Thời tiết cực kì tốt, nhà Triệu Văn Kiêu được bao phủ bởi những tia sáng lấp lánh.
Lúc mẹ Dương đi vào phòng bếp nấu long nhãn và táo tàu, Lương Bạch Ngọc đi tới phòng ngủ chính ở lầu hai, anh vừa vào đã bị mùi thuốc lá nồng nặc làm cho anh ho khan, kịp thời che miệng lại mới không gây ra tiếng động.
Dương Minh làm ô trên giường Triệu Văn Kiêu, cuộn thành một cái túi, tóc cũng không lộ ra, tựa như một đứa trẻ con yếu ớt.
“Ai..”
Thời điểm này giác quan của Dương Minh rất nhạy cảm, cậu nhanh chóng phát hiện một luồng không khí không thuộc về cậu, cũng không phải từ Triệu Văn Kiêu, mà là từ một người khác.
“Anh đây.” Lương Bạch Ngọc đứng cách giường không xa, cách một khoảng, tránh kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới cậu.
Túi chăn run một cái, tiếp theo giọng nói cảnh giác vang lên, “Anh tới đây làm gì?”
“Tất nhiên là tới thăm cậu rồi.” Lương Bạch Ngọc quan tâm hỏi, “Sao, đã đỡ hơn chưa?”
Dương Minh vén chăn lên một chút.
Trong nháy mắt, một luồng tin tức tố tuôn ra ngoài, sự lo âu, bất lực tràn đầy mãnh liệt.
Tay Dương Minh run run vội vàng trùm chăn kín lại, cậu chui rúc vào không gian an toàn của mình.
Tác dụng của ký hiệu tạm thời đối với mỗi người là khác nhau, liên quan tới thể chất và phân cấp, không có thời gian tiêu chuẩn, Dương Minh vô cùng xui xẻo, chưa tới 24 giờ đã không chịu nỗi, về mặt sinh lý của cậu vô cùng mong mỏi Alpha, thân thể ướt dầm dề, chín rục, cũng đã chuẩn bị tạo thành kết, nhưng trong lòng cậu vẫn đang chật vật chống cự.
Lương Bạch Ngọc tràn đầy thương tiếc: “Cậu thật đáng thương, hóa ra Omega cũng khổ sở quá nhỉ.”
“Anh… Anh thì biết cái gì…” Trong miệng Dương Minh như đang nhét thứ gì đó, giữa hai hàm răng cắn chặt lại, nói chuyện đứt quãng, không rõ ràng, “Nếu khổ vậy, thì tại sao anh nói nằm mơ cũng… cũng muốn thành…”
“Chừng nào trời sập xuống đi.” Lương Bạch Ngọc bất ngờ nói.
Dương Minh run lập cập chửi mắng, nói anh nói láo, vớ vẩn, còn yếu ớt khóc lóc.
“Đâu phải chuyện gì cậu cũng có thể tin anh được.” Lương Bạch Ngọc gãi lông mày giễu cợt, “Đứa nhỏ ngốc.”
Dương Minh trên giường bỗng thở dốc hổn hển.
Là vì Triệu Văn Kiêu đang tới, cách ở cửa không xa, một luồng tin tức tố cực lớn từ y bay vào trong phòng, hướng tới bên giường, tin tức tố không hề có ý du͙ƈ vọиɠ hay cưỡng ép, không để cho Omega thấy khó chịu.
Rõ ràng ra dáng một chính nhân quân tử, tôn trọng người khác.
Hô hấp Dương Minh dần dần ổn định.
“Bạch Ngọc, em không nên ở bên trong, sẽ không dễ chịu đâu.” Triệu Văn Kiêu hạ thấp giọng nói.
Lương Bạch Ngọc xoay người rời khỏi phòng.
Khi Lương Bạch Ngọc bước ra, Triệu Văn Kiêu đã thu lại tin tức tố.
“Anh thực sự rất nhẫn nại.” Lương Bạch Ngọc ám chỉ, trong giọng tràn đầy kính nể.
Triệu Văn Kiêu khiêm tốn cười khẽ.
Cầu thang làm bằng xi măng, vô cùng sạch sẽ, rất dễ đi.
Lương Bạch Ngọc bước từng bậc một xuống lầu: “Cuối cùng thị cảm giác bị bản năng của tin tức tố dẫn dắt như thế nào nhỉ?”
“Đáng sợ.” Triệu Văn Kiêu ở phía sau nói.
“Anh đã từng gặp được người có độ phù hợp một trăm phần trăm chưa? Cái được gọi là…” Lương Bạch Ngọc kéo dài giọng ra, “Tri kỷ.”
Triệu Văn Kiêu nghiêm túc nói: “Chưa, tỷ lệ gặp được dưới 0,01.”
“Vậy à.” Lương Bạch Ngọc vịn bức tường, chậm rãi bước xuống, đèn hàng lang cũng không sáng, tối tăm mù mịt, anh cong môi, “Thế mới nói người đời rất ưa chuộng sáng tạo kỳ tích.”
Triệu Văn Kiêu không nghe rõ: “Em nói gì?”
“Không có gì.” Lúc chỉ còn ba bậc thang, Lương Bạch Ngọc cong gối nhảy xuống.
.
Đêm hôm đó Dương Minh lại bị Triệu Văn Kiêu cắn một cái, một lần nữa ký hiệu tạm thời.
Đây là do mẹ Dương nhờ vả Triệu Văn Kiêu, y rất biết khống chế tin tức tố của mình, không xằng bậy, rất có chừng mực. Cả hai bên đều không thiệt gì.
Tối, trong thôn không ít nhà đã ngủ, Lương Bạch Ngọc đang ở trên cầu ngắm trắng.
Bỗng có một tiếng động nhỏ vang lên từ dưới chân cầu, kèm theo tiếng khóc thút thít, Lương Bạch Ngọc hắn giọng, cố làm vẻ kinh ngạc: “Là tiên nữ nào rơi chân trâu đó?”
Thái Tiểu Tịnh lau nước mắt leo lên, xoắn xít nắm vạt áo.
“Sao không về nhà?” Lương Bạch Ngọc dựa lưng vào thân cầu sơn đỏ tàn tạ, dịu dàng nhìn nhóc, “Cô gái nhỏ ở bên ngoài giờ này rất nguy hiểm.”
“Cha em cãi nhau với mẹ em, đồ ở nhà có bao nhiêu cũng bị đập hết.” Thái Tiểu Tịnh nói tới đây rồi vội nhìn qua anh.
Lương Bạch Ngọc chớp mắt: “Liên quan tới anh hả?”
Thái Tiểu Tịnh lắc đầu thật mạnh.
“Cũng vì lý do này nên sáng em không đi học sao?” Lương Bạch Ngọc hỏi.
Thái Tiểu Tịnh vo vạt áo: “Em học không vô.”
“Vẫn phải học, kiến thức thay đổi số phận.” Lương Bạch Ngọc ngửa đầu ra sao, đuôi ngựa nhẹ lay theo gió, “Muốn nghe anh kể về Hề Thành không?”
Thái Tiểu Tịnh lập tức mở to con mắt đang ửng đỏ: “Muốn!”
“Vậy chúng ta hứa đi, anh kể chuyện xong, thì ngày mai em phải tiếp tục đi học, học cho thật giỏi.” Lương Bạch Ngọc ngón út với cô gái nhỏ trong sáng chưa nhận biết về thế giới này.
Thái Tiểu Tịnh không muốn nói dối, nhóc suy nghĩ một hồi lâu mới móc tay với anh: “Em sẽ cố gắng.”
“Ngoan.” Lương Bạch Ngọc híp nửa mắt, đường cong đẹp đẽ trên mặt lộ ra nét hồi tưởng, anh không nhanh không chậm kể về chốn thành thị nơi Hề Thành.
Thái Tiểu Tịnh nghe nói đèn đường rất sáng, giường rất lớn, chăn thơm mềm, thảm trải sàn nhà rất êm, rất dày, chân đạp lên đều bị lấp lại… Nhóc nghe xong, ngây thơ nói ra thắc mắc: “Anh trai ơi, ở Hề Thành rất ít cửa ra vào ạ?”
Lương Bạch Ngọc chớp mắt: “Nào có, ngày nào anh cũng ra khỏi cửa mà.”
“Ò ò ò.” Thái Tiểu Tịnh im lặng tiếp tục nghe.
Lúc Lương Bạch Ngọc kể chuyện thì ở nhà trưởng thôn đang có cuộc họp, không phải họp toàn thôn, mà chỉ có nhóm đi tới huyện thành.
Về cơ bản, cứ một năm, ba tháng một lần đều sẽ có thuyền đi tới huyện thành, người trong thôn đi gửi đồ hoặc là buôn bán, rất nhiều người.
Người lái thuyền là người quen cũ, trong thôn ai cũng biết.
Lần này nhà người lái thuyền có chuyện, không đi được nên đành dời lại tháng sau.
Tháng sau thì tháng sau, dù sao thời gian cũng trôi qua nhanh, những người khác không cói ý kiến gì, còn mẹ Trương phản ứng rất lớn, ly thủy tinh trên tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trưởng thôn hỏi bà có phải có chuyện gì rồi hay không.
“Con tôi bị bệnh.” Mẹ Trương quét mấy mảnh thủy tinh ra.
Trong phòng ồn ào tiếng hỏi thăm, “Bệnh gì đấy?” “Hèn gì dạo gần đây không thấy ra ngoài.” “Nặng lắm sao?”
“Phải vào trong huyện khám.” Mặt mũi mẹ Trương tiều tụy.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, nhà Trương chỉ có một đứa trẻ, là con cưng của nhà, cho dù ăn mặc giản dị thì cũng cố cho cậu vải vóc tốt nhất.
Lần này bị bệnh, còn phải lên tận huyện để khám, hẳn là cả nhà đều đang quýnh hết cả lên.
Trưởng thôn an ủi mấy câu, khuyên bà đưa con tới chỗ bác sĩ Hoàng coi trước, mấy ngày nay không cần ra ruộng, cứ ở nhà chăm sóc cho con, đợi tới ngày thuyền đi.
Mẹ Trương khom lưng nhặt mảnh thủy tinh, bị cắt một đường, mọi người lại xôn xao.
.
Phía trên cầu, Lương Bạch Ngọc mở đèn pin chơi dây với Thái Tiểu Tịnh.
Thái Tiểu Tịnh mệt mỏi, không dám nói mình muốn về nhà, bèn miễn cưỡng chơi với anh.
Cuối cùng, Thái Tiểu Tịnh lim dim ngủ mất.
Lương Bạch Ngọc chống hai tay đan dây, chưa thỏa mãn bĩu môi một cái, không vui vẻ gì: “Không ai chơi với mình hết.”
Giây tiếp theo, anh đứng lên cười: “Vậy lần sau chơi tiếp.”
.
Lương Bạch Ngọc dẫn Thái Tiểu Tịnh về nhà, lúc quay lại cầu, hướng về phía rừng nhỏ kêu: “Bồ Tát ơi, chú ở đây làm gì vậy, đừng nói là đợi tôi đó nha?”
Trần Phong từ trong rừng nhỏ đi ra, đèn pin vắt túi quần ở sau, hắn cúi đầu, thâm hình cao lớn đều bị bóng tối phủ lên.
Lương Bạch Ngọc thấy hắn đi ra mới chậm rãi khoan thai bước lại.
“Trời tối quá, tôi đi đường một mình rất sợ, luôn có cảm giác có người đi theo.” Lương Bạch Ngọc nói xong, ôm tay run rẩy, “Người ta có câu, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa, chú thấy đúng không?”
“Tôi thì không.” Anh tự hỏi tự trả lời, hơi thở ẩm ướt.
Trần Phong nắm lấy tay đang cầm đèn pin của anh, lực rất nhẹ, ngón tay cái vuốt ve, ấn công tắc đèn pin.
Ánh sáng duy nhất ở đây bỗng vụt tắt.
Trong bóng tối, giọng nói nặng nề trầm thấp của Trần Phong vang lên: “Sao cậu biết tôi chưa đi?”
“Vậy sao chú biết, tôi nhất định sẽ quay lại?” Lương Bạch Ngọc ung dung không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trần Phong không lên tiếng.
Bên tai hắn bỗng nhiên nóng lên, kèm theo tiếng cười khẽ, rất quyến rũ, cũng có phần ngây thơ.
“Thì ra chú không biết.” Chàng trai tùy ý cười to.
Trần Phong lui ra sau nửa bước, cùng lúc đó Lương Bạch Ngọc nói chuyện khác: “Cô giáo Dương…”
“Tôi đi đây.” Trần Phong cắt ngang, nhưng người thì không nhúc nhích.
Lương Bạch Ngọc dường như không phát hiện ra lời nói và hành động của người đàn ông không khớp với nhau, anh dùng bộ dạng đáng thương hỏi: “Vậy tôi lên núi với chú được không?”
Trần Phong bỗng lấy đèn pin bật lên, hướng về mặt anh: “Muốn ăn trứng gà đường đỏ nữa?”
“Rồi lại lén lút chạy mất?” Trần Phong gằn từng chữ, trán căng ra.
Lương Bạch Ngọc lấy tay che ánh sáng trên mắt.
Trần Phong dời đèn pin đi, chiếu vào rừng cây sau lưng chàng trai, “Gần đây cậu còn ho ra máu không?”
Lương Bạch Ngọc sững sờ, sau đó vui vẻ ngẩng đầu: “Còn tốt bụng hỏi thăm tôi nữa à, tôi hết ho lâu lắm rồi.”
“Vậy lúc cậu lại gần tôi nói chuyện,” Trần Phong dừng một chút, nhìn chằm chằm vào ánh mắt dịu dàng của anh, giọng khàn khàn, ” tại sao trong miệng có mùi máu?”
Lương Bạch Ngọc thu nụ cười trên mặt lại.