Chờ Hừng Đông - Chương 67: Ngoan, ngoan một chút nào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Chờ Hừng Đông


Chương 67: Ngoan, ngoan một chút nào


Trang web nọ tương tự một tổ chức, được đầu tư bởi một tập đoàn tài chính bí mật, có hệ thống thành viên rộng lớn.

Logo của hội viên là khối kim loại như huy hiệu nọ, màu trắng toát.

Tổ chức tiến hành lựa chọn thành viên, người được chọn nếu muốn trở thành thành viên chính thức phải hoàn thành một việc tổ chức giao, sau khi thành công sẽ nhận được chiếc huy hiệu kia.

Sau đó, người làm việc cho tổ chức đều sẽ nhận được thù lao tương ứng với mỗi nhiệm vụ.

Phụ thuộc vào những gì người đó muốn.

Nhưng khi nhiệm vụ thất bại, khối kim loại sẽ biến thành màu đen, chủ nhân của huy hiệu cũng sẽ chết vì tai nạn.

Toàn bộ tổ chức đang đùa cợt linh hồn, bản chất, dục vọng và tính mạng của con người, như một loại tà giáo.

Trong nước có một nhánh nhỏ, do một người phụ nữ phụ trách, tên là Trương Tố Phượng.

Người tên Trương Tố Phượng kia là một chủ doanh nghiệp bị phá sản, cô ta nợ nần chạy trốn biệt tích, một năm trước đột nhiên quay về, bắt đầu kinh doanh bất động sản và trở nên giàu có.

Hiện giờ đang ở khu biệt thự đường Hoàng Kiều.

Những thông tin này đều là Hùng Bạch mò ra từ đoạn mã cậu nhóc thu thập được.

Chu Dịch đọc lướt qua, châm một điếu thuốc: “Không liên quan đến người đó?”

Cung phản xạ của Hùng Bạch kéo dài ra: “Người nào?”

Đầu lưỡi Chu Dạng lướt qua hàm răng, trầm giọng chậm rãi thốt ra một cái tên: “Thẩm Bạch Ngọc.”

Hùng Bạch phản ứng lại: “À à ân nhân của anh, trước mắt không có, anh chờ em đào thêm chút nữa ha.”

Chu Dịch rũ mắt hút thuốc: “Có phát hiện nhanh chóng rút ra, không nên để cảnh sát và Hoa Ăn Thịt phát hiện.”

Hùng Bạch không giải thích nổi.

Không để Hoa Ăn Thịt phát hiện cậu còn hiểu, thế sao cảnh sát cũng không được? Cảnh sát nắm giữ càng nhiều thông tin, không phải càng có nhiều khả năng điều tra phá án à?

Hùng Bạch khoanh chân, gãi gãi đầu, cậu nhóc rất hoài nghi ân nhân của lão đại có liên lụy đến thí nghiệm trên cơ thể người, dù sao Lưu Phong cũng chết do bị diệt khẩu.

Nhưng người đã chết, bị cảnh sát phát hiện thì có vấn đề gì…

Nghĩ không ra nghĩ không ra mà.

Sau đó Hùng Bạch tìm ra được một vài thông tin vụn vặt, có liên quan đến danh sát thành viên và trợ lý Vũ Kiến của Trương Tố Phượng.

Đến khi Chu Dịch và cậu nhóc thảo luận xong, trời đã hửng sáng.

Hùng Bạch xoa xoa mặt mày thức trắng đêm, ra ngoài đi vệ sinh, lúc ra đến phòng khách thì giật mình: “Lão đại, chú ngủ trên sofa kìa!”

Chu Dịch bước nhanh ra, ôm người về phòng ngủ.

Hùng Bạch bĩu môi, mỗi lần nhìn lại cảm thán một lần, lão đại thích ôm ấp thân mật thật.

Hơn chín giờ Vương Vu Dạng mới tỉnh, tối hôm qua anh không vào cùng, không tiện lắm, cứ thế ngồi trên sofa chờ, rốt cuộc bất giác thiếp đi.

Hơn nữa ngủ rất say, hoa mắt chóng mặt.

Vương Vu Dạng bần thần không có sức sống, đang định thay áo ngủ thì cửa phòng mở ra, anh vừa ngửi đã biết là bạn trai nhỏ của mình, mặc kệ.

Chu Dịch nhìn người đàn ông nọ cởi cúc áo ngủ, mi mắt run lên.

“Em tới đúng lúc lắm, bóp lưng cho chú.”

Vương Vu Dạng cởi áo ngủ để sang một bên, đưa lưng về phía thanh niên ngồi trên giường, chỉ chỉ phía sau: “Ở đây.”

Chu Dịch đặt ly nước ấm lên đầu giường, cúi người bóp vai cho anh.

Vương Vu Dạng nhắm mắt, ngửa đầu ra, cổ họng phát ra âm thanh thoải mái.

Hô hấp Chu Dịch trầm xuống, sức lực trong tay cũng mất khống chế trong nháy mắt.

Vương Vu Dạng đau tí thì không ngồi vững, anh nằm xuống, bám vào thành giường hít một hơi, mồ hôi lạnh toát đầy ra: “Tiểu Dịch…”

Cơ mặt Chu Dịch giật giật: “Do anh kêu lung tung.”

“Tội danh không thành lập,” Vương Vu Dạng dở khóc dở cười, “Chú kêu lung tung cái gì?”

Chu Dịch trầm mặc bóp lưng cho anh.

Cả cơ thể Vương Vu Dạng cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều: “Là lỗi của chú, ngoan, ngoan một chút nào.”

Chu Dịch phát hiện người đàn ông nọ run lên, hắn nhìn sống lưng gầy trắng nõn trước mắt, phiền muộn nói: “Có thể sợ đến mức đó?”

Vương Vu Dạng cười đến bất đắc dĩ: “Tiểu Dịch, em phải biết chứ. Em trông như thế, ai cũng sẽ sợ.”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng ngừng lại, mặc áo khoác mỏng vào: “Không bóp nữa.”

Chu Dịch vô thức lộ ra vẻ thất vọng trẻ con. Môi bị hôn một cái, hắn mở mắt, nhìn chăm chú người đối diện mình, cổ họng tràn ra tiếng than thở dục vọng không được thỏa mãn.

Vương Vu Dạng lùi về trước khi bị nhấn vào một cái hôn sâu hơn: “Được rồi, chú vẫn chưa súc miệng đây.”

Hai mắt Chu Dịch nóng rực nhìn anh, đáp: “Em vẫn thích.”

Vương Vu Dạng vuốt lấy lọn tóc rối, biếng nhác nở nụ cười: “Chú không thích.”

Mặt Chu Dịch đen kịt.

Vương Vu Dạng cầm áo khoác trên lưng ghế tựa, vừa mặc vào vừa ra ngoài: “Em tự giải quyết, đừng ảnh hưởng đến vết thương trên người. Một hồi ăn sáng xong nói chuyện.”

Chu Dịch nhìn mình, vò trán cười khổ vào phòng vệ sinh.

Vương Vu Dạng biết rõ mình muốn biết thứ gì, trầm mặc bóc một thanh chocolate: “Màu sắc của khối kim loại đó là điều khiển từ xa?”

“Không phải,” Chu Dịch nói, “Nó sẽ biến thành màu đen khi tiếp xúc một loại khí đặc biệt.”

Vương Vu Dạng thôi cau mày, không thần bí quỷ quái là tốt rồi.

Xem ra chỉ là giả thần giả quỷ thôi.

“Cái chết của Hà Trường Tiến vừa là sự giải thoát, vừa là cơ hội không hại đến nguyên chủ. Cho dù hồn đã đổi, cậu ta cũng không muốn thân xác này gặp phải bất trắc gì.”

Vương Vu Dạng nói: “Trịnh Nguyên thì sao? Huy hiệu của hắn biến thành màu đen là vì nhiệm vụ gì?”

“Không rõ ràng.”

Chu Dịch nói ra suy nghĩ của hắn: “Điều kiện gia nhập hội thành viên của Trịnh Nguyên là gián tiếp sát hại Lưu Phong, do hắn tự nguyện.”

“Hắn không bị tổ chức diệt khẩu, là cái chết do mẫu thuẫn bình thường.”

Vương Vu Dạng trầm ngâm.

Mọi nhánh rẽ phức tạp cùng tụ lại một nơi.

Vương Vu Dạng không phải không chịu đối mặt với hiện thực, chỉ là có đôi chút mù mờ.

Nếu như cái chết và sự sống lại của anh thật sự cùng liên quan đến loạt thí nghiệm trên cơ thể người kia, vậy tra được đến cuối cùng, vẫn sẽ là một cái chết.

Vật thí nghiệm có thể sống được bao lâu, sống thế nào đây…

Mặt khác, để cảnh sát tra được bí mật trên cơ thể anh, nửa đời sau phải sống trong phòng thí nghiệm.

Hơn nữa cảnh sát nhất định sẽ biết.

Vương Vu Dạng nghĩ như thế, chợt nghe thanh niên nọ nói: “Em để Hùng Bạch gửi tư liệu tra được trên trang web cho cảnh sát, việc của Trương Tố Phượng và Vũ Kiến để họ điều tra, chúng ta chờ đợi.”

“Được, cũng chỉ có thể như vậy.”

Vương Vu Dạng lột vỏ chocolate, hiện giờ chỉ có thể lần từng bước một, đi một bước phải tính toán một bước.

Chu Dịch biết suy nghĩ của anh, không nói gì nắm chặt bàn tay nhợt nhạt nọ. Hắn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay lành lạnh, nếm được mùi chocolate thơm nồng.

Muốn đào bới ra căn cơ gốc rễ trong tối của phòng thí nghiệm, nhất định phải dựa vào nguồn lực của cảnh sát, đây là phân đoạn không thể thiếu.

Đến khi phá được bàn cờ, mọi thí nghiệm có liên quan đều phơi bày ra ánh sáng, bọn họ chỉ việc ứng phó với cảnh sát.

Dù sao cũng hơn việc phải đối đầu với hai thế lực.

Đến lúc đó, ắt sẽ có đường để đi. Đáy mắt Chu Dịch hoàn toàn lạnh căm, nếu không có, hắn cũng sẽ dùng tất thảy, không chừa thủ đoạn nào tìm ra.

Cục cảnh sát.

Bầu không khí trong phòng họp rất lạ.

Mai Nguyệt chống tay lên bàn: “Cậu nói, tư liệu cậu lấy ra được là có người đưa tới?”

“Để mà nói chính xác,” Thanh niên đeo cặp kính to đưa sổ ghi chép qua, chuyển màn hình đến tổ chuyên án, “Là nó.”

Mọi người đưa mắt tới, trên màn hình là một bức ảnh động, chú thỏ trắng nho nhỏ gặm cà rốt, trông ngon miệng đến mức khiến ai nấy cũng muốn ăn một củ.

“…”

“Nói thật, nhận vụ này xong em chịu đả kích sâu sắc.”

Thanh niên tháo kính xuống, nheo đôi mắt đầy vẻ thất bại mệt mỏi: “Hôm qua em cũng không kịp rút đi, bị hệ thống tự hủy cuốn vào nghiền nát.”

“Ngoài Thỏ Trắng ăn cà rốt còn có một địa chỉ khác không rõ danh tính, họ đều rất mạnh, danh hiệu thiên tài máy tính em lấy không nổi.”

Nói rồi vỗ vỗ trán: “Mất mặt.”

“Nói vậy, Thỏ Trắng Nhỏ là bạn, ở đâu? Một công dân yêu nước giấu tên?” Chuyên gia điều tra hình sự Kiều Thành sờ cằm, “Vương Cảnh, cậu tra được địa chỉ người nọ không?”

“Không.” Vương Cảnh dựa vào ghế, “Trong giới công nghệ thông tin có hai loại, một là hacker mũ trắng, làm việc một cách công khai, chủ yếu là tìm và sửa chữa các lỗ thủng hệ thống. Loại còn lại là hacker mũ đen, thường tấn công tường lửa, phá hoại và phát tán virus, chưa bao giờ lộ mặt.”

“E rằng chính là người ngay bên cạnh mình, nhưng tuyệt đối không thể tìm ra.”

Không bao lâu sau, tổ trưởng và tổ viên mỗi người hút một điếu thuốc, phòng họp nhanh chóng ám đặc mùi khói.

Mai Nguyệt nhấc tay, bật lửa rơi xuống bàn: “Vậy thì làm đi.”

Cô phân công nhiệm vụ: “Vương Cảnh, cậu tra xem Thỏ Trắng Nhỏ là ai, tiếp tục theo dõi trang web xem còn manh mối nào không. Kiều Thành, cậu dẫn người điều tra Trương Tố Phượng, bên tôi theo dõi Vũ Kiến.”

Nói đoạn, quay về phía chuyên gia pháp y cục đặc biệt mời tới: “Lão Chương, chuyện nghiên cứu thuốc e rằng vẫn phải làm phiền ông.”

Xong xuôi đứng dậy rời đi, đôi chân trắng thẳng tắp đều đặn tiến về phía trước.

Lão Chương cũng ra khỏi phòng họp, cả đời làm nghiên cứu bây giờ đụng phải tấm sắt, phải tìm bằng được cách cạy ra.

Vương Cảnh há hốc miệng: “Ấy, sao không ai an ủi em thế?”

Kiều Thành hút thuốc, vươn vai: “Phá án xong sẽ an ủi cậu, chờ xem.”

“…”

Phía tây đường Nam Ninh, đối diện cửa hàng tiện lợi, Mai Nguyệt và Lý Lập ngồi trong xe ăn cơm hộp.

Tạt đại ven đường mua, mười lăm đồng một hộp, rau cải nhìn không ra màu xanh, vàng héo, mùi vị nhạt nhẽo khó tả.

Mai Nguyệt lùa cơm canh lạnh ngắt vào miệng: “Vũ Kiến thường đến cửa hàng phía chếch chéo đó.”

Lý Lập gật đầu.

Mai Nguyệt nhìn qua cửa kính xe: “Bán kim loại, ngũ kim này nọ?”

Lý Lập ăn vội ăn vàng, nghẹn, uống mấy ngụm nước, lau miệng, thở một hồi mới nói: “Cũng không hoàn toàn là thế, khá hỗn tạp, đồ dùng hằng ngày cũng có bán.”

Mai Nguyệt hỏi: “Tra CCTV chưa?”

“Đã kiểm tra xung quanh, không có phát hiện gì.” Lý Lập nói, “Trong cửa hàng có một cái nhưng chưa đối chiếu, xui xẻo.”

Mai Nguyệt nhớ lại báo cáo kiểm tra: “Chồng của chủ cửa hàng đã qua đời?”

“Đã chết.” Lý Lập nói, “Bị tai nạn xe, phèo ruột lòi ra cả, chết tại chỗ, vẫn chưa bắt được tài xế gây chuyện.”

“Chuyện này xảy ra lúc Trương Tố Phượng phá sản.”

Đôi mày của Mai Nguyệt giật giật: “Vũ Kiến có tình ý với người phụ nữ kia?”

Lý Lập vừa ăn vừa nói: “Theo góc nhìn của một người cùng giới, dù không yêu cũng là có cảm tình.”

Mai Nguyệt sắc bén: “Hắn làm việc trong một tổ chức, sẽ có tính cảnh giác cao, không thể nào không biết thường đến một cửa hàng tại nhà là một hành vi kỳ lạ, tương đương với việc tự đào hố chôn mình.”

“Có thể là…” Lý Lập suy nghĩ một chút, “Không nhịn được?”

Mai Nguyệt chớp mắt suy tư, nhanh chóng ăn hết hộp cơm: “Đi, vào cửa hàng.”

Lý Lập cũng hai ba muỗng ăn hết: “Đội trưởng, hay là chúng ta giả bộ chút đỉnh đi?”

Mai Nguyệt nói: “Vậy như cũ, chị em.”

Cổ họng Lý Lập ứ máu: “Đừng mà đội trưởng, thay đi chứ, làm hoài một cái chán chết.”

Mai Nguyệt không nhìn ánh mắt ai oán của người bên cạnh, mở cửa xe đi xuống: “Theo tôi.”

Mặt Lý Lập dài ra cả thước.

Trong cửa hàng không có khách, gần cửa ra vào là một người phụ nữ với gương mặt trắng trẻo thuần khiết, tầm ba mươi tuổi, đang đan áo len.

Mai Nguyệt âm thầm đưa mắt nhìn, là áo len dành cho nam. Cô đi vào cửa, cầm ổ cắm trên giá đến hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Người phụ nữ quay đầu, nói: “Hai mươi lăm, đằng sau có giá.”

Mai Nguyệt cười, hỏi người bên cạnh: “Anh yêu, anh thấy thế nào?”

Lý Lập bay cả hồn: “Được, được chứ, được cả.”

Nụ cười trên mặt Mai Nguyệt sắp rơi mất, kết luận, sau này vẫn là chị em thì hơn.

Ngay lúc này, một người đàn ông mặt chữ điền, cao lớn bước vào cửa hàng, là Vũ Kiến.

Người phụ nữ nọ lập tức đặt áo len xuống, đứng dậy.

Hoàn toàn khác biệt với thái độ vừa rồi.

Vũ Kiến đi vào phía còn lại, người phụ nữ hỏi y muốn mua gì, vừa thoải mái vừa dịu dàng.

Mai Nguyệt và Lý Lập bí mật trao đổi ánh mắt, kéo lại gần, nghe được tiếng nói chuyện.

“Hôm này cửa hàng làm ăn thế nào?”

“Cũng thế thôi.”

“Trời không được đẹp nhỉ.”

“Ừ, đã nắng cả tuần nay rồi. Anh muốn mua nồi cơm điện đúng không, vậy anh mua loại này đi, em cũng dùng, tốt lắm.”

“Vậy lấy cái này đi.”

“Để em lấy cái mới, anh chờ một chút.”

“Không vội.”

“Có vấn đề thì tới em đổi…”

Mai Nguyệt nhìn kỹ ánh mắt vừa rồi, đoạn hội thoại không có vấn đề gì, nhưng ánh nhìn của Vũ Kiến đối với người phụ nữ kia khiến cô có cảm giác rất khó tả.

Không thể không dấy lên nghi ngờ, Mai Nguyệt lôi Lý Lập ra ngoài.

Vào trong xe, Mai Nguyệt hỏi Lý Lập: “Có phát hiện gì?”

Linh hồn nhỏ bé của Lý Lập không biết đã bay đi đầu: “A? Hả? Chị nói gì?”

Mai Nguyệt: “…”

Cô vỗ người nọ một phát: “Lái xe!”

Cơ mặt Lý Lập giật giật, khởi động xe: “Người phụ nữ kia có cảm giác rất tự nhiên gần gũi với Vũ Kiến.”

Mai Nguyệt gãi gãi mái tóc gắn gọn gàng của mình, nghĩ ngợi: “Đều có ý tứ, sao không tiến tới với nhau?”

“Đúng thế.” Bàn tay đặt trên vô lăng của Lý Lập khẽ nhúc nhích, chua xót tự lẩm bẩm: “Sao lại không đến được với nhau, nhất định phải có lý do, ý tứ rõ ràng còn không được…”

Mai Nguyệt không nghe rõ, cô đang nghĩ về ánh mắt Vũ Kiến nhìn người phụ nữ nọ, dọc đường vẫn không rõ ràng, mãi cho đến cô khi tình cờ gặp phải một đôi vợ chồng.

Lúc ấy Lý Lập dừng xe ở ngã tư đường, Mai Nguyệt hạ cửa sổ xe gảy tàn thuốc, bị một cảnh tượng hấp dẫn sự chú ý.

Người vợ đứng dưới gốc cây gọi điện thoại, nói vài câu chuyện vụn vặt lẻ tẻ với người thân hay bạn bè ở đầu dây bên kia, người chồng đứng bên cạnh bế đứa trẻ nhìn vợ mình.

Cái nhìn đó giống với ánh mắt của Vũ Kiến đối với cô chủ cửa hàng.

Lúc này, Mai Nguyệt mới chợt hiểu ra.

Lý Lập nghe suy đoán của Mai Nguyệt, gục trên tay lái cười không dậy nổi: “Đội trưởng, hơi bị hài hước quá đúng không? Vũ Kiến và chồng người phụ nữ kia không liên quan đến nhau, một người mặt chữ điền, một người mặt thư sinh, thế nào lại cùng một người được?”

Trên mặt Mai Nguyệt không có biểu cảm gì: “Hài hước sao?”

Vẻ mặt cười cợt của Lý Lập trở nên nghiêm nghị: “Không hài hước, vậy thì rất khiến người ta sợ hãi.”

“Trước đây tra được thí nghiệm đều là người và động vật.”

Mai Nguyệt nặng nề nói: “Người với người không phải không thế, e rằng là bước đi cuối cùng của nghiên cứu.”

Lý Lập xắn tay áo lên, giơ cánh tay cường tráng ngăm đen ra trước mặt cô: “Đội trưởng, chị xem, da gà tôi nổi hết lên rồi này.”

Mai Nguyệt không có tâm trạng để ý.

Lý Lập vò mặt mình: “Bây giờ thế nào?”

Mai Nguyệt đáp: “Chồng người phụ nữ kia trước khi qua đời là một kiến trúc sư công trình, cậu theo đường này tra xem Vũ Kiến và người chồng đó có bao nhiêu điểm tương đồng.”

“Đã sắp đến ngày giỗ của người chồng đó, theo dõi Vũ Kiến.”

“Còn nữa, hiện tại giả thiết hai người là một, vậy cũng có nghĩa là người chồng chết, sống lại trong cơ thể của Vũ Kiến. Vụ tai nạn xe nọ rất có thể liên quan đến Trương Tố Phượng, dựa theo cơ sở quan hệ xã hội giữa hai người họ, cậu liên hệ với Kiều Thành, để cậu ấy điều tra.”

