“Chú! Chú! Chú ơi!”
Vương Vu Dạng cũng không chê cậu nhóc ồn ào: “Đây.”
Hùng Bạch lại tiếp tục lặp đi lặp lại một câu nói khác, gào rách cả họng: “Cháu biết chú sẽ không sao mà! Cháu biết mà!”
Vương Vu Dạng vùi người trong sofa, mắt nhìn màn hình đang phát cuộc gọi video, há miệng ăn múi quýt Chu Dịch đưa tới: “Phải vậy không?”
Hùng Bạch gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
Vương Vu Dạng bị vẻ đáng yêu của đứa bé này chọc người: “Chân lành thế nào rồi?”
“Siêu tốt ạ.” Hùng Bạch hấp háy mắt, “Giờ cháu chẳng đau tí ti nào luôn.”
Vừa nói xong, trong video đã có giọng nói khác xen vào: “Mơ đi.”
“Anh đừng có nói!” Hùng Bạch dữ dằn răn đe xong, quay sang cười toe với điện thoại, híp cả mắt lại: “Chú ơi, để cháu nói cho chú nghe nè, tuần sau cháu đi nạng được rồi đó. Hạ Húc ấy, ảnh mua cho cháu một cặp nạng siêu đỉnh luôn.”
Video chuyển góc quay, trong màn hình trắng xóa. Một lát sau, Vương Vu Dạng nhìn thấy mặt của cậu nhóc, còn có một cặp nạng: “Siêu ngầu luôn đúng không chú?”
Ở phía bên trái phần tay vịn có một viên ngọc lớn màu đỏ, sáng lấp lánh, mọi cảm xúc yêu thích đều được viết hết lên mặt cậu nhóc.
Vương Vu Dạng cười, ừm một tiếng: “Ngầu.”
Hùng Bạch ngượng ngùng đỏ mặt: “Ầy lão đại đâu ạ, cháu muốn thấy mặt lão đại.”
Chu Dịch cầm điện thoại trên bàn trà giơ đến trước mặt anh, kề đầu mình vào, tựa cằm lên vai anh.
Hình ảnh èo uột sến súa này khiến Hùng Bạch sợ ngây người.
Vương Vu Dạng đẩy đẩy cái đầu trên vai mình: “Ngồi đàng hoàng.”
Mặt Chu Dịch không có chút cảm xúc: “Em đàng hoàng rồi.”
Vương Vu Dạng bất lực: “Đừng gác chân lên đùi chú nữa, bỏ xuống.”
Chu Dịch không chỉ không thả chân xuống, còn không coi ai ra gì nắm lấy tay anh.
Hùng Bạch ở đầu bên kia nuốt nước bọt, nỗi đau lòng của người cha già càng thêm mãnh liệt. Lão đại đáng thương của mình ơi, chịu đựng đến mức nào mới thiếu cảm giác an toàn như thế chứ.
Chu Dịch không có cảm giác an toàn, hắn luôn bất an và trở nên vô cùng dính người. Phản ứng vật lý do hiện tượng tâm lý này gây ra không biết bao giờ mới biến mất.
Trong lúc Vương Vu Dạng gọi video với Tiểu Bạch, hắn vẫn luôn dính vào người anh.
Nói một cách chính xác, là bắt đầu từ hôm qua, hắn không chịu tách anh ra nửa bước, cứ bám víu lấy như con quái vật tìm được kho báu của mình sau một khoảng thời gian rất dài, chỉ hận không thể luôn ngậm kho báu trong miệng, hay nuốt thẳng vào bụng.
Gọi được mười mấy phút, Hùng Bạch phải uống thuốc nên cúp máy.
Một lát sau, cậu nhóc lại gọi điện thoại tới, Chu Dịch nghe máy, hỏi cậu nhóc rốt cuộc đang thế nào.
Hùng Bạch nói thật, chân cậu chỉ hồi phục bình thường thôi.
Chu Dịch nghe vậy, khẽ cau mày.
“Em lo lắng cho các anh đến ăn không ngon ngủ không yên, cũng không dưỡng thương được đàng hoàng.”
Hùng Bạch cười động viên: “Bây giờ thì không sao rồi, em có thể yên tâm chăm chân mình, nhất định phải tốt giống như trước khi xảy ra chuyện, em vẫn còn nuôi mộng chạy marathon nghiệp dư đây.”
Cậu nhóc nói xong, dừng lại một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Lão đại và chú không sao là tốt rồi, thật sự. Mấy ngày nay không đêm nào em không gặp ác mộng, sợ chết khiếp.”
“Lúc trước ở quân đoàn cũng chưa từng thế này, quả nhiên là bị ảnh hưởng bởi tình cảm rồi. Em đã nói không nên đụng vô mấy thứ đó, đụng vô cái là yếu đuối liền… Shh, mẹ nó, Hạ Húc sao anh đánh tôi?”
Sau một hồi hỗn loạn, có giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn dạy dỗ bé cưng nhà tôi, không có gì thì tới đây thôi.”
Chu Dịch hỏi: “Khi nào đi?”
Hạ Húc nói: “Thứ hai.”
Chu Dịch không nhiều lời, chỉ nói: “Bàn bạc xong rồi?”
Hạ Húc đáp: “Tối nay nói.”
Hai Người không có gì để ôn chuyện, càng không nói được mấy lời khách sáo, nói chưa được dăm ba câu đã cúp máy.
Chu Dịch cúi đầu xoa thái dương, nói với người đàn ông bên cạnh hắn: “Trước đây Hạ Húc từng nói chuyện đưa Tiểu Bạch ra nước ngoài với em, cậu ta đến khi tình trạng tốt hơn sẽ đi.”
Vương Vu Dạng quay đầu.
“Em nghĩ đưa Tiểu Bạch ra nước ngoài trước khi giải quyết việc xong xuôi sẽ an toàn hơn,” Chu Dịch thấp giọng, “Kết quả chuyện đã xong rồi, vẫn còn đang trong nước.”
Sắc mặt Vương Vu Dạng hơi đổi: “Tình trạng của Tiểu Bạch không ổn?”
“Việc phục hồi không đạt hiệu quả nên có.”
Chu Dịch nghịch nghịch đuôi tóc của anh: “Thứ hai Hạ Húc sẽ đưa nhóc ấy đi.”
Vương Vu Dạng nói: “Lúc đó đến tiễn đi.”
Chu Dịch nghe theo: “Được.”
Yên lặng trong mấy cái chớp mắt, Chu Dịch mở miệng: “Chuyện của Sữa Bò Tiểu Bạch vẫn chưa biết, Hạ Húc sẽ nói.”
“Đứa nhóc này hiếm khi có thú nuôi, chăm chút đến vậy không còn nữa sẽ rất buồn, phải từ từ nguôi ngoai.”
Vương Vu Dạng đột ngột bị đè lên sofa, cổ bỗng đau nhói, anh ngửa ra sau: “Tiểu Dịch, cắn nhẹ thôi.”
Chu Dịch ôm anh vào ngực, cong lưng, môi lưỡi quấn quít không rời.
Vương Vu Dạng ở trong nhà ba ngày, sức khỏe cũng dẫn khôi phục.
Trạng thái dính người của Chu Dịch cũng được giảm bớt, nhưng cũng chỉ là một chút rất nhỏ, không đáng kể.
Đợt tuyết đầu mùa năm nay xuất hiện vào đúng thời điểm này, nhẹ nhàng êm dịu, giống như bông liễu phất phơ nhảy múa giữa trời.
Vương Vu Dạng ngồi trong chiếc ghế dài trên gác, ngắm tuyết qua cửa sổ sát đất, trong tay là con mèo xám giữ ấm, hai tay lồng vào trong, ấm áp đến mức chảy chút mồ hôi.
Chu Dịch tra trên điện thoại địa điểm thích hợp để định cư ở Bắc Âu.
Vương Vu Dạng đột nhiên gọi: “Tiểu Dịch.”
Chu Dịch vẫn xem trang web: “Ừm?”
Vương Vu Dạng nói: “Tối nay ăn lẩu được không?”
Chu Dịch ngẩng đầu: “Lẩu?”
Vương Vu Dạng nhấc cằm hắn lên: “Ừm, muốn ăn.”
Chu Dịch không nói thêm, tắt máy cất vào túi, dẫn anh vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.
Đi được nửa đường, bông liễu biến thành lông ngỗng.
Vương Vu Dạng vùi người vào ghế mơ màng ngủ, mỗi lần dừng xe Chu Dịch đều nhìn anh.
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, mà Chu Dịch cảm thấy anh trông có hơi khang khác, cụ thể thì hắn không rõ, đó chỉ là cảm giác.
Vương Vu Dạng không mở mắt: “Lái xe đàng hoàng nào.”
Chu Dịch mím môi: “Em biết rồi.”
Vẫn không dời mắt đi.
Vương Vu Dạng hỏi hắn, không đầu không đuôi: “Tiểu Dịch, em bắt đầu thích chú từ khi nào?”
Chu Dịch suýt nữa đâm xe vào hàng cây ven đường: “Anh bảo em lo lái xe mà lại hỏi em chuyện này.”
“Rồi rồi, lỗi của chú.”
Vương Vu Dạng biếng nhác dỗ ngọt: “Không hỏi nữa, em lái xe đi.”
Qua một lúc, thanh niên đột nhiên cất tiếng, giọng hắn trầm khàn, rầu rĩ: “Không biết, đã từ rất lâu rồi, có thể là nhất kiến chung tình.”
Như không chắc chắn lắm, hắn hơi ngượng ngùng, lại có chút tức giận: “Nói chung là sớm hơn anh.”
Vương Vu Dạng ngồi dậy, trờ tới hôn lên má hắn một cái.
Chu Dịch nhất thời im bặt.
Đến siêu thị, Vương Vu Dạng xoa mặt, xoa đến đỏ bừng má lên mới xuống xe.
Ở chỗ chờ tháng máy có hai cô gái trẻ, Vương Vu Dạng nhìn ra các cô cứ lén nhìn bạn trai nhỏ của anh, cau mày không vui.
Chu Dịch qua một bên nghe điện thoại, một trong hai cô gái đi tới trước sự cổ vũ của người còn lại, nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, em trai chú cao ráo đẹp trai quá.”
Vương Vu Dạng khẽ nhếch môi: “Đúng thế.”
Cô bé nọ cười đến xấu hổ: “Vậy anh ấy có bạn gái chưa ạ?”
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn thanh niên vừa nghe điện thoại xong trở về: “Tiểu Dịch, em có bạn gái chưa?”
Chu Dịch nói: “Không có bạn gái.”
Hai cô gái còn chưa kịp trao đổi ánh mắt, đã nghe hắn nói tiếp: “Có bạn trai.”