốn tìm, là mẹ em.”
Vương Vu Dạng khẽ nhướn mày.
Phố trụy lạc, tòa nhà cũ, căn phòng nhỏ, tiệm massage, người phụ nữ tên chị Mạn kia, gần nửa điếu xì gà phơi khô…
Những thông tin này hiện lên trước mắt Vương Vu Dạng, thực tế anh đã sớm có suy đoán.
Chu Dịch nói thẳng: “Em không có ẩn tượng với bà ấy, cũng không có tình cảm, chỉ là muốn tra đến nơi đến chốn, không muốn sau này quay đầu lại nghĩ ngợi đến chuyện này.”
Vương Vu Dạng hỏi: “Vậy bây giờ?”
Chu Dịch không có biểu cảm gì: “Tra điếu xì gà đến chỗ Tôn Thành Chu thì đứt manh mối.”
Vương Vu Dạng nói: “Mẹ em lấy điếu xì gà hút dở của gã?”
Chu Dịch “Ừ” một tiếng, nói điều mình tra được cho anh: “Lúc trẻ từng làm tình nhân của Tôn Thành Chu, sau đó đi làm ở tiệm massage, tháng sáu, bảy năm nay không biết tung tích, đến nay sống chết không rõ.”
Vương Vu Dạng lộ vẻ nghi ngờ: “Tôn Thành Chu không phải…”
Chu Dịch lạnh lùng ngắt ngang: “Không phải.”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên, hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn tìm mẹ?”
Theo mấy lần điều tra của anh trong năm năm, đứa nhỏ này không có thời gian rỗi rảnh để nhớ người.
“Em nhận được một bưu kiện nặc danh trong nửa đầu năm nay.”
Chu Dịch cầm ghế sang một bên, đẩy cây lau nhà vào gầm bàn: “Trong bưu kiện có một bức ảnh, giống với mặt dây chuyền em đeo từ nhỏ.”
Vương Vu Dạng vuốt mũi, đồ trang sức nọ vốn là một cặp, một cái anh run rủi tìm được, là thứ đứa nhỏ này luôn kiếm tìm.
Anh đã biết chuyện này từ trước, còn muốn tìm cơ hội trêu chọc đứa nhỏ này như móc mồi câu một con cá.
Đại khái là thú vui tuổi trung niên chăng?
“Lần trước Tiểu Bạch không lần được tung tích người gửi bưu kiện, có vấn đề. Em định chờ thêm một khoảng thời gian rồi tiếp tục điều tra, cuối tháng sáu, Tiểu Bạch và Ben kéo em đến một bà lão xem Tarot.”
Chu Dịch thoáng dừng lại: “Bà lão ấy nói tình yêu, sự nghiệp lẫn cả cuộc đời em sẽ có chuyển biến lớn trong vòng hai, ba tháng nữa. Chuyển biến có đến hay không phụ thuộc vào quyết định trở về Trung Quốc, bỏ qua nghĩa là lỡ cả cuộc đời.”
“Em không phải người mê tín, nhưng trong mấy ngày đó làm gì em cũng nhấp nhổm bất an, nghĩ nếu về nước có thể điều tra bưu kiện và mẹ. Tháng bảy, em tìm đến Nadvi nói chuyện, rời quân đoàn trở về nước.”
Vương Vu Dạng thầm nghĩ, tháng tám anh chết, tìm được thanh niên bằng thân xác này.
“Bưu kiện nọ cố tình dẫn em về nước?”
Chu Dịch không phản ứng, hắn không để ý nguyên nhân, chỉ quan tâm kết quả.
“Trước khi bị giết, chú nhất thời hứng lên điều tra tình hình gần đây của em mới biết em về nước vác gạch ở công trường. Bằng không sau khi chết không cách nào xác định được hành tung, không thể tìm được em, chuyện sau này cũng sẽ không xảy ra.”
Vương Vu Dạng cảm thán trước sự kỳ diệu của số phận, mỗi một mắt xích đều móc nối với nhau, dù chỉ sai lệch một chỗ, cũng không thể tạo nên cảnh tượng hiện tại.
Chu Dịch trầm mặc nhai kẹo cao su, kìm chế lại cơn nghiện thuốc lá: “Ừm.”
Vương Vu Dạng đề nghị: “Hay là em bắt Tôn Thành Chu, ép gã nói ra tung tích của mẹ em?”
Chu Dịch nói: “Bà ấy mất tích không liên quan gì đến gã.”
Vương Vu Dạng ngạc nhiên nhíu mày: “Ra vậy…”
“Dù thế nào, đối với chú em về nước là một chuyện tốt.”
Vương Vu Dạng nói sâu xa: “Chú còn phải cảm ơn người đã gửi bưu kiện cho em.”
Chu Dịch giữ lấy gáy anh, thân mật vuốt ve mấy cái.
Hùng Bạch không biết đến sự tồn tại của cuộc trò chuyện này, chỉ cảm thấy quan hệ giữa lão đại và chú lại gần nhau thêm sau một buổi chiều, cậu nhóc chẳng mảy may thò đầu chen chân vào được.
Nếu không phải bước đi của chú không lạ lùng gì, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, cậu nhóc rất muốn cho rằng hai người đã tìm hiểu tận gốc rễ của nhau.
Mặc dù Hùng Bạch không rõ nguyên nhân, nhưng dù sao đây là chuyện tốt, thiếu điều kéo băng rôn chúc lão đại mất tem thuận lợi.
Lúc Chu Dịch bào vỏ củ cải xanh trước giỏ rác, Hùng Bạch sáp lại gần: “Lão đại, bẻ một cho em một nửa đi.”
“Trong tủ lạnh có, tự lấy.”
Hùng Bạch dẩu mỏ, lầm bầm mấy câu, bất đắc dĩ mở tủ lạnh ra: “Cảnh sát ở tiểu khu đã rút đi chưa?”
Chu Dịch nói: “Vẫn ở đó.”
“Bây giờ Mai Nguyệt nọ không manh mối nhắm mắt điều tra bừa, muốn làm mèo mù vớ được cá rán. Hà Trường Tiến là vật thí nghiệm, không có nghĩa chú cũng can hệ tới, tổ chuyên án và Hoa Ăn Thịt đều đang tấn công vào địa chỉ nước ngoài kia, muốn biết khối kim loại kia là thứ quỷ gì, thêm cả em nữa.”
Hùng Bạch lấy củ cải xanh trong bọc ra: “Ba người ba cách tấn công, từ đó đến nay đã một tuần, vẫn chưa phá được, sốt ruột thật.”
Chu Dịch đứng dậy: “Lớp phòng vệ càng nghiêm ngặt, thứ giấu bên trong càng có giá trị.”
Hùng Bạch rửa củ cải qua loa, cắn cái rắc: “Có lý.”
“Vậy tôi nay em không ngủ.”
Cậu nhóc ăn một miếng củ cải, hai bên má phồng lên. Nếu mình mò ra chương trình website kia nhanh hơn Hoa Ăn Thịt, vậy không phải thắng tên đó à?”
Nghĩ vậy, đôi mắt to tròn của Hùng Bạch sáng lấp lánh, hào hứng nhảy tưng tưng về phòng, quyết định thay đổi cách làm.
Nửa đêm, không biết là mấy giờ, Vương Vu Dạng và Chu Dịch nghe thấy tiếng gào thét hưng phấn như muốn nổ tung.
Hùng Bạch giải thành công.
“Tôi đệt —— ”
Hùng Bạch nằm nhoài ra bàn máy tính nói nhỏ: “Thần thánh phương nào làm ra trang web này có kích hoạt chế độ tự hủy trong vòng ba giây, may mà mình chuồn ra nhanh. Chả biết Hoa Ăn Thịt chuồn được không, mong Thượng Đế phù hộ tên đó không thoát được, bị chương trình tự hủy cuốn vào, nổ tung ra địa chỉ IP để mình nhặt được, ế không được, kích thích như GC là sao thế nhỉ?”
GC =高潮: trạng thái cực khoái (khi làm tình).
Chu Dịch đẩy cửa bước vào: “Đồ đâu?”
Hùng Bạch ngậm kẹo mút cười cười: “Đương nhiên là vác ra rồi.”