Beta: Dạ
Đợi đến lúc Wales hết bận, đã là hơn tám giờ tối. Dillow đã ăn cơm tối xong, đang luyện tập khống chế dị năng.
Đứa bé ra sức luyện tập, trên móng vuốt nhỏ như nạm một quầng sáng màu vàng óng ánh, đánh thúc thúc ngu xuẩn, đánh, đánh. Nghe được tiếng bước chân từ đằng sau, Dillow nhạy bén xoay người lại, lúc thấy người tới là Wales liền gầm gừ một tiếng, nhào tới, móng vuốt mang theo một màu vàng sậm, sáng rõ hơn hẳn so với lúc trước.
Wales cong khóe miệng, trong nháy mắt biến về hình thú, giơ vuốt đánh về phía Dillow. Móng vuốt của Dillow rơi xuống đất, nhóc không kịp thu lại lực, đánh sâu vào sàn nhà, để lại một cái hố nhỏ.
Vô cùng tàn bạo!
Đây chính là nguyên nhân vì sao Wales nhất nhất phải mang Dillow về, xét theo tính mềm lòng của quả cầu nhỏ, tuyệt đối cậu sẽ không để y huấn luyện Dillow như thế. Là giống đực, dịu dàng là mồ chôn anh hùng, cho nên tuyệt đối không thể an nhàn!
Cuộc đại chiến kết thúc khi Dillow bị đánh bay tầm chín mươi tám lần, sau đó Wales ngậm Dillow ném vào bồn tắm, dùng móng vuốt lắc hai lần, rồi mới vớt cháu trai run rẩy không còn chút sức ra ngoài. Là bậc quốc vương đầy khí khái anh hùng, hoàng đế bệ hạ thời thời khắc khắc đều nhớ kỹ, vợ chưa cưới về tay, mọi việc đều phải tự thân thực hiện, cố gắng nỗ lực trăm phần trăm.
Sau khi cháu nhỏ sạch sẽ rồi, Wales đặt nhóc lên giường, nghiêm túc hỏi: “Bài tập của ngươi đâu? Lấy ra đây.”
Dillow chìa bảng điện tử của mình ra, nhấn móng vuốt lên, thành công để lại một dấu móng, sau đó đưa cho Wales, bộ dạng phi thường khó chịu.
Wales cũng đặt móng mình lên, so với liếm lông, bài tập này rõ ràng dễ tiếp thu hơn hẳn.
Mắt thấy Dillow khác thường, Wales tải bài tập lên, sau đó hỏi cháu trai: “Sao không vui?”
Dillow liếm liếm móng vuốt, bất mãn nói: “Ngươi là đồ ngu!”
Wales nhíu mày nhìn nhóc con, cái đứa lông còn không liếm gọn được, ngốc đến độ này còn dám ghét bỏ y? Bữa tối nay ăn mặn quá à?
Dillow không quản thúc thúc ngu xuẩn nghĩ gì, tiếp tục oán giận: “Thầy giáo ngu xuẩn rõ ràng ngủ cùng với ngươi, nhưng lại không chịu phụ trách, hơn nữa còn lén lút gửi tin với giống đực khác. Ngươi phải đi đánh người kia, đoạt lại thầy giáo ngu xuẩn! Ngu ngốc!” ╭(╯^╰)╮ Wales cau mày lại, sờ đầu cháu trai, vô ý thức lặp lại một câu: “Gửi tin à…”
Ném cháu trai vào trong ổ, chờ đứa ngủ ngủ say, Wales nhảy qua cửa sổ, lần thứ hai bò vào cửa sổ phòng Sở Du Nhiên.
Sở Du Nhiên đang ở trong phòng tắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng vang nhỏ, nhưng hệ thống phòng vệ trong nhà không phát ra âm thanh cảnh báo, cho nên cậu cũng không để ý nhiều, giặt quần áo xong thì tiện tay quấn khăn tắm lên người, vừa lau tóc vừa bước ra. Vừa vào phòng ngủ, đã thấy Wales mặc thường phục ngồi trên ghế salon, đôi mắt vàng kim rút đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, đang lóe sáng lấp lánh nhìn cậu.
Sở Du Nhiên lùi lại hai bước, chui vào trong buồng tắm, đóng cửa, khóa lại.
Wales: “…”
Sở Du Nhiên vừa oán thầm mèo bự sao lại tới giờ này, vừa sấy tóc, đến khi gần khô hết mà tâm lý cũng vững vàng trở lại, cậu vẫn cảm thấy cứ như thế này mà ra ngoài sẽ có chút nguy hiểm. Vị hôn phu buổi tối trèo cửa sổ vào, ngẫm lại thực sự khiến người khác phải suy nghĩ lung tung, mang theo mùi vị tình dục.
Wales đợi hồi lâu, thấy Sở Du Nhiên vẫn không ra, bèn đi tới gõ cửa, giọng nói mang theo ý cười: “Em còn định trốn tới khi nào?”
Sở Du Nhiên chải lại tóc, quấn khăn tắm thật chặt, cảm thấy hình tượng bản thân đủ kín đáo đàng hoàng mới mở cửa ra, ho khan một tiếng, hắng giọng hỏi: “Sao anh lại đến giờ này?”
“Nhớ em.” Wales nghiêm túc đáp, giống như đang trình bày một chuyện đương nhiên, khiến Sở Du Nhiên đỏ mặt. Cậu thực sự không chịu nổi thái độ này của đối phương, nghiêm túc nói ra mấy lời như vậy, điềm đạm bình tĩnh rất dễ khiến người khác bị thuyết phục.
Wales thấy cậu đỏ mặt, liền vòng tay ôm eo cậu, đem người ôm bổng lên. Sở Du Nhiên kinh ngạc kêu to, sợ đến mức cả người cứng đờ, “Anh định làm gì?!”
“Ngủ, hay là em muốn ta làm chút gì đó?” Wales đặt Sở Du Nhiên lên giường, sau đó biến về hình thú, vùi đầu trong lòng Sở Du Nhiên. Y nói ngủ chính là ngủ rất đơn thuần.
Sở Du Nhiên nghĩ quá mức, bị tình huống này làm cho xấu hổ đến đỏ bừng mặt, thở không ra hơi. Tên to xác kia nằm trong lòng hắn cọ cọ chà chà như thế, miệng lại nói chỉ ngủ đơn thuần, xem ra cái đầu kia chỉ là muốn tìm một vị trí thoải mái, nhỉ? Vị hôn phu mượn lồng ngực để ngủ, cũng không nên từ chối, phải không?
Da lông mềm mại cọ vào ngực, hơi ngứa ngáy, hơi thở lại vừa vặn phả vào điểm nhạy cảm, khiến Sở Du Nhiên khẽ run lên, vội vàng đẩy cái đầu bự ra xa người mình, tức giận trừng mắt: “Anh quá nặng, không được ngủ trên người tôi!”
Wales nghẹo đầu, nhìn áo xộc xệch của đối phương, lộ ra phân nửa bộ ngực, mặt và cổ đều mang một màu hồng nhạt, đôi mắt xinh đẹp vừa xấu hổ vừa giận dữ, dưới cái nhìn của y chính là đã thèm lại còn ngại. Loại trêu đùa này sao y chịu nổi chứ, vì thế mèo đen bự liền nhào tới.
Sở Du Nhiên kinh ngạc kêu lên, bị mèo bự đè xuống, sau đó y lật người một cái, biến thành cậu nằm nhoài trên bụng mèo, mềm mềm…Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn tư thế hiện tại của hai người, lại nhìn đôi mắt mèo nhuộm đầy ý cười, liền hiểu ra, người này đang trêu chọc mình. Lúc ở hình người thì nghiêm túc đàng hoàng, về đến hình thú lại dường như thể hiện rõ bản tính của loài mèo. Sở Du Nhiên không nhịn được, vươn ngón tay chọc chọc mũi của mèo bự, giống như bình thường cậu vẫn hay đùa Dillow, cười nói: “Anh rất xấu.”
Wales cọ cọ trán của cậu, “Em đang làm nũng sao?”
Sở Du Nhiên cảm thấy lòng ngứa một chút, bộ dạng Wales lúc này cùng đám ấu tể mũm mĩm đầy lông vẫn muốn cầu cậu ôm ôm giống nhau như đúc, aizz, đến cùng là ai đang làm nũng đây? Khóe miệng mang theo ý cười ấm áp, Sở Du Nhiên vui vẻ sờ vào vành tay của Wales, mềm mại, chỉ là so với nhiệt độ của mèo bình thường thì cao hơn một chút. Sở Du Nhiên quan tâm hỏi: “Sao nhiệt độ của anh lại cao như vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Wales liếm khóe miệng Sở Du Nhiên một cái, thân mật đáp lời: “Không có chuyện gì, chỉ cần em không cử động sẽ tốt thôi.”
Sở Du Nhiên: “…” Người bảo bản thân là chính nhân quân tử đi đâu rồi?
Wales khẽ cười, cọ cọ cằm của Sở Du nhiên, móng vuốt sờ soạng khắp người cậu, lúc dồn sức vào eo, khiến hai người dính sát lấy nhau, lúc này mới nói: “Đừng sợ, trước khi thành hôn ta sẽ không chạm vào em.”
Sở Du Nhiên: “…Vậy móng vuốt của anh, là đang làm gì vậy?” Cảm giác móng vuốt đã trượt tới khe mông, hơi dừng một chút, rồi lại dời lên trên, nhấn nhấn…Cách một lớp khăn tắm cũng cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể đối phương, khóe miệng Sở Du Nhiên giật giật, làm ra động tác thế này mà mặt vẫn không đổi sắc. Đồ mèo bự muộn tao!
Lặng lẽ quấn khăn tắm lại, Sở Du Nhiên nhanh chóng bò dậy, cầm áo ngủ trên giường đi ra ngoài, mặc xong mới dám trở về.
Wales nhìn thấy hành động của cậu giống như đang phòng lang sói, đôi mắt hơi nheo lại, không biết nghĩ điều gì.
Hình thú hiển nhiên so với hình người làm mấy động tác vừa rồi càng dễ tiếp thu hơn, Sở Du Nhiên sau khi trở lại sờ soạng móng vuốt bự của Wales, cảm giác sướng hơn Dillow nhiều. Đệm thịt vừa mềm vừa dày, lại còn đặc biệt co dãn. Sờ xong móng vuốt liền thử sờ sờ bụng, thậm chí cậu còn duỗi ngón tay chọc chọc vào, âm thần cảm thán chỗ này không có thích như Dillow, chỗ này của Dillow nhuc nhúc toàn thịt…Sờ xuống dưới nữa thì hơi quá đáng, cho nên mặc dù chưa sờ được sướng tay, Sở Du Nhiên cũng biết ý mà thu tay lại, sau đó nắm một móng vuốt bự của Wales, đàng hoàng ngủ.
Wales vẫn luôn nhắm mắt, cưng chiều mặc giống cái của mình “làm xằng làm bậy” trên người y, mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đặn của Sở Du Nhiên, mới mở mắt ra, dùng móng vuốt túm chăn mỏng, kéo lên che kín người Sở Du Nhiên, rồi kéo người lại gần mình.
Trong bóng tối, Sở Du Nhiên cong khóe môi, lúc này mới thật sự ngủ.
Sáng ngày thứ hai, lúc Sở Du Nhiên thức dậy Wales đã rời đi, vị trí bên cạnh người cậu vẫn còn nóng ấm. Trên đồng hồ báo thức đầu giường có dán tờ giấy nhắn của mèo bự, nói lại quay về đón Dillow. Sở Du Nhiên ôm gối cười, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vô cùng thoải mái.
—————-
Chờ ở cổng trường, Sở Du Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, cách lúc sắp đóng cửa năm phút, ngẩng đầu lên liền thấy phi hành khí vạn phần quen thuộc kia.
Hoàng cung nằm lân cận trường học, vì để che dấu thân phận, cho nên mỗi ngày Dillow đều phải ngồi phi hành khí lượn quanh trường một vòng. Hai chú cháu đứng ở cửa, chờ Sở Du Nhiên, lỗ tai đồng loạt rung một cái.
Sau đó, Dillow liền bị ném thẳng từ trên không xuống.
Sở Du Nhiên (⊙o⊙)
Tứ chi của Dillow bọc kín một tầng dị năng phòng hộ màu vàng, sau khi chạm đất liền để lại bốn dấu sâu hoắm. Sở Du Nhiên sợ hết hồn, vội chạy tới ôm báo nhỏ đang bực bội cắn đuôi vào lòng, tức giận trừng mắt nhìn Wales: “Anh điên à, quá nguy hiểm rồi!”
Wales đưa đầu qua, cọ vào lòng Sở Du Nhiên một cái, vừa định nói một câu thì cảm giác cả mặt tê rần. Aizz, y chỉ lo cọ vợ chưa cưới, lại quên mất cháu trai…
Dillow điện hạ không buông tha bất cứ cơ hội nào, rốt cục thành công đánh mặt thúc thúc ngu xuẩn một cái. Sau khi đánh được, nhóc ngẩn ngơ nhìn móng vuốt của mình, khiếp sợ ra mặt: Thật sự…đánh trúng rồi ⊙▽⊙ Hu ra!! ~( ̄▽ ̄~)~
Dillow trong nháy mắt sướng đến phát điên, hưng phấn vung bốn móng múa may bay nhảy, cảm giác đánh mặt thúc thúc ngu xuẩn một cái thật sảng khoái, móng vuốt cào vào lớp da của thúc thúc ngu xuẩn thật sung sướng. Nung nấu ba năm, cuối cùng cũng thực hiện được rồi! Chỉ cần kiên trì ôm giấc mộng từ nhỏ, nhất định sẽ có ngày thực hiện được!
Dillow điện hạ mặc quần áo đỏ rực, vui sướng giống như được phong thiên tướng, lập tức có thể phi thăng lên trời cao!
Sở Du Nhiên nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Wales, bị hai chú cháu chọc cho bật cười, không suy nghĩ đã giơ tay vuốt nhẹ chỗ bị Dillow đánh, vừa cười vừa an ủi: “Không sao không sao, coi như cổ vũ nhóc con, anh xem, nó cao hứng nhường nào!”
Wales nhìn tay cậu một cái, rồi nghiêng đầu dựa vào Sở Du Nhiên, chỉ là lần này rất cẩn thận tránh Dillow.
Sở Du Nhiên không rõ ý của y.
Wales: “Vị hôn phu của em bị tổn thương, em không nghĩ bồi thường một chút?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Wales:
Mèo: “Quả cầu nhỏ không làm được! Không muốn ngậm một miệng lông!”
Wales: →_→
Mèo: (ˇ^ˇ)