“Mọi việc phải được tiến hành đồng thời, có quan hệ rất mật thiết.”

Sau một hồi im lặng, Lý Lập chửi tục: “Đệt, mấy thứ này…”

Mai Nguyệt tựa vào lưng ghế, tâm trạng tốt đến bất ngờ, sự lo lắng bám riết trong khoảng thời gian này rốt cuộc cũng có dấu hiệu dịu đi.

May mắn thay, cô không từ bỏ vụ án của nhị gia và Lưu Phong, không biến chúng thành án treo, thay vào đó đã giữ chặt lấy mối liên hệ giữa Lưu Phong và Trịnh Nguyên, bằng không sẽ chẳng tìm thấy khối kim loại nọ.

Càng không thể xâm nhập vào trang web ẩn nọ.

Cũng cảm ơn Thỏ Trắng Nhỏ đưa manh mối, cho họ một bước đột phá mới.

Người đưa cho cô ống thuốc lúc nửa đêm và Thỏ Trắng Nhỏ là bạn.

Mai Nguyệt nghĩ thầm, nói suy đoán thí nghiệm người với người mới này với lão Chương.

Chuyện nghiên cứu, chỉ có người trong ngành là rõ ràng nhất.

Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, Lý Lập nói ra suy nghĩ của mình: “Đội trưởng, nếu giả thiết của chị thành lập, vậy không phải đơn giản A tái sinh trong cơ thể B, mà là A chết rồi tái sinh, B có phải cũng từng chết, cái…”

Mai Nguyệt đột ngột kìm vai Lý Lập lại, kéo người về trước: “Cậu nói gì?”

Lý Lập có phần sững sờ trước phản ứng mãnh liệt của cô: “Cái chết của B là cái chết tạm thời?”

Mai Nguyệt truy hỏi ráo riết: “Câu trước đó.”

Lý Lập nói: “A chết rồi tái sinh?”

Vẻ mặt Mai Nguyệt biến đổi liên tục.

Lý Lập không rõ: “Đội trưởng?”

Thấy đội trưởng không phản ứng, định tận dụng cơ hội gần gũi một chút, bên tai bất thình lình có tiếng nói: “Gọi Tiểu Lưu cắm bên Liên Hoa quay về đi.”

Lý Lập căng thẳng đổ mồ hôi: “Ồ, đội trưởng, tôi đã nói người tên Vương Vu Dạng kia không có vấn đề gì từ sớm rồi mà.”

Mai Nguyệt không nói gì, cô bảo Lý Lập thả mình xuống giữa đường, men theo phố tiêu hóa những cảm xúc rối ren và phức tạp trong lòng.

Trong phòng thẩm vấn lần trước, cô đã có cảm giác quen thuộc khó hiểu với người đàn ông tên Vương Vu Dạng kia.

Tại sao chỉ vừa lướt qua đã nhớ mãi không thể nào quên.

Chủ cửa hàng hẳn rất tự nhiên gần gũi với Vũ Kiến, cô và người nọ cũng vậy.

Là nhị gia, Mai Nguyệt vin chặt vào suy đoán này, càng nghĩ càng thấy xác đáng, nhưng…

Ai dám mưu kế nhị gia, còn thật sự thực hiện kế hoạch?

Mai Nguyệt nghĩ đến Lưu Phong, một mình hắn còn lâu mới đủ khả năng, số người cô vẫn chưa thể xác định, nhưng nhất định hắn là người không thể thiếu, hơn nữa còn là người có vai trò quan trọng.

Bước chân của cô chậm lại trong vô thức, bắt đầu loại trừ những người thân cận với nhị gia.

Người quản gia lớn tuổi vẫn luôn đảm đương việc ăn mặc, đi lại của nhị gia, có đủ nhiều cơ hội để làm chuyện gì đó.

Chủ gia tộc hiện tại là cháu trai họ Thẩm, có động cơ…

Vẫn chưa đi đến cuối con đường, trước mắt Mai Nguyệt hiện ra một bóng người mờ ảo. Chính lúc này, điện thoại trong túi rung lên, sợi dây căng cứng trong đầu cũng rung lên, biến mất.

Mai Nguyệt nhìn tên người gọi đến, thu lại cảm xúc, bắt máy: “Alo, A Nam, có chuyện gì sao?”

Giọng Lâm Thiếu Nam vẫn bình thản như mọi lần: “Vụ án của nhị gia có tiến triển?”

Mai Nguyệt nhìn dòng xe trên phố: “Không có.”

Trong điện thoại không còn tiếng nói.

Ở vườn lan, Lâm Thiếu Nam cúp điện thoại, kê khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay che lấy mi mắt, che giấu gió bão âm trầm nơi đáy mắt.

Mai Nguyệt nói dối, cô ta đã đoán được thông qua mớ manh mối trong tay.

Lâm Thiếu Nam hối hận.

Y không hối hận vì mình gan to bằng trời có tâm tư độc chiếm người kia, mà là hối hận bản thân đã không chuẩn bị đầy đủ.

Ngụy trang bao năm như vậy, chờ đến cơ hội ngàn năm cũng hiếm có một này, kế hoạch đã được điều chỉnh và hoàn thiện hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn bỏ sót một mắt xích, một mắt xích trí mạng.

Sai một ly đi một dặm, mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo, bằng không cũng sẽ không bị người khác nắm mũi dắt đi, cuối cùng rơi vào cục diện mất khống chế hiện tại.

Lúc trước y nên cẩn thận hơn.

Chuyện đã đến nước này, đã không còn lựa chọn nào khác, không thể chờ đợi thêm nữa.

Đáy mắt Lâm Thiếu Nam là cảm xúc điên cuồng vặn vẹo đến cực điểm, hàm chứa cả quyết định, được ăn cả ngã về không.

Có phương hướng và mục tiêu xác định, hiệu suất của tổ chuyên án cao lên đáng kể.

Chưa đến ngày giỗ của chồng chủ cửa hàng, tổ chuyên án đã cơ bản xác định người nọ hiện tại là Vũ Kiến.

Nếu không, có cách nào giải thích được một người bán rượu, vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với kiến trúc và thiết kế.

Mà có rất nhiều điều như vậy, số lượng trùng hợp nhiều đến mức quái dị.

Một kẻ đã chết lại “sống” ở một thân xác khác, loại thí nghiệm quỷ quái này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

Thí nghiệm trên cơ thể người quá tàn nhẫn, sẽ mang đến khủng hoảng hoang mang cho người dân, gây ra hàng loạt vụ bạo động và giết chóc.

Cảnh sát và nhân viên nghiên cứu khoa học đang bí mật nghiên cứu thuốc, cấp trên đã rót vào nguồn nhân lực và tài nguyên vô hạn, trước nay chưa từng có tiền lệ.

Mai Nguyệt và đồng nghiệp bí mật theo dõi Trương Tố Phượng và Vũ Kiến, với ý muốn câu được cá lớn.

Vương Vu Dạng đã phần nào biết được chuyện về Vũ Kiến trong đêm đó.

Tới đây, mọi thứ đều sáng tỏ.

Anh cũng là vật thí nghiệm.

“Tiểu Dịch, vật thí nghiệm có thể là bất kỳ ai?” Vương Vu Dạng bình thản hỏi.

Chu Dịch cũng rất bình tĩnh, hắn đã đoán được từ sớm, chỉ là sự quyết đoán của hắn bao gồm cả quyết tuyệt và sát ý.

“Từ các thí nghiệm, người với động vật thì là vậy, còn người với người thì không phải.”

“Nói cách khác, trên người chú có thứ gì phù hợp với yêu cầu của họ, bị chọn trúng?”

Tay phải Vương Vu Dạng nắm lấy ngón út trái: “Không đúng nhỉ Tiểu Dịch, nguyên chủ là nghiên cứu viên có chức vị rất cao, sao lại trở thành vật thí nghiệm…”

Tiếng nói khựng lại, anh chợt nhớ đến lời Trần Tử Húc kể, năm đó nguyên chủ vừa cho chim bồ ăn vừa khóc lóc nói nói nghiên cứu viên là chó má, tất cả là kẻ điên, một lũ mất trí, không tiếp tục với các người nữa.

Vậy hẳn nguyên chủ phát hiện cách nghĩ của mình bất đồng với các đồng nghiệp, không thể chấp nhận được, giữa đường rút khỏi thí nghiệm, sau đó bị bẫy?

Có phải độ trùng khớp càng cao, phản ứng ảnh hưởng đến cơ thể lại càng nhỏ.

Ngược lại, độ trùng khớp thấp, thiệt hại cực kỳ lớn.

Chu Dịch ôm anh vào lòng.

Vương Vu Dạng tránh vết thương trên lưng hắn, đưa tay vỗ nhè nhẹ, như người lớn vỗ về một đứa trẻ: “Rồi, không phải đã đoán được cả rồi sao, không có chuyện gì hết.”

Chu Dịch vùi mặt vào cổ anh, cánh môi mỏng dán vào động mạch.

Vương Vu Dạng rụt về sau: “Tiểu Dịch, chú chết do bị cắt vào động mạch cổ, có bóng ma.”

“Em như vậy, chú có chút sợ hãi.”

Vừa dứt câu, động mạch chợt lướt qua xúc cảm ướt át mềm mại.

Vương Vu Dạng thở hổn hển, giữ lấy đầu thanh niên nâng lên, áp môi mình xuống.

Chu Dịch lập tức quấn lấy như con sói đang đói khát đến cực hạn.

Vương Vu Dạng nhanh chóng muốn rút lui, sau gáy đã bị bàn tay giữ lấy, cản trở hành động nọ của anh.

Một lát sau, Vương Vu Dạng thật sự không chịu nổi, anh đè trán thanh niên lại, nhịp thở hỗn loạn: “Chú muốn ăn mì em nấu.”

“…”

Thái dương Chu Dịch giật giật: “Bây giờ anh ăn được?”

Vương Vu Dạng cười: “Được chứ.”

Chu Dịch bất đắc dĩ xuống bếp, đi được vài bước thì quay đầu: “Anh vào bếp nhìn em nấu mì.”

Vương Vu Dạng hơi run: “Hả?”

Chu Dịch không nói hai lời, lôi anh dậy.

Vương Vu Dạng để mặc thanh niên kéo mình ra cửa, đôi mắt ngậm ý cười.

Bếp được bật lên, cuộc sống sinh hoạt thường ngày dường như trở nên chân thực.

Chu Dịch lột vỏ cà chua, Vương Vu Dạng nhìn hắn làm, không giúp được gì.

“Tiểu Dịch giỏi quá.”

Chu Dịch nghe vậy, khóe môi không nén được giương lên: “Cũng tạm.”

Vương Vu Dạng thấy hắn cắt cà chua vào bát, lấy đũa gắp lên ăn.

“Có châm ngôn muốn nắm được trái tim đàn ông, trước hết phải nắm được dạ dày.”

Vương Vu Dạng cười, nói: “Tiểu Dịch lợi hại thật, đều nắm được cả rồi.”

Chu Dịch thiếu tí nữa gọt vào tay, vẫn vờ như bình tĩnh “Ừ” một cái.

Vương Vu Dạng đút cho hắn một miếng cà chua.

Hai người hưởng thụ bầu không khí ấm áp trong bếp, tạm thời không nhắc đến mọi thứ ngổn ngang ngoài kia.

Không lâu lắm sau đó, Hùng Bạch rầm rầm lao khỏi phòng, cười ha hả: “Chú ơi, lão đại ơi, em tóm được đuôi Hoa Ăn Thịt rồi nè!”

Vương Vu Dạng và Chu Dịch cùng hỏi: “Ai?”

Hai mắt Hùng Bạch sáng lấp lánh: “Bây giờ em biết địa chỉ rồi, phạm vi thu hẹp rất nhỏ, để em mang máy tính đi dò, hắn xong rồi.”

Chu Dịch cau mày: “Cậu đi một mình?”

Hùng Bạch cười hì hì: “Thời gian này chạm mặt nhau nhiều như vậy, em đã thăm dò kỹ rồi, Hoa Ăn Thịt là hacker phổ thông, không giống em đâu.”

“Trước đây em là lính đánh thuê, đã trải qua các khóa rèn luyện đặc biệt, hắn là thanh niên quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa trắng vừa đầy mỡ, lính mới thôi.”

Chu Dịch không ủng hộ tâm trạng hào hứng phơi phới đó của cậu nhóc, trầm giọng nói: “Không được khinh địch.”

Hùng Bạch dẩu môi: “Vậy em mang súng theo.”

“Em đi nha, phải nhanh thôi, chậm là đổi chỗ mất.”

Chu Dịch nói: “Có gì liên lạc.”

“Ây cha, lão đại, anh yên tâm đi, tuy trình đánh đấm của em không bằng anh, cơ mà quật ngã người bình thường vẫn dễ lắm á, huống gì em còn có súng.”

Hùng Bạch nhanh nhẹn về phòng lấy máy tính và súng, cậu nhóc muốn đi gặp Hoa Thịt Người, để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN