Beta: Dạ
***
Dillow: Mười bảy tuổi
Ba bé con: Mười ba tuổi
Những cây dây leo màu xanh bò dọc theo cửa sổ, quấn quít quanh một cái võng lớn. Trên võng, Sở Du Nhiên đang nằm, cậu mặc quần áo ở nhà màu trắng, trên tay cầm một cuốn sách y học đầy tranh, hứng thú lật từng trang.
Năm nay cậu đã ba mươi lăm tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn trẻ trung, khí chất vẫn ôn hòa dịu dàng như trước, dường như chỉ cần cậu xuất hiện ở đâu, không gian nơi đó sẽ lập tức trở nên bình yên tĩnh lặng. Dưới sự nuông chiều của Wales và mấy đứa trẻ, Sở Du Nhiên dần dần không cần lo nghĩ nhiều nữa, lúc ở cùng gia đình cũng trở nên tùy tiện lười biếng hơn.
Lúc này, Dillow mang theo khuôn mặt nghiêm túc, chậm rãi nện bước vào nhà. Phát hiện ra Sở Du Nhiên, con ngươi của thiếu niên lóe lên sự kinh ngạc. Dillow ngừng bước chân, bỏ găng tay nhuốm đầy máu ra, ném cho người hầu đứng phía sau, rồi cúi đầu nhìn quân phục phẳng phiu trên người, xác định không có vết máu nào, báo đen cố gắng thu lại sát khí, xong xuôi mới vội vã chạy tới.
“Thầy ơi, ta về rồi.” Giọng nói của thiếu niên qua thời kỳ vỡ giọng không còn mang sự trong trẻo của trẻ con nữa, thay vào đó trở nên hơi trầm khàn chững chạc. Trong giọng nói ấy, mang theo hơi thở lạnh lùng, pha chút gợi cảm, dễ dàng làm xao lòng người nghe.
Sở Du Nhiên khép sách lại, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, không đáp lời.
Dillow đành phải hạ giọng thỏ thẻ: “Mẫu phụ.”
Sở Du Nhiên mỉm cười, vươn tay về phía báo đen. Ngay từ lúc Dillow mới vào nhà, chỉ cần nghe tiếng bước chân, cậu đã biết người trở về là ai.
Dillow chạy qua, túm chặt bàn tay của Sở Du Nhiên, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Hôm nay ta nhớ người có hẹn đi uống trà với các vị phu nhân khác mà? Sao về sớm vậy ạ?”
Sở Du Nhiên xoa đầu Dillow, không thèm để ý, nói: “Uống trà thì hôm nào chẳng được. Dillow thiên tài nhà chúng ta lâu lâu mới về, quan trọng nhất. Có thèm ăn gì không, ta sai người làm cho con.”
“Trứng chưng.” Món ăn yêu thích của Dillow, trước sau như một, vẫn là món trứng chưng do tự tay Sở Du Nhiên làm.
“Được.” Sở Du Nhiên xắn tay áo lên, tự mình xuống bếp. Dillow đi theo sau, nhìn động tác thuần thục của cậu, không nhịn được bèn thò tay ra, nhanh thoăn thoắt bóc vỏ tôm, tách thịt nghêu, vừa bỏ vào bát vừa hỏi: “Asa và Caesar không gây họa gì nữa chứ ạ?”
Sở Du Nhiên hơi ngừng tay, cười cười, gật đầu: “Cũng vẫn thế. Đúng rồi, chiều nay con đi đón bọn nó đi, nhất định bọn nó sẽ vui mừng lắm.” Hai thằng nhóc này mấy hôm nay cứ quấn quít lấy Wales và cậu, xin được nhảy lớp, lải nhà lải nhải khiến cậu đau đầu, chỉ muốn quất cho cả hai một trận.
“Emile đâu?”
“Chiều nay Emile cũng về, thúc thúc của con từ quân khu về sẽ mang nó về luôn.” Nhắc tới Emile, Sở Du Nhiên cũng thấy đau đầu. Đứa nhỏ này tuy rằng được đi học trường quý tộc, nhưng lại chỉ đam mê nghiên cứu y học, chuyên ngành chính là mô phỏng hạch dị năng của giống đực, giúp giống cái có thể tự bảo vệ bản thân.
Nội dung nghiên cứu nguy hiểm như vậy, thế mà hoàng đế bệ hạ lại cứ nằng nặc ủng hộ nó, còn cử Raman làm trợ lý giúp Emile. Sở Du Nhiên thực sự cực kỳ lo lắng cho tương lai của giống cái nhà mình, nhỡ nó cũng giống như Raman, trở thành một kẻ điên cuồng với y học thì phải làm sao.
Bữa trưa, Wales về nhà thấy Sở Du Nhiên, vừa định mở miệng đã bị cậu dùng ánh mắt ngăn cản. Mãi đến khi Dillow về phòng nghỉ ngơi, Wales mới nói: “Hình như mấy vị phu nhân vẫn đang chờ em đấy.”
Sở Du Nhiên hầm hừ tỏ ý bất mãn: “Cái đám khốn nạn đó, Dillow mới mười bảy tuổi thôi mà, sao bọn họ có thể xúi bẩy con nhà mình đi tán tỉnh nó chứ. Em để bọn họ chờ mốc mặt cũng đã quá nhân từ rồi.” Cậu nháy mắt với Lindsay, “Không cần đưa đồ uống tới nữa, 11 giờ đêm thì ngươi ra bảo bọn họ cút về đi. Nói với họ, ngày mai ta sẽ còn tiếp tục mời họ tới uống trà, cho đến lúc nào bọn họ từ bỏ mưu đồ thì chúng ta mới lại nói chuyện tiếp.”
Lindsay cúi đầu nhận lệnh, trong lòng thầm thương cho các vị phu nhân, vương hậu điện hạ bình thường thì rất hiền lành, nhưng đã chọc tới mấy vị hoàng tử, vương hậu sẽ nổi cơn tam bành lên luôn.
———————–
Chạng vạng, tại Học Viện quân sự hoàng gia – lớp sơ trung
Dillow bất đắc dĩ để hai đứa em trai, một trái một phải túm tay kéo đi, cảm thấy ong cả đầu: “Các ngươi lại muốn làm gì nữa đây?”
“Đại ca, anh nói với cha đi, chúng em muốn nhảy lớp.” Asa túm cánh tay của Dillow, chậm rãi di chuyển lên trên, sau đó đột ngột bóp chặt cổ anh trai, lắc qua lắc lại, cười sằng sặc. Dillow cao hơn Asa nửa cái đầu, cho nên muốn lắc cổ thiếu niên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. So với các bạn đồng trang lứa, chiều cao của ba huynh đệ có thể nói là nổi trội, nhưng nếu ba người đứng cạnh nhau sẽ phân biệt rất rõ ràng cao thấp béo gầy. Mà trong ba người, kẻ lùn nhất không phải là em út Caesar, mà lại là Asa. Đối với chuyện này, Asa vô cùng tức tối.
Gen phượng hoàng, chân quá dài!
Mẫu phụ quá bất công, tại sao sinh ra tui không phải là chim mà lại là báo chứ, không cao bằng đệ đệ đã đủ khổ, lại còn bị đẩy vào vị trí người thừa kế sáng giá, khiến tui không thể tự do thực hiện lý tưởng, đau lòng quá đi!
Bề ngoài của Asa cực kỳ giống Wales, tóc vàng mắt vàng, nhưng khí chất lại có vài phần hệt như ông ngoại. Thời điểm không cười thì cao quý hơn người, nhưng chỉ cần Asa cười rộ lên, hoàn toàn chỉ còn nhìn thấy bộ dạng lưu manh. Tính cách của đứa bé này, vô cùng hoạt bát sáng sủa, lại giao du rộng, bạn bè có thể nói là trải khắp toàn trường.
Hỡi thiếu niên trên toàn đế tinh!
Lý tưởng cuộc đời của Asa điện hạ chính là: làm vua cướp biển! Chiếm hết đại dương trên toàn vũ trụ.
Chí hướng cao rộng biết nhường nào.
Caesar thì lạnh lùng túm lấy thắt lưng của Dillow, tỏ ý rõ ràng rằng em cũng muốn nhảy lớp, anh không chịu giúp sẽ không cho anh đi đâu hết.
So với Asa hoạt bát ưa náo nhiệt, Caesar yên tĩnh hơn nhiều, hoàn toàn trái ngược với màu tóc bốc lửa của mình, bé con rất lạnh lùng đầy sát khí. Đặc biệt là cặp mắt phượng hẹp dài, chỉ cần hơi nheo lại cũng đủ khiến người khác phải nảy sinh sợ hãi. Khí chất này có thể nói là di truyền trọn vẹn từ Wales.
Lý tưởng cuộc đời của Caesar điện hạ so với anh trai đơn giản và tàn bạo hơn nhiều. Mục tiêu đầu tiên: Đánh bại anh trai; mục tiêu thứ hai: đánh bại ông ngoại; mục tiêu thứ ba: đánh bại phụ thân; mục tiêu thứ tư: đánh bại toàn bộ nhân dân đế quốc.
Hai anh em từ nhỏ đã thông minh hơn bạn bè, cho nên nhảy cóc trước ba lớp. Nhưng Wales sợ nếu tiếp tục đà này, sẽ không kiềm chế được tính cách nóng nảy của hai con, cho nên muốn bọn họ tiếp tục tôi luyện trong nhà trường. Vì thế, mặc cho hai anh em có lăn lộn mè nheo thế nào, Sở Du Nhiên cũng quyết tâm không đồng ý, ngay cả Emile, mỗi lần thấy trò “xin xỏ” của anh em mình, bé con cũng tỏ ra khinh thường. Một lần nọ, Wales phải dọa đánh cả hai đứa, mới tạm thời chấm dứt được quãng thời gian lèo nhèo của Asa và Caesar.
Rốt cục cũng chờ được đến khi đại ca về, hai anh em lại tiếp tục lèo nhèo.
Dillow thở hắt ra, mỗi tay túm lấy một đứa, xách vào phòng chiến đấu, không nói nhiều, trực tiếp dần cho một trận. Đánh một lúc, thiếu niên lại túm cổ hai đứa em nhét vào phi hành khí. Nhìn bộ dạng thiểu não của chúng, Dillow từ tốn xoa đầu cả hai, nói lời gan ruột: “Khi anh còn bé, lúc đòi nhảy lớp cũng bị thúc thúc đánh như vậy đấy, đánh đến mức anh cảm thấy đúng là không nên bỏ qua các lớp căn bản, các em thấy anh nghĩ có đúng không?”
Asa, Caesar: “…”
Về đến nhà, ba anh em lập tức ngửi thấy mùi trà thơm ngát.
“Emile về rồi?” Asa đeo cặp, nhanh thoăn thoắt bò lên cửa sổ, vui mừng khi nhìn thấy người đang pha trà cho Sở Du Nhiên và Wales.
Emile thấy anh trai ngoài cửa sổ, mỉm cười chào. Bé con có khuôn mặt xinh đẹp, giống đến bảy phần gương mặt của Sở Du Nhiên, sợi tóc màu vàng mềm mại dài chấm vai, con ngươi màu vàng kim đẹp như ngôi sao trên trời, đuôi mắt đào hoa cong vút, khuôn mặt trắng nõn nà như hoa như ngọc, tuy rằng mới chỉ gần mười bốn tuổi, nhưng đã có thể nói là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Quả nhiên không hổ danh là tiểu công chúa duy nhất của đế quốc, dung hợp toàn bộ những gen tốt nhất của cả hai người cha, cho dù là khí chất hay diện mạo, đều là đệ nhất!
Emile không ngừng tay, rót một chén trà, sau đó hỏi Asa: “Lại bị đại ca giáo huấn một trận nữa hả? Sao dạy mãi anh vẫn không nhớ vậy? Mà Caesar đâu?”
Asa lao vào, cầm lấy chén trà, dốc hết vào miệng, hoàn toàn không thèm nhấm nháp hương vị. Mà lúc ấy, Caesar lưng cũng đeo cặp, che mặt bước vào, ngồi xuống uống trà, không nói câu nào.
Emile xoa đầu em trai, an ủi: “Không sao, cũng đâu phải mới bị đánh lần đầu, em sẽ quen thôi mà.”
Asa được Emile kích thích, cảm thấy cũng đúng, lần sau đánh lại là được rồi.
Caesar: “…” Da mặt không phải cứ đánh nhiều thì có thể dầy lên được.
Biết hôm nay Dillow đã dần cho hai em trai một trận, Wales có chút tiếc nuối. Dạo này y không có thời gian rảnh để dạy dỗ bọn nó, không ngờ lại bị Dillow làm mất, đứa nhỏ này, càng lúc càng trưởng thành, địa vị trong nhà của y…hình như đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.
Dillow ngồi bên cạnh Sở Du Nhiên, không thèm nhìn sắc mặt Wales, em trai của mình bị mình đánh là đúng rồi, nếu để thúc thúc ra tay…giá trị cừu hận* của y quá cao, thiếu niên sợ sẽ khiến bọn đệ đệ tức điên, sau này đến lúc y già lại không có ai chăm sóc.
* Giá trị cừu hận (điểm cừu hận): cái này bạn nào đọc võng du nhiều chắc không phải giải thích. Giá trị cừu hận giống như là điểm tính mức thu nộ khí (tức giận) của quái, quyết định đến việc quái sẽ dồn sức đánh người nào trong game.
Thấy bọn nhỏ đều đã về nhà, Wales liếc mắt nhìn Sở Du Nhiên, nhân cơ hội này, quyết định công bố chuyện hai người đã bàn tính từ trước: “Mấy đứa ai muốn làm Thái tử?”
“Phù!” Asa kích động đến mức phun hết nước trà trong miệng ra, giơ tay chỉ thẳng mặt Dillow: “Chuyện này cha cứ đi tìm anh trai nhé, con không hề muốn nghĩ tới đâu!”
Dillow sa sầm mặt, thiếu niên cực kỳ hối hận sao ban nãy mình ra tay còn nhẹ thế. Ngôi vị hoàng đế trách nhiệm nặng nề, Asa là con trai ruột của thúc thúc, về tình về lý đều danh chính ngôn thuận, mình chẳng qua chỉ cần ở bên bảo vệ bọn nó là đủ rồi, tại sao phải làm hoàng đế.
Emile thuộc thành phần dự thính, bé con chống cằm quan sát xung quanh, hứng thú nhìn hai anh trai lườm nguýt nhau, đôi mắt xinh đẹp đảo điên, không biết đang suy tính điều gì.
Caesar lẳng lặng bưng trà lên uống, che giấu sự khoái chí của mình, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong: May thế, mình không phải loài báo.
Wales nhíu mày, chẳng lẽ cả hai đứa không đứa nào muốn hả?
Sở Du Nhiên cười mỉm, rõ ràng là trong nhà mình, ngồi với gia đình, vậy mà không khí lúc này lại căng thẳng như tổ chức hội nghị quân sự, chỉ chực chờ lao vào đánh nhau. Cậu cười thành tiếng, phá vỡ không khí nghiêm túc trong phòng, mở miệng: “Ta và phụ thân của các con đã thương lượng với nhau rồi, hai đứa đánh một trận, ai thua thì phải làm Thái tử.”
Vừa nghe đến đó, hai mắt Dillow rực sáng, mà vẻ mặt Asa thì như đưa đám, mẫu phụ à, rốt cục thì ai mới là con ruột của người vậy.
Emile vuốt lưng cho Asa, chỉ chỉ về phía Wales: Xem nè, nhìn khuôn mặt của ba ba đi, chắc chắn anh là con ruột mà!
Asa tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Chuyện đến nước này, Caesar cảm thấy mình có nghĩa vụ bảo vệ anh trai ruột, bé lạnh lùng mở miệng: “Đại ca làm đi, nhị ca không làm được đâu.”
Thấy Asa cảm kích nhìn mình, Caesar nói tiếp: “Nhị ca không xứng đáng.”
…
“Anh ấy muốn làm cướp biển, đi cướp đồ của người khác.” Thấy Asa đột nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận nhìn bản thân, Caesar vẫn bình tĩnh nói hết.
Emile bật cười, mà Sở Du Nhiên thì ôm đầu, cướp biển là sao đây? Đứa nhỏ này đến tuổi dậy thì* rồi ư? Wales biến sắc, con mình đường đường là hoàng tử, vậy mà lại mong muốn đi theo con đường trộm cắp phản xã hội.
* Nguyên văn là: Trung nhị ( 中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.
Cảm giác được hơi thở của phụ thân trở nên lạnh lẽo, Emile vội vàng ôm chặt cánh tay Wales: “Phụ thân, uống trà đi, đây là trà con tự tay pha riêng cho cha đấy, hôm nay cha mệt rồi.”
Wales dịu lại, nhấp một ngụm trà, nghiêm túc nói: “Xét thấy hai đứa còn nhỏ, cho nên chúng ta sẽ không quan tâm các ngươi dùng thủ đoạn gì, miễn đứa nào thua thì làm Thái tử, kế thừa ngôi vị hoàng đế là được. Những vị trí còn lại thì tự bàn nhau mà chia.” Wales quyết định vô cùng dứt khoát, “Tỷ thí sau ba ngày nữa sẽ diễn ra, cho nên hai đứa có ba ngày chuẩn bị.”
Dillow và Asa liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều khát vọng: Ngươi làm hoàng đế đi, để ta được tự do!
Khó mà thắng được, nhưng thắng sẽ có tự do, thua phải làm Thái tử, điều kiện này quả thực…
Asa hiểu rõ năng lực của bản thân, Dillow muốn đánh bại nó thì dễ như bỡn. Cho nên con đường khả dĩ nhất bây giờ là phải thuyết phục được Dillow, để hôm tỷ thí, cả hai đều nằm lăn ra ăn vạ, đẩy quyền lựa chọn vào tay phụ thân. Lí tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng đám nhỏ lại không biết, Wales đã từng nói với Sở Du Nhiên, nếu cả hai đứa dám đứng yên không ra tay, y sẽ đánh cho cả hai một trận tơi bời, sau đó sẽ tổ chức lại ngày thi đấu.
Sau bữa tối, Asa kéo Caesar và Emile vào phòng mình. Ba huynh đệ nhìn nhau: “Các ngươi nói xem, phải làm sao để đánh bại đại ca được bây giờ?”
“Caesar, không phải em vẫn luôn muốn đánh bại đại ca sao?”
“Chúng ta bắt tay giảng hòa nhé, anh sẽ không tính toán chuyện ban nãy em bơm đểu anh trước mặt phụ thân.”
“Emile, anh thương em nhất nhà mà.”
“Caesar, đại ca đánh em nhiều thế mà em không muốn báo thù à?”
….
Thấy mình có nói thế nào thì hai đứa em vẫn cứ trơ mặt ra, Asa đành đau lòng thò tay xì kho bạc riêng của mình ra: “Cho các em hết.”
Emile nhặt ngay một viên đá quý màu xanh lam to bằng nắm tay, tấm tắc: “Anh tích được nhiều bảo bối thế? Có còn gì nữa không, mau lấy hết ra đây đi.”
“Em nghĩ anh còn phải dấu được nhiều thứ tốt hơn nữa chứ, là anh em mà không rộng rãi với nhau là không tốt đâu.” Ý của Caesar chính là, đừng hi vọng mấy cái món này đã đủ để hối lộ chúng ta.
Asa hít sâu một hơi, từ trong không gian lấy ra một không gian khác, từ trong không gian khác lại lấy ra hai cái hộp, đưa cho mỗi đứa em trai một cái: “Hạch năng lượng cấp 8, toàn bộ gia sản của anh rồi đấy.”
Caesar kinh ngạc nhìn người anh trai sớm chiều ở chung với mình: “Anh mua lúc nào thế?” Lần trước, hai người họ cùng tới buổi đấu giá, bé phượng hoàng nhớ rất rõ, giá hai viên hạch năng lượng này là giá trên trời, bọn họ chỉ có thể mở to mắt thèm thuồng, vậy mà sao giờ lại đều ở trong tay Asa thế này?
Asa gãi đầu, chớp mắt: “Việc này ấy à, là do anh nghĩ sớm muộn gì cũng phải chọn Thái tử, cho nên rất cần chuẩn bị lễ vật trước. Hai viên này là anh đi xin đại ca.”
Emile liếc mắt nhìn Caesar, cười nói: “Nếu đại ca biết anh dùng nó để chống lại mình, chắc sẽ khóc ròng. ”
“Thật ra, cách thì cũng không phải không có.” Caesar xoay xoay viên hạch năng lượng thuộc tính hỏa trong tay, sau khi kiểm tra cẩn thận thì cất vào trong không gian của chính mình, hất cằm nhìn Emile.
Emile: “Em có một loại thuốc sẽ khiến người ăn phải nó lập tức hôn mê suốt ba ngày. Nhưng đại ca lúc này nhất định sẽ rất cảnh giác, nếu chúng ta tự mình đưa nó cho anh ấy, anh ấy sẽ nghi ngờ.”
Asa: “Caly và Archer luôn đi theo đại ca, chắc chắn đại ca tin nhất hai người đó.”
Caesar: “Chỗ Archer không dễ. Còn chỗ của Caly…”
Hai anh em cùng quay đầu nhìn Emile.
Emile chớp chớp đôi mắt, ra vẻ ngây thơ: “Nhìn em làm gì? Sao chúng ta không hướng mục tiêu vào Jimmy đại ca. Rõ ràng, người đại ca tin tưởng nhất phải là Jimmy đại ca mới đúng.”
Asa: “Cái chính là Jimmy đại ca sẽ không giúp chúng ta đâu. Jimmy đại ca một lòng một dạ với anh trai mà, lúc này chắc chắn đã đề cao cảnh giác với chúng ta rồi.”
Caesar: “Vậy chốt là Caly, ngươi đi đi.”
Asa: “Đúng, mau đi dụ dỗ Caly đi.”
Emile: “…Đại ca tỉnh lại nhất định sẽ đánh Caly ca ca, đánh chết luôn mất.”
Asa đập bàn: “Anh mới là anh trai ruột của em, vậy mà em lại vì người ngoài mà không chịu giúp anh sao!” Bạch nhãn lang*, đáng ghét!
* Bạch nhãn lang ( 白眼狼): hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
Caesar nhíu mày, cái loại không biết vì người một nhà, đáng liệt vào danh sách kẻ thù.
…
Sở Du Nhiên chống cằm, nhìn Wales: “Ba đứa nhỏ kia nhất định đang tìm cách hãm hại Dillow.”
Wales mỉm cười: “Ta đã nói là không quan tâm tới thủ đoạn mà, chỉ cần có kết quả cuối cùng là được.”
Sở Du Nhiên thở dài: “Em chắc chắn Dillow sẽ thua, bởi vì nó chỉ biết đề phòng người ngoài, không biết đề phòng người nhà, có trách chỉ trách nó quá chiều ba đứa em thôi.”
Wales ôm eo Sở Du Nhiên, kéo bạn đời ngồi lên đùi mình, bàn tay thò vào trong quần áo của cậu, bá đạo nói: “Chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa, anh muốn Hắc Bạch hoa*.”
* Hắc Bạch hoa: kết hợp giữa Hắc báo (báo đen – Wales) và Tiểu Bạch Hoa (Sở Du Nhiên)
—————
Ba ngày sau, Dillow trong trạng thái hôn mê bất tỉnh bị ba đứa em khiêng vào phòng chiến đấu. Asa cực kỳ oai phong lẫm liệt, giơ chân dẫm lên ngực đại ca, cao giọng hô vang: “Con thắng!”
Sở Du Nhiên che mặt, cái đứa mặt dày không biết xấu hổ này nhất định không phải là con của cậu!
Wales túm gáy, giơ tay đánh cho Asa và Caesar một trận. Dám lừa gạt hãm hại anh trai, đáng ăn đòn.
Emile tỏ vẻ ngoan ngoãn, đáng thương nhìn Wales. Wales xoa đầu áo bông nhỏ* của mình, lạnh lùng nói: “Không được có lần sau!”
* Áo bông nhỏ: chỉ con cái là tri kỷ của cha mẹ, lấy ý từ bài hát “Con gái là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ.”
Ngã lăn quay trên mặt đất, Asa và Caesar cùng giơ tay gạt giọt lệ mặn đắng: “…”
Cùng lúc ấy, Jimmy bất đắc dĩ nhìn Caly đang ngồi xổm ở góc tường, giơ tay đấm bùm bụp lên mặt đất, nói: “Nể tình chúng ta là bạn học, lúc Dillow đánh chết ngươi, ta sẽ đứng ra nhặt xác.”
Caly bình thường sáng sủa như ánh mặt trời, lúc này mặt xám ngoét, ai oán kêu than: “Emile lừa ta! Sao em ấy lại có thể lừa ta! Ta tốt với em ấy như vậy mà em ấy lại lừa ta! Em ấy bảo em ấy thích nhất Caly ca ca, hóa ra cũng chỉ là lừa ta!”
Jimmy cảm thấy buồn cười, Caly biết đề phòng mọi người, nhưng lại không bao giờ đề phòng Emile, cho nên mới bị ba tiểu quỷ kia hùa nhau lừa gạt. Emile lừa gạt Caly, khiến sói trắng lơ là nhiệm vụ, nhân cơ hội đổ thuốc mê vào cơm canh của Dillow. Không biết đến lúc Dillow tỉnh, cậu ấy sẽ giận ra sao nữa.
Nghĩ tới Dillow, Jimmy đột nhiên buồn rười rượi. Giờ cậu ấy đã là Thái tử điện hạ rồi, khoảng cách giữa hai người họ lại xa thêm, làm sao mình có thể đuổi kịp bước chân của cậu ấy đây?
Archer ngồi trên bàn, mái tóc đỏ rực, dường như không thể kiềm chế được, nhìn Caly như nhìn một thằng ngu – nam tử hán đại trượng phu, vậy mà chỉ cần nhìn thấy Emile thì nhũn cả chân ra.
Panda và Miller ngồi cạnh nhau, một đứa trông rất phúc hậu, một đứa thì lại ngoan ngoãn, hai kẻ có chỉ số thông minh cao nhất trong cả đám thoạt nhìn cực kỳ vô hại, đúng là phi thường có tính lừa gạt. Lúc này, ánh mắt cả hai đều tỏ vẻ khinh thường nhìn Caly, rốt cục chỉ số thông minh của mi thấp đến mức độ nào mới có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy được. Dễ dàng rơi vào mỹ nhân kế thế này, nếu cho mi gia nhập quân đội, chẳng phải sẽ là mối nguy sau lưng của thượng tướng Adolf sao, đáng khinh!
Vic đứng một góc cắn hạt dưa, vóc dáng bé nhỏ tỏ ra không quan tâm. Loài mèo đã đáng sợ, mà mèo cộng thêm chim thì càng đáng sợ hơn, lông chim sắc nhọn như dao, phun lửa cháy người như chơi, cho nên yêu quý sinh mệnh, tốt nhất trốn thật xa là được rồi. Năm nay Vic cũng đã mười bảy tuổi, nhưng dáng người chỉ như mấy đứa trẻ tầm mười ba mười bốn, tóc dài màu bạc chấm vai được tết thành bím, đuôi tóc buộc một quả bóng có vẽ chân dung Sở Du Nhiên đang cười. Từ lúc Vic biến thành người, thiếu niên luôn luôn buộc quả bóng này trên tóc, theo động tác cắn hạt dưa, quả bóng lắc qua lắc lại, khuôn mặt tươi cười cũng lắc qua lắc lại, giống như đang trào phúng Caly.
Caly bị Emile lừa gạt, bị đồng bọn khinh bỉ, trong lòng tổn thương nặng nề. Emile đáng yêu của mình, trái tim của mình, giờ đã tan vỡ thành năm bảy mảnh, không thể lành lại.
Quả nhiên, Emile vẫn coi trọng anh em ruột hơn, còn mình thì chẳng qua chỉ là Caly ca ca được yêu thích nhất trong phạm vi người ngoài mà thôi.
Nghĩ đã thấy lòng đau như cắt, hít thở cũng thấy khó khăn.
Ngày mùng 8, tháng 8, năm 3353 theo lịch đế tinh, vị trí Thái tử cuối cùng cũng được xác định. Đại hoàng tử Dillow sẽ kế thừa ngai vàng, dự kiến bảy năm sau sẽ chính thức đăng cơ.
Dillow tỉnh giấc: ▼_▼