Không Gặp Không Nên Duyên - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Không Gặp Không Nên Duyên


Chương 23


“Anh Đoạn……” Trái tim của Tiêu Tiêu lỡ một nhịp, đột nhiên có chút chột dạ nhìn Nhiễm Huy một cái.

Giọng nói của Đoạn Mặc Ngôn không khác gì thường ngày, “Anh đọc tin nhắn của em rồi, còn phải chờ thêm một tuần nữa mới có thể tháo bột ra à?”

“Dạ phải.” Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình cũng bình thường một chút.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Nhiễm Huy biết đàn anh chung nhà đã về rồi, anh đứng lên ra ngoài chào hỏi với anh ta.

Đoạn Mặc Ngôn hỏi trong điện thoại: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Đang ở trong nhà thuê đó.”

“Chỗ đó thế nào, ở có quen không?”

“Cũng được lắm.”

“Tối nay anh ghé qua xem thử.”

“Không cần đâu, không cần đâu” Tiêu Tiêu ngước mắt lên nhìn về phía Nhiễm Huy, lắc đầu nói: “Chỉ là một căn nhà vô cùng bình thường thôi, thật sự chả có gì hay để xem đâu.”

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, “Vẫn còn giận à?”

“……Không có, đều do lỗi của em.” Là cô không nên tò mò quá mức như thế, không nên ngây thơ ở lại nơi mình không nên ở như thế, nếu như hôm qua cô không hỏi câu kia, thì sẽ không bị anh dắt đi tới chỗ đó, như vậy tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra.

“Đã nói chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi mà.”

“Đúng vậy, là trò chơi mà em chơi không nổi.” Tiêu Tiêu nói, “Anh Đoạn, em cảm thấy rất có lỗi với chị Hạ và Nhiễm Huy, chúng ta vẫn là, tạm thời đừng gặp nhau nữa thì hơn.”

Tiêu Tiêu ngắt điện thoại, cầm di động thở dài. Đoạn Mặc Ngôn đối xử với cô rất tốt, cho dù cô không đồng tình với cách sống của anh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ tiếp tục làm bạn của nhau, nhưng cô không thể tha thứ cho chính mình, chị Hạ và Nhiễm Huy đều tin tưởng cô, cô đã phụ lòng tin tưởng ấy. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như mình phát hiện bạn trai hôn người con gái khác, hoặc là bạn gái hôn người đàn ông khác, thì sẽ có tâm trạng như thế nào. Cô quá yếu đuối không dám nói sự thật với bọn họ, chỉ có thể đặt một dấu chấm vĩnh viễn cho chuyện này.

Sau này không gặp lại Đoạn Mặc Ngôn nữa.

Tiêu Tiêu mím môi, đột nhiên vô cùng chán nản. Cô lại làm hỏng chuyện nữa rồi. Sao cô cứ mãi ngu ngốc như vậy chứ?

Buổi chiều, Tiêu Tiêu không muốn ở nhà một mình suy nghĩ lung tung nên đã nhờ Nhiễm Huy đưa cô đến trường đi học, bạn cùng phòng và bạn học trông thấy cô đều quan tâm hỏi han các thứ, cuộc sống bình lặng ở trường học khác biệt cực lớn so với cảnh tượng say xỉn trụy lạc mà cô nhìn thấy đêm qua, thiếu chút nữa cô còn tưởng rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng nhịp tim đập mạnh khi cô nghĩ đến Đoạn Mặc Ngôn đã khiến cô từ đang lừa mình dối người mà tỉnh táo lại.

Chuyện đã xảy ra, cuối cùng thì cũng đã xảy ra rồi.

Tiêu Tiêu không muốn nghĩ nhiều nữa chợt lắc đầu thu hồi tâm tư lại, tập trung tinh thần nhào vào việc học. Cho đến khi hai người học xong tiết tự học buổi tối, Nhiễm Huy mới đẩy Tiêu Tiêu về chung cư chỗ trọ, hai người vừa nói vừa cười đi đến dưới lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng kèn, hai người quay đầu lại, bị ánh đèn trước của chiếc xe sang trọng làm cho chói mắt.

