Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 67: Phiên ngoại 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Trứng Gà Đường Đỏ


Chương 67: Phiên ngoại 1


Nhiều năm sau, miếng dán chống cắn và thuốc ức chế không còn là những thứ độc quyền ở thành phố lớn nữa, rất nhiều khu vực nghèo khó dần được quan tâm đến và được nhận trợ cấp, ai cũng có thể đăng ký nhận hai món đó miễn phí.

Sự kiện “907” và nhà máy chế tạo Omega được đưa ra ánh sáng đã dấy lên một làn sóng khủng khϊếp, sau đó, xã hội bước vào một thời đại bình đẳng mới, quyền lợi của Beta được bảo đảm, không bị kỳ thị hay coi thường nữa, bọn họ cuối cùng cũng có thể nằm trong phạm vi tuyển sinh của các trường, có cơ hội ứng tuyển việc làm, cho dù là hôn nhân hay chức vụ cũng đều được pháp luật bảo vệ.

Có thể nói, cơ bản đã được 3 loại tự do, theo thứ tự là tự do giới tính thứ hai, tự do thân thể và tự do nhân cách.

Một số là do con người tạo ra, một số là tự phát, tất nhiên, xã hội vĩnh viễn không bao giờ có thể lý tưởng hóa được.

Chỉ có thể nói, vùng tối luôn luôn tồn tại nhưng đang nỗ lực được giảm bớt.

.

Một buổi sáng nọ, Jolene – một doanh nhân nổi tiếng – đến Hề Thành, cô là một trong những người trẻ tuổi có sức ảnh hưởng và có tiếng nói nhất trong cộng đồng Beta, những bài phát biểu về vấn đề bình đẳng giới tính thứ hai của cô đóng vai trò không nhỏ trong xã hội.

Tên tiếng Trung của Jolene là Thái Hiểu, bình minh. Nhưng có rất ít người biết đó là cái tên mà cô đã đổi sau này, ban đầu cô tên là Thái Tiểu Tịnh, đến từ một sơn thôn nhỏ phong kiến, lớn lên ở tận trong núi sâu.

Chỉ có mình cô biết rõ phải khó khăn như thế nào mới có thể ra khỏi ngọn núi đó, cái thôn đó, để cô gột rửa những định kiến đã bám rễ vào sau trong trí óc và hòa nhập với thế giới bao la muôn màu muôn sắc này.

Đêm hôm đó, Thái Tiểu Tịnh tham dự dạ tiệc từ thiện, với thân phận là doanh nhân trẻ tuổi.

Trong các khách mời, ngoài cô ra thì còn có những Beta khác, đàn ông mặc âu phục, giày da còn phụ nữ mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo, dáng vẻ điềm đạm, nói năng khéo léo, khí chất không không hề kém với Alpha và Omega, cũng không rụt rè tự tị.

Thái Tiểu Tịnh đi tới chỗ ngồi của mình dưới sự chú ý của người khác, nếu là 5 năm trước thì vị trí nhân viên phục vụ cũng không đến tay Beta.

Hai năm trước, cô được mời đến một sự kiện chính thống đã gây chấn động cả nước.

Bây giờ có bóng dáng Beta xuất hiện trong vòng thượng lưu đã là một chuyện rất bình thường.

“Jolene.”

Một người bạn ngồi xuống bên cạnh Thái Tiểu Tịnh, cô vuốt chiếc nhẫn kim cương sang trọng trên tay và nói chuyện với đối phương, đầu nấm rơm rạ bù xù năm nào bây giờ đã trở thành mái tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ suôn mượt, một bên tóc được vén ra sau tai, đôi bông tai ngọc trai hiện ra làm tăng thêm vẻ quý phái, thanh lịch của cô.

Hai mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt tụ lại với nhau, tạo thành một cảnh quan tuyệt sắc.

Ai mà có thể tưởng tượng nữ doanh nhân tài mạo song toàn đó trước đây rất sợ cha mẹ chửi chỉ vì làm hư đôi giày, mùa hè thì để chân trần chạy khắp nơi, đông tới không có được một bộ quần áo ấm áp để mặc, đã vậy còn phải giúp gia đình cày ruộng, chân tay khô nứt liên tục…

Phía sau bắt đầu ồn ào.

Cô bạn thì thầm với Thái Tiểu Tịnh, nói có một Omega xinh đẹp đang ngồi giữa nhóm Alpha cao lớn mạnh mẽ, nhìn bọn họ tựa như có quen biết với nhau và gặp bất hòa trong chuyện tình cảm, nơi đó trở thành một hiện tượng lạ.

Thái Tiểu Tịnh nghe vậy thì quay đầu lại, đúng lúc Omega đó nhìn về bên này, đối diện với ánh mắt trìu mến ấy khiến cho cô bất chợt hoảng hốt, đôi môi đỏ mọng khẽ chuyển động nói ra một cái tên, “Anh bm…”
Không phải.

Ánh mắt anh Bạch Ngọc trìu mến và sống động hơn nhiều.

Thái Tiểu Tịnh thu mắt lại, cúi đầu xuống, một mình rơi vào trong ký ức.

Năm cô học lớp 11, cha và mẹ cô cãi nhau rất dữ dội, anh cả và em trai đều bị thương, còn cô bị cha mẹ đánh bởi vì họ cho rằng cô máu lạnh, không quan tâm hai anh em mình. Cô bị buộc phải nghỉ học để gánh vác chuyện lớn nhỏ trong gia đình.

Khoảng thời gian đó ngày nào cô cũng khóc, muốn tự sát, cô cảm thấy mình không có dũng khí rời khỏi đây, sống mệt mỏi quá, cho đến một đêm nọ, trong lúc đón cha mình đang say khướt ở ngoài cổng, cô nghe cha mình đầy mùi rượu lải nhải, một số câu từ thô tục bị cô gạt bỏ, chỉ lấy ra một tin tức quan trọng.

Liên quan đến nhà họ Dương, nhà họ Lương và mấy chục năm về trước.

Vào cái năm mà hết người này tới người nọ chết ở trong thôn, cũng chính là ngày Dương Thường Tân từ huyện trở về, lúc cha cô đi tiểu ở ngoài cửa sổ nhà họ Dương thì vô tình nghe thấy Dương Đại Dũng và Dương Thường Tân nói chuyện, biết được chuyện xưa.
Rất nhiều năm về trước, khi cô vẫn chưa ra đời, giới tính thứ hai vừa mới xuất hiện, các thành phố lớn đều đang ở giai đoạn nghiên cứu và khống chế, thời gian các vùng núi hẻo lánh tiếp nhận và thích nghi còn trễ hơn mấy chục lần, chỉ có một vài trường hợp phân hóa, còn phần lớn vẫn là giới tính thứ nhất.

Các trường hợp phân hóa ấy phải hòa nhập trong đó, được thầy thuốc của thôn — cũng là mẹ của Lương Bạch Ngọc phụ trách chăm sóc.

Cô là người từ bên ngoài về, hiểu biết giới tính thứ hai nhiều hơn người trong thôn, khi đó ai nấy cũng rất quý trọng cô.

Mà Dương Thường Tân trở thành dẫn dụ hình, là bởi vì gene của cha cậu ta.

Cha cậu ta đứng ở ranh giới của dẫn dụ hình.

Năm đó Dương Đại Dũng vẫn còn là một thanh niên trẻ, trong lúc hẹn hò riêng với ai đó thì kỳ tình bất chợt trỗi dậy khiến y kêu gào thảm thiết, mẹ của Lương Bạch Ngọc đang hái thuốc trên núi bởi vì cứu y mà bị Alpha đang đang kích động cưỡиɠ ɦϊếp cô.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi dẫn dụ hình của Dương Đại Dũng rối loạn đã khiến nhóm người đi vào núi tìm mẹ của Lương Bạch Ngọc bất chợt phân hóa, du͙ƈ vọиɠ bùng phát điên cuồng tạo ra cảnh tượng hỗn loạn, người cắn người, người đánh người, cha của Lương Bạch Ngọc gϊếŧ sạch bọn họ rồi ôm người vợ đã tắt hơi thở mà tự vẫn.

Khi đó sự hiểu biết của mọi người về giới tính thứ hai rất hạn hẹp, bọn họ không có nhiều kiến thức, nếu không thì đã có thể phát hiện ra trên người của mẹ Lương Bạch Ngọc dính phải bao nhiêu pheromone Alpha.

Chứ không phải là lan truyền tin vịt rằng đêm khuya cô chạy loạn trên núi gặp phải bọn cướp, còn làm liên lụy đến những người đi tìm cô, khiến cho gia đình nhà người ta tan nát.

Đêm hôm đó, Dương Đại Dũng sợ hãi chạy xuống núi thì chạm mặt góa phụ Chu vì muốn bắt gian mà lén đi theo chồng lên núi.
Lúc đó góa phụ Chu đang có thai nên vốn rất nhạy cảm với pheromone, hơn nữa Alpha của mình đã bị gϊếŧ khiến bà hoảng loạn, chấn thương tâm lý, dẫn đến co giật không tự chủ được, Dương Đại Dũng sợ bà nói vạch trần nên đã ra tay gϊếŧ bà, may mạng lớn nên bà vẫn sống…

Thái Tiểu Tịnh không nhớ rõ sau đó cha cô nói gì nữa, ông nôn ra xuống chân cô, cô chỉ nhớ mình mặt mũi đầy nước mắt chạy đến nhà trưởng thôn nhưng nửa ngày trời vẫn không nói nên lời.

Sau này ư,

Sau này Thái Tiểu Tịnh tiết lộ chân tướng, người trong thôn không ai tin, cô muốn cha mình đứng ra, cha cô phủ nhận, chửi cô ngu khiến cô chết lặng, cha cô vả mấy bạt tai, rủa cô chết đi, mắng đủ mới tái mặt tìm trưởng thôn thông báo mọi người tới họp rồi nói ra hết thảy.

Nhưng người trong thôn nghe xong cùng lắm chỉ ngạc nhiên, than thở chứ không có cảm động, hối hận hay là áy náy. Cô vô cùng thất vọng.
Số phận không hề ưu ái người lương thiện, mà chỉ biết trêu đùa nhân gian.

Thái Tiểu Tịnh ngồi trên cầu suốt cả đêm, đôi mắt sưng đỏ ngắm mặt trời mọc, cô ôm túi nylon chứa ví tiền mà tự nhủ với mình rằng, kiên trì một chút nữa.

Đợi cô ra ngoài rồi, sẽ đi tìm anh Bạch Ngọc ngay.

Tiếng vỗ tay vang vọng bốn phía.

Cô bạn kêu Thái Tiểu Tịnh mấy lần, những ký ức xa xưa ấy dần rút đi, tinh thần cô tỉnh táo lại lập tức, hóa ra là đến lượt cô lên diễn thuyết.

Cô ngẩng đầu đứng dậy, mỉm cười bước lên trên.

.

Sau khi dạ tiệc kết thúc là tới phần phỏng vấn, các câu hỏi đã được duyệt, Thái Tiểu Tịnh nói ra những kế hoạch và mong đợi của đợt từ thiện này, chủ yếu là tài trợ các trường tiểu học ở những vùng núi nghèo khó, đó cũng là dự định ban đầu của cô.
MC rất phấn khích khi nhìn thấy cô, nhất thời kích động thể hiện ra những cảm xúc riêng của mình, hỏi một câu hỏi không nằm trong mục đã duyệt: “Cô có thể chia sẻ với chúng tôi một số chuyện thú vị thời thơ ấu của mình được không ạ?”

Thái Tiểu Tịnh dùng ánh mắt trấn an trợ lý đang muốn ngăn lại, cô tựa vào ghế salon, thời thơ ấu và thời niên thiếu loáng thoáng trước mắt cô, vụn vỡ hỗn loạn, chỉ có một mảng màu nhỏ bắt mắt.

“Không có gì thú vị cả.” Thái Tiểu Tịnh nói, “Khi còn bé, điều kiện gia đình của tôi không tốt, cơm cũng không đủ ăn.”

“Có một anh trai nọ thường xuyên đốc thúc tôi học bài, dạy cho tôi những kiến thức không nằm trong sách giáo khoa.” Ví dụ như yêu, dũng cảm, mỉm cười, và dịu dàng.

Thái Tiểu Tịnh cười một tiếng: “Tôi rất biết ơn anh ấy.”, dừng mấy giây, nụ cười trên mặt cô phai đi, “Nhưng rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.”
“Bạn bè khi còn nhỏ đều là như thế, có cuộc sống riêng của mình, dù không liên lạc thường xuyên nhưng tình cảm vẫn còn nguyên vẹn.” MC vội vàng đáp.

Thái Tiểu Tịnh gật đầu: “Có lẽ vậy.” Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng tình cảm đang dâng trào mãnh liệt ở trong lòng, chàng trai đáng thương nhưng cũng rất mạnh mẽ ấy chắc hẳn đang sống rất hạnh phúc ở một góc xó xỉnh của thế giới này, cùng với một con chó, hai cây đào, một khoảng sân nhỏ, còn có một người yêu thương anh bầu bạn bên cạnh anh.

MC nhìn tấm thiệp trên tay: “Nhờ có sự trợ giúp của cô mà nhiều bạn nhỏ có thể rời khỏi vùng núi, vì thế các bạn nhỏ đã xem cô như là thần tượng vậy đó, không biết cô có muốn nhắn nhủ gì tới những đứa trẻ đó hay không ạ? Những lời động viên ấy.”

“Ngắm mặt trời nhiều lên nhé.” Thái Tiểu Tịnh nói.
.

Sau khi kết thúc sự kiện thì Thái Tiểu Tịnh về nhà, dì giúp việc nhận khăn choàng từ cô treo lên trên, pha cho cô một ly cà phê đặt lên bàn trong phòng làm việc rồi nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài.

Máy hát khởi động, Thái Tiểu Tịnh nhấp một hớp cà phê rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, trận lũ năm đó đã chôn vùi mấy cái thôn dưới chân núi.

Trong nước lũ có quê hương cô, cha mẹ cô và em trai cô.

Lúc đó, cô và anh cả là những người duy nhất không có mặt ở trong thôn nên may mắn sống sót.

Hôm ấy trời xám xịt, trong một khoảng thời gian dài cô cứ ngỡ là mình đang nằm mơ, cô ở nhà của cậu mình mấy tháng trời mới có thể bình tĩnh lại, sau đó bị anh cả cô phát hiện khoản tiền mà cô giấu.

Mất sạch.

Anh cả lấy tiền làm ăn mà cô không hề hay biết, sau đó hắn bị người ta gạt, vì thế hắn trộm tiền của cô, sau khi bị bại lộ còn quay ngược lại chửi cô.
Cậu cô cũng đứng về phía anh cả, tin rằng đó là số tiền mà cha mẹ cô để lại, cô không nên lén giấu một mình…

Cũng may cô nghĩ rằng trứng không nên bỏ trong cùng một giỏ, nên cô không giấu tất cả số tiền ở cùng một nơi, số tiền anh cả trộm cũng chỉ là một khoản trong số đó.

May là quá khứ nghẹt thở cũng đã qua, tương lai suôn sẻ đang được tiến hành.

Thái Tiểu Tịnh uống cà phê xong thì đi rửa mặt, nhanh chóng tẩy trang dưỡng da, gương mặt cô ở trong gương vô cùng mịn màng, cô xoa tay đi tới phòng ngủ, dự tính sẽ đọc hai trang sách rồi mới ngủ.

Dì giúp việc bỗng nhiên gõ cửa đi vào, trên tay cầm một lá thư, nói là vừa được gửi hai, ba ngày trước, bây giờ mới thấy.

Thái Tiểu Tịnh ngẩn người, giọng nói căng thẳng phát run: “Mau, mau đưa cho cháu!”

Đây không phải là lần đầu dì giúp việc thấy cô chủ của mình thất lễ như vậy, lần trước đã cách đây vài năm, cũng là chuyện thư từ, bà vội vàng bước tới đưa thư rồi tự giác xoay người rời đi.
Thái Tiểu Tịnh siết chặt bức thư mỏng, rất khó để có thể xoa dịu cảm xúc trở lại, trên cõi đời này, chỉ có một người gửi thư cho cô.

Chính xác hơn là, người yêu của chàng trai ấy.

Bởi vì anh ấy không biết viết chữ.

Thái Tiểu Tịnh đứng ở trong phòng khách rất lâu mới mở thư ra, bên trong kẹp một đóa hoa, đóa hoa ấy dường như đã được người nào đó cầm trong tay chơi một hồi cho nên cánh hoa đỗ quyên đã hơi rách, còn có một dòng chữ.

[Đã có thể nhận ra người, hoa là do em ấy thả vào, đừng lo.]

Sau một thời gian lặng im, âm thanh của hoa nở vang trời.

Thái Tiểu Tịnh cười, khóe mắt cô ẩm ướt, ngón tay run rẩy: “Quá tốt.” Cô đi tới đi lui trong phòng khách, miệng vẫn không ngừng nỉ non, “Quá tốt, quá tốt.”

Chú Trần đã đợi nhiều năm lắm rồi, rốt cuộc ngày này cũng tới.
Anh Bạch Ngọc rốt cuộc cũng đã đi xong phần đen tối nhất trên chặng đường, một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ đạt được mong muốn của mình.

—Tỉnh táo ngắm nhìn thế giới này, tỉnh táo yêu một người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN