Đương nhiên Tiêu Tiêu không thể đả kích tính tích cực của anh, che lương tâm lại mà nói: “Em thấy anh nói tốt lắm, thật đó.”
“Tôi giúp hai người, hai người trả ơn cho tôi chính là làm tôi buồn nôn hả?” Nghiêm Khác khoanh tay để trước ngực.
“Chúng tôi thật lòng cám ơn anh mà.” Tiêu Tiêu nghiêm túc nói, “Nếu không có anh, bây giờ chúng tôi đã không thể ngồi cùng nhau nữa rồi, thật sự vô cùng cảm ơn.”
“Được rồi, được rồi, tôi chịu không nổi người ta ớn lạnh như vậy nhất đó, thật tình là sắp ói rồi đây này.” Vẻ mặt của Nghiêm Khác cực kì ghét bỏ, “Ưu điểm duy nhất của nó chính là không có lòng biết ơn, cô đừng làm hư nó có được không?”
Thì ra anh ta thuộc kiểu người không biết cách nhận lời cảm ơn và khen ngợi. Tiêu Tiêu buồn cười gật đầu, tỏ ý cô đã hiểu rồi.
Đoạn Mặc Ngôn chợt nhướn mày, “Không, đây là ý của tao, tao vẫn luôn nhìn lầm người anh em ‘tốt’ như mày, tao vô cùng áy náy, thậm chí ban đêm hay trằn trọc không yên, không thể yên giấc……”
Nghiêm Khác đứng dậy muốn bỏ đi, Tiêu Tiêu nhịn cười, lắc lắc hai tay, “Chúng tôi không nói nữa, làm ơn quay lại đi mà.”
Từ trên cao, Nghiêm Khác liếc sang Đoạn Mặc Ngôn một cái, thấy anh dang tay ra, nhún vai, anh ta mới ngồi xuống trở lại.
Nhân viên phục vụ mang món ăn đầu tiên lên, Tiêu Tiêu cực kỳ hữu nghị làm một động tác mời.
Nhân viên phục vụ rót rượu nho trắng cho bọn họ, ba người cụng ly một cái.
Đoạn Mặc Ngôn nếm thử một ngụm, từ từ đặt cái ly xuống, không đầu không đuôi hỏi một câu, “Khi nào thế?”
“Thiên phú bẩm sinh rồi.” Nghiêm Khác cũng trả lại một câu không đầu không đuôi.
“Thiên phú gì mà khiến mày phát hiện ra chỗ này của tao có vấn đề?” Đoạn Mặc Ngôn chỉ chỉ vào đầu.
Nghiêm Khác chậc một tiếng, “Phụ nữ đúng là nhiều chuyện.”
“Chuyện này dĩ nhiên tôi phải nói với anh ấy rồi.” Tiêu Tiêu nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn, lộ ra lúm đồng tiền.
Nhân viên phục vụ đưa món ăn lên, Nghiêm Khác sờ sờ đầu, “Mày đừng hỏi khi nào, dù sao thì tao biết là được rồi.”
Đương nhiên anh ta sẽ không nói với hai người rằng từ năm Đoạn Mặc Ngôn 7 tuổi đã cứu anh ta đang bị đuối nước trong hồ bơi, thì anh ta đã nhận chắc người anh em này rồi, anh ta thực sự coi trọng anh, bọn họ thường ăn chơi chung với nhau, tự nhiên sẽ phát hiện cách anh xử lý mọi chuyện không giống như người bình thường. Dần dà, dĩ nhiên anh ta sẽ đưa ra kết luận.
Đoạn Mặc Ngôn nhìn anh ta một cái, bĩu môi không hỏi thêm nữa.
“Sao thế, thật sự có chuyện như vậy à?”
“Chứng khiếm khuyết tình cảm.” Đoạn Mặc Ngôn nói, “Bác sĩ tâm lý của tao nói vậy đó.”
Nghiêm Khác nghe thế, cũng hơi ngạc nhiên nhướn mày lên, “Ý là mày…… thiếu thốn tình cảm hả?”
“Có muốn đi kiện giáo viên dạy Ngữ văn tiểu học của mày không?” Đoạn Mặc Ngôn cầm lấy dụng cụ, gắp một con ốc sên hấp lên, quay qua hỏi Tiêu Tiêu, “Nếu anh lấy thịt ốc sên ra giúp em, em có vui không?”
“Em sẽ vui lắm.” Tiêu Tiêu híp mắt lại, “Như vậy cho thấy anh rất chu đáo.”
Đoạn Mặc Ngôn nhếch môi, cúi đầu lấy thịt ốc ra cho cô, để vào đĩa ăn của cô.
Tiêu Tiêu cười nói cám ơn, ăn miếng ốc sên tươi mềm vô cùng kia, chỉ cảm thấy vị ngon không gì sánh bằng.
Nghiêm Khác vốn nghĩ rằng chỉ số tình cảm của anh đặc biệt thấp, không ngờ anh hoàn toàn không có luôn, “Vậy là xưa nay mày chưa từng coi tao như anh em?”
Đoạn Mặc Ngôn im lặng một lúc, nhìn anh ta rồi gật đầu, “Xin lỗi.”
Nghiêm Khác bối rối một lúc, sau đó không thể tưởng tượng nổi mà cười một tiếng, nói với Tiêu Tiêu: “Không đúng, nói như vậy thì cô cũng biết rồi ư? Vậy sao còn dám ở bên cạnh nó nữa?”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, cũng chỉ vào đầu mình, “Chỗ này của tôi cũng thiếu một chút gì đó.”
“Cô cũng mắc chứng thiếu khuyết tình cảm lộn xộn lung tung gì đó hả?” Chân mày Nghiêm Khác nhíu chặt lại.
“Không, tôi bị thiếu cọng gân.” Cô ra vẻ nghiêm túc nói.
Bị lừa rồi.
Đoạn Mặc Ngôn buồn cười giơ tay ôm lấy cô.
Trên trán Nghiêm Khác trượt xuống ba vạch đen, “f*ck” một tiếng.
“Nói đùa thôi, bởi vì tôi thích anh ấy.” Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn san bạn trai.
Nhưng hình như người đàn ông không hài lòng, anh nhéo vòng eo nhỏ của cô, “Thích?”
Mặt của Tiêu Tiêu hơi đỏ lên, trước mặt người khác nói yêu hình như còn ngượng hơn là nói thích nha.
Nghiêm Khác không rảnh để ý bọn họ tỏ vẻ yêu thương, nói thực thì anh ta cũng hơi bị sốc một chút.
“Nghiêm Khác, tôi cảm thấy anh vẫn đồng ý làm bạn với Đoạn Mặc Ngôn, là vì anh cũng thích anh ấy.” Tiêu Tiêu hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Nghiêm Khác, mỉm cười nói.
“Chúng tôi/bọn anh không phải gay.”
Hai người đồng thanh lên tiếng.
Tiêu Tiêu cười hì hì.
Nghiêm Khác trừng Đoạn Mặc Ngôn một cái trước, sau đó phẩy phẩy tay, “Bỏ đi, bỏ đi, ông đây cũng đâu phải lên giường với mày, mặc kệ mày có bị khiếm khuyết tình cảm hay là cái giống quỷ gì đi nữa, có thể ăn, có thể uống là được rồi.”
Tiêu Tiêu nhìn Đoạn Mặc Ngôn một cái, vẻ mặt cứ là “Em đã nói anh ấy là anh em tốt của anh mà”.
May mà Nghiêm Khác không thấy, lúc này đại não của anh ta đang chuyển động với tốc độ cao.
“Trị liệu có hiệu quả không?” Vậy nên những cô thiếu nữ kia là phương pháp điều trị của nó, chứ không phải là hứng thú tệ hại của nó? Trọng điểm là nó còn đi gặp bác sĩ tâm lý nữa? Nó vậy mà lại đi gặp bác sĩ tâm lý? Cũng đúng, nếu như không có tình cảm, thì cũng không có tự trọng gì gì đó.
“Không biết.” Yêu Tiêu Tiêu, rốt cuộc có phải là tác dụng của trị liệu hay không, bản thân anh cũng không rõ nữa.
“Vậy hai người hợp lại là ý gì? Kì tích à?”
Đoạn Mặc Ngôn khẽ cười một tiếng, quay đầu qua hỏi Tiêu Tiêu, “Ngon không em?”
Tiêu Tiêu cười gật đầu.
“Ăn thêm một con nhé?”
“Được.”
Đoạn Mặc Ngôn lại gắp một con ốc sên lên, lấy thịt ra cho cô.
Nghiêm Khác khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng. Kì tích.
Ba người ăn một bữa ngon lành, lúc đồ ngọt được đưa lên, không biết sao lại nhắc đến chuyện du học. Tiêu Tiêu nói với Nghiêm Khác, khoảng tháng tám cô sẽ đi New York báo danh, nhưng tháng sau sẽ cùng Đoạn Mặc Ngôn đi New York, anh công tác, cô thì tham quan. Sau đó, hai người tiện thể đi du lịch luôn.
Nghiêm Khác hỏi Đoạn Mặc Ngôn, “Mày cũng muốn đi theo qua đó?”
Đoạn Mặc Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại, “Tao nhớ mày có một căn hộ ở bên đó?”
“Cho nên?”
“Chỗ ở của tao bên New York xa trường học của cô ấy quá, đưa căn hộ kia của mày ra đây, tao ở hai năm.”
Nghiêm Khác ngoài cười trong không cười, “Mẹ nó chứ, mày cũng chỉ có được thế này thôi.” Anh ta cầm di động rồi đứng lên, “Tao chỉ cho mướn không cho mượn, hợp đồng với chìa khóa sẽ gửi cho mày một lượt, trả tiền theo năm, trả một năm tiền nhà thêm ba năm tiền cọc.”
……Đây là đang trút giận hay vẫn là đang trút giận thế?
Nghiêm Khác sải bước đi khỏi, Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở góc rẽ, nói: “Lúc gặp mặt lần đầu, em đã nghĩ rằng Nghiêm Khác không phải người tốt.”
“Nó thật sự không phải là người tốt.” Ai nói Nghiêm Khác là người tốt chứ, quả thật là làm người ta cười đến rụng răng mà.
Tiêu Tiêu mím môi gật đầu, “Anh ta đối xử với chị kia thật sự rất xấu xa.” Con người có nhiều bộ mặt thật đấy.
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới biết cô nói người phụ nữ nào, “Chuyện đó cũng không thể trách nó hoàn toàn, giữa hai người họ có một khoản nợ rối ren lắm.”
“Chuyện gì vậy?”
“Nghiêm Khác hoàn toàn ngược lại với anh, nó yêu ghét cực kỳ mãnh liệt, rõ ràng, thậm chí đến mức cố chấp. Nó đã từng yêu người phụ nữ đó, nhẫn kết hôn cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng hỏng ở chỗ, vì muốn thăm dò người phụ nữ đó yêu nó không phải vì tiền, nó vẫn luôn không nói cho cô ta nghe về thân phận của mình, đồng thời đứa con trai ba tuổi của người phụ nữ đó cũng mắc bệnh, cần một số tiền lớn để chữa bệnh, vậy mà thật sự phạm phải sai lầm ngớ ngẩn lên giường với cấp trên, hơn nữa còn nói với Nghiêm Khác là cô ta đã yêu người khác, muốn chia tay với nó. Nghiêm Khác suy sụp một thời gian khá lâu, mãi cho đến sau này nó phát hiện ra sự thật, cảm thấy người phụ nữ đó vẫn là vì tiền mà phản bội nó, nên đã ép cô ta trầm luân đi làm gái.”
“Tại sao luôn có nhiều hiểu lầm với không thẳng thắn như vậy chứ?” Tiêu Tiêu không khỏi thổn thức, “Vậy bây giờ sao rồi?”
“Bây giờ? Không rõ nữa, nghe nói con trai của người phụ nữ đó vẫn không thoát khỏi cái chết, vì vậy người phụ nữ đó còn tự tử một lần, cuối cùng được cứu lại, sau này không biết Nghiêm Khác sắp xếp cô ta đi đâu nữa.”
Tiêu Tiêu cảm thông mà nhíu chặt mày lại, “Em thấy chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chị kia được, có thể chị ấy chỉ là quá yêu con trai của chị ấy thôi, nên mới đưa ra lựa chọn thiếu lí trí như vậy.”
“Không biết nữa.” Đoạn Mặc Ngôn uống một ngụm rượu.
Tiêu Tiêu suy tư một lúc, “Nếu Nghiêm Khác vẫn không thể buông chị ấy được, phải chăng có nghĩa là anh ta vẫn còn tình cảm với chị ấy không?”
Đoạn Mặc Ngôn gật đầu, “Em hỏi đúng người rồi đấy.”
Tiêu Tiêu hời dỗi lườm anh một cái, sau đó tự hỏi tự trả lời, “Em cảm thấy chắc chắn là có, nếu không ai lại tốn công quan tâm đến một người mình căm ghét chứ? Chẳng qua không biết bọn họ có khả năng gương vỡ lại lành hay không, nếu không…… Chúng ta xem xem có thể giúp được gì không?”
Đoạn Mặc Ngôn ném cho cô bốn chữ, “Lo chuyện bao đồng.”
“Nếu như không có Nghiêm Khác lo chuyện bao đồng, chúng ta có thể ở bên cạnh nhau sao?”
…… Good point!
“Dĩ nhiên chúng ta sẽ không mạnh mẽ nhúng tay vào, tình cảm là chuyện của hai người họ, bản thân họ phải tự giải quyết. Trước tiên chúng ta điều tra xem, có chuyện gì chúng ta có thể giúp được hay không, ăn đào thì trả mận, tình cảm giữa người với người cứ từng bước từng bước mà sâu đậm như vậy đó.”
“Được rồi, được rồi, ngày mai anh đi hỏi thăm tin tức, rồi em xem mà làm nhé.”
Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười tươi rói, “Được.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, nói là hiện tại sàn nhảy đang mở, có ban nhạc nhỏ đệm nhạc tại chỗ, nếu bọn họ có hứng thú có thể ra nhảy.
“Anh nhảy không? Em biết điệu Waltz đơn giản đó.” Tiêu Tiêu nhìn anh, hai mắt lấp lánh.
Đoạn Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay cô đi về phía sàn nhảy, mặc đồ tình nhân, đôi tình nhân trẻ tuổi mà xinh đẹp trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, trên đường đi, nhiều ánh mắt theo đuôi bọn họ đi vào sàn nhảy với điệu nhạc êm dịu.
Tiêu Tiêu chuyển động bước chân theo sự dẫn dắt của Đoạn Mặc Ngôn, đôi mắt cười yêu kiều nhìn anh chằm chằm, anh cũng chăm chú nhìn cô thật sâu. Hồi lâu sau, cô khẽ thở ra một tiếng, gương mặt mịn màng nhẹ nhàng kề vào ngực anh, anh dịu dàng ôm lấy.
Khá nhiều người nhìn mà ghen tỵ, bọn họ nhìn thấy một thứ mà họ chưa từng có được hoặc là đã đánh mất rồi.