Khi đã quen với ánh sáng đó, Nhiễm Huy mới nhìn rõ chiếc xe đang chạy vào là một chiếc Aston Martin màu đen, phản ứng đầu tiên của anh chính là Đoạn Mặc Ngôn đến rồi, lại nhìn vào biển số xe, quả nhiên không sai.

“Anh Đoạn đến kìa.” Anh nói với Tiêu Tiêu một câu, trong lòng không hiểu sao có chút căng thẳng. Không biết anh Đoạn có ghét bỏ chỗ ở của bọn họ không nữa.

Sao anh ấy lại biết chỗ này? Tiêu Tiêu kinh ngạc, vô thức mím môi lại.

Người bước ra từ hàng ghế sau quả nhiên là Đoạn Mặc Ngôn vẫn toàn thân đồ đen như trước, Nhiễm Huy đẩy xe lăn lên phía trước, nhiệt tình kêu một tiếng, Tiêu Tiêu cũng thấp giọng kêu một tiếng.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn Nhiễm Huy, lại nhìn sang Tiêu Tiêu đang ngồi trên xe lăn, hời hợt hỏi: “Đi đâu thế?”

“Bọn em vừa ở trường về, Tiêu Tiêu ngồi không yên, nên buổi chiều muốn đi học.” Nhiễm Huy đáp.

Đôi mắt đen nhìn đỉnh đầu đang cúi xuống không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ nhíu mày lại.

Trong chốc lát ba người không nói lời nào, Nhiễm Huy không phát giác ra điều khác thường, chỉ cảm thấy Đoạn Mặc Ngôn cũng đã đến đây rồi, không mời anh ấy lên ngồi thì thật không phải phép, vội mời anh lên lầu ngồi một chút.

Đoạn Mặc Ngôn không phản đối.

Viên Kha ngồi lại trong xe, ba người còn lại yên lặng không nói gì đi đến cầu thang, Nhiễm Huy vì muốn điều hòa bầu không khí, vừa ngồi xổm trước mặt Tiêu Tiêu vừa nói đùa: “Tiếu Tiếu, em không được nặng hơn nữa nha, nặng nữa thì anh cõng em không nổi luôn đó.”

Tiêu Tiêu nằm sấp trên lưng anh, phối hợp cười nói: “Em đây là đang giúp anh rèn luyện thân thể đấy nhé.”

Nhiễm Huy dùng sức đứng lên, dĩ nhiên không dám để cho Đoạn Mặc Ngôn xách xe lăn, định bụng chốc nữa lại đi xuống thêm một chuyến.

Đoạn Mặc Ngôn đi phía sau họ, mắt lạnh lùng nhìn cơ thể dính chặt của hai người, đầu kề sát nhau, chợt tay to vươn ra, đặt ngang hông Tiêu Tiêu rồi kéo cô vào lòng anh.

Tiêu Tiêu kinh hãi kêu lên một tiếng, Nhiễm Huy cũng lảo đảo, kinh ngạc quay đầu lại, thấy Đoạn Mặc Ngôn xoay người bạn gái lại, bế cô bằng một tay.

“Anh Đoạn?”

“Chẳng phải cậu chê cô ấy khó cõng sao?” Đoạn Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Tiêu vẫn đang kinh ngạc, trong mắt hiện lên luồng sáng âm u khó hiểu, “Tôi bế cô ấy lên.”

“Đâu có đâu có, em đùa thôi, cô ấy nhẹ quá chừng, có nặng tí nào đâu!” Nhiễm Huy nghĩ trong lòng cho dù mình có dở đến đâu đi nữa,thì cũng phải cõng bạn gái mình lên lầu chứ!

Anh giơ tay ra, nhưng Đoạn Mặc Ngôn lại có vẻ như không kiên nhẫn nói: “Được rồi, dẫn đường đi!”

Tối qua Tiêu Tiêu đã được lĩnh giáo sự ngang ngược của anh, sợ rằng tranh chấp giữa cầu thang lại gây ra sóng gió gì nữa, nén gương mặt đang đỏ lên, cơ thể cứng ngắc chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi gọng kiềm này, “Nhiễm Huy, mau đi lên đi, ngày mai em lấy nạng chống, tự lực cánh sinh!”

Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm cô siết chặt lại. Tiêu Tiêu rũ mắt xuống nhìn đất.

Nhiễm Huy nhịn xuống nỗi khó chịu kỳ lạ, vội vàng đi trước dẫn đường, Đoạn Mặc Ngôn cũng không lề mề, ôm Tiêu Tiêu như không có chuyện gì, không đỏ mặt không thở gấp đi lên đến lầu bốn.

Nhiễm Huy vừa mở cửa, vừa quay đầu lại liếc trộm, vô duyên vô cớ có chút tự ti.

Đoạn Mặc Ngôn bế Tiêu Tiêu vào nhà, Tiêu Tiêu dùng sức giằng ra, nhảy lò cò xuống, độ cao khoảng một mét khiến cơ thể cô có chút đứng không vững, may mà có một bàn tay đỡ lấy cánh tay của cô mới không bị ngã sấp xuống.

“Gấp gáp cái gì chứ.” Đoạn Mặc Ngôn nắm chặt cánh tay của cô.

Tiêu Tiêu nói một tiếng cám ơn, vươn tay để cho Nhiễm Huy đỡ qua sô pha ngồi.

Đoạn Mặc Ngôn lúc này cũng mặc kệ cô, đứng tại chỗ quét mắt nhìn xung quanh một vòng, giữa chân mày nhíu chặt lại, anh ngửi thấy mùi mốc bốc lên trong căn nhà, hồi lâu sau mới nhả ra hai chữ, “Chuồng heo.”

Tống Hiếu Nhiên tuy hiện nay có chút của cải, nhưng bản thân anh ấy cũng từng là một sinh viên đại học nghèo, cho nên nhìn thấy căn nhà thế này cũng có thể tiếp nhận được, nhưng Đoạn Mặc Ngôn thì khác, có thể nói anh chưa bao giờ đi vào những căn nhà cũ kỹ như vậy, ở trong mắt anh, thì căn nhà này chỉ có ba chữ: dơ, bừa, tệ. Như vậy, dĩ nhiên là ngang hàng với chuồng heo rồi.

Nhiễm Huy tuy biết anh ấy sẽ không có bình luận hay ho gì, nhưng cũng không ngờ anh ấy lại không nể tình như thế, anh chỉ có thể dặn lòng tự thuyết phục mình hãy bỏ qua cho tính tình kì quái của anh ấy, nén khó chịu lại cười nói: “Anh Đoạn, anh đừng so chỗ này với căn hộ cao cấp của anh chứ, thực ra chỗ này cũng đã khá lắm rồi, những căn khác còn tệ hơn nữa ấy!”

“Em muốn sống ở đây?” Đoạn Mặc Ngôn nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu đang ngồi trên chiếc sô pha bằng gỗ bị tróc sơn đủ chỗ.

“Phải đó, ở đây cũng tốt lắm.” Tiêu Tiêu gật đầu.

“Tốt chỗ nào? Có cái nóc nhà à?” Đoạn Mặc Ngôn độc miệng nói.

Tiêu Tiêu quả thật nói không nên lời, Nhiễm Huy cười khan hai tiếng, “Hai người trò chuyện đi, anh đi xuống lấy xe lăn lên đây.”

“Lát nữa anh hãy đi!” Tiêu Tiêu gọi với lại.

“Nhanh lắm, một chút thôi à!” Nói rồi Nhiễm Huy chạy ra ngoài.

Trong lòng Tiêu Tiêu thầm mắng Nhiễm Huy một câu, chuyện cô không muốn nhất lúc này chính là ở riêng với Đoạn Mặc Ngôn, điều này làm cho cô cả người đều không được tự nhiên.

“Tiếu Tiếu, theo anh về.” Đoạn Mặc Ngôn đi lên, đứng trước mặt cô.

Thực ra hôm nay anh không hề có ý định qua đây, nhưng không hiểu sao lúc chạng vạng về nhà, nhìn căn nhà trống trải, mới nhớ ra không cần phải ăn cơm ở nhà nữa, anh một mình ngồi nghe ca kịch một lúc, vẫn luôn cảm thấy thiếu mất một người chí chách bên tai, cứ thế ngồi nghe rồi nghe, rồi ngủ trên sô pha lúc nào không hay. Ngủ một giấc tỉnh dậy, anh mới bảo Viên Kha tra ra địa chỉ.

“Anh Đoạn, cám ơn anh đã quan tâm em, nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình, em thấy ở đây rất tốt, tuy là thuê chung, nhưng em có không gian của riêng em……”

Đột nhiên bóng người trước mặt phóng lớn lên, Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, vừa vặn bị môi của anh chặn lại.

Anh ấy đang làm gì thế! Đầu óc Tiêu Tiêu nổ oanh một cái, cô muốn nghiêng đầu né đi nhưng lập tức bị một bàn tay to khóa lại, hơi thở mang theo mùi khói thuốc mạnh mẽ xộc vào, cô giơ hai tay đặt lên lồng ngực vững chãi liều mạng đẩy ra, đối phương không xê dịch tí xíu nào, cô bắt đầu quơ đập loạn xạ, Đoạn Mặc Ngôn có chút thô lỗ một tay bắt lấy hai cổ tay của cô, hơn nữa còn dùng mấy phần sức nắm chặt lại, cô bị đau nghẹn ngào một tiếng, chiếc lưỡi nhỏ nhắn thoáng chốc bị chiếc lưỡi to ẩm ướt dây dưa không dứt.

Không thể thế được! Dưới tình thế cấp bách, hai chân Tiêu Tiêu quẫy đạp lung tung, thậm chí cái chân chưa lành vết thương cũng dùng sức đá anh.

Chân của Đoạn Mặc Ngôn đụng phải thạch cao của cô, mới nhớ ra vết thương của cô, anh lại hung hăng hôn cô một cái, rồi lui người ra buông lỏng sự kiềm hãm với cô.

Mặt của Tiêu Tiêu đỏ phồng cả lên, đôi mắt ngấn lệ mang theo nỗi tức giận phức tạp trừng anh, cô đột nhiên đứng dậy, dùng sức đẩy anh một cái, còn giơ tay giáng cho anh một bạt tay.

Tiếng tát tay giòn giã trong căn phòng yên tĩnh càng đặc biệt vang dội, thậm chí dường nhu còn có tiếng vọng lại nữa.

Mặt Đoạn Mặc Ngôn bị cái tát này đánh nghiêng sang một bên, anh quay đầu lại không chút cảm xúc mắt đối mắt với cô khá lâu, gương mặt anh tuấn ngược sáng mang ý tứ sâu xa, nhưng Tiêu Tiêu chỉ thấy sau lưng hơi rét lên. Cho đến khi bên ngoài cửa vang lên tiếng nói của Nhiễm Huy và một đôi trai gái khác, anh mới dùng lưỡi chọc lướt qua gò má đau rát, khom lưng nói bên tai cô một câu, “Em đúng là một cô gái phiền phức.”

Nói xong anh đứng thẳng người lên, đúng lúc Nhiễm Huy cùng với đàn anh và bạn gái của anh ta cười nói đi vào.

“Anh Đoạn, đây là người ở cùng……”

“Đi nhé.” Đoạn Mặc Ngôn nhìn cũng không nhìn đến người bên cạnh, vòng qua Nhiễm Huy bước nhanh mà đi.

“Anh Đoạn, sao không ngồi thêm chút nữa……” Nhiễm Huy vội thả xe lăn xuống đi ra ngoài tiễn khách.

Bạn gái của đàn anh bị anh chàng đẹp trai nhìn thoáng qua làm cho ngỡ ngàng, ngay cả tên của Tiêu Tiêu cô ta cũng chưa kịp hỏi, đã trực tiếp hỏi cô, “Người đàn ông đó là ai thế?”

Tiêu Tiêu cúi đầu dùng sức chớp chớp mắt, cắn cắn môi rồi mới miễn cưỡng trả lời: “Bạn ạ.” Đã từng thôi.

Cô không hiểu, tại sao mới có một hai ngày, cô đã trở nên hoàn toàn không quen biết con người của Đoạn Mặc Ngôn. Hay là xưa nay cô vẫn chưa từng thật sự quen biết anh?

“Tôi muốn cô, ngay lập tức rời khỏi Đoạn Mặc Ngôn thật xa.”

Câu nói của Nghiêm Khác đột nhiên xông lên não, khiến Tiêu Tiêu bất chợt kinh hãi.

Song hai tháng kể từ đó, Đoạn Mặc Ngôn không hề xuất hiện nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN