Không Gặp Không Nên Duyên - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Không Gặp Không Nên Duyên


Chương 5


Sáng hôm sau, cô Tiêu gọi Tiêu Tiêu đang sắp đi ra ngoài lại, nói Đậu Thắng Lợi nói rằng club đã tuyển được một nhân viên làm việc dài hạn rồi, tối nay không cần cô
đến làm thêm nữa.

Tiêu Tiêu gật đầu, vô duyên vô cớ trong đầu lại hiện lên gương mặt của Đoạn Mặc Ngôn, sau đó bình tĩnh trở lại.

Cô Tiêu nhìn cháu gái, do dự một lúc rồi hỏi sang chuyện khác, “Dạo gần đây cháu có gọi điện cho ba cháu không?”

Ánh mắt Tiêu Tiêu khẽ biến đổi, lặng lẽ lắc lắc đầu.

“Haiz, ba cháu dù sao cũng quan tâm đến cháu, chỉ là không biết bày tỏ thế nào thôi. Thỉnh thoảng cháu cũng hãy gọi điện về nhà, trò chuyện với ông
ấy, được không?”

Tiêu Tiêu im lặng một lúc lâu, mới đáp lại một câu khẽ khàng, “Cháu biết rồi ạ.”

Một đêm mưa của một tuần sau, Tiêu Tiêu đi ngủ sớm dự định sáng mai đi đón
anh bạn trai đến nơi lúc bảy giờ, vừa mới chìm vào giấc ngủ, cái di động đáng ghét lại vang lên, cô rầm rì một tiếng, chưa nhìn là ai đã nhận
cuộc gọi, “Alo, xin chào ——“

“Tiếu Tiếu?” Trong một loạt âm thâm huyên náo truyền đến một giọng nam trầm thấp, làm cho tai của Tiêu Tiêu ngưa ngứa.

Cô tỉnh táo lại, không xác định hỏi: “Đoạn tiên sinh?”

“Ừm.” Giọng nói của đối phương trong tiếng nhạc vui vẻ náo nhiệt vẫn rõ ràng đến thế, “Em khỏe không?”

“Tôi, ách, rất khỏe ạ.” Tiêu Tiêu ngồi dậy, hắng giọng trả lời.

“Em không đến làm thêm nữa hả?”

“Đúng vậy, dượng nói đã tìm được người làm dài hạn rồi, nên không cần tôi làm thay nữa.”

“Vậy à…… Cũng phải, dù sao em cũng là con gái.”

Đột nhiên bên đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng đàn ông nôn mửa rất lớn, Tiêu Tiêu không khỏi hơi kinh hãi.

“Có người uống say rồi.” Đoạn Mặc Ngôn thản nhiên giải thích, sau đó quay
trở lại chủ đề chính, “Hôm nay tôi qua đây, là muốn đưa ảnh chụp cho em, không nghĩ tới em không có ở đây.”

“A! Vậy cảm ơn anh nhiều lắm
nhé!” Tiêu Tiêu không ngờ anh ta thế mà vẫn còn nhớ đến chuyện này,
nhưng từ đâu mà anh ta có được số di động của cô chứ? Hỏi Tiểu Viên lấy
à?

“Đừng khách sáo, bình thường em dùng phần mềm giao tiếp nào thế?”

“WeChat……”

“Vậy chút nữa tôi thêm bạn với em nhé.”

“Được.” Tiêu Tiêu nói cám ơn lần nữa, rồi cúp mày.

Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, trên WeChat hiện lên
một thông báo thêm bạn. Tiêu Tiêu nhấn chấp nhận, suy nghĩ một lúc, tò
mò nhấn vào vòng bạn bè của Đoạn Mặc Ngôn.

Trống rỗng.

Không cho cô xem vòng bạn bè ư, hay là vốn đã bí ẩn như thế? Cô đang suy
nghĩ, WeChat vang lên một tiếng tính tang, Đoạn Mặc Ngôn gửi hình qua
cho cô.

Thực ra bởi vì hoàn cảnh quái dị, cô cười cực kỳ cứng
nhắc, vẻ mặt của Lạc Hạo cũng là lạ, tấm ảnh đó thuộc về loại ảnh hoàn
toàn có thể xóa đi ngay. Tiêu Tiêu vừa lắc đầu, vừa nhắn cho anh hai chữ cám ơn, tiện tay nhắn qua một cái mặt cười.

Qua một lúc sau Đoạn Mặc Ngôn cũng đáp lại một cái mặt cười, rất rõ ràng là kết quả của copy paste.

Tiêu Tiêu không khỏi bật cười, qua một lúc không thấy đối phương có tin nhắn gì nữa, cô chỉ coi là một khúc nhạc đệm mới mẻ mà thôi, cắm sạc vào
điện thoại lại từ đầu, ngã đầu xuống liền ngủ mất.

Sáng sớm tinh
mơ ngày thứ hai, Tiêu Tiêu vẫn không thể đi đón bạn trai, bởi vì cô Tiêu đột nhiên ở bệnh viện gọi về cho Tiểu Huyên, nói Đậu Thắng Lợi uổng
rượu nhiều quá bị tổn thương, bảo cô ấy nấu một ít cháo trắng đưa qua
đó.

Cô Tiêu có nhẹ nhàng bâng quơ thế nào đi nữa, Tiêu Tiêu cũng
biết nếu như không nghiêm trọng, thì dượng cũng sẽ không vào bệnh viện.
Cô suy nghĩ một chút, liền nhắn tin xin lỗi Nhiễm Huy, sau đó cùng Tiểu
Huyên lấy cái nồi nhỏ nấu một nồi cháo trắng, vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

Khi các cô đến phòng bệnh, Đậu Thắng Lợi vẫn đang
truyền nước biển, Tiểu Huyên thấy vẻ mặt tiều tụy của ba mình, nhịn
không được kêu lên: “Ba à, ba cũng thật là, uống rượu không được thì
đừng uống chứ!”

Cô Tiêu nửa đêm bị kêu đến bệnh viện, lo lắng
phập phồng chăm sóc ông chồng thiếu chút nữa mất nước hết một đêm, sớm
đã nghẹn một bụng tức, lúc này bà với con gái chung một chiến tuyến,
than trách với các cô, “Ba của con cho rằng ông ấy vẫn còn mười tám,
uống bao nhiêu cũng không sao! Uống đến ói cả máu ra! Chưa bao giờ thấy
người nào uống rượu mà liều mạng đến thế, đã lớn tuổi thế này rồi còn ai đến đều không từ chối nữa chứ!”

“Thì đó, ba à, ba đừng có cứng
nhắc mãi như thế, khách muốn ba uống, ba cũng có thể từ chối mà, ba cũng đã là quản lý rồi, thật sự không thể để cho mấy chị tiếp viên uống giúp ba hay sao!”

Khi con bị người ta cầm chai rượu rót vào, thì
không thể nào từ chối được. Đậu Thắng Lợi cười khổ một tiếng, nói một
câu không sao.

Tiêu Tiêu múc một chén cháo từ trong bình giữ
nhiệt ra, dùng muỗng khuấy nhẹ cho bớt nóng, “Dượng, bây giờ dượng cảm
thấy thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, đợi
truyền xong hai bình này thì có thể về.” Đậu Thắng Lợi cười miễn cưỡng,
nhìn cô một cái, mấp máy môi, cuối cùng muốn nói lại thôi.

Buổi
chiều Tiêu Tiêu và Nhiễm Huy gặp nhau tại một quán trà sữa có tên là
Charles Ngọt Ngào, hai người cười cười ôm nhau một cái, nắm tay đi vào
trong quán.

“Dượng của em giờ sao rồi?” Nhiễm Huy vừa ngồi xuống vừa hỏi.

“Không sao, dượng ấy đã về nghỉ ngơi rồi.”

“Có phải ông ấy đã đắc tội ai không?”

Tiêu Tiêu cho rằng anh nói đùa, “Không có đâu.” Dượng làm việc vô cùng
chuyên nghiệp, mặc dù hơi cứng nhắc một chút, nhưng có thể xử lý các
tình huống một cách thỏa đáng, hẳn là không dễ dàng đắc tội người khác
đâu.

“Anh cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi.” Nhiễm Huy không để ý
lắm, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà lấy từ trong ba lô ra món
quà mô hình mà bạn gái đại nhân chỉ tên muốn có được, hơn nữa còn đưa
một tặng một, tặng thêm một chiếc vòng tay bằng bạc rất đáng yêu.

“Trông rất đẹp.” Nhiễm Huy cảm thấy ánh mắt của mình không tệ, sau đó lại lấy
ra một cái áo t-shirt dài của Ayilian đưa cho cô, “Cho em đó, cái này
cũng của em luôn.”

“Ơ, còn nữa à?” Tiêu Tiêu chớp chớp mắt.

“Cái này là mẹ anh tặng em đó.”

“Của dì tặng á?” Tức thì Tiêu Tiêu kinh ngạc, cúi đầu nhìn chiếc áo t-shirt bằng cotton đính hoa.

“Ừ, mẹ thấy ảnh của em, thích lắm, nhất định muốn mua cái áo cho em bắt anh đem đến tặng.” Nhiễm Huy uống một ngụm nước trái cây, nhìn cô cười.

Mặt Tiêu Tiêu hơi đỏ ửng lên, mím môi cười cầm lấy t-shirt lật trái lật
phải xem rồi lại xem, “Cái áo này đẹp thật đấy, cám ơn dì giúp em nhé.”
Cô nói xong, đột nhiên nghĩ ra một sáng kiến, bảo Nhiễm Huy chờ một
chút, mình thì đứng lên, đi vào phòng vệ sinh của quán trà sữa.

Không bao lâu sau, cô mặc chiếc áo t-shirt mới ra.

“Rất đẹp.” Nhiễm Huy hài lòng gật đầu, “Mắt thẩm mỹ của mẹ anh cũng không tệ.”

“Ha ha, vui quá, nhận được quà rồi.” Tiêu Tiêu cúi đầu sờ sờ mó mó, “Ừ, anh chụp cho em tấm hình gửi cho dì di, nói là vô cùng cám ơn món quà của
dì nhé.”

“Được.” Nhiễm Huy cầm di động liền ngắm chuẩn vào cô.

“Chụp đẹp một tí nha.” Tiêu Tiêu vì không muốn che đi chiếc áo mới, nên ngồi
dựa vào phía sau, hai tay đặt tự nhiên ở hai bên, hai lúm đồng tiền như
hoa nở.

Nhiễm Huy chụp liên tục năm sáu tấm, cho Tiêu Tiêu tự
chọn một tấm đẹp nhất rồi gửi đi, sau đó còn để cô tự viết tin nhắn cám
ơn.

Tiêu Tiêu cúi đầu viết rất nghiêm túc, Nhiễm Huy trêu ghẹo
nói: “Xem ra hai người tương lai sẽ không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu
rồi.”

Tiêu Tiêu ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, cúi đầu kiểm tra
tin nhắn hai lần, thế mới nhấn gửi. “Đợi thêm chút nữa, em gửi hình qua
di động, em muốn đăng lên vòng bạn bè để khoe.”

Nhiễm Huy cười híp cả mắt, “Vui đến thế cơ à?”

“Đương nhiên rồi.” Tiêu Tiêu gửi hình qua xong, lập tức cầm di động của mình
lên chọc ngoáy, không bao lâu sau, cô đã đăng tấm ảnh lên, hơn nữa còn
phối thêm tiêu đề: [Nhận được món quà cực kỳ tuyệt vời, vui quá], sau
tiêu đề còn thêm vào một chuỗi mặt cười.

Nhiễm Huy lấy di động về, load tin mới một lần liền nhìn thấy bài đăng mới của cô, anh là người đầu tiên nhấn khen.

Hai người cầm ly trà sữa chưa uống hết đi ra ngoài cửa quán, vòng qua rạp
phim mới mở đi xem phim, trong lúc rãnh rỗi chờ Nhiễm Huy xếp hàng mua
vé, Tiêu Tiêu tùy ý mở WeChat lên, mới phát hiện có một tin nhắn, hơn
nữa còn đến từ Đoạn Mặc Ngôn.

[Nhận được quà gì, mà cười vui đến thế?]

Tiêu Tiêu suy nghĩ rồi trả lời: [Là áo mới được trưởng bối tặng, nên rất vui.]

Vì tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước, Tiêu Tiêu không hề nghĩ rằng
Đoạn Mặc Ngôn sẽ trả lời tin nhắn ngay lập tức, vừa muốn khóa màn hình,
“vù” một cái tin nhắn hiện lên.

[Đẹp lắm.]

Tiếp đó anh lại nhắn qua tấm ảnh cô đã đăng lên vòng bạn bè.

Đây…… Đây là có ý gì? Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, nhìn tấm ảnh mình mặc áo mới
với nụ cười rạng rỡ, anh thế này là đang khen áo của cô đẹp, hay là đang khen cô đẹp vậy? Đương nhiên câu hỏi tự kỷ như vậy cô sẽ ngại hỏi người không thân quen mấy với mình, cô ngừng lại một lúc, chỉ có thể nhắn lại một câu cám ơn.

Đối phương không nhắn lại nữa.

Tiêu Tiêu
không tự chủ nhấn vào vòng bạn bè, bài đăng vừa rồi được hơn mười người
nhấn khen, hơn nữa trong số người đó bao gồm cả Đoạn Mặc Ngôn.

Không ngờ anh thuộc kiểu người sẽ nhấn khen trong vòng bạn bè. Tiêu Tiêu thấy hơi buồn cười.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN