Chủ cũ Tôn Thành Chu trả thù lao rất hào phóng, nhưng lại có mâu thuẫn với kim chủ nhỏ, anh ta không chút ngần ngại chọn người phía sau.
Mất việc anh ta cũng không thiếu tiền, nhưng kim chủ nhỏ là bảo bối. Rất khó kiếm được người thứ hai khiến anh ta thỏa mãn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài thế này.
Hạ Húc lần đầu phá lệ để tâm một người, nhưng anh ta không hề nghĩ tới, kim chủ chỉ muốn làm bạn tình, muốn anh ta dùng thận chứ không muốn dùng tâm, không thì say bye.
Muốn người nọ ngoan ngoãn bên cạnh mình, nhất định phải bỏ chút tâm tư.
Có từ bỏ mới có thu hoạch.
Quần tới quần lui trời đã rạng sáng, Hạ Húc đưa tay chạm vào gương mặt ướt đẫm nước của kim chủ nhỏ: “Chuyển đến ở cùng tôi.”
“A… ừm…”
Hùng Bạch thoi thóp tưởng chết, không biết mình đang nói gì.
Lúc này Hạ Húc mới thôi dày vò cậu nhóc.
Hùng Bạch tỉnh do đói bụng, bụng dạ cồn cào, cậu nhóc thê thảm vỗ bên giường: “Người đâu, cứu mạng, đói chết người rồi —— ”
“Em rối cái gì?” Hạ Húc quần đi vào, quần áo chỉnh tề.
Hùng Bạch chìa tay ra, yếu ớt không chịu nổi: “Ăn… tôi muốn ăn… tôi đói…”
Hạ Húc không lại gần: “Phần từ eo trở xuống đâu? Cưa đứt rồi?”
Hùng Bạch hờn dỗi lườm một cái: “Ồ, anh bị cái gì thế nhở, đã đến giờ nào rồi còn đùa giỡn lưu manh với tôi.”
Hạ Húc đút tay vào túi: “Tôi nói chân.”
Hạ Húc: “…”
Đệt cụ! Cậu nhóc giận dữ nện xuống giường, mặt mũi đỏ bừng vì xấu hổ: “Vậy sao anh không nói thẳng chân cho rồi, phần từ eo trở xuống là cái quái gì?”
Hạ Húc nhếch môi: “Tôi thích.”
Hùng Bạch muốn thổ huyết, giận đùng đùng nghiến răng, muốn cắn nát nửa đời sau của anh ta: “Anh nói gì mà muốn yêu đương với tôi, có cái rắm, anh không thích tôi, thứ anh thích là cái mông của tôi. Anh nói xem, đúng không? Anh nói xem!”
Hạ Húc như đang nhìn một thằng nhóc: “Cái mông của em không phải em?”
“…” Không thể phản bác.
Hùng Bach tủi thân trừng một cái, cái tên này trước đây là đồ quỷ lẳng lơ, mấy lời dâm đãng cứ luôn miệng hết câu này đến câu kia.
Giờ cởi áo ghi lê rồi, đâm chọc xỏ xuyên cậu đủ các loại.
Thế mà cậu không nỡ đánh, lại nói không được, quá đáng ghét!
Nằm sấp xuống, Hùng Bạch nghiêng đầu dụi dụi vào giường: “Vậy anh thật sự chỉ thích cái mông của tôi thôi sao?”
Hạ Húc nhìn phần vai và cổ đẹp đẽ lộ ra bên ngoài lớp chăn của thiếu niên, phía trên có vết đỏ sậm chói mắt, gần như không có lấy một chỗ sạch sẽ, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Tùy theo cái em muốn.”
Hùng Bạch ngẩn ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Chả hiểu anh nói cái gì.”
Hạ Húc không đếm xỉa đến sự trốn tránh của thiếu niên nọ: “Tôi không quan tâm em đã từng bao ai, tôi phải là người cuối cùng của em.”
Hùng Bạch giật nảy muốn đứng lên, lại rên rỉ nằm trở về, mò gối ném vào người anh ta: “Mắc gì? Ông đây có tiền, yêu ai bao ai kệ ông!”
Hạ Húc đến bên giường, cậu nhóc rụt cổ lại, nghe người nọ nói: “Không đề cập đến quá khứ nữa, sau này tôi chỉ thỏa mãn em, một mình em.”
Hùng Bạch ngẩng đầu, chớp chớp mi.
Hạ Húc vân vê vành tai cậu nhóc: “Nói đến mức này rồi, em còn nhăn nhăn nhó nhó cái gì?”
Hùng Bạch hừ hừ: “Không cần anh lo.”
Hạ Húc cười lạnh: “Tôi thấy mình đối xử với em quá tốt rồi, tôi nên treo em lên đánh rồi nhốt lại. Ngày nào không bị tôi làm cũng là chờ tôi đến làm, như vậy mới chịu học ngoan.”
Hùng Bạch trừng to: “Anh muốn chơi giam cầm play?”
Rõ ràng là hưng phấn, hoàn toàn không có chút sợ hãi.
Mặt Hạ Húc tái nhợt, sao mình lại vừa mắt thằng nhóc con thiếu chịch này chứ?
Buổi chiều Hùng Bạch phải về, Hạ Húc không cho.
“Không biết có phải phản ứng bài xích giữa đồng nghiệp hay không, từ khi tôi biết anh là Hoa Ăn Thịt xong, chẳng thích anh mấy nữa.”
Hùng Bạch tỏ vẻ rất thất vọng.
Hạ Húc uống một ngụm cà phê, không phản ứng.
Hùng Bạch bóp bóp eo: “Anh mở cửa ra, tôi thật sự phải về rồi.”
Hạ Húc không buồn nhấc mí mắt: “Trên tầng có máy tính, em cứ lấy đại một cái mà dùng, tôi sẽ không quấy nhiễu việc của em.”
Hùng Bạch nói: “Không được, tôi không có cảm giác an toàn ở đây.”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Hùng Bạch trộm nhìn người đang uống cà phê nọ, gãi gãi mũi thở dài: “Anh đừng có mà hợp tác với Tôn Thành Chu nữa á, trước đây gã xây hầm nhốt một thiếu niên, tuổi tác chênh tôi không bao nhiêu.”
“Đứa bé đó rất đáng thương, Tôn Thành Chu tìm nghiên cứu viên sử dụng cơ thể kia như vật thí nghiệm, mất cả khả năng ngôn ngữ và năng lực cơ bản nhất của con người, mọi hành vi đều biến thành cún con, quên mất mình là con người.”
“Còn có nữa, Tôn Thành Chu là biến thái, cuồng bạo hành, gã…”
Hạ Húc lạnh lùng ngắt ngang: “Những việc đó không liên quan đến tôi.”
Hùng Bạch rất tức giận với thái độ kẻ ngoài cuộc của anh ta: “Thí nghiệm đó biến thái bao nhiêu anh không biết chắc? Đừng tưởng nó không liên quan gì đến anh, không chừng một ngày nào đó anh bị bắt đến làm vật thí nghiệm.”
Hạ Húc thờ ơ.
Hùng Bạch càng tức điên, cậu nhóc nghiến răng nghiến lợi: “Coi như anh không bị bắt đi đi, nếu thí nghiệm kia ngày một hoàn thiện, tỉ lệ thành công ngày một cao, có thể xác đổi xác một cách nhanh chóng, tỉ như chỉ cần cấy con chip vào não, rất đơn giản.”
“Mấy kẻ có tiền sẽ giao dịch với phòng thí nghiệm trước khi chết, giết một cơ thể khác để chừa đường sống cho mình. Kẻ không có tiền thì bắt đầu trả thù, vậy cái xã hội này loạn lạc rồi, anh còn chừa mình ở ngoài được chắc? Đừng nói tôi hù anh, lúc đó đến mì gói anh cũng không mua được!”
“Chúng ta có khả năng công nghệ, tại sao không góp một phần sức lực? Cũng không đến mức góp cả mạng sống, chúng ta chỉ góp sức ở lĩnh vực ta quen thuộc nhất, đồng thời tích lũy kinh nghiệm phát triển bản thân, còn gì tốt hơn nữa, à còn, tích đức cũng được mà, đặc biệt là anh đó, ngày nào đó nửa đêm giật mình tỉnh dậy…”
Hùng Bạch lải nhải một thôi một hồi, họng cũng khô hết cả, cậu nhóc cầm luôn ly cà phê trong tay Hạ Húc uống, mặt mày nhăn tít lại vì đắng.
Hạ Húc bị vẻ đáng yêu này của thiếu niên chọc cười, vẻ thờ ơ chợt dịu đi: “Nói xong chưa?”
Hùng Bạch đặt mông xuống bàn, gác chân lên đùi anh ta.
Hạ Húc giữ chặt đôi chân kia lại, gãi gãi mắt cá chân trong lớp tất của cậu nhóc, vừa cười cười vừa nhâm nhi cà phê: “Sáng sớm tôi đã liên lạc với Tôn Thành Chu.”
Hùng Bạch đơ ra: “Hả?”
“Tôi mất một khoản tiền lớn đấy,” Hạ Húc nâng bắp chân cậu nhóc lên, chất giọng anh ta trầm thấp dễ nghe, “Bé cưng, em phải bồi thường.”
Hùng Bạch gắng sức kìm chế bản thân trước sự mê hoặc của sắc đẹp: “Nhiều hay ít, anh cho tôi một con số, tôi xem có đủ không, không đủ thì tôi bán thân, tôi đây vẫn là 0 đáng giá trong giới, vẫn có thị trường lớn.”
Vừa nói xong, chân cậu nhóc bị bóp chặt lấy, đau đến mắt ứ đầy nước: “Cái đệt, đêm hôm qua tôi phải áp vào tường, còn giơ chân lên, bây giờ đau lắm, anh không biết đường nhẹ chút hả? Cút đi được chưa?!”
Hạ Húc nhìn cậu nhóc khóc rống lên, xoa xoa bắp chân cậu như muốn chuyển đề tài: “Lúc trang web tự hủy tôi không thoát kịp, để em bắt được rồi dùng thân phận Thỏ Trắng Nhỏ đến tìm tôi, chuyện sau này khiến tôi thật phấn khích.”
“Một sai lầm đã đem cho tôi bất ngờ lớn đến vậy, tôi đã nhìn thấy chương trình tự hủy.”
Hùng Bạch lập tức thôi gào khóc ỉ ôi, biết ngay trong tay tên này có đồ ngon!
Hạ Húc nói qua loa: “Tôi bỏ chút thời gian mày mò, mô phỏng được thủ pháp tương tự, lấy được một cái hộp đen.”
Thật ra anh ta bỏ ra hai ngày một đêm, mẹ, trừ lấy đồ ăn với đi vệ sinh, còn lại đều ngồi trước máy tính. Sự tập trung và mất ngủ trong thời gian dài khiến anh ta cáu kỉnh đập bể một cái bàn phím và một cái chén sứ.
Việc này anh ta không nói, sĩ diện đàn ông.
Hùng Bạch từ bàn chui vào ngực Hạ Húc: “Thế trong hộp đen kia có gì?”
Hạ Húc vuốt ve sống lưng mảnh khảnh của cậu nhóc như vuốt lông mèo: “Trước mắt chỉ dịch được một phần danh sách, tôi không có hứng thú, không biết em…”
Hùng Bạch vội vàng nói: “Tôi thấy hứng thú, rất hứng thú!”
Hạ Húc biết rõ mà vẫn hỏi: “Muốn?”
Hùng Bạch gật gật đầu như gà mổ thóc.
Hạ Húc đưa tay vờn sau gáy cậu: “Thành ý đâu?”
Hùng Bạch sững sờ, hai tay vòng lấy cổ anh ta làm nũng: “Ưm, anh Tiểu Húc, cái mông của em cũng nhận ra anh rồi, như thế vẫn chưa đủ sao? Cần gì phải nhớ thương trái tim đến em cũng không kiểm soát được này?”
Hạ Húc ngoài cười nhưng trong không cười.
Khóe mắt Hùng Bạch giật giật: “Để tôi nghĩ.”
Hạ Húc ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười: “Tùy em, tôi không vội.”
Khóe miệng Hùng Bạch xịu xuống, tôi vội.
Giờ là lúc mấu chốt, phải lấy được danh sách càng nhanh càng tốt, đáp ứng tên này không chừng còn cùng phá hộp đen được, chạm đến phần tối mật của tổ chức.
Môi Hùng Bạch tê rần, trong mũi phát ra tiếng hừ mềm mại: “Đúng rồi, anh không phải money boy, không phải nên trả lại tiền cho tôi à?”
Hạ Húc: “…”
Hùng Bạch ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Nhìn cái gì mà nhìn, một lần một ngàn tám, gom được một chiếc xe rồi đó.”
Hạ Húc ngậm lấy vành tai cậu: “Một lần?”
Hùng Bạch trong ngực Hạ Húc mềm nhũn thành một vũng nước: “Đúng là một lần mà, mấy lần chịch sau toàn phải bỏ vào… Ưm… Đồ khốn nạn… ưm hưm… Đệt đệt đệt anh muốn chết hay gì —— ”
Hạ Húc chở Hùng Bạch về tiểu khu Liên Hoa, xe đỗ lại dưới tầng.
Hùng Bạch cởi dây an toàn, gáy cậu bị kìm lại, một nụ hôn nóng bỏng ập đến, vết máu tràn ra được liếm sạch sẽ, luồng hơi ấm nóng phả bên tai: “Trở lại sớm một chút, dẫn em đi ăn ngon.”
“Ăn cái rắm.”
Hùng Bạch xuống xe, ló đầu vào trừng người ngồi trên ghế lái, sao mà đẹp trai thế nhỉ: “Hạ Húc, anh nghĩ kỹ chưa? Thật sự phải yêu đương với tôi? Cứ sống thế không phải tốt à? Việc gì phải tự gây khó cho mình chi thế?”
Hạ Húc đốt một điếu thuốc, đốm lửa vụt sáng lên: “Nói thêm một chữ nữa, tôi lập tức chịch em ở đây.”
“…”
Hùng Bạch bò lên tầng sáu, hai cái chân như muốn rời khỏi cơ thể, trong lòng chửi rủa cái tên khốn nạn ở dưới kia.
Nghiễm nhiên quên mất mỗi lần mình đều sung sướng thành dạng gì.
Hùng Bạch mở cửa, chào lão đại từ phòng ngủ chính bước ra: “Em về rồi nè ~ ”
Chu Dịch nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới.
“Đừng nhìn em thế chứ, em xấu hổ á.” Hùng Bạch ném chìa khóa lên tủ giày, xỏ dép vào, “Chú đâu ạ?”
Chu Dịch nói: “Đang ngủ.”
Hùng Bạch à một tiếng: “Giờ này sao lại ngủ nhỉ? Tối chú vẫn ngủ được à?”
Chu Dịch không nói gì.
Hùng Bạch hiếm khi tinh ý, cảm thấy trong lòng lão đại đang rất lo lắng và phiền muộn, trừ chuyện của chú, còn lại không thể nào, lão đại là người mạnh mẽ thế nào chứ, có nhược điểm rồi sẽ bị nhắm vào ngay mất.
Quá thảm, cái giá quá đắt của tình yêu là đây mà.
Hùng Bạch thở dài trong lòng, nhất định phải góp sức đến cùng, lúc ở quân đoàn lão đại chẳng biết đã bảo vệ cậu bao nhiêu lần.
Huống gì sang năm cậu còn muốn nhận nhiệm vụ với lão đại, kiếm bộn tiền đây.
Nhưng mình trừ mò mẫm máy tính chương trình, mấy thứ khác…
Khả năng bắn tỉa ở mức trung bình, đánh đấm trung bình, chỉ có thể giúp ở giới hạn thu thập tình báo.
“Ừm, lão đại, em thu phục được Hạ Húc rồi.”
Hùng Bạch cười tít mắt lại, báo tin tốt: “Là money boy em nói, Hoa Ăn Thịt.”
Chu Dịch trầm giọng: “Thu phục thế nào?”
“Cái này ý,” Hùng Bạch chớp chớp mắt, “Nói ra thì dài dòng lắm, tổng kết lại thì chỉ tóm gọn bằng một động từ.”
Chu Dịch không hề phản ứng.
Hùng Bạch chậc lưỡi, lão đại thực sự quá ngây thơ, là bảo vật quốc gia, nhất định là bảo vật quốc gia.
Chu Dịch hỏi: “Người kia yêu cầu điều kiện gì?”
“Anh ta muốn em ở chung, thì, ừm, muốn yêu đương ấy mà.” Hùng Bạch lê dép vào phòng mình, “Em rất thích cái mặt và dáng người của anh ta, ngủ cùng cũng thoải mái, không phải lúc nào cũng tìm được đâu. Lão đại yên tâm đi, em không bị bắt ép, em phải về nhanh rồi.”
“Trước đây mỗi lần gặp là làm liền mấy nháy, anh ta không hiểu em, chỉ là lầm tưởng cảm giác mới mẻ với yêu đương mà thôi, đến lúc ở chung với nhau thật, hiểu rồi sẽ thấy em phiền ấy mà.”
Chu Dịch trầm ngâm một lúc, xác định mình nghe ra được nỗi phiền muộn trong lời nói nọ: “Cậu thích hắn?”
“Không đời nào!”
Hùng Bạch phản ứng rất lớn, cậu nhóc đá cả vào chân giường, đau đến độ hít mấy cái liền: “Không thể không thể, em không yêu ai đâu, em không muốn tình cảm.”
Chu Dịch vạch lỗ thủng ra: “Không thích còn tìm hắn?”
“Cái đó đâu có giống, em thích ngủ với anh ta, không có nghĩa là muốn sống với anh ta, hai chuyện khác nhau.”
Hùng Bạch nói có lý có lẽ như ông cụ non: “Lão đại này, chính anh cũng chỉ là lính mới ở phương diện tình cảm, còn phải mày mò trên mạng, cùng là đàn ông với nhau việc gì làm khó nhau thế. Thôi em không nói nữa.”
Mặt Chu Dịch đen đi.
Hùng Bạch mở máy tính lên: “Thật ra, em bài xích như vậy là bởi không muốn ngày nào đó cảm xúc của em bị ai đó chi phối.”
Chu Dịch nói: “Không phải bây giờ đã thế?”
Hùng Bạch: “…”
Cậu nhóc bĩu môi không vui: “Lão đại, anh nói vậy là sao, chẳng lẽ có mà em còn không biết?”
Chu Dịch lười nói thêm.
Hùng Bạch cảm thấy mình bị khinh bỉ, tuyệt đối không phải vậy, tuyệt đối không phải!
Cậu nhóc trừng mắt nhìn màn hình, so với sợ cảm xúc bị người khác chi phối, cậu càng sợ khi mình rơi vào rồi chuyện khác lại phát sinh, vậy chẳng phải bị ngược thê thảm lắm sao.
Suy cho cùng, mối quan hệ nào cũng có điểm bắt đầu và kết thúc, và kết thúc đó không phải lúc nào cũng là một cái kết đẹp.
Không muốn không muốn, yêu cái gì mà yêu, chờ đó!
Hùng Bạch nói chuyện với lão đại về chiếc hộp đen nọ rồi đi, cảm thấy như mình như con gái được gả đi đến khó hiểu.
Lần sau lại về nhà mẹ đẻ, cái ý nghĩ quái quỷ gì đây.
Hùng Bạch chỉ mang theo máy tính, mấy thứ còn lại muốn Hạ Húc mua cho mình.
Chu Dịch đứng ở ban công, cũng có cảm giác mình vừa gả con gái đi. Hắn nhìn chiếc xe nọ rời khỏi tiểu khu, dụi tàn thuốc trở về phòng ngủ.
Người đàn ông trên giường mở mắt, bất động, tim và hô hấp Chu Dịch ngừng lại.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn: “Tiểu Dịch.”
Chu Dịch như sống lại, cả cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vương Vu Dạng ngửi được mùi mồ hôi, khói thuốc, còn có mùi dâu tây và vị sữa rất nhạt trên người thanh niên.
“Tiểu Bạch về?”
“Ừm.” Chu Dịch kể lại ngắn gọn chuyện giữa cậu nhóc và Hạ Húc.
Vương Vu Dạng nhíu nhíu mày, Tiểu Bạch không ở đây cùng hai người họ cũng tốt, tránh việc bị nhòm ngó theo dõi.
“Tiểu Dịch, cả ngày em đều trông chú như vậy,” Vương Vu Dạng thở dài, “Chú cảm giác mình không ổn.”
Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.
Vương Vu Dạng lắc đầu, trên gương mặt nhợt nhạt chợt xuất hiện ý cười: “Vậy mà chú lại trở thành nhược điểm, hướng phát triển của cuộc đời này thật thú vị.”
Chu Dịch vẫn không có phản ứng.
Vương Vu Dạng xua tay: “Không nói cái này nữa.”
Chu Dịch nghe vậy, đáy mắt tĩnh mịch như mặt hồ yên ả mới có chút gợn sóng.
Vương Vu Dạng dựa vào đầu giường, nhất thời có hứng: “Xem một bộ phim đi.”
Chu Dịch ngạc nhiên nhìn anh: “Phim gì?”
Vương Vu Dạng biếng nhác vuốt tóc: “Không xem phim điện ảnh, xem hoạt hình.”
Thái dương Chu Dịch giật giật: “Chắc chắn?”
“Ừm, chắc chắn.”
Vương Vu Dạng cười nói: “Chú không có tuổi thơ, em cũng không có. Xem như trải nghiệm cảm giác xem phim hoạt hình trước đây vậy.”
Chu Dịch trầm mặc tìm remote mở TV, đột nhiên nói một câu: “Chúng ta không phải người cùng thời.”
Vương Vu Dạng: “…”
Editor có lời muốn nói:
Mấy chương sắp tới đây khá dài nên mình không đảm bảo tiến độ cập nhật hằng ngày được (ToT) mong mọi người thông cảm nhé.