Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song - Quyển 1 - Chương 40: Anh trông em lớn lên, em nhìn anh già đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song


Quyển 1 - Chương 40: Anh trông em lớn lên, em nhìn anh già đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Bắt được người rồi, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận sáu vụ trước là ông ta làm.

Người thẩm tra Vương Đông Bình chính là Lữ Diệp.

Từ đầu đến cuối Vương Đông Bình đều không lộ vẻ kinh hoảng luống cuống, càng không có dấu hiệu điên cuồng, ông ta rất hợp tác.

Hỏi gì đáp nấy.

Vương Đông Bình khai, tối nay sở dĩ ra tay với tên thanh niên kia, là vì trước đó nó đụng ngã ông ta, không những không xin lỗi, mà còn khạc đờm.

Ông không có ý giết người, chỉ định đâm một nhát, tránh chỗ hiểm, cho nó biết tay thôi.

Thái độ của Vương Đông Bình rất tốt, ông ta còn nói mình chỉ nhất thời kích động thôi, may mà cảnh sát ngăn lại kịp, mới không xảy ra chuyện đáng tiếc gì.

Lúc Lữ Diệp nhắc đến sáu vụ án trước đó, mặt Vương Đông Bình hoàn toàn mờ mịt.

Một bên khác có cảnh sát đang thẩm vấn gã thanh niên, giờ gã đã tỉnh rượu rồi, sợ chết khiếp, thành thật nói mình bận cả ngày, vội muốn chết, sao mà nhớ hết mọi thứ được.

Phong Bắc ngồi ở phòng theo dõi, mặt mày xám ngoét, “Có kết quả bên khám nghiệm hiện trường chưa?”

Dương Chí đứng bên cạnh nói chưa.

Phong Bắc châm điếu thuốc, “Con dao tịch thu được tối nay cùng lô với con dao lần trước, chỉ là kích cỡ khác nhau.”

Dương Chí nói, “Vương Đông Bình bảo, con dao này ông ta bới được trong đống rác ở khách sạn Thiên Nguyên.”

Con dao lần trước chính là con dao mà mấy ngày trước có đứa nhỏ nhặt được, tình cờ bị Cao Nhiên phát hiện, còn làm tay cậu bị thương nữa.

Phong Bắc giận dữ chửi, “Nói như shiet!”

Dương Chí chậc một tiếng, “Không ngờ lúc lên sâu khấu ông ta phát huy tốt đến thế.”

Làm cửu vạn mà có thể phản ứng như vậy, thật khiến người ta bất ngờ.

Tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi.

Phong Bắc nhả khói, “Cô bé kia đến chưa?”

Dương Chí nói, “Đang trên đường ạ.”

Anh vừa dứt lời thì có đồng nghiệp tiến vào, nói người đã đến rồi.

Quá nửa đêm, cô gái chẳng biết cái giờ này bị dẫn đến là vì chuyện gì, hết sức hồi hộp.

Phong Bắc rót cho cô một cốc nước, “Em gái, thật ngại quá, đã khuya thế này rồi còn gọi em đến.”

Cô gái đỏ mặt, “Không sao ạ.”

“Vậy chúng ta vào việc chính luôn.”

Phong Bắc ra hiệu cho cô gái xem một loạt ảnh trên bàn, “Đây là mười tấm ảnh chụp sau lưng, em xem xem có bóng lưng mà em gặp tối hôm đó không.”

Cô gái ghé lại gần nhìn từng bức một, nhìn đi nhìn lại, cô cắn môi, “Đội trưởng Phong, lúc đó ánh đèn tù mù, em cũng sợ nữa, nên không để ý cho lắm.”

Phong Bắc lấy ra từ trong đó hai tấm ảnh, tấm bên tay trái chính là Vương Đông Bình, “Có trong này không?”

Cô gái lắc đầu, không giúp được gì nên cô rất áy náy.

Phong Bắc bảo Dương Chí gọi Lữ Diệp ra, anh nói mấy câu với Lữ Diệp.

Đợi một lát sau, Phong Bắc dẫn cô gái đến phòng theo dõi.

Cùng lúc đó, trong phòng thẩm vấn đã tăng thêm bốn người.

Vừa mới tìm xong, nhận diện người thật cần phải có năm đối tượng mới được.

Lữ Diệp yêu cầu Vương Đông Bình đứng lên, cùng với bốn người kia đứng quay mặt vào tường.

Bộ Vương Đông Bình đang mặc trên người cũng không khác gì ngày thường, chiếc áo khoác xám, quần xanh đen, trên chân là đôi giày thể thao màu xanh bộ đội.

Quần áo trông vốn đã chân quê rồi, vừa ngấm nước mưa, dính bết lên trên người, nom có phần thê thảm.

Cô gái không lên tiếng.

Nhóm người Phong Bắc không có động tác gì.

Trong phòng tạm giam, nhóm năm người bao gồm cả Vương Đông Bình vẫn còn đang đi đi lại lại, Lữ Diệp bảo ông ta đi xong lại tiếp tục đến người khác.

Từng giây từng phút trôi qua, cô gái vẫn im lặng.

Phong Bắc lên cơn nghiện thuốc lá, anh đi ra ngoài, dựa vào vách tường bên trái lạch cạch ấn bật lửa.

Cô gái đột nhiên hô lên, “Là ông ta!”

Phong Bắc lập tức thẳng người sải bước tiến vào, “Người nào?”

Cô gái nhấc tay chỉ, “Tính từ bên trái, người thứ ba.”

Chỗ đó chính là Vương Đông Bình.

Phong Bắc híp mắt, “Em chắc chứ?”

Cô gái hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn kích động đến phát run, “Chắc chắn, em chắc chắn ạ!”

Cô không biết người trong đó phạm tội gì, lờ mờ đoán được có liên quan đến người cô đã hỏi đường kia.

Có thể giúp được cảnh sát nhân dân là tốt lắm rồi.

Phong Bắc bảo người đưa cô gái trở về.

Vừa đóng cửa lại, Phong Bắc lia mắt nhìn mấy cấp dưới vừa thở phào một hơi, “Đừng mừng vội, như vậy mới chỉ chứng minh được đêm nạn nhân thứ năm bị sát hại, Vương Đông Bình có ở gần đó, chưa thể chứng minh ông ta giết người.”

Lời này tựa như một gáo nước lạnh, nháy mắt dập tắt lòng nhiệt tình của mấy người kia.

Phong Bắc bổ sung, “Còn có thể chứng minh một điều, nhà Vương Đông Bình có lối ra khác nữa.”

Vậy cũng chưa thể nói ông ta là thủ phạm của vụ án giết người liên hoàn này mà.

Cũng đâu thể làm giả chứng cứ đâu? Phạm pháp đấy.

Phong Bắc lại không bi quan đến vậy, một khi người ta nói dối, làm giả khẩu cung, thì xé toạc nó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Vương Đông Bình luôn nằm trong phạm vi bị giám thị, không ngờ ông ta lại chơi trò ve sầu thoát xác.

Còn rất thành công nữa chứ.

Phòng thẩm vấn lặng xuống.

Lữ Diệp đẩy cửa tiến vào, sắc mặt trầm trọng, “Đội trưởng, không lấy được khẩu cung của Vương Đông Bình, không có chứng cứ trực tiếp, chỉ có thể ép vào tội cố ý giết người không thành công thôi.”

Phong Bắc nói, “Vậy thì đi tìm.”

Anh cười lạnh, “Mẹ nó chứ tôi không tin, người cũng đã bắt được rồi, mà còn không tìm nổi chứng cứ sao?”

Dương Chí gãi đầu, “Sao mà tìm được ạ? Mấy hiện trường trước cũng chẳng phát hiện ra cái gì mà.”

Phong Bắc trầm ngâm, “Khám nhà ông ta.”

Dương Chí nói, “Khám rồi ạ.”

Phong Bắc lên giọng, trán nổi gân xanh, “Đào ba tấc đất!”

Anh đi đến phòng thẩm vấn kế bên thì quay đầu lại, “Lập tức thẩm vấn Lý Quyên, Dương Chí đến thẩm tra.”

Mọi người lập tức hành động.

Phong Bắc tiến vào phòng thẩm vấn, trở tay đóng cửa lại, anh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đặt bên mép, nhướn mi.

Gương mặt chằng chịt năm tháng tang thương của Vương Đông Bình cuối cùng cũng có chút gợn, dường như là bối rối, y hệt một đứa bé mắc lỗi, hoàn toàn không có dáng vẻ của tên tội phạm IQ cao đã nhiều lần gây án.

“Đội trưởng Phong, anh đến rồi à.”

Phong Bắc kéo ghế ra ngồi, ngửa người ra sau nhìn người trung niên đối diện, tư thế biếng nhác, tựa như người quen với nhau chuyện trò chút thôi, chẳng có chút cảm giác gò bó uy nghiêm nào cả.

“Tại sao lại làm vậy?”

Vương Đông Bình rũ mi, “Có gì cần nói tôi đều nói với cảnh sát Lữ rồi.”

Ông ta chà ngón tay thô ráp, “Tôi bị váng đầu, may mà các anh chạy đến đúng lúc, không thì cả đời này lương tâm tôi không yên.”

Phong Bắc nhìn xoáy vào người trung niên, “Câu giải thích này là mới nghĩ ra, hay là đã chuẩn bị trước rồi, chỉ cần bị bắt thì dùng?”

Vương Đông Bình nhìn sang, ánh mắt đong đầy nghi hoặc.

Phong Bắc gác chân lên trên bàn, nhắc lại câu lần đầu tiên gặp người trung niên đã nói, “Ngày đó tôi hỏi ông, đã nhiều năm trôi qua, khách sạn Thiên Nguyên bởi tin đồn ma quái mà mãi vẫn không có thương nhân nào mua, chính phủ chẳng thể thu dọn được đống lộn xộn này, không lấy được tiền công, ông định làm gì?”

“Ông nói, còn có thể làm gì nữa, đành xem ông trời có mắt hay chăng.”

Phong Bắc châm thuốc, “Sau đó tôi lại hỏi ông, nếu ông trời không có mắt thì sao?”

“Lúc đó ông cúi đầu gẩy bùn đen trong móng tay, nói nếu không có mắt, thì ấy chính là mệnh, ông còn nói, người ta sống đàng hoàng tử tế, nhưng chẳng thấy có kết cục tốt, ông trời cũng lắm lúc xấu xa lắm thay.”

Vương Đông Bình cười cười, “Trí nhớ đội trưởng Phong tốt thật đấy.”

Phong Bắc nói, “Cũng tàm tạm.”

Phòng thẩm vấn yên tĩnh mất mấy phút.

Phong Bắc đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại thì cầm theo chai nước cỡ lớn của anh, uống mấy ngụm rồi nói tiếp.

“Ông căm ghét xã hội này, bởi vì nó không công bằng, nhưng ông liệu có nghĩ rằng, những người ông giết kia không thù không oán với ông, họ vô tội chăng.”

“Tôi đoán ông đã từng nghĩ tới, ông thầm nghĩ, họ vô tội, lẽ nào ông không vô tội sao? Tôi vẫn luôn sống đàng hoàng, tại sao lại gian nan đến vậy? Còn nữa, chẳng lẽ kế toán không vô tội sao?”

Vương Đông Bình ra điều ngạc nhiên lắm, “Đội trưởng Phong, anh nói gì tôi chẳng hiểu.”

“Không hiểu? Không sao, vẫn còn nữa.”

Phong Bắc nghiêng người về phía trước, “Khi con trai Tiểu Hải của ông gặp chuyện, ông ngày nào cũng ở ngoài đường đòi tiền công, nếu ông lấy được tiền công, về nhà sớm một chút, Tiểu Hải sẽ không thiếu tiền chữa bệnh, cho nên ông hận ông trời, hận xã hội này.”

Cơ mặt Vương Đông Bình khẽ động.

“Con trai ông thành tích học tập tốt, năm nào cũng đạt học sinh ba tốt, bằng khen chi chít trên tường, hai vợ chồng ông nhất định kì vọng rất nhiều vào con trai, ngóng trông nó có tiền đồ, cho nên năm nó mười hai tuổi rời bỏ các người, tạo thành đả kích cực lớn với các ông, hủy hoại một gia đình.”

Phong Bắc nói, “Vợ ông điên, làm như con trai còn sống, cả ngày gọi con trai, nói chuyện với không khí, cứ như nó vẫn còn đó vậy.”

“Bởi vì ngày nào vợ cũng treo con trai trên miệng, nên ông sống rất ngột ngạt, mãi vẫn không thoát ra được bóng tối con trai qua đời, dần dần, tâm lý ông xuất hiện vấn đề.”

Vương Đông Bình nhìn Phong Bắc, tỏ vẻ anh đang nói gì thế.

Phong Bắc gẩy tàn thuốc, “Vương Đông Bình, có phải có người nói với ông, nếu bị bắt, chỉ cần từ đầu đến cuối không nói một lời, chết cũng không nhận, chúng tôi sẽ hết cách không?”

Anh nhếch mép, “Ông không nói, tôi vẫn có thể tìm được chứng cứ.”

Vương Đông Bình thở dài, “Đội trưởng Phong, anh nhầm thật rồi.”

Phong Bắc cắn điếu thuốc, ngửa đầu nhả khói, “Tôi cũng từng cho là như vậy.”

Cho người đi theo dõi, kết quả bị ông ta biến thành nhân chứng ông ta không có mặt ở hiện trường.

Thật con mẹ nó cay cú.

Trong đầu Phong Bắc hiện lên một người, anh nheo mắt lại.

Ngoài cửa vang lên âm thanh, “Đội trưởng, Lý Quyên đến rồi.”

Phong Bắc đứng dậy, “Vợ ông đến rồi, tôi ra tiếp một chút.”

Anh vỗ vai người trung niên, “Chúng tôi tâm sự chuyện Tiểu Hải với chị ấy.”

Tinh thần của Lý Quyên rất ổn định, logic cũng rõ ràng, hỏi gì đáp nấy, không hề có chút động tác nhỏ hay vi biểu cảm nào thể hiện nói dối hay giấu diếm cả, chỉ có căng thẳng, ngờ vực mà thôi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dương Chí cầm một tấm ảnh, “Chị có nhận ra người này không?”

Lý Quyên nói có, “Thầy Tiền là thầy dạy toán của Tiểu Hải, tốt bụng, sẽ có thiện báo.”

Dương Chí cười hỏi, “Tốt thế nào ạ?”

Lý Quyên sẵng giọng, “Tốt là tốt thôi!”

Dương Chí đổi câu hỏi khác, “Hai người có thường gặp nhau không?”

Lý Quyên nói sao có thể được, “Thầy Tiền rất bận, phải dạy học, còn phải dạy lớp học thêm nữa.”

Dương Chí nói, “Cũng đúng.”

“Thế hai người gặp nhau tại nhà chị sao? Anh ta ghé thăm nhà à?”

Lý Quyên vén mái tóc đã bạc hơn nửa ra sau tai, “Tiểu Hải nhà tôi học rất giỏi, không phải là học sinh có vấn đề gì.”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Dương Chí trên cơ bản có thể xác định được Tiền Túc có quan hệ với nhà Vương Đông Bình, Vương Đông Bình nói dối.

Anh cầm lấy một tấm ảnh khác, “Thế người này thì sao?”

Ánh mắt Lý Quyên lóe lên nét căm phẫn, “Kế toán Ngô.”

Dương Chí bắt được, hỏi, “Gần đây có gặp anh ta không?”

“Chưa từng!” Lý Quyên càng gằn, giọng gần như là cay độc, “Cái loại tâm địa đen tối khốn kiếp ấy sẽ bị ác báo thôi!”

Dương Chí nói, “Anh ta mất tích một năm trước, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.”

Lý Quyên hừ một tiếng, “Chết rồi càng tốt.”

Dương Chí thu lại ánh nhìn chăm chú, hỏi về Vương Đông Bình, “Anh ấy không ở nhà, chị không lo à?”

Lý Quyên lấy làm lạ mà nhìn Dương Chí, “Ông Vương cũng đâu phải đứa nhỏ hai, ba tuổi đâu, có cái quái gì mà lo.”

Dương Chí nói, “Nhưng giờ là nửa đêm rồi.”

Lý Quyên nói chắc ra ngoài đi tiểu, cô mất kiên nhẫn, “Cảnh sát Dương, đừng vòng vo nữa, các người đưa tôi đến đây rốt cuộc là để làm gì?”

Dương Chí để ý vẻ mặt của người phụ nữ trung niên, tiết lộ chuyện tối hôm nay.

“Đùa gì thế!”

Lý Quyên kích động đứng dậy, “Ông Vương nhà tôi sao có thể làm chuyện phạm pháp được chứ?”

Dương Chí hắng giọng, “Chị à, mời chị ngồi xuống.”

Lý Quyên không nghe, cô thở dồn dập, chẳng nói chẳng rằng xông ra cửa.

Dương Chí lôi trở về, quát lên, “Ngồi xuống!”

Lý Quyên sợ run lên, không dám chạy lung tung nữa, “Cảnh sát Dương, ông Vương nhà tôi đâu? Các người làm gì ổng rồi?”

Dương Chí nói, “Ông ấy không hợp tác.”

Lý Quyên lại đứng lên.

Dương Chí than thở, “Chị à, ngồi xuống ngồi xuống đi.”

Lý Quyên cuống cả lên, “Cảnh sát Dương, bình thường ông Vương lành lắm, giết con gà còn run cơ mà, chắc chắn các anh bắt nhầm người rồi!”

“Chúng tôi bắt được ngay tại hiện trường.”

Dương Chí nói, “Biết hiện trường là gì không? Chính là lúc ông ta hành hung ấy.”

Lý Quyên trợn tròn con mắt, “Nói như vậy, chuyện này là thật ư?”

Dương Chí gật đầu, “Vâng.”

Lý Quyên lập tức điếng người.

Dương Chí nhân cơ hội hỏi dò, “Tối ông ấy có ở nhà hay không, chị cũng không rõ sao?”

Lý Quyên nói, “Tôi ngủ say như chết ấy.”

Dương Chí ghi chép lại, “Ngủ chung một phòng, ít nhiều gì cũng có cảm giác chứ?”

Lý Quyên nói, “Tôi ngủ cùng Tiểu Hải.”

Ngòi bút của Dương Chí khựng lại, thế thì chẳng trách, “Hai người vẫn luôn ngủ như vậy ư?”

Lý Quyên nói đúng vậy, “Tiểu Hải sợ bóng tối từ nhỏ.”

Dương Chí gom ảnh chụp lại, nhấc vật chứng trên bàn lên, “Chị à, chị thấy con dao này bao giờ chưa?”

Lý Quyên nhìn, “Chưa từng.”

Dương Chí kể lại, “Chồng chị dùng cái này để hành hung.”

Lý Quyên run rẩy hỏi, “Người kia đâu? Có phải đã…”

Dương Chí nói, “Chưa thành công.”

Lý Quyên mất chút thời gian để tiêu hóa, “Thế là không sao rồi, không sao thì tốt, ổng không cần phải ngồi tù đúng không?”

Cô vội nói, “Cảnh sát Dương, ông Vương chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, xin các anh cho ổng thêm cơ hội nữa làm người, tôi nhất định sẽ nói chuyện cho ra lẽ với ổng, sau đó chúng tôi…”

Dương Chí ngắt lời người phụ nữ trung niên, “Ngoại trừ hành vi cố ý giết người không thành công, ông ta còn là tình nghi trong vụ án giết người liên hoàn nữa.”

Lý Quyên kinh ngạc, “Án giết người liên hoàn?”

Dương Chí lật một trang trong cuốn sổ ra, “Năm năm trước hai vụ, tháng này bốn vụ.”

Mặt Lý Quyên đổi sắc, “Năm năm trước?”

Dương Chí nói đúng vậy, “Chính là năm hạng mục khách sạn Thiên Nguyên bị đình công, cũng là năm Tiểu Hải nhà chị gặp chuyện ấy.”

Đột nhiên có một tiếng vang rầm trời, sấm đánh đì đùng.

Lý Quyên gào lên, “Không được, tôi phải về gấp! Tiểu Hải ở nhà một mình sẽ ốm, ốm lại phải đi viện uống thuốc, không có tiền thì làm sao bây giờ… Có tiền, ông Vương nói có tiền sẽ về… Đúng đúng… sắp về rồi… Tiểu Hải con đợi chút, ba sắp về rồi… Mẹ bảo mày chờ chút, mày điếc à? Lại không nghe lời đúng không? Tối không cho ăn cơm!”

Phòng thẩm vấn vang lên tiếng khóc như điên như dại của người phụ nữ trung niên, sau đó lại biến thành nhẹ giọng ngọt ngào, dỗ dành con trai cô.

Dương Chí tận mắt thấy quá trình người phụ nữ trung niên lên cơn, nhìn cô mất lý trí, nước mắt giàn dụa.

Cái chết của đứa nhỏ cũng từa tựa như suy đoán.

Căn phòng theo dõi hoàn toàn tĩnh lặng.

Phong Bắc quan sát Vương Đông Bình đang ở một phòng tạm giam khác.

Khi biết vợ mình bị thẩm vấn, dù sao cũng phải có ít cảm xúc dao động chứ?

Ba phút trôi qua, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, Vương Đông Bình vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, tĩnh tâm.

Phong Bắc vừa thất vọng vừa bực bội khép mi.

Hoặc là Vương Đông Bình có một nhân cách khác, khác hoàn toàn với ông ta của hiện tại, IQ cao, ý thức phòng vệ tâm lý mạnh, hoặc là…

Ông ta có một người thầy xuất sắc.

Phong Bắc liếc nhìn điện thoại di động, hai giờ sáng, oắt con chắc chắn còn chưa ngủ.

Anh day day trán, đã bảo là tối nay phải ngủ cùng oắt con rồi cơ mà.

Suy nghĩ vài giây, Phong Bắc nhấc chân bước ra ngoài, “Tôi về nhà một chuyến, có chuyện gì báo tôi.”

Mưa còn rơi, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm, khiêu khích toàn dân huyện thành, mon men phá phách.

Một tia chớp rọi vào phòng, chiếu lên chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, Cao Nhiên ngồi dậy, đi chân trần qua phòng khách, đứng ở chỗ cửa dẫn ra ban công.

“Ai đó?”

Có âm thanh vọng lại từ ngoài cửa, trầm thấp, “Anh của em.”

Cao Nhiên mở cửa, người đàn ông tiến vào cùng mưa gió, cánh tay anh bị xối mưa ướt nhẹp, khí lạnh xuyên thẳng qua lỗ chân lông.

“Em tưởng anh không về cơ.”

“Đã hứa với em rồi.”

“Sao lại chốt cửa thế?”

“Gió to quá, cửa sập rất ồn, em mới chốt cửa.”

Phong Bắc tò mò hỏi, “Anh mới lên, sao em biết có người?”

Cao Nhiên nói là trực giác, “Anh Tiểu Bắc, có bắt được người không?”

Phong Bắc cởi chiếc áo ướt mèm ra, “Bắt thì bắt được.”

Cao Nhiên rảo bước đuổi theo người đàn ông, “Chẳng lẽ không có chứng cứ buộc tội trực tiếp?”

“Em nói đúng rồi.”

Phong Bắc cởi thắt lưng, “Anh dùng phòng vệ sinh nhà em tắm, bên ngoài vừa sấm vừa mưa, ba mẹ em nghe không rõ đâu.”

Cao Nhiên đứng ở cửa sốt ruột đến giơ chân, “Đậu má, nói nửa câu thì nói làm gì, nói cho xong rồi tắm không được chắc?”

Cậu nghiêng tai nghe, bên trong có tiếng nước chảy ào ào.

Chẳng bao lâu sau, hương quế len lỏi qua khe cửa, là mùi xà phòng của Cao Nhiên.

Tim cậu thấy là lạ sao ấy, nhưng thoáng cái đã bị anh giai vụ án dập tắt, chẳng còn lại chút cặn nào cả.

Phong Bắc tắm xong đi ra, mặc mỗi cái quần đùi, vóc người cao lớn xinh đẹp nhìn không sót chút nào.

Mỗi tội cậu nhóc Cao Nhiên là người duy nhất ở đây lại chẳng lòng dạ nào mà ngắm, “Anh Tiểu Bắc, anh nói nốt đi.”

Phong Bắc huỵch toẹt luôn cái tên, “Vương Đông Bình.”

Cao Nhiên ngẩn người, hỏi, “Còn gì nữa không?”

Phong Bắc nghiêng đầu, “Hả?”

Cao Nhiên lau mấy giọt nước hương quế bắn lên trên mặt, “Soạn mật mã số, sắp xếp thi thể, dọn dẹp hiện trường, một mình Vương Đông Bình có thể làm được á? Không thể nào? Còn con dao kia nữa, ông ta cũng không kiếm được.”

Phong Bắc biếng nhác đi vào phòng trong, lau đại mấy cái rồi ném khăn tắm lên ghế dựa, chờ đoạn sau.

Cao Nhiên nói, “Dựa theo suy đoán của em, em cảm thấy có hai người, một người bày mưu tính kế, một người hành động.”

Phong Bắc nhìn thiếu niên, “Thế em có đoán được người kia là ai không?”

Cao Nhiên đối mặt với người đàn ông, đáp án không cần nói cũng biết, “Anh thẩm vấn bạn gái của thầy, chưa biết chừng có thể tìm được mấu chốt phá án đấy.”

Lồng ngực ẩm ướt của Phong Bắc phát ra tiếng cười nhẹ, “Dùng lý do chính đáng nào để thẩm vấn cô ta? Yêu đương là chuyện hợp pháp, giờ việc tự do yêu đương rất phổ biến, không môn đăng hộ đối cũng không phải là tội.”

Cao Nhiên nghẹn mất nửa ngày, “Hỏi mấy câu cũng không được sao?”

Phong Bắc nói, “Bạn Cao à, bố cô ta là thị trưởng thành phố đó.”

Cao Nhiên nghẹn tập hai, cậu chửi thầm trong lòng, thị trưởng thì làm sao, có phải là ông giời đâu chứ.

Phong Bắc nhìn ra cõi lòng thiếu niên, thị trưởng với ông giời cũng chả khác đếch gì nhau đâu.

Anh ngoắc tay.

Cao Nhiên buồn bực, “Làm gì thế?”

Phong Bắc nói, “Lại đây.”

Cao Nhiên lắc đầu, “Em không lại.”

Phong Bắc chẳng biết ngượng mà giở quẻ, “Thế anh không nói.”

Cao Nhiên trợn mắt, hay quá ta!

Cậu đi đến trước mặt người đàn ông, “Em qua rồi đây, làm sao?”

Phong Bắc cũng chả định làm sao, chỉ muốn ngửi chút hương vị của thiếu niên cho đỡ thèm, hai ngày nay căng như dây cung, mệt.

“Mấy hôm trước anh liên lạc với đàn anh trên cục thành phố, giờ anh ta đang theo dõi trước cửa nhà, sư mẫu tương lai của em vẫn luôn ở nhà.”

Mắt Cao Nhiên lóe lên ánh thán phục, dường như những gì cậu nghĩ tới, anh đều đã nghĩ xong cả rồi.

Phong Bắc thích nhất dáng vẻ này của thiếu niên, “Cũng có những lúc em nghĩ ra, nhưng anh không nghĩ tới, cái đầu nhỏ này của em vẫn rất thông minh.”

Cao Nhiên ngồi bên giường phủi bụi bàn chân, “Khôn vặt với trí tuệ không phải là một.”

Phong Bắc ồ lên, “Học ở đâu đấy?”

Cao Nhiên cảm thán, “Kinh nghiệm thật sự là một bút tài phú hiếm có mà.”

Phong Bắc ghé lại gần búng trán thiếu niên, “Nói tiếng người đi.”

Cao Nhiên nói, “Ý của em là, anh lớn tuổi hơn em, nhiều kinh nghiệm hơn em, đi một mạch phía trước em, em mãi mãi chẳng thể nào đuổi kịp.”

Phong Bắc ngớ ra, anh cười khẽ, “Không sao, anh đi chậm chút vậy, đợi em.”

Câu này đã rất mập mờ, cũng vượt qua giới hạn tình anh em thông thường rồi.

Cao Nhiên theo bản năng nhìn người đàn ông.

Phong Bắc cũng đang nhìn cậu.

Bầu không khí trở nên vi diệu, nhưng kéo dài vẻn vẹn chưa đầy một phút.

Cao Nhiên nằm vật xuống giường, bắt chéo chân, “Câu đấy như thế nào ấy nhỉ, anh trông em lớn lên, em nhìn anh già đi.”

Mặt Phong Bắc đen xì, “Cút đi, anh của em còn trẻ lắm đấy!”

“Không chịu nhận mình già.”

Cao Nhiên chống đầu, “Anh Tiểu Bắc, danh sách nằm trong tay hai người, chỉ cần tìm được…”

Phong Bắc lên giường, ngăn không cho thiếu niên nói nữa, “Em trai à, mau ngủ đi, sắp thành tiên rồi đấy.”

Cao Nhiên ngáp, mùi của người đàn ông quẩn quanh bên mũi, “Được rồi, mai nói vậy.”

Phong Bắc nghiêng người sang, xoay mặt về phía thiếu niên, hít vào hơi thở của cậu.

Nửa tiếng sau, thiếu niên đã chìm vào giấc ngủ say.

Phong Bắc cười thở dài.

Đứa bé ngốc này, đã đến lúc này rồi, em còn chưa nhận ra anh đặc biệt.

Thắp đèn lồng cũng chẳng tìm được người thứ hai đâu.

Phong Bắc ôm thiếu niên vào lồng ngực, để cậu nằm dán vào ngực mình, môi cọ lên mái tóc mềm mại của cậu.

Lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại.

Chưa đến sáu giờ, Phong Bắc nhận được điện thoại, “A lô.”

Dương Chí ở đầu dây bên kia tru lên, “Đội trưởng, tìm được kế toán rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN