Không Gặp Không Nên Duyên - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Không Gặp Không Nên Duyên


Chương 22


Ngọn lửa dục vọng của người đàn ông đang trỗi dậy thì bị đổ rượu lạnh đầy đầu, cực kỳ giận dữ ngẩng đầu lên.

Nghiêm Khác quăng cái ly vào thùng rác bên cạnh, chẳng hề hoang mang cầm điếu xì gà nói: “Được rồi, cái hôn này tao công nhận, về chỗ ngồi đi!”

Đoạn Mặc Ngôn bị hất nước rượu ướt đẫm cả người, anh giơ năm ngón tay chậm rãi vuốt sơ mái tóc, lạnh lùng liếc tên Nghiêm Khác hôm nay cứ tìm đường vào chỗ chết kia.

Tiêu Tiêu phục hồi lí trí, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, cô vùi đầu vào ngực Đoạn Mặc Ngôn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Em muốn đi về……”

Đoạn Mặc Ngôn hít vào một hơi, hôn lên tóc cô, ôm lấy cơ thể mềm mại rồi đứng lên, có người nhanh nhạy lấy hai áo khoác của hai người qua giúp anh, Đoạn Mặc Ngôn vung tay lên đắp áo khoác của mình lên vai Tiêu Tiêu, lại nhìn sang Nghiêm Khác một cái, quay người cất bước rời đi.

Hai người lặng lẽ đi thang máy xuống đến bãi đậu xe, Đoạn Mặc Ngôn đặt Tiêu Tiêu lên ghế phụ, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp chan chứa nước mắt của cô, thấp giọng nói: “Khóc gì chứ, chỉ là trò chơi thôi mà.”

“…….Em biết.” Tiêu Tiêu cúi đầu lau vết nước mắt, giọng khàn khàn nói.

Đoạn Mặc Ngôn khom lưng nhìn cô một lúc, bất chợt nghiêng người hôn lên má cô một cái.

Tiêu Tiêu lại run lên.

Đoạn Mặc Ngôn đứng thẳng lên đóng cửa xe lại, xoay người đi qua ngồi vào ghế lái, anh vừa khỏi động xe vừa nghĩ:

Tống Hiếu Nhiên nói đúng thật.

Tiêu Tiêu về tới căn hộ của Đoạn Mặc Ngôn, lập tức tự giam mình trong phòng. Chị Linh ngạc nhiên hỏi Đoạn Mặc Ngôn, Đoạn Mặc Ngôn chỉ hời hợt nói một câu không có gì.

Tiêu Tiêu ở trong phòng, nằm rạp lên giường, mắt nhìn chăm chú vào khoảng tối trước mặt. Trong đầu cô cực kỳ hỗn loạn, chỉ có thể cảm nhận được trái tim vẫn đang đập mạnh thình thịch thình thịch như trống bỏi. Trên môi dường như vẫn còn đọng lại xúc cảm mạnh mẽ mà anh mang đến, trên người thấm đượm hơi thở đầy tính xâm lược của anh, máu trong người dường như vẫn đang sôi sục. Cô muốn quên đi cảnh tượng đó, nhưng não lại không chịu khống chế tua lại cảnh tượng ấy từng đợt lại đừng đợt, ngay cả tiếng hít thở cũng còn quanh quẩn bên tai.

Cô tuyệt đối không có ý nghĩ gì với Đoạn Mặc Ngôn cả. Người cô thích là Nhiễm Huy, có lẽ đối với Tống Hiếu Nhiên vẫn còn vương chút tình cảm chưa dứt, nhưng cô thề cô tuyệt đối không có tình cảm nam nữ gì mới Đoạn Mặc Ngôn! Nhưng mà tại sao, trái tim của cô đến bây giờ vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, một nụ hôn thôi mà……một nụ hôn khiến cho người ta không thể nào tự kiềm chế được!

“Thật đáng xấu hổ……” Tiêu Tiêu thất bại che kín mặt, cô với Nhiễm Huy có tiếp xúc thân mật, cũng đã từng môi lưỡi dây dưa, nhưng bản thân chưa bao giờ đắm chìm vào đó như hôm nay vậy. Cô rốt cuộc là sao thế này, phản bội Nhiễm Huy, phản bội chị Hạ, còn không thôi nghĩ về nụ hôn đó nữa sao?

Tiêu Tiêu không thể nào tha thứ cho bản thân thế này, cô lại lần nữa thấp giọng khóc nức nở.

Cô khóc hu hu một lúc lâu, chợt cầm di động lên, lau nước mắt nhấn một dãy số. Vang lên bảy tám tiếng, giọng nói buồn ngủ của đối phương truyền tới, “Alo……”

“Vi Vi, cậu mau dậy đi mình có chuyện muốn nói với cậu!” Đối tượng Tiêu Tiêu gọi điện chính là cô bạn thân Tô Vi, bây giờ cô rất cần dốc bầu tâm sự với bạn tốt, trút hết mớ cảm xúc này ra.

“Tiếu Tiếu, bây giờ mấy giờ rồi hả, sao cậu lại kích động vây chứ?” Tô Vi thấp giọng oán trách, “Phòng ký túc xá của bọn mình đều ngủ hết rồi……”

“Mình biết, nhưng mà mình, mình vừa hôn nhau với một người đàn ông!”

“Nhiễm Huy hả?” Tô Vi chẳng mấy hào hứng hỏi.

Tiêu Tiêu lấy gối đè lên đầu mình, một hồi lâu sau mới nhả ra một câu, “Không phải.”

“Cái gì!” Tô Vi giống như được bơm chất kích thích, tức thì ngồi thẳng người lên, “Tình huống gì thế, thành thực khai báo nhanh lên!”

Bạn cùng phòng của Tô Vi đều bất mãn lầm bầm, cô ấy vội vàng khoác cái áo vào rồi chui vô nhà vệ sinh, đồng thời không ngừng thúc giục, “Nói mau nói mau!”

Tiêu Tiêu một năm một mười khai báo cho cô nàng hết, Tô Vi nghe đến kinh ngạc không thôi, “Tiếu Tiếu, cậu to gan thật đấy!”

“Chẳng phải mình không biết gì đó sao!” Tiêu Tiêu ảo não nói.

“Cũng không thể nói thế được, tuổi trẻ ấy mà, chính là cái gì cũng phải xem cho biết chứ gì, mình hiểu!”

Tiêu Tiêu rầu rĩ nói: “Tóm lại chuyện đã xảy ra rồi, cậu nói mình phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nào mình vốn đã…… phóng đãng như vậy chứ?”

Tô Vi suy nghĩ một lúc, “Thực ra cũng không đến mức khoa trương vậy đâu, hẳn là do kỹ thuật hôn của đối phương quá giỏi, làm cho cậu nổi lên phản ứng thôi. Chuyện đó rất bình thường mà.”

“Rất bình thường?” Tiêu Tiêu ngờ nghệch hỏi lại.

“Đúng, cũng đâu phải chỉ có đàn ông mới có nhu cầu sinh lý, phụ nữ cũng có vậy, chúng ta đều trưởng thành hết rồi, những phương diện của phái nữ cũng thành thục hết rồi, thì cũng có nhu cầu chứ sao.” Tô Vi nói như lẽ đương nhiên.

Tiêu Tiêu không nói nên lời lắng nghe, dường như rốt cuộc cũng đã tìm được một lời giải thích hợp lý rồi.

“Nói cách khác, có thể là cậu rất thèm muốn cái ấy của anh Đoạn của cậu đấy.”

“Đừng nói nữa mà.” Tiêu Tiêu rầm rì một tiếng, mặt lại đỏ như bị lửa đốt.

Tô Vi cười hì hì, quay sang nghiêm túc nói: “Chỉ là, Tiêu Tiêu này, mình nghe cậu kể như thế, xem ra cái anh Đoạn này cũng chẳng hiền lành gì đâu, anh ta rõ ràng đã có vợ chưa cưới rồi, còn thường xuyên ra vào mấy chỗ như vậy, chắc chắn là ăn chơi quen rồi, anh ta đối xử với cậu tốt thật đấy, nhưng cậu vẫn phải giữ khoảng cách một chút nhé, loại đàn ông này có thể nguy hiểm lắm đó.”

Tiêu Tiêu nghĩ tới Hạ Dung, lại sinh ra lòng áy náy, “Mình biết, ngày mai thì mình dọn ra rồi.”

Tô Vi ừ ừ hai tiếng, lại quay sang trêu đùa, “Mà có thật là lợi hại vậy không hả, cô gái háo sắc?”

Tiêu Tiêu bụp một cái tắt điện thoại.

Khoảng hơn chín giờ sáng hôm sau, trước đó một ngày Viên Kha đã nhận được lệnh đến đón Tiêu Tiêu đi bệnh viện tái khám, Tiêu Tiêu sớm đã thu dọn mọi thứ xong xuôi nhìn lên tầng trên một cái, thấy Đoạn Mặc Ngôn không có xuống đây, không khỏi thở phào một hơi. Cô nói cám ơn chị Linh rồi chào tạm biệt, sau đó được Viên Kha đẩy ra ngoài.

Dù đã báo tên của Đoạn Mặc Ngôn, Tiêu Tiêu vẫn phải lăn tới lăn lui trong bệnh viện đến hai tiếng đồng hồ, Nhiễm Huy hết tiết cũng chạy vội qua đây. Lúc sắp có kết quả, tiến chuông di động trong túi xách của cô vang lên. Trái tim cô giật thót lên, đột nhiên sợ rằng đối phương là Đoạn Mặc Ngôn.

Cô thấp thỏm lấy ra xem, không phải anh ấy, nhưng cô cũng không thể thả lỏng được, bởi vì cái tên hiển thị trên màn hình chính là Tống Hiếu Nhiên.

“Alo, anh Hiếu Nhiên?” Tiêu Tiêu cố gắng đè sát di động vào, không muốn để cho đối phương nghe thấy âm thanh trong bệnh viện.

“Tiếu Tiếu, hôm nay anh đi khám tại nhà cho người ta, đang ở gần trường của em nè, em hết tiết chưa, buổi trưa cùng ăn cơm nhé?”

Tiêu Tiêu giật mình, ấp a ấp úng không nói nên lời.

“Sao thế, em không ở trường à?” Tống Hiếu Nhiên phát giác ra sự khác thường, hỏi dò.

“Em, ặc…… Trốn học rồi……” Tiêu Tiêu vùng vẫy giãy chết.

“Vậy em đang ở đâu? Anh đi tìm em.”

Tướng quân ơi!

Tiêu Tiêu biết không thể giấu được nữa rồi, đành phải khai báo sự thật cho anh nghe một cách ngắn gọn. Tống Hiếu Nhiên yên lặng một lúc, chỉ nói nửa tiếng nữa sẽ đến nơi.

Tiêu Tiêu ão nảo thờ dài một hơi, nói với Nhiễm Huy rằng có một ông anh chơi với cô từ nhỏ đến lớn muốn đến đây, sau đó cô khách sáo mời Viên Kha về trước, Viên Kha vốn muốn đợi đến khi có kết quả, nhưng Tiêu Tiêu sợ làm chậm trễ thời gian của anh, liên tục bảo đảm sau khi có kết quả nhất định sẽ gọi cho anh, Viên Kha thế mới miễn cưỡng rời đi.

Vừa qua nửa tiếng đồng hồ, Tiêu Tiêu ngồi ở đại sảnh bệnh viện liền trông thấy Tống Hiếu Nhiên mặt mày u ám đi vào. Cô thầm kêu xong đời, yếu ớt kêu một tiếng “Anh Hiếu Nhiên”, Tống Hiếu Nhiên đáp lại một tiếng nặng nề, rồi mắng cô một trận xối xả.

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn cúi đầu ngồi tại chỗ nghe dạy dỗ. Từ nhỏ đến lớn, trông nom cô nhiều nhất không phải là ba, mà chính là ông anh trước mặt này đây.

Nhiễm Huy có chút nhìn không vừa mắt, trong lòng nghĩ anh là bạn trai còn không nỡ la mắng, ở đâu ra cái ông anh mắng mỏ không hề khách sao chút nào thế này? Anh không nặng không nhẹ xen vào giữa hai người, cất tiếng chào hỏi, “Anh Tống, chào anh, em là Nhiễm Huy, bạn trai của Tiêu Tiêu.”

Tống Hiếu Nhiên lúc này mới ngưng quở trách, quay qua nhìn chàng trai cùng một kiểu mẫu với anh, đẩy mắt kính, trở lại vẻ nhã nhặn quen thuộc, “Chào cậu, Tống Hiếu Nhiên, là hàng xóm nhìn Tiêu Tiêu lớn lên.”

Nhiễm Huy bắt tay với anh ấy, hai người nhìn nhau một cái, Nhiễm Huy chợt cảm thấy đối phương dùng sức hơi mạnh, anh ngẩng đầu lên, lại thấy Tống Hiếu Nhiên mặt đầy ý cười

Tiêu Tiêu thở phào một hơi, cười nịnh nọt xin tha nhìn Tống Hiếu Nhiên, “Anh Hiếu Nhiên, không phải em cố ý muốn giấu anh, em đây chẳng phải là không muốn làm anh lo lắng đó sao?”

Tống Hiếu Nhiên nói: “Em như vậy chỉ tổ càng làm anh thêm lo lắng thôi, không được có lần sau đấy, biết chưa?”

“Biết rồi.”

Tống Hiếu Nhiên nhìn cô rồi khẽ thở dài, xoa xoa đầu của cô, sau đó ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét vết thương của cô, hỏi rất nhiều vấn đề, cuối cùng nói: “Em thế này sao có thể về ký túc xá được? Hay là đến chỗ anh ở đi.”

Tiêu Tiêu vội khoát tay, “Không cần, không cần đâu.” Nhân duyên của cô dạo này sao mà tốt dữ vậy? “Em với Nhiễm Huy có thuê nhà rồi, em về đó ở là được.”

“Hai người sống chung?” Tống Hiếu Nhiên ngước mắt lên, có vẻ hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ở cùng, mỗi người một phòng.” Tiêu Tiêu bị ánh mắt của anh nhìn đến mức mặt cũng dần dần đỏ lên.

Nhiễm Huy vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Tống Hiếu Nhiên, rất khó chịu với ánh mắt anh ấy nhìn Tiêu Tiêu. Đó không phải là ánh mắt của một ông anh dành cho em gái, mà là ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn phụ nữ.

Ba người cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng kiểu Trung gần bệnh viện, Tống Hiếu Nhiên mời khách, gọi toàn là những món mà Tiêu Tiêu thích, nhưng vì sức khỏe của cô nên bớt đi một món cay. Ăn một bữa cơm, Nhiễm Huy phát hiện, ở trước mặt Tống Hiếu Nhiên, Tiêu Tiêu cực kỳ ngoan, ngoan đến khác thường, ngay cả ở trước mặt Đoạn Mặc Ngôn, cô cũng chưa từng cái gì cũng thuận theo như thế. Tống Hiếu Nhiên nói gì, thì cô liền đáp cái đó.

Chuông cảnh bảo của Nhiễm Huy không khỏi vang lên.

Ăn cơm xong, Tống Hiếu Nhiên lái xe đưa hai người họ về nhà trọ, Nhiễm Huy thuê nhà lầu bốn, chung cư kiểu cũ nên không có thang máy, anh ngồi xổm trước mặt Tiêu Tiêu nói muốn cõng cô lên.

Cô leo lên lưng của anh, ngửi thấy mùi hương của dầu gội, chợt nhớ đến tối qua Đoạn Mặc Ngôn một tay đã có thể bế cô lên, cùng với mùi rượu và thuốc lá thoang thoảng. Cô lắc đầu một cái.

Tống Hiếu Nhiên lấy xe lăn ở cốp sau ra, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, rồi bước nhanh đi theo.

Nhiễm Huy thở hồng hộc cõng cô lên lầu bốn, mệt đến đầu đầy mồ hôi, Tiêu Tiêu vừa cười vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán giúp anh, “Vất vả rồi.”

Nhiễm Huy thở hổn hển nhếch miệng cười một cái.

Anh mở cửa vào nhà trước, Tiêu Tiêu được Tống Hiếu Nhiên dìu vào sau. Cô đi vào, tò mò đánh giá một vòng xung quanh, tự nhiên dâng lên một chút thất vọng, nhưng cô lập tức hiểu ra đây là hậu di chứng sau khi ở nhà Đoạn Mặc Ngôn một tuần, ép mình phải bình thường trở lại.

Tống Hiếu Nhiên cũng kiểm tra đánh giá cả căn nhà, nhà cũ ba phòng một sảnh, cũng không lớn lắm, khắp nơi đều là vết tích cũ kỹ, vách tường vàng vọt đến mức sẫm đen, nhiều ngóc ngách cũng đã bắt đầu tróc sơn, phòng khách chỉ có một chiếc ghế sô pha bằng gỗ, một cái ti vi đời năm tám mươi.

“Thế nào, cũng không tệ chứ?” Nhiễm Huy cười hỏi Tiêu Tiêu. Khoảng thời gian gần đây anh chạy vạy rất nhiều nơi thuê nhà quanh trường học, nếu không phải quá đắt, thì chính là quá nhỏ, chủ thuê của căn nhà này là hai người già, giá thuê hai căn phòng của bọn họ bằng một căn phòng ở bên ngoài, hơn nữa nồi niêu xoong chảo cái gì cũng có, phòng tuy là không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ.

“Ừ, ừ.” Tiêu Tiêu gật đầu phụ họa.

“Em cũng mới lần đầu đến đây, vậy trước đó em ở đâu?” Tống Hiếu Nhiên hỏi.

“Em……”

“Tiếu Tiếu, đến xem phòng của em này, anh đã dọn dẹp lại căn phòng hướng về phía mặt trời cho em rồi đấy.” Nhiễm Huy gấp gáp muốn hiến vật báu, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.

Tống Hiếu Nhiên ngược lại suy nghĩ một chút, cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề rất ngu, ngoài bệnh viện thì cô còn có thể ở đâu được chứ? Anh lắc đầu, đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào hai người trong phòng.

Xem ra, trước khi hai người cùng vào ở chung một phòng thì anh phải lấy lại trái tim của Tiếu Tiếu mới được. Nhiễm Huy không phải một tình địch đáng gờm, cái khó giải quyết chính là trái tim của Tiêu Tiêu. Anh đã từng làm tổn thương trái tim của cô, bây giờ cô đã không tin tưởng anh nữa. Nếu như anh kiên quyết chen vào giữa, chỉ tổ gây hiệu quả ngược. Phải nghĩ cách khiến hai người “chia tay hòa bình” thôi.

Đang suy nghĩ, tiếng chuông báo ghi nhớ trong di động của anh vang lên, Đoạn Mặc Ngôn có hẹn buổi chiều hôm nay gặp mặt, xem ra chuyện của anh ta và cái cô thiếu nữ kia đã có tiến triển. Tính toán thời gian cũng sắp đến giờ rồi, anh lại nhìn cô gái cười nói vui vẻ trong phòng một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng. Không vội, lần này anh có đủ thời gian để kéo cô trở về.

Tống Hiếu Nhiên đi vào phòng, nói rõ tình huống với hai người, Tiêu Tiêu hiểu rõ gật đầu, “Anh Hiếu Nhiên, anh bận thì đi trước đi, đợi em khỏe hơn sẽ liên lạc với anh.”

“Không cần em liên lạc, mai anh đến thăm em.” Tống Hiếu Nhiên cười cười, nói xong thì ý tứ sâu xa nhìn Nhiễm Huy một cái, “Tạm biệt, Nhiễm Huy.”

“Tạm biệt.” Nhiễm Huy miễn cưỡng nhếch khóe môi lên.

Đợi Tống Hiếu Nhiên đi rồi, Nhiễm Huy có chút rầu rĩ không vui, Tiêu Tiêu ngồi trên giường quái lạ nhìn anh hỏi: “Anh sao vậy?”

Nhiễm Huy ngồi xuống cạnh cô, nhíu mày nói: “Tiếu Tiếu, em nói thật với anh đi, anh Hiếu Nhiên của em có phải có ý gì với em không?”

Tiêu Tiêu chợt phì cười, trong đó ít nhiều cũng mang theo một chút tự giễu, nhưng Nhiễm Huy không phát hiện ra.

“Anh tưởng tượng cũng phong phú quá đấy.” Cô nhìn không ra Nhiễm Huy thế mà lại hay ghen đến thế, ai cũng ghen hết hà.

“Không phải anh tưởng tượng phong phú, anh thấy anh ấy…….” Nhiễm Huy bỗng dưng dừng lại, Tiêu Tiêu rõ ràng là không phát hiện ra, lẽ nào anh còn nhắc nhở cô ấy nữa? Thế chẳng phải anh đã giúp cho Tống Hiếu Nhiên rồi ư? Nếu như cô ấy thật sự có cái nhìn khác với anh ta, chuyên gia cố vấn tâm lý có thu nhập ổn định và sinh viên nghèo còn chưa tốt nghiệp đại học, hai người này còn có khả năng so sánh sao??

Anh chậc một cái.

“Thấy anh ấy thế nào?” Tiêu Tiêu buồn cười hỏi, chỉ coi như nghe chuyện cười mà thôi.

Nhiễm Huy khoa trương thở dài một tiếng, “Anh thấy anh ấy cũng là một người có thành tựu trong sự nghiệp đó, Tiếu Tiếu, bên cạnh em đều là đàn ông lợi hại không à, hết anh Đoạn lại tới anh Hiếu Nhiên, làm anh thấy áp lực quá đi!”

Tiêu Tiêu cười hì hì, nghiêng đầu nói: “Nhưng bọn họ cũng đâu phải bạn trai của em, bạn trai của em là anh nha.”

Nhiễm Huy ngẩng đầu nhìn đôi mắt cười cong cong của Tiêu Tiêu, thở nhẹ một hơi, nắm lấy tay cô mỉm cười gật đầu.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Lúc này bốn bề vắng lặng, bầu không khí rất tốt, Nhiễm Huy từ từ đến gần Tiêu Tiêu, ánh mắt Tiêu Tiêu dao động trong phút chốc, khẽ nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc bờ môi của Nhiễm Huy chạm đến cô, Tiêu Tiêu chợt nhớ lại sự xâm phạm của Đoạn Mặc Ngôn đêm qua, cô vô thức lùi ra.

Nhiễm Huy khó hiểu kêu cô một tiếng, đồng thời di động của Tiêu Tiêu vang lên, khó có thể đối mặt với Nhiễm Huy nên cô chỉ có thể vội vã nhận điện thoại.

“Tiếu Tiếu?” Giọng nói trầm thấp truyền đến, đối phương chính là Đoạn Mặc Ngôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN