Chờ Hừng Đông - Chương 71: Nếu đời người chỉ tựa như lần đầu gặp gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Chờ Hừng Đông


Chương 71: Nếu đời người chỉ tựa như lần đầu gặp gỡ


Chu Dịch không nói một lời, ném điện thoại xuống bên gối anh.

Vương Vu Dạng nằm nghiêng lại, mở loa ngoài: “Lâm thiếu, hơn nửa đêm rồi anh còn có chuyện gì?”

Đầu bên kia là tiếng thở nặng nhọc không thông thuận, có đôi chút trầm đục.

Vương Vu Dạng khẽ nhướn mày, là đang uống rượu, hơn nữa đã uống không ít.

“Lâm thiếu?”

Lâm Thiếu Nam như vừa tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao, y gấp gáp hít sâu, như đang cố gắng kìm chế cùng giấu đi điều gì, giọng nói y khiến người khác có ảo giác y đang run rẩy, trầm đến mức như đang nỉ non.

“Anh Vương, thật xin lỗi, đã muộn thế này còn đánh thức anh, tôi gọi lộn số rồi.”

Vương Vu Dạng nói: “À, ra là thế.”

Chu Dịch đứng bên giường cười lạnh, gọi nhầm rồi? Gọi cái rắm.

Vương Vu Dạng ra hiệu gọi hắn lên giường, đừng đứng bên cạnh nhìn xuống, che mất ánh sáng.

Chu Dịch lên giường, chẳng biết vô ý hay cố tình gây ra tiếng động rất lớn.

Vương Vu Dạng bất đắc dĩ, lại dung túng nuông chiều lắc đầu một cái, thật sự là đứa nhỏ ấu trĩ mà.

Đầu bên kia điện thoại tĩnh lặng.

Vương Vu Dạng đang muốn nói cúp máy, đã nghe giọng nói rất nhẹ vang lên: “Tôi chợt nhớ anh Vương còn nợ tôi một bữa cơm.”

“Anh Vương đã quên rồi sao?” Lâm Thiếu Nam cười.

Vương Vu Dạng nhịp nhịp ngón tay bên giường: “Sao lại quên được chứ, chỉ là gần đây có chút chuyện.”

“Vậy…”

Lâm Thiếu Nam chỉ thốt ra được một chữ, sau đó đã có tiếng nôn mửa thống khổ, và tiếng ly thủy tinh rơi xuống vỡ tan.

“Cạch.”

Điện thoại cúp.

Cú điện thoại này đến mà không có điềm báo trước, kéo dài chưa đầy năm phút đồng hồ, nhưng đã khơi lên một cơn gió không thể lường trước.

Vương Vu Dạng trở về trong chăn: “Cậu ấy là người biết kiềm chế, thứ gì cũng chỉ lướt qua đầu môi, cả rượu cũng vậy, chưa từng uống đến mức nôn mửa thế này.”

Chu Dịch trầm mặc nghe anh nói, trong lòng nghĩ tính tự chủ của em luôn rất cao. Trước đây chưa từng phạm sai lầm, cũng không như một kẻ điên trước mặt anh, dù lắm lúc không khống chế được bản thân mình.

Vương Vu Dạng chỉ nói bấy nhiêu đã nhắm mắt lại, ánh đèn sáng chiếu trên gương mặt anh, không nhìn ra biểu cảm gì.

Chu Dịch ôm anh vào lòng, chờ anh ngủ lập tức gửi số điện thoại của Lâm Thiếu Nam cho Tiểu Bạch, tra xem y đang ở đâu.

Ít lâu sau, Hùng Bạch nhắn tin đến.

– Thành phố L.

Khi còn sống Hà Trường Tiến đã nói với cha mẹ về thành phố M, đây không phải chỉ là thuận miệng nhắc đến. Trước mắt, Tôn Thành Chu đang ở đó, cảnh sát cũng đã bí mật theo đuôi, Lâm Thiếu Nam lại không đi?

Hoặc, với y mà nói, trên cả căn cứ thí nghiệm, y có mục đích khác.

Chu Dịch cắn điếu thuốc, dựa vào đầu giường hút, bàn tay vuốt ve vai anh vô thức siết chặt.

Vương Vu Dạng bị siết cả một đêm, lúc thức dậy cả cơ thể đau nhức, mềm oặt không có chút sức sống.

Lúc rửa mặt, Chu Dịch chải tóc cho anh, động tác đã chẳng còn vụng về lóng ngóng từ lâu. Anh biếng nhác nhìn qua gương, không đến mức nảy sinh cảm giác thời gian như ngừng trôi, nhưng cảm thấy rất dễ chịu.

Chu Dịch đột ngột lên tiếng: “Chúng ta như đôi vợ chồng già vậy.”

Vương Vu Dạng cười rộ lên: “Ừ.”

Anh bóp một ít kem đánh răng: “Được rồi, Tiểu Dịch, đừng lo đỏ mặt nữa, tóc chú rụng hết rồi này.”

Chu Dịch tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cột tóc lên cho anh.

“Dây buộc tóc màu đen này vẫn là cái lần ở công trường em tìm cho anh.”

“Ừm,” Vương Vu Dạng đánh răng, giọng nói không rõ ràng, “Tiểu Dịch mua cho chú cái mới, chú sẽ cất cái này đi.”

Chu Dịch không phản ứng: “Cất làm gì?”

Vương Vu Dạng cười: “Làm kỷ niệm.”

Chu Dịch ngẩn ra.

Gáy Vương Vu Dạng tê dại, thiếu chút nữa anh đã cắn phải lưỡi mình: “Tiểu Dịch, sao em cứ vô phép vô tắc như vậy?”

Chu Dịch ôm lấy anh từ phía sau, mút mút vết thương ửng đỏ kia, trong giọng nói khàn đặc là mấy phần ấm ức: “Nếu em không có phép tắc, đã làm anh từ sớm rồi.”

Vương Vu Dạng nói: “Em như thế không gọi là vô phép vô tắc, thì gọi là muốn chết à?”

Chu Dịch: “…”

Vương Vu Dạng nhổ bọt kem ra, thấy thanh niên mất tập trung: “Sao vậy?”

Chu Dịch hỏi một câu rất kỳ lạ: “Có người có dục vọng chiếm hữu với anh, anh thích người nọ biểu hiện rõ, hay cất giấu đi?”

Vương Vu Dạng ngẩng đầu: “Hửm?”

Chu Dịch lia mắt đi chỗ khác.

Vương Vu Dạng nhếch nhếch môi: “Để xem là ai. Nếu là em, cái nào cũng thích, không phải em, không thích cái nào tất.”

Chu Dịch lại ngớ người, thấp giọng ho một tiếng: “Để em hâm cho anh bát cháo.”

Còn chưa nói xong, người đã đi rồi, từ cổ đến tai cũng đỏ bừng.

Vương Vu Dạng buồn cười lắc đầu.

Cả buổi sáng dọn dẹp phòng ngủ.

Việc nặng đều do Chu Dịch làm, hắn vốn đang bị thương, nhưng thể lực vẫn mạnh đến mức Vương Vu Dạng không tài nào so nổi.

Vương Vu Dạng ngồi trước giá sách, bắt đầu lấy từng quyển sách ra để vào thùng từ ô thấp nhất.

Hai người đều bận việc, còn hơn cả đợt tổng vệ sinh năm trước.

Vương Vu Dạng cầm quyển sách y học tiếng Anh, tùy tiện lật ra vài trang.

“Hắt xì —— ”

Vương Vu Dạng xoa xoa mũi, nói với thanh niên đang nhìn sang: “Không phải bị cảm, sặc bụi thôi.”

Chu Dịch thở ra: “Anh ra ngoài đi, còn lại để em làm.”

“Không cần,” Vương Vu Dạng kiếm khẩu trang đeo vào, “Thế này là được rồi.”

Được một hồi lại tháo khẩu trang xuống: “Không đeo được, khứu giác bị ảnh hưởng không thể phát hiện mùi lạ chính xác.”

Chu Dịch nói: “Chúng ta ở căn nhà này hằng ngày, có thể có mùi gì lạ? Mùi chuột chết?”

Vương Vu Dạng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Khu dân cư mà cũng có chuột?”

Chu Dịch vừa định trả lời, Vương Vu Dạng đã xua tay cản lại, giọng nói phát ra từ sau lớp khẩu trang khiến người ta cảm giác có chút phiền muộn trẻ con: “Tiểu Dịch, đừng nói nữa, chú không muốn biết.”

“…”

Chu Dịch nín cười dời bàn ra ngoài, trên đường không cẩn thận đụng phải giá sách. Có thứ rơi xuống đầu Vương Vu Dạng, một cái đánh dấu trang cá chép màu đỏ, anh đang định đưa tay nhặt lên, đã bị đạp phải.

“Tiểu Dịch, em đạp lên đánh dấu trang rồi.”

Chu Dịch nhấc chân lên: “Vứt thứ này đi, giữ lại cũng vô dụng.”

Vương Vu Dạng cầm lên: “Đây là của Tô Mạt.”

Chu Dịch nghiêm mặt: “Nên mới nói anh vứt đi.”

“Tiểu Dịch ghen…”

Vương Vu Dạng khựng lại, nhìn thật kỹ đánh dấu trang, hai ba phút sau gập sách lại, chỉ vào bìa sách: “Em xem này.”

Chu Dịch đặt bàn sang một bên, ngồi xổm xuống nhìn vào chỗ anh chỉ.

Có một chuỗi ký tự mảnh ở góc bên trái của trang bìa màu xanh nhạt, màu chữ hơi ngả vàng.

Vương Vu Dạng lại chỉ cậu nhìn vào đánh dấu trang: “Có phải là giống nhau không?”

Chu Dịch lần lượt nhìn từng chuỗi ký tự, so sánh vài lần: “Phải.”

Vương Vu Dạng xoa mi tâm, trước đây anh thường ngắm chiếc đánh dấu trang này, vẫn chỉ tập trung vào con cá chép đỏ mà quên mất xung quanh.

“Cho dù không bỏ qua, anh cũng chỉ có thể nghĩ đây là thiết kế của đánh dấu trang, sẽ không phát hiện gì,” Chu Dịch nhìn ra suy nghĩ của anh, gõ vào bìa sách hai lần, “Lần này anh tình cờ đọc phải cuốn sách này, mới có thể chú ý đến chuỗi ký tự giống nhau.”

Vương Vu Dạng đang kéo khẩu trang xuống, ngừng lại: “Đúng thế…”

“Vậy em nghĩ mục đích của Tô Mạt là gì?”

Chu Dịch trầm ngâm một lúc, thấp giọng nói: “Thăm dò.”

Vương Vu Dạng hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Tô Mạt ở tiệm trà bánh, khi ấy y nở nụ cười nhạt, trong nháy mắt ấy, anh đã cảm thấy mình từng gặp thấy nụ cười này ở đâu đó.

Sự thật chứng minh, là người có quen biết.

Vương Vu Dạng ngửa ra sau, tựa lưng vào giá sách: “Tô Mạt muốn thăm dò điều gì? Xem Vương Vu Dạng có thật sự quên hết mọi chuyện liên quan đến thí nghiệm hay không?”

Nếu chưa quên, nếu còn ký ức, nhất định sẽ phát hiện ngay chuỗi ký tự ở đánh dấu trang này, lộ ra cảm xúc khác lạ.

Kết quả Tô Mạt muốn rõ ràng là hướng còn lại, sự việc cũng chảy trôi theo ý y.

Hiện tại, Vương Vu Dạng hoàn toàn trống rỗng với việc nghiên cứu.

Nếu không phải vừa nãy phát hiện, anh sẽ hoàn toàn không chú ý đến chuỗi ký tự này.

“Không chỉ mọi việc liên quan đến nghiên cứu.” Chu Dịch bình tĩnh đáp, “Còn cả quá khứ mấy chục năm.”

Hắn trầm mặc: “Tô Mạt đều hy vọng Vương Vu Dạng quên đi tất thảy.”

Vương Vu Dạng rũ mắt nhìn đánh dấu trang, tầm mắt quay về trên bìa sách: “Nói cách khác, cuốn sách này có ý nghĩa rất đặc biệt với nguyên chủ lẫn Tô Mạt?”

Chu Dịch “Ừ” một tiếng.

Vương Vu Dạng kẹp đánh dấu trang vào sách, lật nhẹ trang bìa: “Tô Mạt cũng là nghiên cứu viên của chuỗi thí nghiệm trên cơ thể người?”

“Sáu mươi phần trăm khả năng trở lên.”

Vương Vu Dạng gãi gãi chân mày: “Cậu ta thăm dò như vậy chẳng phải sẽ bại lộ nguy hiểm, dù xác suất thấp thế nào cũng không phải là con số không?”

Chu Dịch nói một câu: “Lần sau gặp lại, anh hỏi hắn.”

“…”

Con người mâu thuẫn là thế, lắm lúc chẳng nhất quán chút nào.

Vương Vu Dạng và Chu Dịch tiếp tục dọn dẹp phòng ngủ. Đã gần trưa, đồ đạc trong phòng đều đã dời ra ngoài, cả phòng ngủ chỉ còn lại bốn bức tường.

Dụng cụ theo dõi và thí nghiệm được giấu ẩn trên tường, chưa từng nghĩ tới.

Chu Dịch đong gạo vào nồi, rửa cho anh một quả táo, hắn về phòng ngủ, kiểm tra thật kỹ sàn nhà và vách tường, vừa gõ vừa sờ mỗi chỗ một chút.

Vương Vu Dạng dựa vào cửa ăn táo, lúc ăn được một nửa, anh khựng lại: “Tiểu Dịch, đừng kiểm tra nữa.”

Chu Dịch không ngoái đầu lại: “Anh đói bụng rồi?”

Vương Vu Dạng bất đắc dĩ: “Vết thương hở, em không cảm giác được?”

Chu Dịch không quan tâm: “Không việc gì, kiểm tra xong lại nói.”

Vương Vu Dạng nhìn lưng áo hắn thấm cả mảng máu, mí mắt giật giật: “Lời chú nói cũng không nghe?”

Chu Dịch quay đầu lại nhìn anh, tay vẫn mò mẫm phần sàn nhà trước đây kê giường, hắn gõ gõ, đột nhiên nhíu mày: “Tua vít.”

Vương Vu Dạng ra phòng khách tìm hộp dụng cụ cho hắn.

Chu Dịch lấy một cái tua vít ra, đút đầu mảnh vào khe hở giữa hai tấm gỗ, dùng sức một chút, tấm gỗ bên chân hắn bị nạy lên.

Vương Vu Dạng ngưng thở.

Chu Dịch lôi túi hồ sơ đổ ra, bên trong có một tấm hình cũ và một tệp hồ sơ.

Bức ảnh đã ố vàng, phủ đầy vết tích bị thời gian tàn phá.

Từ góc tự chụp, hai thiếu niên đứng trên cánh đồng hoa cải dầu, tay bá lấy vai nhau.

Mở ra một không gian trong trẻo mà ngập tràn ánh sáng.

Thiếu niên bên trái có gương mặt thanh tú sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời, trên mi tâm có một nốt chu sa, chính là nguyên chủ. Người ở bên cạnh là Tô Mạt, không khác biệt bao nhiêu so với dáng vẻ hiện tại.

Chỉ là nụ cười trên gương mặt Tô Mạt không thờ ơ nhạt nhòa, mà là nụ cười tươi tắn đầy sức sống.

Vương Vu Dạng nói: “Hai người lớn lên cùng nhau?”

Chu Dịch ngồi dưới đất: “Xem chừng là vậy.”

Vương Vu Dạng lật bức ảnh lại, góc trái có hàng chữ màu lam nhạt đập vào mắt.

—— Nếu đời người chỉ tựa như lần đầu gặp gỡ.

Vương Vu Dạng đọc đến chữ cuối cùng, nước mắt đã rơi xuống.

Lần trước là cái chết của Hà Trường Tiến, lần này chỉ vì vỏn vẹn một hàng chữ.

Đều đến từ tình cảm còn sót lại nơi nguyên chủ.

Hà Trường Tiến chết, trái tim trong thân xác này nghẹn ứ lại. Mà đối với Tô Mạt, nó đã đau đến không thở nổi.

Vương Vu Dạng nghiền ngẫm thử, đắng chát, anh cảm thấy đó là thất vọng.

Chu Dịch đưa tay lau nước mắt cho người đàn ông nọ theo phản xạ, bên tai là tiếng cười giễu: “Trên người em chỉ toàn bụi bẩn, chú không muốn thành mèo mướp đâu.”

Mặt hắn giật một cái, đưa mu bàn tay lên chùi qua mặt anh.

Trái tim Vương Vu Dạng vẫn rất đau đớn, anh thở dài: “Tiểu Dịch, em ôm chú một cái đi.”

Vừa dứt lời, một cánh tay vững chãi đã trờ tới, ôm lấy anh vào trong lồng ngực ấm áp.

Hơi thở quen thuộc khiến Vương Vu Dạng cảm thấy dễ chịu, anh nằm nhoài trên vai thanh niên, chậm rãi nói: “Cho đến giờ có thể nói, nguyên chủ và Tô Mạt khi còn trẻ có tình cảm rất tốt, sau này trở thành đồng nghiệp, lúc thí nghiệm xảy ra bất động, trở thành người dưng.”

Vương Vu Dạng căn cứ vào manh mối hiện có, suy đoán: “Cuối cùng vì kết quả thí nghiệm, Tô Mạt tính kế nguyên chủ?”

Chu Dịch không lên tiếng.

Im lặng nghĩa là đồng thuận.

Vương Vu Dạng ra hiệu cho hắn nhìn vào tệp tài liệu dưới đất: “Đây là gì?”

Chu Dịch nhìn xuống: “Có vẻ là báo cáo.”

Vương Vu Dạng lật ra xem, tổng cộng tầm mười trang giấy viết tay, chữ viết giống với phía sau bức ảnh, ngay ngắn đẹp đẽ.

Một số thuật ngữ chuyên ngành và số hiệu trong báo cáo thoạt trông rất chuyên nghiệp, người bình thường đọc sẽ không hiểu.

Vương Vu Dạng ngẫm nghĩ, Tiểu Khâu nói hôm ấy cửa sổ trong phòng nguyên chủ có bóng người, rất có thể là Tô Mạt đến tìm báo cáo này.

Chu Dịch thấy anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, trong lòng nhất thời căng thẳng: “Khó chịu?”

Vương Vu Dạng lắc đầu: “Tiểu Dịch, cậu xem đây cũng là cả một bức ảnh và báo cáo, tại sao ngoài mấy giọt nước mắt chú cũng không nhớ ra được gì?”

Chu Dịch lo lắng cơ thể này xảy ra vấn đề: “Không nhớ ra thì không nhớ ra.”

Vương Vu Dạng cảm thán, cũng không biết phải làm sao. Ký ức của nguyên chủ như bị tẩy sạch, chỉ còn chút ít tình cảm sót lại.

“Anh giữ báo cáo cẩn thận.”

Vương Vu Dạng đứng dậy, đá nhẹ vào người thanh niên: “Ra ngoài trước, chú băng bó vết thương cho em.”

Chu Dịch chống tay vào đất đứng dậy: “Trước đây anh nói luôn có cảm giác phải tìm bằng được thứ gì đó nhưng vẫn không tìm được, chính là hai thứ này?”

“Ừm.”

Vương Vu Dạng ra ngoài: “Xem như ý thức của nguyên chủ ám chỉ.”

Sau lưng bỗng có tiếng rên đau đớn, Vương Vu Dạng quay người: “Bây giờ biết đau rồi?”

Chu Dịch mím chặt môi mỏng nhìn anh.

Trong mắt Vương Vu Dạng, dáng vẻ của hắn là đang làm nũng, anh đưa tay ra, như đang chơi với một con cún bự đùng.

Hai tay Chu Dịch nắm lấy tay người đàn ông nọ, hơn nửa người đều dựa vào anh, đột nhiên vô cùng yếu ớt.

Vương Vu Dạng đi rất vất vả: “Tiểu Dịch, đàng hoàng nào.”

Chu Dịch như cố tình không nghe thấy.

Vương Vu Dạng thay thuốc cho thanh niên xong, bấm số của Tô Mạt nhưng tổng đài thông báo số máy không tồn tại. Anh ném điện thoại lên sofa, tầm mắt vô tình dừng lại ở ban công: “Tiểu Dịch, Sữa Bò không phải là nguyên chủ chứ?”

Chu Dịch bị sóng não của anh làm cho nói không nên lời.

Vương Vu Dạng tự trả lời: “Với giao tình của Tô Mạt, cậu ta sẽ không khiến nguyên chủ hoàn toàn biến mất, chắc chắn phải có vấn đề khác.”

Nói rồi kêu vọng ra: “Sữa Bò.”

Cún con lập tức cong đuôi chạy đến chỗ anh, móng vuốt cào cào sofa muốn được trèo lên.

Vương Vu Dạng duỗi chân một cái, cún con lập tức bay vèo tới, bám lấy chân anh bò vào lòng, tự giác tìm chỗ tốt nằm co lại thành cục bông xù trắng muốt.

Chu Dịch nhìn cún con chằm chằm, nhạt giọng nói: “Nếu chó con này là nguyên chủ, tại sao không cho chúng ta chút ám thị? Gõ lên bàn phím, hay là ngậm gì trong miệng nó?”

Vương Vu Dạng trầm ngâm: “Có lẽ ký ức đã bị xóa sạch?”

Chu Dịch chỉ ra vấn đề: “Cơ thể không còn, ký ức cũng mất, vậy sao có thể là nguyên chủ?”

Vương Vu Dạng im lặng trong chốc lát: “DNA?”

Chu Dịch không phản đối.

“Làm nghiên cứu, cách tư duy cũng khác với chúng ta.”

Vương Vu Dạng ngửi mùi cơm bay ra từ nhà bếp: “Khoan nói đã, ăn cơm trước.”

Chu Dịch rửa tay sạch sẽ rồi quay lại, gọt cho anh một quả cam xong mới đi nấu cơm.

Buổi chiều Hùng Bạch tới đón cún con, cả đường đi như đang phiêu diêu, chân không chạm đất, thê thảm như cơ thể bị móc sạch ra.

Vương Vu Dạng nói: “Nhóc tự về?”

“Không ạ,” Hùng Bạch tu một đống nước trái cây, “Tên kia ở dưới tầng ý, hai tay trống trơn chẳng mang theo gì nên em không cho lên theo.”

Vương Vu Dạng trêu chọc: “Nhóc nghĩ là đang về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ vợ à?”

Hùng Bạch sặc cả nước trái cây, cậu nhóc ho mấy tiếng, lầm bầm trong miệng: “Cháu còn cứ tưởng thế thật đấy.”

Một giây sau lại cười hì hì: “Chú ơi, chú và lão đại ai là chồng ạ?”

Vương Vu Dạng vứt câu hỏi này cho đứa nhỏ đang cất quần áo ngoài ban công: “Tiểu Dịch, em nói xem?”

Chu Dịch đáp: “Anh.”

Vương Vu Dạng còn chưa kịp nói gì, Hùng Bạch đã cười sặc sụa không kịp ngáp, vui gần chết: “Thế lão đại là mẹ vợ rồi?”

Chu Dịch nói: “Tôi là người đàn ông của bố vợ.”

Mẹ tôi ơi, lão đại ngây thơ như vậy, không ngờ có thể lươn lẹo đến trình độ này luôn.

Hùng Bạch gói kỹ đồ dùng hằng ngày của cún con vào, ở thêm nửa tiếng chửi tên Hạ Húc nhãi nhép ở chung nhà nọ.

Vốn đã bàn xuôi chuyện đưa danh sách cho cậu rồi mà, vừa quyết định ở chẳng bao lâu đã lật lọng, nói để xem biểu hiện tiếp theo của cậu.

Sáng bảnh mắt ra đã phải mỏi miệng, còn phải đeo tạp dề trong phòng đến trưa, cái củ cải, ma quỷ ma quỷ!

Nước bọt Hùng Bạch văng tứ tung, điện thoại vừa reo được hai lần đã cúp luôn máy.

Điện thoại lại rung lên, như đòi mạng.

Hùng Bạch vừa nghe máy đã nói: “Xuống ngay đây rồi!”

Hùng Bạch tức giận cúp điện thoại, xoay người, nhìn cún con híp mắt cười: “Sữa Bò, chúng ta đi thôi.”

Cún con chui tịt vào gầm ghế sofa.

Hùng Bạch bị đả kích dữ dội, cậu nhóc hoài nghi cuộc đời trợn ngược mắt lên: “Cái gì đây? Ế? Rốt cuộc là sao chứ? Lão đại? Chú ơi? Con trai của em không cần em nữa rồi!”

“Hôm qua em lại đây nó còn hôn em nữa cơ mà!” Cậu nhóc không thể chấp nhận nổi.

Vương Vu Dạng và Chu Dịch không nói gì, tối hôm qua cậu cũng chưa bảo muốn mang nó đi.

Hùng Bạch nháo nhào, cún con sủa ầm lên, ồn kinh khủng. Vương Vu Dạng xoa xoa huyệt thái dương, anh sờ đầu cún con: “Sữa Bò, mày đi cùng Tiểu Bạch đi thôi, chúng ta tạm thời không trông mày được.”

Cún con rên ư ử cọ cọ tay anh.

Chu Dịch không có biểu cảm gì, Hùng Bạch lại trợn mắt há mồm. Cậu nhóc vốn biết Sữa Bò hiểu rất nhiều thứ, nhưng bây giờ có vẻ như… càng hiểu nhiều hơn?

Hùng Bạch mang Sữa Bò theo lên xe, Hạ Húc đã bày ra vẻ mặt người chết.

“Anh không thích nó, chính là không thích tôi.” Hùng Bạch ôm cứng quả cầu lông của mình, “Vậy hai chúng tôi sẽ đi, đi thật xa, anh đừng có mơ mà…”

Hạ Húc văng tục: “Tiên sư nó, em ngậm miệng!”

Hùng Bạch sợ hãi run lên, mặt mũi cũng trắng bệch: “Anh làm gì? Dọa dẫm ai đó? To giọng thế là thế nào?”

Hạ Húc hít sâu một hơi: “Về nhà.”

Hùng Bạch dẩu môi, không lên tiếng.

Một lát sau, Hạ Húc lại bình tĩnh như thường: “Tôi không quan tâm chó, tôi chỉ quản em.”

Hùng Bạch nhìn cảnh đêm trôi vụt về sau ngoài cửa sổ, cậu nhóc không đáp lại, rất yên tĩnh.

Hạ Húc nhéo nhéo cậu nhóc: “Lại thiếu chịch rồi?”

“Cút cút cút!” Hùng Bạch tru tréo, “Anh lái xe của anh đi, không đến phiên anh lo!”

Giọng mũi của Hạ Húc trầm thấp mà đầy sức cuốn hút, bao hàm cả ý cảnh cáo: “Em lặp lại lần nữa.”

Hùng Bạch trợn mắt: “Thích anh, thích chết tôi luôn rồi.”

Hạ Húc: “…” Thật sự là thiếu chịch.

Hùng Bạch trở về sắp xếp cho Sữa Bò xong xuôi, lập tức nhanh chóng điều tra việc lão đại giao phó.

Cửa tiệm trà bánh ở phố cổ vẫn mở cửa như thường lệ, chỉ là tuần trước Tô Mạt không hề xuất hiện.

Không biết tung tích của Tô Mạt.

Quá nửa là đã trở về căn cứ thí nghiệm.

Hùng Bạch ngồi trước máy tính cào cào tóc, mái tóc trắng rối bù chỉa tứ tung. Nắm cửa bị xoay ra, cậu nhóc vội vàng thoát khỏi chương trình: “Anh vào mà không biết gõ cửa à?”

Hạ Húc bưng một cốc sữa vào: “Không biết khóa cửa lại?”

Hùng Bạch ngây ra vài giây, viền mắt đỏ ửng lên: “Anh anh anh…”

Hạ Húc đau lòng đứa nhóc này, dịu giọng dỗ dành: “Bé cưng, lúc tôi làm việc em có thể ở bên cạnh nhìn tôi.”

Hùng Bạch thuận theo nũng nịu: “Không chờ ngày khác, bây giờ luôn đi, không phải anh chưa mở hộp đen kia à? Để tôi giúp anh.”

Hạ Húc đặt cốc sữa lên bàn: “Uống.”

Hùng Bạch nhảy dựng lên vỗ bàn: “Tôi đang nói chuyện với anh!”

Hạ Húc cũng không nhiều lời với thiếu niên, thẳng tay giữ lấy chỗ mở thắt lưng.

Hùng Bạch sợ mình buông thả phóng túng, giả vờ bình tĩnh nghiêng đầu, kiên quyết không nhìn gương mặt điển trai nọ: “Tôi uống tôi uống, anh ra ngoài, đi ra ngoài đi ra ngoài.”

Hạ Húc liếm vành tai cậu nhóc: “Muộn rồi.”

“…”

Cảnh sát không tiếp tục theo dõi Tô Mạt, chuyển hướng sang Trương Tố Phượng và Vũ Kiến, cử người tiếp cận khu vực chú ý sát sao, nhưng một ngày hai đêm không thấy bất kỳ ai ra vào.

Lý Lập dẫn người lẻn vào biệt thự, dưới tầng có hầm ẩn, cùng với thi thể của một người phụ nữ, là Trương Tố Phượng.

Vũ Kiến mất tích, sống chết không rõ.

Tin tức đến tai Mai Nguyệt là vào lúc chạng vạng tối, cô ở trong vườn lan, nâng tách trà lên, không uống mà đặt trở về.

Lâm Thành hơi cúi người: “Đội trưởng Mai đi thong thả.”

Mai Nguyệt dừng lại, quay đầu: “Khi nào cậu ấy quay về, nhắn lại tôi có vài chuyện muốn nói.”

Lâm Thành đáp lời: “Được.”

Mai Nguyệt ra đến sảnh, cô nhìn xung quanh, đột ngột phát hiện ra điều gì, lập tức nhanh chân đi tới, nhìn thấy rồi, đồng tử không kìm được co rụt lại.

Vườn phong lan rực rỡ đậm hương nay đã hoàn toàn trơ trọi, không tìm thấy dù chỉ một nhành hoa lẻ loi.

Thê lương xiết bao.

Mai Nguyệt lái xe đến biệt thự đường Hoàng Kiều.

Tổ chuyên án đã cử người đến thành phố M lần tìm tung tích căn cứ thí nghiệm, cô đã để Vương Cảnh đi cùng.

Trừ đội trưởng là cô đây, chỉ còn lại lão Chương.

Người đàn ông luống tuổi này ăn ở trong phòng thí nghiệm, không giúp được việc khác.

Trong tay cô chỉ còn vài người dùng được, cô đang tính toán.

Người bên pháp y chuyển thi thể ra, Lý Lập đứng đó nói gì cùng Trương Tề, điếu thuốc bên môi run lên, tinh thần mệt mỏi mà nghiêm túc.

Mai Nguyệt đóng cửa xe lại: “Tình hình thế nào?”

Trương Tề cầm bao tay, nói: “Bước đầu xác định thời gian tử vong từ một đến hai giờ rưỡi sáng.”

Mai Nguyệt hỏi: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”

Trương Tề đẩy mắt kính: “Đầu.”

Mai Nguyệt nhìn cấp dưới mình.

Lý Lập rít một hơi thuốc, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: “Đầu đã nát bét.”

Phía sau ba chữ này ẩn chứa sự tàn nhẫn và hiểm ác không thể tả.

Mai Nguyệt mở bao đựng tử thi ra, mùi máu đặc sệt tanh tưởi tràn ra, cô đảo mắt nhìn khuôn mặt bê bết máu bên trong.

“Người phụ nữ này chết không nhắm mắt, tôi đã vuốt mắt cho nạn nhân.”

“Bên cạnh đó, tài khoản của cô ta cũng không thay đổi.”

“Lần cuối cùng Vũ Kiến đến tìm v…”

Phát hiện Trương Tề ở đây, Lý Lập khựng lại vài giây, sửa lời: “Chủ cửa hàng là vào thứ tư, mua đồ giống thường ngày.”

Mai Nguyệt kéo bao đựng tử thi lại, nói chuyện với Trương Tề vài câu, quay đầu hỏi: “Đường hầm dẫn đến đâu?”

Lý Lập nói: “Ra sau núi.”

Mai Nguyệt hỏi: “Lục soát chưa?”

“Đang tiến hành.” Lý Lập nói, “Chó nghiệp vụ đang trên đường đến.”

“Có mấy đường từ biệt thự đến cửa hàng?”

Lý Lập dụi tàn thuốc: “Hai, một đường từ cầu cạn, một đường đi thẳng từ trung tâm.”

Mai Nguyệt nói: “Kiểm tra CCTV dọc đường.”

“Tuân lệnh.” Lý Lập đưa tay lên thái dương, làm động tác chào.

Mai Nguyệt xuống tầng hầm, bọc bao giày đi lại xung quanh hiện trường.

Lý Lập chỉ về một nơi: “Đội trưởng, đường ở bên kia.”

Tầm mắt Mai Nguyệt khóa chặt trên vách tường chếch đối diện.

Mảng máu chói mắt nhìn mà hãi hùng, không phải do bắn ra, như là cơ thể đập vào tường để lại, xét vào màu sắc thì chỉ vừa có hôm nay, trên tường còn bám thứ trông như thịt nát.

Ở góc tường là hai sợi xích sắt dày cộp nối với một cặp ổ khóa vân tay.

Lý Lập đeo bao tay kéo sợi xích, tiếng ma sát giữa kim loại vang lên, bao trùm cả nỗi kinh hoàng tê dại.

“Bọn Trương Tề đã lấy mẫu chất liệu, chờ kiểm tra xong sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.”

Mai Nguyệt nói: “Còn phát hiện gì khác?”

“Thuốc.” Lý Lập xoa cằm, “Một lượng lớn dược phẩm, hầu hết là dành cho ngoại thương, có băng gạc, rượu và thuốc tiêu viêm, vẫn còn giữ lại một ít không tiêu hủy. Thuốc ở căn phòng nhỏ giống phòng kho ở hướng hai giờ, tôi đã nói Tiểu Lưu chụp ảnh điều tra.”

Mai Nguyệt không đến căn phòng nhỏ nọ, mà đi vào đường ẩn.

“Trong đấy toàn là máu, chị muốn vào thật à. Chờ tôi nữa…” Lý Lập đuổi theo.

Mai Nguyệt ở biệt thự đến tám, chín giờ tối với về cục, tùy tiện ăn cơm hộp. Báo cáo điều tra và khám nghiệm tử thi đã được đặt trên bàn làm việc.

Trương Tố Phượng tử vong do một cú va đập mạnh vào đầu, vùng da đầu phía sau bị tổn thương nghiêm trọng. Dấu vân tay, lông và vết máu của Vũ Kiến được tìm thấy, thậm chí có cả mô và da của gã trong móng tay của nạn nhân.

Kết quả giám định cho thấy rất rõ ràng tình huống lúc án mạng diễn ra.

Trương Tố Phượng bị Vũ Kiến túm tóc, nắm đầu đập vào tường. Đánh giá theo vết nứt trên hộp sọ, gã đã mất trí, hành vi điên loạn bất thường.

Sau khi kiểm tra, trừ vết thương lớn trên đầu, Trương Tố Phượng còn có một vài vết bầm, không có vết thương cũ, càng không đo ra bất kỳ dư lượng thuốc nào trong cơ thể.

Nếu không có vết thương từ trước, vậy thuốc điều trị ngoại thương không phải do cô ta dùng, chỉ có thể là Vũ Kiến.

Vũ Kiến là người sử dụng xích sắt, vết máu khô trên bức tường nọ là của gã, cũng có của Trương Tố Phượng.

Nhưng máu trong hầm ẩn đều là của Vũ Kiến, chứng tỏ gã bị thương nghiêm trọng khi bỏ trốn, mất đi lượng máu đó, nếu không điều chữa trị kịp sẽ có chuyện.

Bệnh viện trên toàn thành phố S đã được kiểm tra, không có tung tích. Nếu không nhanh hơn, e rằng sẽ không kịp.

Tuy rằng thi thể cũng nói được, nhưng người sống vẫn có giá trị lớn hơn.

Mạch suy nghĩ của Mai Nguyệt bị quấy rầy bởi sự xuất hiện của Lý Lập, sắc mặt rất căng thẳng: “Có chuyện gì?”

“Thư giãn nào đội trưởng.” Lý Lập giơ hộp cháo thịt bằm trong tay lên, “Tôi chỉ tới đưa cho chị cái này thôi.”

Mai Nguyệt lật xấp báo cáo trước mặt: “Ăn không vô.”

“Ăn không vô cũng phải ăn một chút.” Lý Lập cầm báo cáo lên, không cho cô xem nữa, “Nhìn lại dạ dày của chị xem.”

Mai Nguyệt ăn vội ăn vàng, tâm tư vẫn luôn đặt vào chuyện chính. Lúc này nghe Lý Lập nhắc nhở, dạ dày có phần đau quặn lên.

Lý Lập nhìn cô như vậy, cau mày: “Đội trưởng, chị như vậy không được. Chị nói xem, đã ba mươi bốn mươi tuổi đầu rồi, cho dù sống không cẩn thận cũng không thể tùy tiện như thế chứ? Ông lớn cũng không đuổi kịp chị mà.”

“Vớ vẩn.”

Mai Nguyệt mở nắp nhựa ra, múc một muỗng cháo, thổi hai lần rồi đút vào miệng: “Báo cáo vẫn chưa xem xong, cậu xem đi, xong rồi nói tôi nghe.”

“Người xưa dạy lúc ăn không nên nghĩ nhiều, dễ gây rối loạn…”

Lý Lập bị tầm mắt bắn lại đây làm cho câm như hến, cười như con mèo cầu tài: “Được, tôi xem.”

Mai Nguyệt ăn từng muỗng cháo một, dạ dày dần ấm lên, cũng không còn khó chịu như trước. Cô hỏi Lý Lập đang xem báo cáo: “Thế nào?”

Lý Lập nói: “Trương Tố Phượng cũng có chiếc huy hiệu kim loại kia.”

Không ngoài dự đoán của Mai Nguyệt: “Màu gì?”

Tay Lý Lập luồn vào tóc mình, mạnh bạo vò lấy: “Đen.”

Mai Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lý Lập nhếch môi: “Có vẻ là Trương Tố Phượng nhận nhiệm vụ từ tổ chức, trừ khử Vũ Kiến, kết quả bị sát hại ngược lại.”

Mai Nguyệt tiếp tục ăn cháo.

Lý Lập đọc một lúc: “Các loại thuốc ngoại thương nọ không sản xuất cùng đợt, sớm nhất là đầu tháng chín năm trước, gần đây nhất là tháng vừa rồi…”

Đang nói giữa chừng, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cảnh sát ở ngoài cửa thông báo, đã tìm được Vũ Kiến.

Vũ Kiến ở ven đường khu gã sống, trên ghế lái ngập ngụa máu, gã nằm gục trên vô lăng bất động, như thể được lôi ra từ vũng máu.

Vẫn còn hơi thở.

Vũ Kiến không có ý thức, nhưng đầu vẫn hướng về tòa nhà mình sống.

Khi một người sắp chết, ánh đèn sinh mệnh tắt dần, đốm lửa tàn ấy sẽ chiếu sáng một thứ gì, hoặc một người nào đó.

Chính là chấp niệm của mình.

Trời mưa như trút nước, Mai Nguyệt mặc áo mưa đen đứng trên đường, ánh mắt cô xuyên qua từng giọt nước rơi xuống nhìn về bóng đêm ngoài xa, không biết đáng suy tư gì.

Lý Lập giám sát nhân viên y tế đưa Vũ Kiến lên xe cứu thương, lớn tiếng gọi bóng hình cao gầy cách đó không xa: “Đội trưởng, về cục đúng không?”

Mai Nguyệt đáp: “Đưa người đến tổng viện.”

Tiếng mưa dữ dội át cả tiếng nói, Lý Lập không nghe rõ: “Hả?”

Mai Nguyệt lặp lại một lần nữa: “Liên hệ một vài bác sĩ khoa ngoại, nghĩ cách giữ mạng cho Vũ Kiến.”

Không chờ Lý Lập đáp, cô đã gọi điện thoại cho giám đốc, sau đó gọi cho lão Chương: “Lão Chương, đêm nay phiền ngài đến bệnh viện chính một chuyến, tốt nhất là ngay bây giờ, chút nữa tôi sẽ giải thích với ngài.”

Cúp điện thoại, Mai Nguyệt phất tay, xe cứu thương đi đầu, xe cảnh sát theo sau, mang cả bầu không khí căng thẳng ngột ngạt đến bệnh viện.

Vũ Kiến là vật thí nghiệm, trước đó đây chỉ là suy đoán của Mai Nguyệt, đêm nay sẽ có chứng cứ.

Người được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.

Mai Nguyệt vội vàng giải thích tình hình cho lão Chương, thái độ nể trọng phải phép.

Một người có năng lực, nếu như tâm bất chính sẽ gây nên mối họa lớn, nhất định phải có đủ lòng kiên định mới có thể không đánh mất ý định ban đầu, quên đi lương tâm của mình.

Lão Chương là nhân vật uy tín trong giới nghiên cứu khoa học, Mai Nguyệt chỉ tin ông.

Mai Nguyệt nhớ ban đầu Trương Tề lấy thuốc làm thí nghiệm, đến khi đối lập với cô, vẻ điên cuồng mãnh liệt kia khiến cô cảm thấy kinh hãi.

Chỉ là tổ hợp đặc tính của con người và động vật, Trương Tề đã không thể kìm được lập trường của mình, vậy nếu cậu ta biết con người có thể dung hợp với con người, chết rồi có thể “tái sinh”, vậy nhất định không yên.

Khoa học và y học có sức hấp dẫn với giới nghiên cứu mà người ngoài không thể giải thích được.

Mai Nguyệt hạ giọng: “Lão Chương, phải kín miệng với cấp dưới, tuyệt đối không thể tiết lộ. Nếu có điều gì bất thường, ngài cần thông báo với tôi trước tiên.”

“Yên tâm đi,” Giọng điệu lão Chương hàm chứa sự trấn an lẫn tự hào, “Họ đều là cấp dưới tôi có thể tin.”

Mai Nguyệt cười: “Vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Không thể tiếp tục xảy ra sự cố.

Vũ Kiến ra khỏi phòng phẫu thuật lúc nửa đêm, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Mai Nguyệt hỏi bác sĩ, biết được trên người gã toàn vết chương mới chồng lên vết thương cũ, hầu hết là vết rạch ở các chi, không có lấy một phần da lành lặn.

Bên khoa xét nghiệm cũng đã có báo cáo, trong máu Vũ Kiến có một lượng lớn thuốc tiêu viêm và cầm máu, trước khi trốn đi gã đã tự sơ cứu dù khá vội vàng.

Phỏng đoán trước đó đã được xác minh.

Vết thương trên người Vũ Kiến do chính gã gây nên, là người có khuynh hướng bạo lực và có các hành vi tự hủy hoại bản thân.

Trương Tố Phượng biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào, bằng không sẽ không có xích sắt ở tầng hầm.

Vũ Kiến hẳn tái phát triệu chứng định kỳ, tới khoảng thời gian đó sẽ khóa mình lại.

Cấu trúc gen bị cưỡng ép thay đổi, thí nghiệm không tính đến hậu quả, gây nên tổn hại là điều không thế tránh khỏi.

Điều này không giống biến chứng do bệnh tật gây ra.

Một khi trở thành vật thí nghiệm, sống chết không do bản thân tự quyết định.

Mai Nguyệt và cấp dưới thảo luận hơn một tiếng, chỉ cần Vũ Kiến không chết chắc chắn sẽ có người đến diệt khẩu. Họ dự định bố trí chờ đối tượng sa lưới.

Không phải đêm nay cũng là ngày mai, đêm dài lắm mộng, bên kia không thể chờ đợi.

Mai Nguyệt phân việc cụ thể cho cấp dưới, cô xoa xoa mắt, đến phòng vệ sinh rửa mặt, nước lạnh buốt da thịt, cảm giác mát lạnh như thẩm thấu vào tận xương tủy.

Cũng là sống lại trong cơ thể khác sau khi chết, Vũ Kiến có chứng tự hại, còn người nọ…

Mai Nguyệt lau nước trên mặt, nghĩ thầm, cô phải tìm thời gian gặp người nọ một lần.

Đã dùng thân phận cảnh sát tiếp xúc qua, cô muốn thay đổi, dùng thân phận người em nói chuyện với người ấy.

Tiếng sấm chói tai ở thành phố S, quẫy nhiễu người đã ngủ say tỉnh giấc, lầm bầm giận dữ vài câu lại quay người tiếp tục ngủ.

Vương Vu Dạng tỉnh, lại không ngủ tiếp được.

Tia sét rạch ngang trời bất ngờ xẹt qua cửa sổ, màn mưa trong mắt anh đột ngột sáng lên, trở về u tối.

Lồng ngực ấm áp nọ áp vào người anh, Vương Vu Dạng vỗ vỗ bàn tay đặt trên eo mình: “Ngoan, em ngủ đi.”

Chu Dịch giam anh trong lòng mình: “Anh không ngủ?”

Vương Vu Dạng ngáp dài, lại không thấy buồn ngủ: “Chú muốn thức thêm một lúc.”

Phía sau có động tĩnh, chăn bị vén lên, không khí lạnh lẽo chuẩn bị tràn vào đã bị chặn lại, Vương Vu Dạng hỏi: “Làm gì vậy?”

“Rót nước cho anh.”

Chu Dịch xuống giường, đi dép ra bàn lấy nước.

Vương Vu Dạng vuốt vuốt tóc, biếng nhác cong cong môi.

Thật ra anh không uống cũng được, nhưng vẫn nhấp hai ngụm.

Đứa nhỏ này không hỏi mà trực tiếp hành động, xem như thăm dò thái độ và tính khí của anh.

Nhóc quỷ Trần Tử Húc kia nói cậu ta nhìn không ra, chỉ là bao biện.

Lòng người dù khó đo dò đến mấy, nhưng đối đáp bằng tình cảm bền bỉ và chân thành, vẫn có thể nhận được thu hoạch.

Tâm tư không thuần khiết, vậy không cách nào chạm tới.

“Anh đang nghĩ về ai?”

Giọng nói trầm thấp bên giường khiến Vương Vu Dạng thôi nghĩ ngợi, vừa định mở miệng đã bị chặn lại.

“Đừng nói là em,” Chu Dịch nhìn anh chòng chọc, “Vừa rồi không phải.”

Đôi mắt Vương Vu Dạng nhuốm ý cười, anh “À” một tiếng: “Em biết?”

Chu Dịch lạnh lùng: “Em biết.”

Vương Vu Dạng nắm lấy cổ tay thanh niên, kéo ly nước đến gần mình, nhấp một ngụm.

“Nghĩ đến nhóc quỷ kia, gần đây an phận đến lạ.”

Chu Dịch đứng đó với vẻ “Quả nhiên anh không nghĩ đến em”.

Vương Vu Dạng: “…”

Đã học được cách nhây nhưa trước mặt anh của mấy đứa nhóc rồi ha.

Chu Dịch nói: “Trần Tử Húc ở nước ngoài.”

Vương Vu Dạng nhíu mày: “Đi tìm thầy dạy tâm lý của nhóc ấy rồi?”

“Ừm.” Chu Dịch vuốt ve phần tóc mềm mại sau cổ anh, “Không cần lo cậu ta, người chúng ta cần đề phòng là Tô Mạt, cùng với toàn bộ người có liên quan đến thí nghiệm.”

So với Tô Mạt, một Lâm Thiếu Nam cố chấp cũng không khó giải quyết đến vậy.

Với chuyện liên quan đến thí nghiệm trên cơ thể người, hắn thật sự chỉ có thể bó tay chịu trói.

Cảm giác ấy thực sự quá khó chịu.

Vương Vu Dạng uống được nửa ly nước, đặt lên môi thanh niên nọ một cái hôn sâu dịu dàng, thở hổn hển cười: “Tiểu Dịch, chú vì ngày tháng sau này được ăn cơm em nấu, được trêu đùa em mỗi ngày, chú sẽ xoay chuyển tình hình, sẽ không dồn vào chỗ chết, em thoải mái nào.”

Sắc mặt Chu Dịch đen kịt, thoải mái? Làm sao thoải mái? Chuyện cười chắc?

Vương Vu Dạng nheo mắt: “Em đang chửi trong lòng phải không?”

Chu Dịch lắc đầu: “Em không có.”

Vương Vu Dạng mềm mại cười thành tiếng, Chu Dịch sững sờ, yết hầu khẽ trượt: “Đừng cười, ngủ đi.”

Đột nhiên trên bàn có tiếng điện thoại rung, không phải của Vương Vu Dạng, mà là của Chu Dịch.

Người gọi là Tiểu Bạch.

Chu Dịch biết hẳn đã có tiến triển lớn, mới gọi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.

Vừa nghe máy, Hùng Bạch đã hưng phấn gào lên: “Lão đại lão đại, em với Hạ Húc giải hộp đen kiếm được tài liệu cơ mật rồi!”

Mười mấy giây trước, khi vừa giải xong, cậu nhóc đã kích động ôm Hạ Húc cắn một cái thật mạnh bạo.

Tài liệu cơ mật là kế hoạch “Tái sinh”.

Phần danh sách Hạ Húc tra trước đó Hùng Bạch cũng đã lấy được, trong danh sách dày đặc những cái tên của người thử nghiệm.

Ứng với mỗi thí nghiệm là họ tên người tham gia, thời gian, mã số, có thành công hay không.

Dòng đầu tiên trong danh sách là một danh mục đặc biệt, bên cạnh có một chữ Y được in đậm màu đỏ tươi, ngay phía dưới là một hàng chữ nhỏ.

—— Thẩm Bạch Ngọc, 06.02.2027, Y05, thành công.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN