Edit: Dâu
Phong Bắc đang dùng bữa với con gái cục trưởng Trịnh là Trịnh Giai Tuệ, cục trưởng Trịnh và vợ ông cũng ở đó.
Lòng hiếu kì có từ lúc mới sinh ra, không liên quan đến nghề nghiệp tuổi tác giới tính, ai cũng có, những người trong nhà hàng đều kìm không đặng mà liếc mắt nhòm ngó, phát hiện đôi lớn tuổi tương kính như tân, còn cặp trẻ tuổi thì trai tài gái sắc.
Nhìn mặt xem ra, cô gái ăn mặc yêu kiều kia là con gái của đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông có gương mặt anh tuấn cương nghị kia là con rể mà họ chọn, hai người trẻ vẫn chưa tiếp xúc với nhau.
Chuyện đó có thể đoán ra từ hành động chẳng mấy thân mật của họ.
Hơn nữa còn là nữ theo đuổi nam.
Vì cô gái cứ liên tục trộm nhìn người đàn ông, người kia lại làm như không thấy, rõ ràng không động tâm, lại càng chẳng động tình.
Ý của cục trưởng Trịnh là cho hai người trẻ ăn cơm riêng với nhau, vậy mới dễ bồi đắp tình cảm, nhưng Phong Bắc không đồng ý, ông chẳng thể làm gì khác ngoài lùi một bước, cả nhà ba người xông pha.
Cục trưởng Trịnh đã lùi một bước, cho mặt mũi rồi, Phong Bắc không tiện làm căng lên nữa.
Trịnh Giai Tuệ tinh tế lắm, biết Phong Bắc chẳng có ý gì với mình cả, nhưng vẫn không bỏ cuộc, cô tự nhủ, chẳng phải người ta bảo nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một màn voan sao?
Chỉ một màn voan thôi mà, tiếp xúc thêm mấy lần nữa nhất định sẽ có thể khiến Phong Bắc để cô trong lòng.
Phong Bắc chưa từng nghĩ đến tương lai của mình, anh là kiểu qua ngày nào hay ngày đấy, ngày mai tràn ngập những điều bất ngờ, đặc biệt là cái nghề này, không nói nổi chuyện tương lai.
Cho nên anh không có ý định tìm một cô gái để kết hôn.
Một người độc thân, không có ràng buộc, sẵn sàng rời đi thế giới này bất cứ lúc nào.
Nếu thật sự tìm một cô gái, ấy chính là hại người.
Di động reo lên, bắp thịt căng cứng của Phong Bắc bình tĩnh lại, anh đánh tiếng ra ngoài nghe điện thoại, không lâu sau đã vòng về, “Cục trưởng Trịnh, cháu có việc gấp phải đi trước đây.”
Cục trưởng Trịnh đặt đũa xuống, “Việc gì?”
Vẻ mặt Phong Bắc rất nghiêm túc, “Vụ án thôn Thạch Hà khả năng có ẩn tình khác.”
Cục trưởng Trịnh gật đầu, “Đi đi.”
Mẹ Trịnh cau đôi mày thanh tú, “Hôm nay là sinh nhật của Tuệ Tuệ, sao ông lại cho cậu ấy đi? Ăn một bữa cơm cũng mất bao lâu đâu.”
Cục trưởng Trịnh nghiêm nét mặt, nói như lẽ đương nhiên, “Vụ án quan trọng, còn bữa cơm ăn thêm hay bớt hai đũa cũng chẳng có ảnh hưởng gì.”
Mẹ Trịnh thở dài, gả cho cảnh sát hình sự, nhất định phải quen với việc sống một mình, còn phải dành ra sự bao dung và thông cảm vô hạn, khổ mệt gì cũng phải tự chịu, bà đi đoạn đường này mà lòng chua xót, cũng ngột ngạt khôn cùng, đặc biệt là những năm vừa mới bắt đầu ấy.
Mẹ Trịnh sống nửa đời người, từng mấy lần có suy nghĩ muốn buông bỏ, cũng đã từng hối hận, bà nào muốn con gái đi theo con đường của mình, nhưng lại không chịu nghe khuyên bảo.
“Tuệ Tuệ, con cũng thấy rồi đấy, một cú điện thoại nói đi là đi, về sau chuyện này sẽ thường xuyên xảy ra, con nghĩ kĩ chưa?”
Trịnh Giai Tuệ thẹn thùng gật đầu.
Mẹ Trịnh liếc nhìn người bạn già, nuốt lại tiếng thở dài vào trong bụng.
Cùng lúc đó, Cao Nhiên ngồi bệt trong rừng trúc, dựa lưng vào cây trúc, hai chân dính đầy bùn đất duỗi ra, ngồi nửa ngày không nhúc nhích.
Mặt trời chói chang, cậu lạnh toát cả người.
Không thể ngờ nổi, sao con người lại có thể giả vờ đến thế chứ…
Bác cả như vậy, anh họ cũng vậy, thôn trưởng cũng là vậy.
Giết người, phạm pháp, lại thản nhiên như chẳng có gì, tiếp tục cuộc sống của mình.
Lòng dạ như thế nói dễ nghe là bản lĩnh, nói khó nghe, chính là biến thái.
Giết người đấy, không sợ sao?
Cao Nhiên cúi mắt nhìn các đầu ngón tay đã nhăn nheo trắng bệch của mình, đầu óc như vừa nổ banh ta lông, tất cả đều hỗn loạn, muốn sắp xếp lại cũng chẳng biết bắt tay từ đâu.
Ban đầu tưởng là vết bớt chỉ ở trán, sau đó phát hiện có thể ở bất kì vị trí nào trên người.
Sau nữa lại biết cái bớt đó không hoàn toàn là màu đen, cũng có cái màu khá nhạt, dí mắt vào nhìn chằm chằm cũng chẳng ra hình gì.
Cao Nhiên không nghĩ là còn ‘niềm vui bất ngờ’ đang đợi cậu nữa.
Ấy thế mà thời gian vết bớt hình thành lại không nhất định, không phải cứ giết người xong là sẽ xuất hiện.
Hẳn là phải có liên quan đến chuyện gì nữa, Cao Nhiên không biết.
Một chú chuồn chuồn chậm rãi bay đến, đánh một vòng quanh thiếu niên, nó bay lên cao, đậu trên một phiến lá trúc, đưa mắt dòm xuống thiếu niên.
Ai mà ngờ được vì ở nhà bức bối quá theo mẹ về quê một chuyện, trùng hợp thay đúng lúc đang tát nước, vui vẻ xuống bắt cá, lại gặp một bí mật động trời thế này đâu.
Đây là kết cục mà Cao Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, cậu vẫn cho rằng thôn trưởng là người tốt.
Thôn Thạch Hà cách rất gần thôn họ Cao, nói phóng đại lên thì là, đánh rắm xong gió thổi đi một cái, đều có thể ngửi thấy được.
Cao Nhiên ngày nào cũng lon ton chạy ra thôn Thạch Hà, mẹ đứng trên bờ ruộng gọi cậu về ăn cơm, những ngày ấy dường như đang hiện ra ngay trước mắt.
Hồi đó Cao Nhiên còn thích đến nhà thôn trưởng lắm, vì trước nhà ông có một cây hạnh to đùng, có cả lựu nữa, có thể hái ăn, không bị đánh mắng hay bị đuổi.
Lý Điên nhà tan cửa nát, tài sản đều bị họ hàng cướp đi sạch sẽ.
Từ đó về sau, họ hàng chẳng còn là họ hàng nữa, thôn trưởng xin bên trên trợ cấp cho Lý Điên, còn cho gã ăn cơm, cũng được mấy năm nay rồi.
Ruộng vườn đất đai của Lý Điên đều bị hàng xóm chiếm, thôn trưởng từng chỉ trích mấy nhà đó trong cuộc họp thôn vài lần.
Việc này hồi đó xôn xao lắm, truyền đến tận mấy năm, vì ở quê toàn chuyện lớn cỡ cái rắm, xảy ra cái gì hơi to tát một chút thôi cũng thấy mới lạ vô cùng.
Cao Nhiên lớn đến tuổi biết nhớ, vẫn luôn nghe người ta nói đến, nên cậu cũng biết nhiều chuyện lắm.
Nhà ai có mâu thuẫn gì, thôn trưởng đều đến khuyên can, các mối quan hệ của ông cực tốt, chẳng ai nói xấu sau lưng ông cả, vì chẳng có gì để chê.
Cần sửa đường, thôn trưởng hết sức hợp tác, không tham ô lấy một cắc, làm theo nguyên tắc, nên thế nào thì thế ấy.
Trước này hôm nay, Cao Nhiên nghĩ thôn trưởng là người tốt bụng nhất trong thôn này, kết quả vết bớt đen kia đánh cho cậu một đòn cảnh cáo.
Thì ra không phải không là kẻ lúc thế này lúc thế khác, mà là tại người ta mưu kế cao thâm, không ai phát hiện ra.
Cao Nhiên thông qua cái chết của anh họ mới tiếp xúc những chuyện này.
Cậu tin câu nói từng nghe trước kia, phim ảnh tiểu thuyết đều bắt nguồn từ cuộc sống, có điều cuộc sống càng kịch tính hơn, càng buồn cười hơn, điên cuồng hơn, mà cũng càng đáng sợ hơn.
Đằng sau một chuyện, chắc chắn móc nối theo một, hoặc thậm chí là vài chuyện khác.
Cao Nhiên cào bùn trên móng tay, biết được thôn trưởng Triệu mới là hung thủ giết anh họ, bằng chứng đâu? Động cơ đâu?
Lên trên tòa, một câu tôi có thể thấy được bớt đen trên người hung thủ, cũng có thể thông qua bớt đen nghe thấy âm thanh tại hiện trường phát sinh án, không những không được xem là bằng chứng, mà còn có khả năng bị coi như thằng điên mà nhốt lại.
Cao Nhiên mím đôi môi khô rang, phải phản suy! Cậu nhất định phải từ chứng cứ buộc tội Lý Điên đẩy ra những điểm đáng nghi mới có thể nói cho Phong Bắc biết được.
Nếu không thì cậu nói gì cũng chẳng đáng tin.
Phong Bắc vừa hỏi, cậu liền á khẩu không đáp được, thế thì không thể nói tiếp được nữa.
Cao Nhiên ép mình bình tĩnh lại, cậu đã đọc rất nhiều Conan, và cả nhiều truyện trinh thám khác như Wisely nữa, biết rằng muốn phản biện còn dễ hơn nhiều.
Chỉ cần là do người làm, nhất định sẽ có kẽ hở, trước đó thôn trưởng không phải người tình nghi, cảnh sát và cậu đều không tốn sức trên ông, giờ thì không giống thế nữa, phản trinh thám, nhất định có thể tìm được manh mói.
Nghĩ một chút, phải nghĩ một chút trước đã.
Cao Nhiên nhắm mắt lại, tâm tư trở lại ngày đầu tiên về quê, tất cả hình ảnh đều lùi ra sau, trong đầu cậu dường như có một bàn tay, lần lượt vén từng tấm màn.
Hôm anh họ xảy ra chuyện, trên chân Lý Điên có vết thương, lúc đó cậu có ghé vào xem, thối rữa cả rồi, rất nghiêm trọng.
Với vết thương đó trên chân Lý Điên, sau khi xuống nước nhất định vô cùng đau đớn, cái chân đó khiến lực có thể dùng được giỏi lắm còn một nửa so với lúc thường, gã không thể nào một mình đưa anh họ xuống nước, còn cắm cọc gỗ trói người lại được.
Đây là điểm nghi ngờ đầu tiên.
Lần trước cảnh sát đến căn nhà nhỏ của Lý Điên, không tìm thấy đồng hồ của anh họ, lần thứ hai mới phát hiện ra.
Thời điểm đồng hồ đeo tay xuất hiện là sau khi hai con lợn nhà trưởng thôn bị hại, nghi vấn về Lý Điên cũng là lúc đó, bao gồm cả lời đồn vết thương ở chân gã là do anh họ làm, cùng với lòng trả thù của gã.
Đó là điểm nghi ngờ thứ hai.
Đây có thể nào là chứng cứ chưa?
Cao Nhiên lắc đầu, chưa được, còn phải tìm thêm nữa.
Cậu nghĩ, trưa hôm mới vừa đến thôn, Lý Điên bảo ác quỷ đến, cậu tự mình chạy ra đê xem thì gặp thôn trưởng.
Thôn trưởng nắm rất rõ hồ, nhắc cậu có hố sâu, bảo tuyệt đối đừng xuống nước.
Lúc đó hẳn là sợ cậu phát hiện ra thi thể anh họ dưới nước.
Ngâm thêm mấy ngày nữa, mức độ thối rữa của thi thể mới tăng lên được, manh mối cảnh sát có thể điều tra ra cũng ít đi.
“Em đang làm gì ở đó thế?”
Giọng nói truyền đến từ phía sau, tâm trí cậu đột ngột bị kéo về, cậu ngoái ra sau, nhìn người đàn ông đang đến gần đây, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc xốc cậu nhóc đang ngồi trên đất lên, “Đứng thẳng nào!”
Hai chân Cao Nhiên nhũn ra, vẻ như là bị sợ hãi quá mức, trên thực tế quả đúng là như vậy, cậu bị dọa rồi.
Lúc xem phim kinh dị mặc dù cũng sợ lắm, nhưng Cao Nhiên vẫn có thể nhủ thầm, đó là giả, là đạo cụ cả thôi, lúc quay có rất nhiều nhân viên đứng đó.
Nhưng cảnh tượng cậu mới nhìn thấy cách đó không lâu là thật, không phải phim.
Đột nhiên phát hiện người bề trên luôn hiền hòa từ ái với mình thật ra là một kẻ giết người, cảm giác đó không thể nào hình dung nổi.
Phong Bắc nhìn cậu nhóc, mặt tái xanh tái xám, người vừa bẩn vừa hôi, anh thấp giọng nói, “Em nói rõ lại chuyện trong điện thoại lần nữa xem nào.”
Cao Nhiên không nói tỉ mỉ, đi thẳng đến kết luận luôn, “Em nghi ngờ thôn trưởng có vấn đề.”
Phong Bắc cau mày, “Em nghi ngờ?”
Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, trong lòng anh cũng có nghi ngờ mà.”
Phong Bắc không nói gì.
Đúng là có thật, nhưng anh không tìm được chứng cứ phản bác.
Phong Bắc rút hộp thuốc và bật lửa trong túi ra, anh châm một điếu, khom lưng nuốt mây nhả khói.
Cao Nhiên không nói tiếng nào, Phong Bắc cũng không, trong rừng trúc yên tĩnh cực kì.
Một đoạn tàn thuốc rơi lên phiến lá trúc, Phong Bắc lấy giày dẫm lên, anh nhả ra một hơi, “Tại sao đột nhiên lại nói với anh chuyện này?”
Cao Nhiên nghiêng người cào một thân cây trúc, lấy móng tay vẽ loạn lên chẳng ra hình thù gì, “Vụ án của anh họ tuy rằng đã phá, nhưng em vẫn thấy quái quái, lại không nói được ở chỗ nào.”
Phong Bắc không ngắt lời cậu, chờ đoạn sau.
Cao Nhiên nói, “Thôn trưởng biết chỗ nào có ổ cá quả, biết trong đê có đá nhọn, ông nắm rất rõ, hơn nữa ở tuổi đó ông vẫn còn cơ bắp, tình trạng sức khỏe rất tốt.”
Phong Bắc nhìn cậu nhóc chăm chú, “Chỉ thế thôi?”
Cao Nhiên nói hết mấy điểm phản suy ra, không giấu diếm chút nào, cậu rũ mắt, tim đập như trống, sợ người đàn ông gặng hỏi, “Anh Tiểu Bắc, trực giác của em chuẩn lắm.”
Phong Bắc thoáng trầm mặc, “Trực giác có thể làm chứng cứ được hả?”
Cao Nhiên bĩu môi, “Không ạ.”
“Được rồi, giờ anh sẽ dựa vào mấy điểm nghi ngờ của em đặt ra giả thiết.”
Phong Bắc hút một hơi thuốc, “Đêm ngày 14 anh họ em có xung đột với Vương Vĩ, lỡ tay đẩy ngã Vương Vĩ, bác cả em chôn xác, anh ta chạy trốn, căn cứ vào thời gian tử vong của anh ta và Vương Vĩ, không lâu sau khi anh ta chạy khỏi nhà thì gặp được thôn trưởng.”
Cao Nhiên, “Vâng.”
Phong Bắc nói tiếp, “Thôn trưởng đã xuống tay ở đâu? Ngọn núi nhỏ gần đê, hay là…”
Cao Nhiên và người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng bật ra một địa điểm, trong nhà.
Phong Bắc lặng lẽ hút hai hơi nữa, đầu lưỡi quét qua hàm răng, “Thời gian anh họ em bị sát hại, thôn trưởng nói mình đang ngủ, coi như người bạn già của ông ta làm giả chứng cứ, vậy động cơ giết người của ông ta là gì?”
Cao Nhiên vẫn chưa nghĩ ra.
Phong Bắc kiên nhẫn phân tích cho cậu nhóc nghe, “Giữa Lý Điên và anh họ em có một mạng người, gã ta vẫn luôn đau đáu cái chết của con mình, dù điên vẫn luôn nhớ kĩ, có động cơ rõ ràng, trưởng thôn thì sao? Vô duyên vô cớ sao lại làm thế?”
Cao Nhiên vẫn không lên tiếng, cậu đang suy nghĩ.
Phong Bắc bắn tàn thuốc, “Trưởng thôn không có lịch sử bệnh tâm thần, nói chuyện giao tiếp cũng rất bình thường.”
Mắt Cao Nhiên giật giật, cậu úp mặt vào hai lòng bàn tay, đầu óc nhanh chóng vận động, một hai phút sau đột nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
“Anh Tiểu Bắc, anh có nhớ hôm đào mộ xong em về cục với anh, nhìn thấy bức ảnh gia đình của thôn trưởng đã nói gì không?”
Trí nhớ của Phong Bắc cũng tốt lắm, anh lặp lại y nguyên câu đó, “Em bảo em không phải là không nhận ra thôn trưởng, mà là không nhận ra con gái ông ấy, còn bảo nhiều năm rồi chưa gặp.”
Cao Nhiên nhíu chặt mày, “Nếu em nhớ không nhầm, trước khi em chuyển vào huyện, con gái thôn trưởng đã rời làng rồi, mấy năm nay em không nghe nói chị ấy trở về.”
Phong Bắc nhìn cậu nhóc, “Thế thì nói lên cái gì?”
Cao Nhiên bảo, “Anh không thấy lạ sao? Tại sao chị ấy lại không về? Nếu bận quá, một hai năm không về là bình thường, nhưng vẫn luôn không hề trở lại, đây là nhà chị ấy mà.”
Phong Bắc chực nói gì, đã nghe cậu nhóc nói tiếp, “Nhất định là có lý do không về.”
“Từ nhỏ người trong thôn đã luôn bàn tán, cảm thấy con gái thôn trưởng không hiếu thảo, không có lương tâm, ngày lễ ngày tết cũng chẳng về, còn bắt thôn trưởng đường xá xa xôi đến đó, dần dần chẳng ai nói, cũng chẳng ai nhắc đến nữa, đều quên mất còn có người như vậy, lúc em xem tấm ảnh cũng chẳng nhận ra nổi.”
Cao Nhiên hỏi, “Anh Tiểu Bắc, anh nhiều kinh nghiệm, có thể đoán được vì sao không?”
Phong Bắc nhíu mày, “Theo lẽ thường, một cô gái độc thân ở ngoài nhiều năm không về, hẳn là vì người trong thôn đã để lại bóng ma tâm lý cho cô ta.”
Cao Nhiên được người đàn ông nhắc nhở, giật mình, “Em để ý thấy trong ảnh chị ấy có đeo một cái băng cổ tay, rất rộng.”
Phong Bắc cảm thấy ngạc nhiên với khả năng nắm bắt chi tiết nhỏ của cậu nhóc lắm, còn đương sự thì lại chẳng cảm thấy gì.
Cao Nhiên nắm lấy cánh tay người đàn ông, “Anh điều tra con gái trưởng thôn chưa?”
Phong Bắc nói, “Đã điều tra hồ sơ của cô ấy, nhưng không làm cặn kẽ.”
Trưởng thôn không phải kẻ tình nghi, không có động cơ gây án, đội khám xét sẽ không phí sức trên người ông, huống chi con gái ông chỉ là dân đi làm công bên ngoài bình thường, cách xa thôn Thạch Hà.
Phong Bắc gọi điện thoại bàn giao đôi câu, anh hỏi cậu nhóc, “Mẹ em đâu?”
Cao Nhiên đá mảnh lá và hòn sỏi trên đất, “Về rồi ạ.”
Phong Bắc gỡ một phiến lá trúc trên tóc cậu nhóc xuống, “Sao cô lại để em ở đây một mình?”
Cao Nhiên bảo, “Em nói dối.”
Phong Bắc không hỏi thêm, “Đi, chúng ta đến chỗ ông Ba Tề.”
Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn.
Phong Bắc vừa đi vừa nói, “Đi với anh.”
Cao Nhiên dẫm theo bước chân của người đàn ông, nghe anh bảo, “Người đầu tiên phát hiện thi thể là ông Ba Tề, theo điều tra ông ta là người hám lợi, rất keo kiệt, dạo trước lại đột nhiên hào phóng, lần đầu tiên anh hỏi thăm ông ta, ông ta đã đẩy Lý Điên ra.”
“Manh mối Lý Điên hái tam ma tử là do ông ta cung cấp, không ai khác trong thôn thấy nữa, ông ta còn nói trưởng thôn động tay chân với Lý Điên, Lý Điên có lòng trả thù, dẫn dắt chúng ta theo hướng lợn là trưởng thôn là do Lý Điên giết…”
Tốc độ nói của Phong Bắc không nhanh, mà cũng không chậm, trong đó nồng nặc mùi thuốc lá, cau mày.
Tâm trí Cao Nhiên rối bời.
Thôn Thạch Hà ở thế giới này và thế giới trước của cậu có chỗ không giống nhau, ở trong thế giới của cậu, con gái thôn trưởng dạy học ở trường cấp hai, mà thế giới này đã rời thôn từ sớm.
Có lẽ án mạng này cũng không xảy ra ở thế giới kia.
Ông Ba Tề không có nhà, bạn già của ông nói là đến nhà họ hàng chơi mạt chược, chắc phải tối mới về.
Phong Bắc và Cao Nhiên ngồi một lúc rồi đi.
Không lâu sau, di động của Phong Bắc kêu, anh để Cao Nhiên ngồi một chỗ đợi, còn anh thì qua một bên nghe điện thoại, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Cao Nhiên không nghe trộm, láng máng đoán được nội dung cuộc điện thoại.
Phong Bắc cúp điện thoại thì quay lại, “Tối chúng ta đến nhà thôn trưởng ăn cơm.”
Cao Nhiên nói được.
Cậu biết người của Phong Bắc đã tra được cái gì từ con gái thôn trưởng rồi, người ta không tiết lộ, cậu cũng không hỏi đến, đỡ bị lộ ra cái gì, lại gây ra rối loạn không cần thiết.
Ở quê mời khách chính là giết gà đãi thịt.
Thôn trưởng Triệu cho đội trưởng Phong Bắc đủ mặt mũi, không chỉ có một nồi canh gà lớn, thịt ba chỉ nấu bánh trôi, cá kho, còn giết một con vịt, bày một mâm cỗ lớn.
Ông nâng nửa chén rượu đế đứng lên, “Đội trưởng Phong, cảm ơn anh và các đội viên của anh những ngày qua đã kiên trì không ngừng nghỉ điều tra vụ án, trong thôn mới có khôi phục sự yên bình nhanh đến vậy, ta uống trước đã!”
Phong Bắc nhấc mông khỏi ghế, “Thôn trưởng khách sáo rồi.”
Tửu lượng của thôn trưởng Triệu tốt, ông uống mấy chén mà vẫn không đỏ mặt không thở gấp, “Tiểu Nhiên, sau cháu chỉ bới cơm trắng thế? Đồ ăn nhà bác thôn trưởng không ngon à?”
Cao Nhiên vội cười hì hì đáp, “Ngon lắm ạ, bánh trôi thơm ghê.”
Nói rồi cậu cắn một miếng, miệng phình ra.
Thôn trưởng Triệu chặc lưỡi, “Đội trưởng Phong, vụ án Lưu Thành Long đã phá, anh đến đây có việc gì vậy? Lẽ nào lại có vụ án gì khác?”
Phong Bắc nhổ xương gà ra, “Không phải, tôi đi ngang qua, liền ghé vào thăm một chút.”
“Tôi nghe Cao Nhiên kể chuyện bắt cá ngồi sáng, liền nổi lòng tham muốn nếm thử món cá quê nhà trưởng thôn có vị gì, khiến trưởng thôn phiền phức rồi.”
Gương mặt thôn trưởng Triệu đong đầy ý cười, “Thế à, không phiền, tôi bắt được nhiều cá quả lắm, đều đang nuôi trong ao đấy, đội trưởng Phong mang mấy con về ăn nhé.”
Phong Bắc nói cảm ơn, anh lựa miếng thịt cá trên bụng ăn, “Đồ quê tươi thật đấy.”
Cao Nhiên cũng ăn ăn uống uống như thường.
Uống rượu hai, ba chén, miệng Phong Bắc nồng mùi rượu, “Thôn trưởng, con gái bác đâu? Mấy lần tôi đến đều không thấy, định cư ở ngoài ạ?”
Động tác rót rượu của thôn trưởng Triệu khựng lại, chỉ thoáng qua thôi.
Khóe mắt Cao Nhiên vẫn luôn theo sát thôn trưởng, biến hóa trong nháy mắt đó đã bị cậu bắt được, cậu nắm chặt đôi đũa, không dễ phát hiện.
Thôn trưởng Triệu ngồi xuống thở dài, “Đúng vậy, sống ở ngoài, con lớn rồi, có ý định riêng, nó muốn thế nào cũng chiều nó vậy, con cháu tự có phúc của con cháu.”
“Nói cũng đúng.”
Phong Bắc cười hỏi, “Kết hôn chưa ạ?”
Thôn trưởng Triệu cũng cười, khóe mắt đầy nếp nhăn, “Vẫn chưa, đội trưởng Phong, đừng chỉ nói thế, đồ ăn sắp nguội cả rồi.”
Phong Bắc nói trời này đồ có nguội cũng chẳng sao, “Thôn trưởng, lúc tôi tra án có điều động hồ sơ của người trong thôn, phát hiện con gái bác lớn lên giống bác ghê, như cùng một khuôn vậy.”
Thôn trưởng Triệu cười cười, nét mặt chẳng hề tự nhiên.
Phong Bắc trước đây chưa từng nhắc đến con gái trưởng thôn, lần này lại có ý định khơi mở đề tài này, thậm chí còn chẳng chút kín đáo, dùng việc này kích thích ông, chờ xem phản ứng của ông.
Nếu thôn trưởng Triệu không có vấn đề gì, người ta nhắc đến con gái mình, không có biểu hiện gì kì lạ, trái lại còn sẽ kiêu ngạo.
Con gái rời ngôi làng thâm sơn cùng cốc đến nơi khác, có chỗ đặt chân trong thành phố lớn, rất đáng để khoe.
Thôn trưởng nốc rượu ừng ực, không ăn một miếng nào.
Cao Nhiên nhạy cảm nhận ra, từ lúc Phong Bắc nhắc đến con gái trưởng thôn, bầu không khí trên bàn liền biến đổi rất nhỏ.
Về sau tuy rằng Phong Bắc có nói gì, thôn trưởng Triệu cũng đều đáp lại, nhưng Cao Nhiên phát hiện ra ông không đúng lắm.
Rời nhà thôn trưởng rồi, Cao Nhiên sực nhớ ra cảm giác không đúng đó là gì, ông đang nôn nóng.
Vụ án đã phá, người của đội hình cảnh lại xuất hiện trong thôn, còn dùng cơm ở nhà mình, người trong lòng có quỷ nhất định sẽ đứng ngồi không yên.
Cho là chuyện đã qua, thần không biết quỷ không hay, nếu như đột nhiên phát sinh biến cố, chỉ e không ứng phó kịp.
Cao Nhiên nhìn Phong Bắc.
Phong Bắc cũng đang nhìn cậu, “Em nói đi.”
Cao Nhiên nói, “Mấy cái cửa nhà của thôn trưởng đều làm từ lúc xây nhà, dùng chung một loại gỗ, nhưng cửa phòng của ông lại không giống những phòng khác.”
Phong Bắc ừm một tiếng, “Không giống chỗ nào?”
Cao Nhiên đọc được từ ánh mắt của người đàn ông một tin tức, anh cũng đã nhận ra, chỉ đang thử thách mình thôi, lại là thử thách, còn chưa có xong à.
“Bên kia cánh cửa có treo quyển lịch, em sờ thử, nghi rằng trưởng thôn đã bào mất một lớp.” Tuy rằng vẫn giống như cũ, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy chỗ khác.
Cao Nhiên có thể suy đoán được tâm lý của thôn trưởng, ngay lúc đó mà đổi cửa khác sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống chi cũng chẳng tìm được một cánh cửa phù hợp mà thay.
Hơn nữa, đã có kẻ chết thay là Lý Điên kia rồi, thôn trưởng sẽ không cần lo cảnh sát tra được cái gì trên người mình, ông không có qua lại nhiều với con trai Lưu Thành Long của Lưu Văn Anh.
Phong Bắc xoa đầu cậu nhóc, xuýt xoa khen ngợi.
Cao Nhiên nói, “Giờ sao ạ?”
Phong Bắc đáp, “Về nhà.”
Cao Nhiên sửng sốt, “Không tra ạ?”
“Có tra chứ.”
Phong Bắc hướng về phía cổng làng, “Chuyện về sau anh sẽ điều tra, em đừng tới nữa.”
“Những suy đoán của em vẫn chỉ là suy đoán thôi, đừng nói lung tung.”
“Em biết mà, em chỉ nói với anh thôi, không nói với những người khác, ngay cả ba mẹ em cũng không.”
Nghe cậu nhóc trả lời như vậy, Phong Bắc sững sờ, muốn nói gì đó, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã quên mất tiêu.
Một ngày sau, một cô gái đến thôn, mái tóc đen dài chấm vai, mặc bộ quần áo gọn gàng, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, vừa gầy vừa yếu, trông như ấm sắc thuốc.
Mọi người không nhận ra là ai.
Mãi đến khi cô gái bước vào nhà trưởng thôn, họ mới hoàn hồn, ra là con gái trưởng thôn à.
Mấy năm rồi mới về, thật là không nhận ra nổi.
Cửa nhà thôn trưởng Triệu đóng kín mít, chẳng ai biết tình hình bên trong cả.
Hàng xóm láng giềng định ghé qua chuyện trò, lại nghe thấy bên trong vọng ra tiếng đập vỡ đồ sứ, họ đều lấy làm lạ vô cùng.
Con gái nhiều năm không về, hôm nay bước vào nhà rồi, chẳng phải nên vui vẻ sao? Sao lại đập đồ?
Cả ngày nay, cửa nhà thôn trưởng Triệu cũng chẳng hề mở ra.
Đêm hôm ấy, ông Ba Tề lén la lén lút ra cửa, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, chỉ sợ có người thấy.
Ông ta đi trong cánh rừng nhỏ, “Hồi sáng cái thằng họ Phong kia thẩm vấn tôi.”
Thôn trưởng Triệu nói, “Sẽ không sao đâu.”
Ông Ba Tề gan nhỏ, ông hốt hoảng, chẳng phải vụ án được phá rồi sao? Sao lại điều tra nữa? Còn tra xét ông nữa chứ.
Vậy có lẽ nảo, cảnh sát đã phát hiện rồi không?
Ông Ba Tề càng nghĩ càng hốt hoảng, “Nói hay quá nhỉ, nếu mà họ Phong tra được tôi…”
Thôn trưởng Triệu nghĩ tới điều chi, biến sắc, “Đừng nói nữa, về ngay, đừng tới tìm tôi nữa.”
Ông Ba Tề cản lại, “Ông Triệu, ông có ý gì đây? Ông lại muốn tìm thằng chết thay đúng không?”
Ông gay gắt, “Tôi nói cho ông biết, tôi không phải Lý Điên, vụ lợn chết lần trước còn nhớ chứ, nếu ép tôi quá, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Thôn trưởng Triệu nghe thấy tiếng bước chân, mặt tái nhợt, “Đồ ngu.”
Ông Ba Tề cũng nghe thấy, ông nương theo tiếng chân ngoái lại, sợ đến ngã bệt xuống đất.
Lần thứ hai thôn trưởng Triệu tiến vào cục, lần này khác với lần trước, ông đi vào mà không có ra.
Điểm giống nhau duy nhất ấy là, người ngồi đối diện với ông vẫn là Phong Bắc.
Thôn trưởng Triệu rất bình tĩnh, “Đội trưởng Phong, có thể cho tôi hút điếu thuốc không?”
Phong Bắc ném một điếu thuốc qua cho ông.
Thôn trưởng Triệu kẹp điếu thuốc trên mép, để Phong Bắc châm cho ông, ông hít một hơi, “Đội trưởng đội cảnh sát hình sự châm thuốc cho tôi, cái thể diện này cũng lớn quá đi.”
Phong Bắc cũng châm một điếu cho mình, anh không vội, kiên trì là thứ anh có nhiều nhất đêm nay.
Để không khiến người trong thôn chú ý, khiến cho ông Ba Tề thả lỏng cảnh giác, Phong Bắc không cho cấp dưới vào thôn, anh tự đến, sau khi trời tối thì đi vào bằng con đường nhỏ bí mật.
Phong Bắc theo dõi ông Ba Tề, ngồi xổm, bị muỗi đốt sưng vù khắp người, đập con nào cũng tóe máu, may mà anh có thu hoạch.
Thôn trưởng Triệu nói, “Đội trưởng Phong, tôi nghe nói vụ án đã được phá rồi, sao anh còn quay lại điều tra?”
Phong Bắc đáp, “Một, có nhiều điểm nghi ngờ, hai, những điểm nghi ngờ đó có liên quan đến ông.”
Thôn trưởng Triệu thở dài, “Xem ra đây là số mệnh của tôi rồi.”
Căn phòng thẩm vấn lại lặng xuống, mùi thuốc lá lặng lẽ chiếm lấy từng góc.
Thôn trưởng Triệu nói giọng cầu xin, “Đừng tìm con gái tôi nữa, con bé chẳng biết gì đâu.”
Phong Bắc đồng ý.
Hút xong điếu thuốc, thôn trưởng Triệu chậm rãi kể lại chuyện năm xưa.
Mùa hè mười năm trước, người trong thôn đều đang gặt lúa trong ruộng của mình, bận đến mồ hôi đầm đìa, không thẳng người lên nổi.
Thôn trưởng Triệu về nhà lấy bình nước, phát hiện con gái đang ngất trên giường trong phòng, bị người ta hiếp.
Lúc đó cô bị bịt mắt, không biết là ai làm.
Thanh danh của con gái quan trọng, không thể để lộ chuyện ra được.
Thôn trưởng Triệu bảo con gái, phải nuốt chuyện này vào trong bụng, không thể nói với bất kì ai.
Không ai trong thôn biết cả.
Mà kể từ khi đó, thôn trưởng Triệu cũng bắt đầu thầm để ý, ông muốn giết kẻ đó.
Con gái này càng gầy đi, suy nghĩ đó của thôn trưởng Triệu càng mãnh liệt.
Một đêm nọ, con gái thôn trưởng Triệu định cắt cổ tay tự sát, may mà được phát hiện kịp thời.
Thôn trưởng Triệu chẳng còn cách nào khác, đành đưa con gái ra khỏi thôn, hi vọng cô có thể quên đi quá khứ bắt đầu lại từ đầu.
Mấy năm rồi con gái ông chẳng về.
Mấy năm đầu người trong thôn còn thỉnh thoảng hỏi thăm, dần dần từng năm trôi qua, họ không hỏi đến nữa, lúc nào sực nhớ ra mới hỏi đôi câu, cũng chỉ thổn thức một chút chuyện không liên quan đến mình mà thôi.
Thôn trưởng Triệu và người bạn già của ông làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục sống.
Mà con gái họ chẳng ổn chút nào.
Mỗi lần họ đến, đều thấy trên cổ tay con gái tăng thêm vết thương.
Nhiều năm như vậy rồi, không ngày nào thôn trưởng Triệu không muốn giết kẻ đã hại đời con gái ông cả.
Nhưng ông làm thế nào cũng không tra nổi.
Mãi đến tận khi thôn trưởng Triệu vô tình nghe thấy cuộc cãi vã của Vương Vĩ và Lưu Thành Long, ông mới biết kẻ mình muốn tìm chính là Lưu Thành Long.
Đêm ngày 14 đó thôn trưởng Triệu đến nhà Lưu Văn Anh, vì có một công việc ở ngoài muốn giới thiệu cho con trai cô, bao ăn ở, nhưng phải rời nhà một hai năm.
Tuy rằng Lưu Thành Long hại con trai Lý Điên chết đuối, nhưng khi đó anh ta còn là một đứa nhỏ mới bảy, tám tuổi, không hiểu chuyện, có muốn so đo cũng chẳng được.
Huống chi mấy năm này Lưu Thành Long thành thật hẳn, không làm chuyện gì khác người nữa.
Lưu Văn Anh một mình nuôi lớn hai đứa bé cũng chẳng dễ dàng gì.
Thôn trưởng Triệu nghĩ Lưu Thành Long kết hôn rồi thì có rất nhiều việc phải dùng đến tiền, chi bằng giúp đỡ một chút.
Hôm đó cửa đóng, thôn trưởng Triệu gọi ngoài cửa mà không ai trả lời, ông đẩy cửa bước vào, nghe thấy nội dung cuộc đối thoại của Lưu Thành Long và Vương Vĩ.
Trong nháy mắt đó, sát tâm của thôn trưởng Triệu ùa ra, ông không ở lại lâu mà bỏ đi ngay, trốn trong góc tường rơi nước mắt giàn dụa.
Lưu Văn Anh chôn sống Vương Vĩ, muốn hắn vĩnh viễn câm miệng không phải là vì che giấu chuyện con trai cô hại chết con trai Lý Điên.
Mà là thuở thiếu thời con trai cô nhất thời kích động mà phạm sai lầm lớn, cô không muốn con mình bị người ta mắng là kẻ phạm tội hiếp dâm.
Lưu Thành Long hoang mang chạy trốn, thôn trưởng Triệu đã đứng bên đường đợi gã từ lâu.
Thôn trưởng Triệu kéo Lưu Thành Long đi, lấy việc đi làm công bên ngoài lừa anh ta vào nhà, thừa dịp anh ta không chuẩn bị mà đập một gậy lên sau gáy, đợi lúc tối vắng người thì vác trên lưng đi ra đê.
Trong lúc chuẩn bị, thôn trưởng Triệu đã nghĩ xong cách đối phó rồi, người chết, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ điều tra.
Ông sẽ dứt khoát để cảnh sát phát hiện thi thể luôn.
Vì đã có sẵn một kẻ chết thay, chính là Lý Điên.
Lý Điên nhà tan cửa nát, sống rất vất vả, thôn trưởng Triệu đã đấu tranh tư tưởng, nhưng chỉ cần nghĩ tới con gái số khổ của mình thì sẽ không còn chùn bước nữa.
Thôn trưởng Triệu nghĩ thêm, đầu óc Lý Điên có vấn đề, kể cả gã ta có giết người cũng không bị phạt.
Gã ta ở trong viện tâm thần sẽ tốt hơn ở thôn.
Cho nên thôn trưởng Triệu lợi dụng chuyện con trai Lý Điên, khiến cho cảnh sát tưởng là gã báo thù rửa hận.
Thi thể nhất định phải chết trong hồ, còn phải thật thê thảm, gắn hết sức tạo ra cảnh tượng Lý Điên làm để hả giận.
Kế hoạch này của thôn trưởng Triệu có hai điều bất ngờ, một là trên đường ông đến đê bị ông Ba Tề bắt gặp.
Cũng may là gặp ông Ba Tề có thể dùng tiền để bịt mồm, chứ không phải những người khác.
Ông Ba Tề hăm dọa thôn trưởng Triệu, đồng thời cũng thành công chiếm lợi.
Điều bất ngờ thứ hai là Lý Điên.
Thôn trưởng Triệu đang ở dưới nước bờ bên này, Lý Điên lại xuống nước từ bờ bên kia, thấy được Lưu Thành Long đang bị trói dưới đáy nước.
Tiếc là Lý Điên là người điên, dù gã có kêu thế nào, từ nửa đêm đến hừng đông sáng hôm sau, trong thôn cũng chẳng có ai coi là thật cả.
Đôi mắt lợn là do ông Ba Tề móc ra, ông đang cảnh cáo thôn trưởng Triệu, đồng thời cũng nói cho người kia biết, mình chẳng phải quả hồng mềm.
Cảnh sát loanh quanh cả ngày trong thôn, ông Ba Tề sợ thôn trưởng bo bo giữ mình sẽ giết người diệt khẩu.
Dù sao cũng chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.
Ông Ba Tề bị thi thể của Lưu Thành Long dọa sợ, ông cũng chả muốn mình thành miếng thịt lợn ngâm nước trương phình như thế.
Thôn trưởng Triệu đồng ý chia mảnh đất tốt nhất trong thôn cho ông Ba Tề, thuyết phục ông đổ chuyện lợn lên Lý Điên.
Vì kẻ tình nghi đầu tiên Vương Vĩ đã chết, đến lúc đưa Lý Điên ra rồi.
Đồng hồ đeo tay là thôn trưởng Triệu bỏ vào nhà Lý Điên, tương tự lời đồn chân của Lý Điên là do Lưu Thành Long làm bị thương cũng là do ông đồn.
Lý Điên có động cơ giết người, cũng có thời gian gây án đầy đủ.
Mà thôn trưởng Triệu thì không, ông rất an toàn.
Thôn trưởng Triệu đang đợi thời cơ thích hợp để làm chuyện cuối cùng, mãi đến khi Phong Bắc thẩm vấn.
Cơ hội tới rồi.
Thôn trưởng Triệu rốt cuộc cũng ra vẻ như bị ép không còn cách nào khác đành kể lại câu chuyện năm xưa.
Tất cả đều phát triển đúng như ông mong đợi.
Lý Điên không thể thừa nhận, cũng chẳng tài nào phủ nhận được, gã là kẻ chết thay thích hợp nhất, quả thật chính là ông trời chuẩn bị cho ông.
Chỉ cần đổ hết cho gã, vụ án sẽ chấm dứt, sẽ chẳng ai nghi ngờ mình cả.
Thôn trưởng Triệu tính cả rồi, sang năm sẽ đi cùng người bạn già đến chỗ con gái, không bao giờ về thôn nữa.
Nếu như Cao Nhiên không có năng lực mở thiên nhãn, kể cả hôm đó có về nhà, thôn trưởng Triệu cũng sẽ yên ổn sống qua nửa đời còn lại.
Vận mệnh là do trời định.
Những thứ thối nát, lặng yên không muốn để người biết đến ùa ra, chân tướng vụ án rõ ràng.
Con gái thôn trưởng bị người ta hiếp, ông khổ sở điều tra nhiều năm, mối hận chôn sâu trong lòng đã biến chất từ lâu, từ sau khi biết được sự thật liền thừa dịp giết người, giá họa cho người mình từng đối xử tử tế.
Bác cả thì sao? Bác chôn sống thi thể vì danh tiếng của con trai, thà chết cũng không nói.
Trên đời này, ai cũng có lập trường và thân phận riêng của mình.
Nói cho cùng, làm người không thể làm chuyện xấu được, thế thì báo ứng sẽ không rơi xuống đầu mình.
Cao Nhiên nghe Phong Bắc nói, về sau Lý Điên vẫn ở lại viện tâm thần, nếu gã về lại căn nhà bẩn thỉu, ăn bữa này không có bữa sau, bị bệnh cũng chẳng ai lo, chết rồi cũng không ai biết.
Nhưng ở đó lại có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.
Bác sĩ chủ trị của Lý Điên là bạn của Phong Bắc, gã sẽ nhận được sự trị liệu tốt nhất.
Phong Bắc bảo anh đã cho người giặt sạch quần áo trẻ con đưa đến cho Lý Điên, như là để cho Cao Nhiên yên tâm.
Cao Nhiên nghe xong thì yên tâm thật.
Cuộc sống tiếp tục như bình thường, lớp 11 sắp đến.
Giả Soái đến tìm Cao Nhiên, câu đầu tiên sau khi vào nhà là, “Tôi nghe nói vụ án nhà anh họ ông rồi.”
Cao Nhiên chống trán xoay bút, “Đừng nói chuyện này nữa.”
Giờ trong nhà cũng không ai nhắc đến, cậu cũng không muốn nhớ lại, chuyện ngày hôm qua hôm trước hôm kia… và cả trước trước nữa, đều đã qua rồi.
Chỉ cần nghĩ đến, Cao Nhiên lại thấy mơ hồ.
Người sống, rốt cuộc phải đề phòng bao nhiêu người đây? Đoán này đoán kia, quá là mệt mỏi.
Giả Soái vỗ vỗ vai cậu, “Phức tạp nhất chính là lòng người.”
“Đúng vậy.”
Cao Nhiên ngừng xoay bút ngoái lại, “Soái Soái, ông bảo thế nào là người tốt, mà thế nào thì coi là người xấu?”
Giả Soái hiểu ý cậu, nghiêm túc nói, “Câu hỏi này quá phức tạp, giờ tôi chưa hiểu lắm, khi nào hiểu rõ rồi tôi sẽ nói cho ông nghe.”
Cao Nhiên đổi một câu hỏi khác, “Thế tương lai ông muốn làm người tốt, hay là người xấu?”
Giả Soái cau mày, trầm ngâm, “Không làm khó mình, cũng không làm khó người khác.”
Cao Nhiên ồ một tiếng, nửa hiểu nửa không.
Giả Soái để hộp lê lên trước mặt cậu, “Có người cho, mẹ tôi bảo mang cho ông hai hộp.”
Cao Nhiên mở bình ra uống một ngụm nước lê, ngọt lịm, “Đúng rồi, sáng sớm nay tôi ra mua bánh màn thầu gặp Trương Nhung, mắt nhỏ đen thui, trông uể oải lắm.”
Giả Soái bình tĩnh nói, “Đã học thì làm gì có chuyện không khổ không mệt.”
Cậu nhìn người bạn tốt, hiếm khi nổi máu hài hước, “Còn ông thì sao, bài chưa xong, cằm nhọn hoắc, đừng bảo là nửa đêm gặp Tiểu Thiến nhé?”
Hồi trước hai người cậu với mấy đứa bạn khác tụ lại xem phim, trong lòng đều phất phới một Tiểu Thiến.
(*) Thiến nữ u hồn, chữ Thiến là xinh đẹp, duyên dáng.
Cao Nhiên lại uống thêm một hớp nước lê, “Tiểu Thiến gì chứ, tôi nào có cái phúc ấy.”
Cao Nhiên thở dài, vì chuyện vụ án, mỗi ngày chết mất biết bao nhiêu tế bào não, sắp chết sạch cả rồi.
Giả Soái tán gẫu với Cao Nhiên một lát, hỏi cậu còn đề nào chưa làm được, lần lượt giảng hết cho cậu, nói đi nói lại cách làm bài, đến khi nào cậu hiểu mới thôi.
Cao Nhiên nắm chặt tay cậu nghẹn ngào, “Soái Soái, ông mà là con gái, nhất định tôi sẽ theo đuổi ông.”
Gương mặt đẹp trai của Giả Soái đen xì.
Cao Nhiên sực nhớ ra, “Sắp Trung thu rồi, ông có muốn hẹn hò với Trương Nhung không?”
Giả Soái thu dọn mấy tờ nháp, để lại góc bàn vuốt phẳng lại mấy chỗ bị cong, “Sắp khai giảng rồi, ở trong trường cũng gặp được mà.”
Cao Nhiên chọc cùi chỏ vào người cậu ta, cười đểu, “Tôi đang hỏi ông có muốn hay không.”
Giả Soái mím mon, ngón tay thon dài đặt trên góc tờ nháp, nửa ngày sau mới thừa nhận, “Muốn.”
Cao Nhiên nhấp nháy mắt, “Chỉ dựa vào việc ông đến nhà giảng bài cho tôi, còn mang theo cả hộp lê, tôi nhất định sẽ lo vụ này ổn thỏa cho ông.”
“Được rồi đừng có lo liệu gì cả, chỉ có phá thôi.”
Cao Nhiên kéo lại cậu bạn ong mật cần cù Giả Soái, “Chúng ta qua nhà Trương Nhung đi.”
Giả Soái né ra, “Lần này không đi.”
Cao Nhiên buồn bực, “Sao thế? Ông không muốn gặp nhỏ hả?”
Giả Soái bảo, “Mặt tôi nổi hai cục mụn.”
Cao Nhiên ừ ừ, “Tôi biết mà, to đùng, đừng có nặn, không là nhiễm trùng… Vồn! Ông không đi vì hai cục mụn này à?”
Mặt Giả Soái không chút thay đổi, “Con gái vì người mình thích mà trang điểm, con trai cũng thế.”
Cao Nhiên cũng đâu có ngu, “Dẹp dẹp, tôi nhớ con trai vì người mình thích mà giả khổ.”
Giả Soái thấy không lừa được cậu thì nói, “Tóm lại là tôi không đi.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Phục ông rồi.”
Cậu ra vẻ khẳng khái, “Tôi sẽ nhắc đến ông trước mặt nhỏ, nói tốt cho ông.”
Giả Soái nhắc nhở, “Đừng cố quá.”
Cao Nhiên, “…”
Nhìn con xe đạp của Giả Soái biến mất ở đầu ngõ, Cao Nhiên ghé qua nhà Trương Nhung.
Lúc Phong Bắc đi về, thấy cậu nhóc đang đứng với một cô bé, chẳng biết cậu nói cái gì, mà chọc cho cô bé che miệng cười rũ.
Hơi thở tuổi thanh xuân đong đầy con ngõ nhỏ, hồn nhiên mà ngây thơ, vẽ lên bức tranh xinh đẹp vô ngần.
Phong Bắc chưa tới ba mươi tuổi không khỏi cảm khái, già rồi.
Cao Nhiên nhác thấy người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc.”
Trương Nhung cũng đưa mắt nhìn theo, dường như cô bé không thích người khác phái lớn tuổi hơn mình, chỉ vội chào Cao Nhiên rồi vào nhà.
Làn váy màu xanh da trời đảo qua ngưỡng cửa, bóng hình uyển chuyển của người con gái bị nhốt lại sau cánh cửa.
Lúc bấy giờ Cao Nhiên mới nhận ra Trương Nhung mặc váy.
Phong Bắc một tay cầm bình nước, một tay xách mấy lon bia, “Cô bé hàng xóm trông không tệ nhỉ, nghe nói học cũng giỏi lắm.”
Cao Nhiên nói, “Trương Nhung là khúc xương sườn của Soái Soái.”
Phong Bắc “À” một tiếng, tò mò hỏi, “Thế em thích kiểu người thế nào?”
Cao Nhiên còn nghiêm túc suy ngẫm một phen, “Có sở thích giống em, thích em hoạt hình, chơi game, đánh bóng bàn, đi khắp xó xỉnh tìm món ngon, còn thích ở trong hẻm tập cua xe với em nữa.”
Mặt Phong Bắc giật giật, “Em tìm bạn gái, chứ không phải tìm người anh em.”
Cao Nhiên nhún vai, “Em hi vọng có thể kết hợp được cả hai, không chơi chung với nhau được, cũng chẳng có chuyện gì chung để nói, thế còn ý nghĩa gì nữa.”
Phong Bắc nói, “Lý tưởng phong phú ghê.”
“Hiện thực không nhất định phải cứng nhắc, cũng có thể phong phú mà.”
Cao Nhiên thở dài như ông cụ non, “Để thi đại học xong nói sau, chuyện này còn phải tùy duyên nữa, biết đâu một ngày nào đó, em che ô đi mưa trong ngõ, đụng phải một cô gái, bọn em nhìn nhau, bước qua nhau, rồi lại cùng ngoảnh lại, liếc mắt một cái đã nhiều năm sau, y như trong thơ ấy.”
Cậu hắng giọng, đọc đầy cảm xúc, “Giương chiếc ô giấy dầu đơn độc, một mình nơi ngõ mưa dằng dặc, dằng dặc và vắng tanh, tôi ước mơ được gặp, một cô em đẫm buồn, như hoa đinh hương.”
(*) Bản dịch của Trần Đình Sử
Thấy người đàn ông chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn mình chằm chằm, Cao Nhiên tưởng anh không biết bài thơ đó, bèn giải thích, “Ngõ mưa của Đới Vọng Thư.”
Phong Bắc mở miệng, nói rất nghiêm túc, “Đi lấy cây chổi qua đây.”
Cao Nhiên chả hiểu gì, “Làm chi?”
Phong Bắc nói, “Quét đống da gà anh mới làm rơi.”
Cao Nhiên, “…”
Cậu đuổi theo chặn người đàn ông lại, “Anh Tiểu Bắc, anh thích kiểu con gái thế nào? Đi chậm chút đợi em với——”
Hơi thở thanh xuân lưu lại trong con ngõ nhỏ bỏ trốn cùng cơn gió.
Tối Cao Nhiên xem lại mấy quyển bài tập hè, cảm khái vô cùng, lần đầu tiên cậu nghiêm túc làm bài tập như thế đó.
Sự thật chứng minh, việc học không phải có thể làm tốt được trong một hai ngày.
Cao Nhiên nằm trên giường, tay gối sau gáy, hai chân bắt chéo, chốc chốc lại ngó ra cửa xem, cảm giác mình như cô dâu mới đang đợi chồng về.
Đệt, cái suy nghĩ quỷ quái gì đây.
Cao Nhiên xoa mặt, cậu vươn mình nằm sấp xuống, mặt úp lên gối, nghĩ ngày mai kiếm thời gian chuồn ra tiệm sách, mượn hai bộ hoạt hình về xem.
Đêm dài chậm rãi trôi qua, quá đỗi gian nan.
Phong Bắc đến trễ, kể chuyện xong thì leo tường về, Cao Nhiên bảo anh đừng leo, ngủ lại một tối đi, anh đáp lại một câu, “Chữ Phong viết ngược là chữ gì?”
Chờ anh đi rồi, Cao Nhiên mới kịp phản ứng, chữ Phong viết ngược lại đâu có ra chữ gì…
Đêm khuya, đường phố vắng lặng.
Hứa Vệ Quốc đang trên đường về nhà, ông ta là một quản lý của xí nghiệp nhà nước, công việc dạo gần đây bận rộn khiến ông sứt đầu mẻ trán, nghĩ đến mấy công nhân kỳ cựu mình quen sắp bị cắt giảm biên chế, cảm giác bất lực lại xông lên đầu.
Xí nghiệp nhà nước muốn cải cách, đương nhiên phải có một số lượng lớn công nhân bị cắt giảm, những người này chẳng có kĩ năng nào khác cả, ngay cả ruộng đất cũng không, cuộc sống sau khi bị cắt giảm khó khăn thế nào, Hứa Vệ Quốc có thể tưởng tượng ra được.
Hầy.
Hứa Vệ Quốc thở dài, nghiến điếu thuốc lá hai cái rồi mới dập đi ném xuống đất.
“Tít tít tít”
Di động trên hông Hứa Vệ Quốc vang lên báo có cuộc gọi.
Là giám đốc xí nghiệp gọi, bảo ông mau quyết định danh sách nhân viên bị cắt giảm biên chế đi.
Hứa Vệ Quốc bất đắc dĩ lắm, mình cũng chỉ là kẻ làm công, có lòng mà không có sức, xem ra cái chuyện đắc tội người khác này, ông không dứt bỏ được rồi.
Một làn gió đêm mát mẻ thổi từ phía sau, Hứa Vệ Quốc rùng mình, ông cất di động đi, quay người rẽ vào đường khác.
Sắp về đến nhà rồi, rẽ hai khúc nữa là tới.
Hứa Vệ Quốc nghĩ về đến nhà rồi, có thể tắm rửa sạch sẽ, pha một chén trà, chậm rãi nhâm nhi, cả người đều thả lỏng, bước chân cũng thong thả hơn nhiều.
“Nhìn thấy tao không?”
Đột ngột vang lên một giọng nói trầm thấp, truyền đến từ khúc quanh đằng trước.
Giọng nói kia lại vang lên trong con đường vắng lần nữa, cảm giác vừa gần vừa xa.
Hứa Vệ Quốc bị chủ nhân của âm thanh đó hỏi mà không hiểu gì, cũng không biết người kia ở đâu, sao mình có thể nhìn thấy người ta được, vừa định hỏi, lại nghe thấy giọng nói đó.
“Vẫn chưa.”
Tiếng nói vẫn trầm thấp như trước, vẫn giọng đó, không nhanh không chậm, tự hỏi tự trả lời, vừa như hỏi Hứa Vệ Quốc, vừa như hỏi hắn.
“Nhìn thấy tao chưa… Chưa à… Nhìn thấy tao chưa… Vẫn chưa…”
Khiến Hứa Vệ Quốc bất ngờ là, tiếng hỏi ấy không hề dừng lại, mà bắt đầu lặp đi lặp lại không ngừng, vẫn là tự hỏi tự trả lời.
Hứa Vệ Quốc chậm rãi tiến lên, cuối cùng ông cũng đoán ra được, nguồn gốc của âm thanh đó đúng là hướng về nhà ông.
“Thật đen đủi, đêm hôm rồi còn gặp đồ điên.”
Tâm trạng của Hứa Vệ Quốc tệ hẳn, không muốn để ý đến tiếng nói đó nữa, làm như không biết, ông rảo bước thẳng về nhà mình.
Nhưng càng khiến ông không ngờ tới là, mới rẽ xong một khúc đường, dưới bóng đèn trước đó không xa, một bóng người màu đen đang đưa lưng về phía ông, không nhúc nhích.
“Nhìn thấy tao chưa…”
Tiếng nói vẫn còn đang dò hỏi, Hứa Vệ Quốc xác định, câu hỏi đến từ người trước mắt này.
Hứa Vệ Quốc nhìn bóng người trước mắt, không hiểu sao mà tê hết cả da đầu, ông nuốt nước bọt đánh ực, do dự một lát mới mở miệng, “Xin hỏi anh đang nói…”
Người kia bỗng xoay người lại, hai mắt bình tĩnh nhìn, miệng thốt ra giọng nói vui vẻ.
“Ồ, mày thấy tao rồi.”
Sáng hôm sau, công nhân bảo vệ môi trường phát hiện một thi thể ở ven đường.
Hứa Vệ Quốc chết.