Đúng Thời Điểm - Chương 3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Đúng Thời Điểm


Chương 3: Chương 3


Edit: Néng
Cậu thiếu niên thanh thuần một thân đồng phục mùa hè trắng xanh, trên mặt bày ra vẻ bực bội không kiên nhẫn, ánh mất lạnh lùng dữ dằn, “Bộ không có mắt hay gì?”
“Rõ ràng người đụng trước là mày, không phải sao?” Ngô Hà vừa nghe liền nỗi giận, nhưng lại bị Trương Hải Trạch ngăn lại.

Vân Phương đánh giá Dịch Trần Lương trước mặt, trong lòng có chút cảm giác quái dị không giải thích được, thì ra trong mắt người khác mình là bộ dạng này.

“Nhìn cc!”.

Dịch Trần Lương hung dữ mà trừng anh.

Vân Phương thu hồi ánh mắt, kéo tên nhóc Ngô Hà đang hừng hực khí thế muốn đánh nhau kia bỏ đi.

“Thằng trẻ trâu! Đúng là đồ điên!”.

Ngô Hà tức giận vô cùng, quay qua hướng Vân Phương phát giận, “Sao ông lại để thằng đó leo lên đầu ngồi như thế hả?”
Vân Phương giật giật khoé miệng.

Nghe người khác mắng chính mình, thế mà….lại có cảm giác mắng không hề sai.

“Thôi đi Ngô Hà”.

Lý Sướng đè thấp âm thanh, “Tên đó là Dịch Trần Lương ban mười đó”.

Ngô Hà vừa rồi còn nỗi giận đùng đùng bỗng chóc cứng đờ, “Gì?”
Sau đó lại tức giận, “Sao hồi nãy tụi mày không cản tao lại!”
Trương Hải Trạch bất đắt dĩ, “Vừa rồi tao có cản mày mà, nhưng mày có chịu nghe đâu”.

Ngô Hà vỗ vỗ ngực trong cơn sợ hãi “Má ơi, có khi nào ra về nó chặn ở cổng trường xách dao ra đâm tao mấy nhát không?”
“Chắc không đâu”.

Vân Phương bỗng nhiên nói tiếp.

“Tại sao?”.

Ngô Hà như thấy được đường sống trong chỗ chết.

Tại vì anh nhớ rõ là khi mình học cấp ba, chưa từng đâm ai tên Ngô Hà.

Vân Phương im lặng nghĩ.

Nhưng mấy lời này khẳng định không thể nói ra.

“Cậu ta không rảnh”.

Vân Phương nói.

“Đúng, chắc chắn không sao đâu”.

Lý Sướng thần thần bí bí nói: “Tụi mình cũng chỉ nghe người ta nói là cậu ta hồi cấp hai từng đâm người, nhưng nếu thật thì có lẽ đã vào trại giáo dưỡng từ lâu rồi, không có khả năng học lên đây”.

Vân Phương bóp chai nước khoáng.

Dịch Trần Lương mười lăm tuổi lúc trước quả thật chưa từng vào trại giáo dưỡng, nhưng không bao lâu nữa sẽ bị bắt vào đó.

Vân Phương nhớ mang máng khi đó thời tiết còn rất nóng, anh ngẩng đầu ngước nhìn mặt trời to bự trên bầu trời, chắc cũng khoảng chừng lúc này.

“Chúng ta học được mấy tháng rồi?” Vân Phương đột nhiên hỏi.

“Chắc hơn một tháng?”.

Trương Hải Trạch nhanh chóng cắn miếng kem cuối cùng, “Chuông sắp reo rồi, ăn nhanh lên, nhanh lên!”
Vân Phương đem chai nước đã uống xong ném vào thùng rác, cùng một tốp học sinh chạy lên lầu.

Tiết đầu tiên là vật lý, Vân Phương ngủ hết một tiết.

Căn bản, nghe hiểu chết liền.

(Giống tui vãi ????)
Anh có thể hiểu rõ cấu tạo và nguyên lý của các loại súng, nhưng không thể hiểu được mấy cái mg cùng phương trình chuyển động gì gì đó.

Chuông tan học vang lên, Vân Phương được ai đó đánh thức.

Trần Thiến Dương lo lắng mà nhìn cậu, “Vân Phương, cậu có chỗ nào không thoải mái không?”
Vân Phương buồn ngủ mà lắc đầu.

“Vừa nãy thầy Hà cứ nhìn chằm chằm ông hoài luôn đó”.

Ngô Hà quay người chồm qua, “Ông định chọc tức thầy ấy à, ủy viên vật lý thân yêu?”
Uỷ viên vật lý Vân Phương: “Cái gì?”
“Vân Phương, thầy Hà gọi kìa!”.

Có người đứng ở cửa kêu.

Vân Phương: “……”
Cứ tưởng rằng bản thân sẽ bị phê bình, ai ngờ vừa bước vào văn phòng liền nghênh đón mấy ánh mắt lo lắng của giáo viên.

Vài phút sau, các giáo viên của ban ba đều quay quanh Vân Phương, tất cả đều hỏi han đến vấn đề sức khỏe cơ thể cậu, không còn gì khác.

“Nếu thấy mệt thì có thể xin nghỉ về nhà, bài vở thì cứ để bạn học chép hộ cho.” Một giáo viên nữ vô cùng dịu dàng mà vỗ vai cậu, “Đừng quá sức”.

Thầy Hà đưa cho cậu một sấp bài kiểm tra, Vân Phương có chút khó hiểu.

“Đây là mấy bài kiểm tra vật lý mà lần trước em muốn, lượng sức mà làm, thầy cảm thấy thời gian này em cần nghỉ ngơi thêm nữa, nhưng thôi em thích là được”.

Thầy Hà thở phào nhìn cậu, “Chú ý sức khoẻ”.

Vân Phương ôm xấp bài kiểm tra về lớp học, thất thần ngồi xuống.

“Vân Phương, sao thế?” Ngô Hà thấy cậu như vậy liền hỏi: “Thầy ấy phê bình ông hả?”
“Không có”.

Vân Phương đem đề kiểm tra thả xuống, lời nói mang theo ý dò hỏi, “Thành tích của tôi, tốt lắm sao?”
Ngô Hà vẻ mặt kỳ quái cùng Trần Thiến Dương nhìn nhau.

“Vân Phương, ông đang sĩ nhục tụi tui à?”
Vân Phương lắc lắc đầu.

Ngô Hà nhướng mày hướng nam sinh đeo kính kêu: “Lớp trưởng, Vân Phương hỏi thành tích của cậu ta có tốt không kìa?
Nam sinh đeo mắt kính có khuôn mặt chữ điền, nghe xong liền nổi giận, “Được hạng nhất thì có gì hay ho! Lần trước không phải cũng bị thụt lùi rồi sao!”
Vân Phương: “……”
Hạng nhất?
Không đợi Vân Phương tiêu hoá xong cái sự thật khủng bố này, thì Trần Thiến Dương đã nói: “Đừng nghe Kỳ Hiển nói bậy, cậu vẫn chính là người có điểm đầu vào cao nhất nhất trung”.

Vân Phương ôm một tia hy vọng mở lời, “Nhưng tôi đã bị thụt lùi trong kì thi tháng lần trước”.

” Haizz, đó là những gì cậu nghĩ mà thôi, kỳ thi trước cậu bỏ xa hạng hai tới ba mươi điểm lận đó”.

Ngô Hà hơi hơi mỉm cười, “Trang bức có thể trang đến trình độ này, Ngô Hà tui đây cũng phải bái phục”.

Vân Phương tuyệt vòng mà nắm chặt lấy mấy tờ đề vật lý của mình, “Tôi đã hai tháng không đi học, chắc sẽ còn thụt lùi không ít”.

“Không phải cậu đã học xong nội dung bài học của học kỳ một hồi hè rồi sao?”.

Trần Thiến Dương nghi hoặc nói: “Cậu ôn thêm hai lần là được rồi, tui mới thảm nè, hồi hè mới học được một nửa”.

Vân Phương giật giật khoé mắt, “Cậu thi được hạng mấy?”
Trần Thiến Dương có chút không phục mà bĩu môi, “Hạng năm”.

Vân Phương nhín sang Ngô Hà, người có vẻ là một học tra chính hiệu.

“Trời má, Vân Phương ông nhìn tui như vậy là ý gì? Hạng mười tui đây không xứng chơi chung với ông phớ hơm?!”Ngô Hà tức giận nói.

Khi bài giảng kết thúc, Vân Phương cuối cùng cũng hiểu được, ban ba là lớp trọng điểm.

Đúng như tên gọi, trường học đem 50 học sinh đứng đầu trường dồn vào một lớp, và ủy viên thể dục tự nhận là học tra kia còn thi được hạng 21.

Hai mươi năm trước, sự tồn tại của các lớp thực nghiệm trọng điểm vẫn được cho phép.

Vân Phương nhận thức sâu sắc rằng mình đã sai lầm hoàn toàn.

Ở trường còn dễ lộ hơn ở nhà gấp bội.

Ở nhà anh chỉ cần ứng phó Đường Ý và Vân Hoà Dụ, nhưng khi đến trường anh phải đối phó với chín môn học bao gồm Toán, Lý, Hoá, Văn, Sinh, Sử, Địa, Chính trị cùng với 50 bạn học cùng lớp.

Còn có cuộc thi vật lý.

Con trai của tôi học cũng không tệ .

Lời nói của Vân Hoà Dụ vang vọng bên tai.

Anh rất muốn cùng Vân Hoà Dụ nói một câu, ngài thật sự khiêm tốn quá rồi.

Hai tiết cuối cùng của buổi sáng là hoá học cùng tiếng Anh.

Vân Phương tập trung tinh thần mà nghe hết cả hai tiết, sau đó ngơ ngác theo chân mọi người đến nhà ăn.

“Ông đang nghĩ gì đó Vân Phương?”.

Trương Hải Trạch một người to lớn, duỗi tay quơ quơ trước mắt anh.

Vân Phương kéo kéo khoé miệng, “Tôi đang nghĩ làm sao để tạo nên kỳ tích”.

Ngô Hà cười ngạo nghễ, trung nhị đưa tay ôm trán, “Thôi khỏi, ông vốn dĩ chính là kỳ tích”
Trần Thiến Dương chắp tay hướng anh bái một cái, “Học thần phù hộ”.

Vân Phương lúc này khoé miệng đã cứng đờ.

Sau khi kết thúc một ngày kinh hoàng, Vân Phương được Đường Ý đón về nhà.

“Đường Đường có thấy mệt không con?” Đường Ý cầm lấy cặp sách của cậu, “Mẹ đã nói cho chủ nhiệm lớp con rồi, hai tuần này con không cần đến tiết tự học buổi tối”.

“Vâng”.

Vân Phương cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Có chỗ nào không khoẻ hả con?” Đường Ý khẩn trương nhìn cậu.

“Muốn ngủ”.

Vân Phương mí mắt sụp xuống, một bộ dáng không còn chút sức lực.

“Ngoan nào, ăn cơm tắm rửa rồi hãy ngủ”.

Đường Ý xoa xoa mặt anh, vẻ mặt mang theo bất đắc dĩ cùng đau lòng.

Vân Phương tắm xong, lấy khăn lâu lâu tóc, bước đến trước giá sách.

Vốn dĩ Vân Phương là một người cẩn thận nghiêm túc, sách giáo khoa cấp hai lẫn tiểu học đều được giữ gìn cẩn thận, chỉnh tề đặt trên kệ.

Vân Phương từ kệ sách lấy ra một cuốn sách vật lý cấp hai.

Nếu đã quyết định sống thật tốt với thân phận Vân Phương, thế nên nhất định đến phải trường, không hy vọng có thể đạt được hạng nhất, nhưng chí ít cũng không thể quá thảm.

Cậu ngồi ở bàn học xem xét một lát, ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Có lẽ, anh cần phải học lại từ toán cấp 1.

Trong một tuần kế tiếp, Vân Phương rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, và điều duy nhất an ủi anh là rốt cuộc anh cũng có thể miễng cưỡng nghe hiểu giáo viên nói gì, không giống lúc trước nghe giảng như nghe tụng kinh.

Thứ Hai lại đến, Vân Phương vừa trên đường đến nhà ăn vừa nhẩm lại công thức vật lý, đi bên cạnh là Ngô Hà và Trương Trạch Hải.

“Này này, Vân Phương, nhìn bên kia đi, cái tên Dịch Trần Lương lần trước đụng trúng ông kìa”.

Ngô Hà dùng khuỷu tay thúc anh.

Vân Phương nhướng mi dừng nhẩm công thức, nhìn Dịch Trần Lương với khuôn mặt âm trầm, tay cầm túi, ngược dòng người mà đi.

“Đệt mẹ nhìn thằng đó như muốn đi giết ai không dị á”.

Trương Trạch Hải xoa xoa cánh tay trốn ra sau lưng Ngô Hà.

Ngô Hà sa mạc lời, “Trương ca à, là một thằng con trai 1m9 mày có thể nào nam tính lên tý không?!”
Vân Phương quay đầu nhìn lại, Dịch Trần Lương đã sớm mất bóng.

“Nhìn đi đâu vậy A Phương?” Trương Trạch Hải ôm cánh tay anh, bóp giọng nói: “Đi nhanh lên, người ta muốn ăn năm cái đùi gà moà”.

“Oẹ — ” Ngô Hà nhìn mà mắc ói.

Vài người cãi nhau ầm ĩ tới nhà ăn.

Bữa trưa bao gồm cơm chiên trứng, thịt kho tàu và cà tím om, Vân Phương ăn hai miếng cơm chiên, đột nhiên bỏ muỗng xuống.

“Ủa sao vậy?” Ngô Hà hỏi.

“Có việc, về nhà một chuyến, giúp tôi xin nghỉ với thầy Hà”.

Vân Phương đột nhiên đứng lên hướng bên ngoài đi.

Ngô Hà nhìn khay đồ ăn chưa ăn xong, “Đồ ăn canteen bộ dở lắm hả?”
Vân Phương không đăng ký ở ký túc xá của trường nên có thẻ ngoại trú, ra cổng chú bảo vệ cũng không ngăn cản, anh thuận lợi mà gọi xe taxi.

“Tiểu soái ca đi đâu nào?” Tài xế cười tũm tỉm hỏi.

“Phố Đông Dương, hẻm Tân Nam”.

Vân Phương chính xác mà báo ra địa chỉ.

Tài xế nghe xong có chút kinh ngạc, “Chỗ này không nhiều người hay, người dân địa phương còn chưa chắc biết”.

Vân Phương lơ đễnh lên tiếng, “Phiền chú lái nhanh chút, con có việc gấp”.

Chú tài xế thấy anh thần sắc nghiêm túc, dẫm chân ga thẳng đến phố Đông Dương.

Vân Phương mặt không cảm xúc mà nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Phố Đông Dương này chính là rất khó đi, còn không bằng đường thôn trong thành phố đâu, hơn nữa chỗ này còn rất loạn, loại người nào cũng có, tiểu soái ca một mình đến đây thì cẩn thận một chút, nếu không sẽ ăn khổ không ít…”
Tài xế một bên lái xe một bên nói, nhưng tất cả đều xuất phát từ lòng tốt.

Hai mươi năm trước, phố Đông Dương là hắc phố nổi tiếng ở thành phố Vu Thành, chung cư cũ, khách sạn bất hợp pháp, cà phê internet, tiệm rửa chân, khu trò chơi, sòng bạc….!Tại đây như được một lớp bụi bẩn bao trùm đen khịt.
Vân Phương nhìn những toà nhà, ngọn cỏ quen thuộc xuất hẹn trước mắt, bấy giờ mới cảm nhận rõ bản thân đã quay về hai mươi năm trước.

Hai mươi năm trước, Dịch Trần Lương sống ở phố Đông Dương.

Hai mươi năm trước vào giữa trưa một ngày thứ hai, Dịch Trần Lương lần đầu tiên giết người tại phố Đông Dương.
___________________end chương 3_____
Chuyên mục Néng có điều muốn nói:
– ————
Huhu tui không biết chửi thề chửi tục(mấy cô tin hong?) nên đoạn thoại của Tiểu Dịch khiến tui hoang mang lắm á:))))).

– ———–
Môn vật lý làm tui xỉu up xỉu down, xỉu zô điểm trung bình luôn:((( thề không đội trời chung với em lý nha!!!!!!
– ———–
Tặng một sao ⭐ cho sự chăm chỉ của mị nèo:33.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN