Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo - Chương 15: Hạnh phúc nha~
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo


Chương 15: Hạnh phúc nha~


Tiễn Quý Thời Dục đi, Cố Nhiễm cảm thấy như cuộc sống của mình lại trải qua những trải nghiệm phong phú, xuất sắc bậc nhất.

Cô đã từng cảm thấy, khoảnh khắc nhục nhã, thảm hại nhất đời này của mình, là khi ở trong văn phòng của Quý Thời Dục, hốt hoảng hỏi anh có thể kết hôn sớm hơn được không, còn anh thì lạnh lùng, nói anh chưa từng cầu hôn em.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng chẳng có gì. Ý nghĩ dùng hôn nhân để trói chặt đàn ông là thứ không đáng tin cậy nhất, nhất là với người đàn ông không hề yêu mình.

Cô đã từng e sợ Tần Văn Y bao nhiêu, thì thực ra cũng có bấy nhiêu ghen ghét đối với cô ấy. Ghen ghét cô ấy chỉ là con nuôi của nhà họ Tần, nhưng lại được họ đối xử tốt như vậy, thời học sinh có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Quý Thời Dục, còn cô thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nghe người ta nói bọn họ xứng đôi thế nào.

Sau này, người đứng bên cạnh Quý Thời Dục là cô, nhưng người ngoài cũng chỉ có một câu: Chẳng qua là vì Tần Văn Y không còn nữa.

Cơ mà bây giờ tốt rồi, Cố Nhiễm hít sâu một hơi, nói với bản thân mình, Tần Văn Y có ở đây hay không thì cũng chẳng phải chuyện của cô, cô sẽ không vì Tần Văn Y “sống lại” mà hoảng loạn trong lòng, cũng không vì sự tồn tại của cô ấy mà mảy may sợ hãi.

Tâm trạng của Cố Nhiễm bây giờ rất tốt, lướt newfeed xem ảnh chụp của chị em Viên Mộng Huyên và những người trong giới đăng.

Vẫn là những bức ảnh từ thời còn đi học, đa số là của các chị em và bạn trai của các cô ấy. Chỉ có duy nhất bức ảnh ở giữa, là một bức ảnh đi chơi xuân hồi xưa.

Một nhóm người ngồi quây quần trên thảm cỏ, trung tâm của hình ảnh là Quý Thời Dục và Tần Văn Y cực kì nổi bật.

Quý Thời Dục cầm một chai nước, không nhìn vào ống kính, không biết đang nhìn về hướng nào, sườn mặt tuấn tú, còn Tần Văn Y thì dán lên người anh cười ngọt ngào với ống kính.

Cố Nhiễm nhớ lại lần đi chơi xuân đó. Các bạn đều có tốp năm tốp ba chơi đùa vui vẻ với nhau, cô thì làm gì nhỉ? À, cô đi tìm một góc, ngồi đấy gặm bánh mì ỉu.

Cô thấy lượt thích lẫn bình luận của cô bạn này cực kì nhiều.

Cả một tràng dài bình luận phía dưới đều rất đồng lòng: Hạnh phúc nha~

Mấy người này đúng là rất có thâm ý. “Hạnh phúc nha”, có thể nói là dành cho mấy bức ảnh của cô bạn này với bạn trai cô ấy, nhưng ở một góc độ khác, thật ra cũng có thể là dành cho bức ảnh nằm chính giữa trong chín cái ở đây, nhân vật chính là Quý Thời Dục và Tần Văn Y.

Cố Nhiễm chống cằm.

Thảo mai chuyện cô làm streamer không được bây giờ lại bày ra cái trò này?

Chọc ngoáy bẩn thỉu thế này là để cô phải nhục nhã, xấu hổ chứ gì?

Tiếc là cô đã kết thúc với Quý Thời Dục rồi, sao cô phải nhục nhã, xấu hổ?

Cuối cùng, Cố Nhiễm cũng tặng cho cô bạn này một cái like, sau đó đứng vào đội hình bình luận:

“Hạnh phúc nha~”

Cố Nhiễm nhìn sau khi cô bình luận, mấy cô bạn tự nhiên im thin thít.

……

Viện dưỡng lão Bắc Di.

Khu điều dưỡng được xây dựng bên cạnh hồ nước, nằm ở khu vực vắng vẻ, yên tĩnh nhất của ngoại ô thành phố. Kiến trúc thiết kế ẩn mình trong cái xanh chẳng khác gì một khu nghỉ dưỡng hàng đầu, trang bị thiết bị và dịch vụ chăm sóc y tế tân tiến nhất, ra vào có bảo vệ, kèm với đó là chi phí an dưỡng cao ngất ngưởng, gác cổng nghiêm ngặt.

Quý Hòa Viễn được nhân viên chăm sóc đẩy ra hồ bằng xe lăn, cầm cần câu trên tay, lơ đãng câu cá.

Chiều nay có người tới thăm ông.

Phía sau có tiếng bước chân.

“Nhiễm Nhiễm đâu?” Quý Hòa Viễn quay đầu lại, nhìn Quý Thời Dục rồi lại nhìn khoảng trống bên cạnh anh, không vui.

Quý Thời Dục bỏ mấy thứ trà bánh trong tay xuống, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, sau đó bảo Từ Huy đi lấy hai cái cần câu.

Dù ngồi xe lăn, như khí thế khi xưa của Quý Hòa Viễn vẫn còn đó, lên giọng hỏi: “Tôi hỏi anh Cố Nhiễm đâu?”

“Anh đừng tưởng tôi ở đây không nghe thấy những tin đồn nhảm nhí bên ngoài của anh, sao lại thế này? Anh để người ta đi đâu rồi? Sao hôm nay không vào đây?”

Quý Thời Dục im lặng, ngồi xuống nhìn cụ nhà đang tức giận, gọi một tiếng: “Ba.”

Đôi khi anh không đoán được vì sao ba mình lại thích Cố Nhiễm đến vậy. Quý Hòa Viễn thời trẻ mạnh mẽ khí chất, khi về già trải qua một trận tai nạn giao thông thì tính tình trở nên cổ quái, không ai dám lại gần, mấy đứa nhóc nhà họ Quý cũng sợ ông không kém. Nhưng chỉ có với Cố Nhiễm là ông lại nói năng nhẹ nhàng, không còn là Chủ tịch Tin Bác trước đây, dường như chỉ là người lớn trong nhà hiền hòa, bình thường nhất.

Hình như Quý Hòa Viễn đã nhận ra điểm khác thường của Quý Thời Dục trong lúc đẩy xe lăn, ném cần câu trong tay xuống: “Anh đang làm cái trò gì thế hả?”

“Nếu là cãi nhau vì chuyện kết hôn, Quý Thời Dục, anh nghe cho rõ đây. Chỉ cần tôi còn sống, chỉ chấp nhận duy nhất Cố Nhiễm làm con dâu.”

“Lần sau mà không đưa con bé sang đây thì cũng đừng gặp ông già này nữa.”

Quý Thời Dục giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời: “Vâng ạ.”

Trên đường về từ viện dưỡng lão, Từ Huy đưa cho Quý Thời Dục xem những nội dung live stream mấy ngày nay của Cố Nhiễm mà cậu đã tổng hợp.

Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm ban đầu ở nhà nghỉ dùng mười tám lớp filter muốn kiếm tiền bị mọi người trêu ghẹo, giữa chừng còn xin hai phút để đi đập gián, sau này tắt hết filter làm mọi người ngạc nhiên. Sau này lại đổi chỗ ở, mặc JK nhảy điệu dễ thương, rồi thay đổi phong cách thành váy đỏ quyến rũ, viral khắp mạng xã hội.

Đến tận khi chắc chắn rằng nội dung live stream của Cố Nhiễm rất đơn giản, cũng không mặc những bộ đồ quá đà, không khí căng thẳng xung quanh anh mới giảm bớt.

Từ Huy thấy Quý Thời Dục nhìn chằm chằm màn hình, chờ anh xem xong mới do dự nói: “Tổng Giám đốc, thứ Bảy cô Tần sẽ xuống máy bay, có thư mời họp mặt tối Chủ nhật, anh…”

Quý Thời Dục nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Không đi.”

“Vâng.” Từ Huy đáp ngay, dường như đã đoán được đáp án từ trước.

Quý Thời Dục dựa lưng vào ghế, nghe Từ Huy nhắc đến mới nhớ vài ký ức có liên quan. Anh nhíu mày, cuối cùng mới phát hiện sau nhiều năm trôi qua, mình đã không còn nhớ nổi bất kỳ chi tiết nào về người kia.

Bắt đầu từ lúc nào, từ chai nước ở sân bóng rổ ư? Hay từ một lần chung nhóm làm bài tập? Cả hai đến với nhau giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, rồi về sau xung quanh họ toàn là những ánh mắt chú ý, săm soi nóng bỏng.

Tần Văn Y thích dựa vào anh trước những ánh mắt ấy, đến tận ngày anh đề nghị chia tay.

Lúc bọn họ ở bên nhau tất cả mọi người đều biết. nhưng sau khi chia tay lại ngược lại, tin bọn họ chia tay đã bị bao trùm bởi tin tức “Tần Văn Y chết”.

Lúc ấy anh cũng cảm thấy lạ, nhưng đó là việc nhà họ Tần, anh không muốn hỏi thăm nhiều.

Quý Thời Dục xoa giữa lông mày, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh của Cố Nhiễm.

Anh cố ép mình không được nghĩ đến, nhưng những hình ảnh ấy lại càng rõ ràng hơn. Lần đầu tiên Cố Nhiễm nhón chân hôn anh, gương mặt phiếm hồng; khi cô được anh chống lưng mà kiêu ngạo nhướng mày với mấy cô bạn; rồi hôm ấy ở văn phòng của anh, cô gào thét khản cả giọng với anh rồi vừa khóc vừa chạy đi; còn lúc ở căn nhà hiện tại của cô, cô chỉ tay ra cửa đuổi anh đi.

Quý Thời Dục cầm điện thoại mới nhớ ra mình đã bị Cố Nhiễm chặn, không biết từ khi nào cô đã dứt khoát cho anh vào danh sách chặn như thế.

Quý Thời Dục trầm mặt xuống: “Từ Huy, đưa điện thoại tôi mượn.”

Từ Huy không hiểu tự dưng Quý Thời Dục mượn điện thoại mình làm gì, lấy ra mở khóa đưa cho anh.

Quý Thời Dục nhấn vào WeChat, Từ Huy lưu tên Cố Nhiễm là “Cô Cố”, anh nhìn khung chat với Cố Nhiễm do dự một lúc, cuối cùng vẫn thoát ra ngoài.

Quý Thời Dục thấy rất nhiều thông báo “Có liên quan đến bạn” trên newfeed của Từ Huy, gần nhất là một cái có hình đại diện của Cố Nhiễm, anh bỗng muốn xem xem cô đang làm gì.

“Tôi xem newfeed của cậu được chứ?” Quý Thời Dục hỏi.

Từ Huy vội đáp: “Đương nhiên là được ạ.”

Quý Thời Dục ấn vào newfeed dường như rất náo nhiệt ấy, thấy có người đăng ảnh.

Quý Thời Dục nhìn lướt qua, cuối cùng nhìn vào bức ảnh ở chính giữa trong chín bức ảnh.

Ảnh một lần đi chơi xuân thời đi học của anh, trong ảnh là anh và Tần Văn Y.

Anh cũng không biết ảnh này chụp từ bao giờ.

Quý Thời Dục hít một hơi, bởi vì Từ Huy đã nhấn thích bài đăng này.

Tiếp theo, anh bỗng nhìn thấy một hình đại diện vô cùng quen thuộc trong những bức hình đại diện bên dưới.

Hình đại diện của chủ nhân tin nhắn cuối cùng với anh: “Đẹp không anh?”

Quý Thời Dục lướt xuống phần bình luận, trong cả đội hình “Hạnh phúc nha~” dưới đó, bình luận cuối cùng là của hình đại diện quen thuộc kia. Giống như những người khác, cô cũng duy trì đội hình, để lại ba chữ và một ký tự.

“Hạnh phúc nha~”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN