Lúc đầu bởi vì Nam Sương có thai, Nam Cửu Dương đã mời vài bà mụ già, nhưng vì thường ngày ma đầu họ Vu chăm sóc Nam Sương thoả đáng nên mấy bà mụ già này cũng chỉ để làm cảnh, làm vài công việc nhàn hạ thôi.
Trùng hợp thay, hôm nay Vu Hoàn Chi vừa ra ngoài Nam Sương liền sinh. Trong nhà từ trên xuống dưới bận bịu đến mức gà bay chó sủa. Nghe trong phòng Nam Sương ở sân sau, tiếng kêu đau đớn của Hoa Đào Nhỏ làm mồ hôi trán và khỏe mắt của Nam Cửu Dương đổ như mưa.
Lúc sắp trưa, lại nổi gió hiu hiu, cánh hoa mai đỏ xoay tròn bay lượn lả tả ở sân sau. Nhưng ở trong mắt ba lão già đám Nam Cửu Dương, đám hoa mai đỏ này lại như từng ngọn lửa nhỏ bập bùng, sắp thiêu cháy cả lông mày của bọn họ,
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng la mừng rỡ:
– Lão gia lão gia, cô gia đã trở về rồi!
Nam Cửu Dương sửng sốt, Vu Kinh Viễn kịp thời lắc mình đi ra nhà ngoài.
Mục Chiêu vỗ tay, than thở:
– Trở về rồi thì tốt, Hoàn Chi cũng thật là, sao lúc mấu chốt này lại…
Ông còn chưa nói xong, chỉ thấy hai bóng người vụt qua trước mặt. Còn có một người đi theo phía sau Vu Hoàn Chi.
Người nọ mặc quần áo vải thô cũ nát, dùng dây lụa buộc mái tóc dài một cách qua loa, thấy Mục Chiêu thì sải bước mấy bước về phía trước ôm ông một cái, kêu:
– Vừa rồi lúc cậu Vu nói với con, con còn không dám tin, không ngờ cha lại ở phái Thiên Thủy thật!
Mục Chiêu sững sờ chốc lát, chẳng nói lên lời:
– Phong? – Ngừng lại một chút, ông lại ngây người vươn tay, vỗ lưng người vừa tới, lại gọi thăm dò – Phong?
Tiếng “Phong” thứ hai hiển nhiên đã mang theo chút vui sướng, Mục Chiêu cả mừng, vội vàng nói với Nam Cửu Dương:
– Mau chuẩn bị rượu, mau chuẩn bị rượu! Phong nhà tôi đã trở về rồi!
Không ngờ lúc này Nam Cửu Dương đang vô cùng lo lắng nói chuyện với Vu Hoàn Chi. Vu Hoàn Chi càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, về sau, cả người tựa như đông cứng, không dám nhúc nhích.
Nghe thấy tiếng gọi này của Mục Chiêu, Nam Cửu Dương quay đầu quở trách ngay:
– Lúc này còn uống rượu cái gì?! Cứ chờ trước đã! – Vừa nói xong, ông lại sững sờ hoảng hốt, vội vàng giải thích với Mục Diễn Phong – Xin lỗi nhé Tiểu Phong Tử, Hoa Đào Nhỏ nhà chú đang sinh cháu ngoại cho chú, cháu chờ một lát.
Mục Diễn Phong cười ha ha, gật đầu đáp:
– Không ngờ cháu vừa tìm thấy mọi người đã gặp được chuyện tốt này, đáng hơn rượu nhiều.
Nhưng Vu Hoàn Chi chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn mấy gốc hoa mai đỏ thò vào trước cửa sổ, ánh mắt ngơ ngác như đang suy nghĩ gì đó lại như chẳng suy nghĩ cái gì.
Vu Kinh Viễn bình thản liếc Vu Hoàn Chi hai cái, quay lại thấy vết cóng trên tay Mục Diễn Phong liền nhỏ giọng dặn người cầm cái áo lông cừu phủ thêm cho hắn.
Một nhà năm người đàn ông cứ lẳng lặng đứng như vậy. Chỉ nghe tiếng bà đỡ trong phòng, tiếng a hoàn, tiếng đồ vật chạm nhau leng keng cùng với tiếng kêu đau đớn của Nam Sương.
Đủ mọi âm thanh hỗn tạp làm mấy người chấn động trong lòng. Nắm đấm của Vu Hoàn Chi cứ siết chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại siết chặt.
May mà chỉ lát sau, một bà mụ già đi ra khỏi phòng thay nước. Vừa ra khỏi phòng liền thấy ba người đàn ông ngoài phòng vừa rồi đã biến thành năm người, thộn ra như khúc gỗ. Bà đỡ giật mình vội vàng nói:
– Ôi, nào có ai đợi sinh con như thế. Đi! Đi cả đi! Cha đứa bé ở lại là được rồi!
Lúc đầu, Nam Cửu Dương nghe tiếng con gái kêu thì sốt ruột đến mức cảm thấy chân hẫng đầu váng mắt hoa, nghe bà mụ bảo mình đi thì do dự chốc lát mới nói với Vu Hoàn Chi:
– Tiểu Hoàn Tử con phải coi chừng thật kỹ đấy.
Dứt lời, ông thấy Vu Hoàn Chi ngây người, vẫn nhìn chằm chằm song cửa sổ nhuộm sắc mai đó thì yên tâm gọi Mục Chiêu và Vu Kinh Viễn, ba người cùng đến đình lục giác ở sân trước chờ.
Mục Diễn Phong thì giơ tay lên vỗ hai cái vào người Vu Hoàn Chi, cười sang sảng nói với bà mụ:
– Tôi là cha nuôi của đứa bé sắp chào đời đó, ha ha, tôi phải trông chừng, phải trông ở đây.
Bà mụ đó nhìn Mục Diễn Phong, thấy công tử này mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong thì lời đuổi người vừa đến mép lại nuốt vào.
Vu Hoàn Chi liếc mắt nhìn Mục Diễn Phong, bởi vì tâm trạng quá căng thẳng nên không tính toán nhiều từ “cha nuôi” này với hắn.
Đợi bà mụ vừa rồi múc nước trở về, Vu Hoàn Chi liền vội vàng tiến lên ngăn lại hỏi:
– Xin hỏi, Sương còn, còn phải đau bao lâu nữa, mới có thể… tôi mới có thể thấy…
Chưa hỏi xong đã nghe Mục Diễn Phong xuýt xoa, kinh ngạc nói như đang trêu đùa:
– Không phải chứ cậu Vu, cậu còn lắp bắp nữa á? Không giống như cậu chút nào.
Bà mụ đó nhìn Mục Diễn Phong rồi lại nhìn Vu Hoàn Chi, không để ý đến hai người này, khoát tay có lệ, nói:
– Cứ chờ đấy đi, bình thường phụ nữ sinh con phải mất hai ba canh giờ cơ, giờ mới được nửa canh giờ, vội cái gì? – Dứt lời, bà liền hối hả vào nhà.
Một lát sau, Vu Hoàn Chi mới “à” một tiếng, lui hai bước, lại nhìn chăm chăm vào cửa phòng và cửa sổ đóng chặt đó. Nhưng không ngờ, tiếng động bên trong nhà dường như đã nhỏ lại một chút.
Mục Diễn Phong vỗ vai Vu Hoàn Chi, nói:
– Cậu Vu đừng vội, không phải bà mụ đó nói phải mất hai ba canh giờ ư? Chúng ta ngồi xuống đợi… – Nói rồi hắn lại giương mắt nhìn và trỏ vào thềm đá trước nhà, ý bảo hai người sang đó ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Vu Hoàn Chi lại thất thần một lúc mới chậm rãi bảo:
– Lúc hè, tôi tìm được Sương thì mắt đã mù rồi. Tôi với nàng ấy đi đến kinh thành, Sương phải chịu rất nhiều khổ cực. Ngay cả mang thai cũng phải đến phái Thiên Thủy mới biết.
Mục Diễn Phong sửng sốt, lát sau cũng cong khóe môi lên cười khẽ:
– Lúc đó tôi vừa thấy em Sương thì đã biết em ấy là cô gái tốt rồi.
Vu Hoàn Chi nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu lại đáp:
– Ừ, cực tốt cực tốt. Cả đường lận đận, nàng ấy đã học được không ít thứ, còn xem rất nhiều sách thuốc vì mắt của tôi. Sau đó biết đã có thai, mỗi khi tôi luyện võ, nàng ấy gần như đều đi cùng. – Vu Hoàn Chi nói rồi lại thở hắt ra, ngước mắt nhìn chằm chằm vào một khoảnh đất tuyết trắng mênh mông – Mấy ngày nay nàng ấy sắp sinh, tôi liền ngừng luyện võ, chỉ thấy nàng lại lấy rất nhiều vải vóc, nói muốn làm quần áo cho con mặc.
Mục Diễn Phong nghe xong thì bật cười ha ha, hỏi:
– Em Sương làm quần áo thì tôi phải xem thử mới được.
Vu Hoàn Chi cũng cười, nụ cười bình thản có vẻ xa xăm, giống như tuyết mùa đông lúc rơi lúc ngừng này:
– Ừ, tay nghề của nàng ấy không tốt, hơn nửa quần áo đều không mặc được, tất thì tạm chấp nhận, nhưng bện nơ hoa rất rực rỡ. Có điều nàng ấy làm rất nhiều, ngày khác tôi sẽ lấy cho anh xem.
Mục Diễn Phong nghe vậy thì im lặng một lát, quan sát Vu Hoàn Chi vài lần với vẻ hài lòng, nói:
– Cậu Vu, nửa năm không gặp, tôi thấy cậu đã rất có giác ngộ làm cha rồi đấy!
Vu Hoàn Chi lại cười một tiếng, liếc mắt nhìn hắn bảo:
– Chờ anh có một ngày như vậy, e rằng còn luống cuống hơn tôi.
Hai người nói chuyện ở đó chỉ trong thời gian nửa nén hương, lại nghe tiếng động trong phòng lúc lớn lúc nhỏ, đột nhiên sau một hồi im lặng, chợt truyền đến một tràng tiếng khóc lóc của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc lóc này khiến Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều cả kinh.
Qua thật lâu Mục Diễn Phong mới hỏi:
– Cậu Vu, vừa nãy, cậu có nghe cái gì không?
Vu Hoàn Chi cũng ngẩn ngơ mãi, quay đầu hỏi Mục Diễn Phong:
– Không phải nói sẽ mất hai ba canh giờ ư? – Y ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, giờ ngọ chính khắc, nói cách khác từ khi hoa đào Nam đau bụng đến tiếng trẻ sơ sinh khóc này tổng cộng mới nửa canh giờ.
Vu Hoàn Chi nuốt nước miếng, còn chưa nói gì đã nghe bà mụ vừa nãy mừng rỡ chạy đến, nói:
– Cô gia, tiểu thư sinh rồi, sinh rồi! Sinh một cậu nhóc mập mạp!
Lúc này Vu Hoàn Chi mới ngơ ngác đứng lên, Mục Diễn Phong đứng bên cạnh y, nhỏ giọng hỏi một câu:
– Chắc chắn không?
Bà mụ đó đằng hắng một tiếng, nói:
– Hỏi kiểu gì vậy?! – Dừng một lát, bà ấy cười nói với Vu Hoàn Chi – Tiểu thư đối xử với cô gia thật là tốt, vừa sinh xong đã sai người bế con trai cho cô gia xem. Cô gia mau vào đi.
Vu Hoàn Chi còn đang hoảng hốt lại bị Mục Diễn Phong kéo đến gian ngoài của nhà chính.
Chỉ thấy một cô a hoàn ôm cái bọc vải vòng ra từ sau tấm bình phong, trung bọc vải thoáng lộ ra cái đầu nho nhỏ. Bé đó nom lanh lợi, chỉ vừa chào đời thôi mà đã giương mắt ngó chung quanh, tắm trong ánh mặt trời rực rỡ của gian ngoài, mím môi như đang nở nụ cười.
Biểu cảm ấy của bé giống hoa đào Nam đến tám phần. Vu Hoàn Chi thấy ngứa ngáy trong lòng nhưng mãi vẫn không nhúc nhích được. Mục Diễn Phong thì ngược lại, vui mừng đón bé vào tay ôm trong lòng, dùng ngón tay cào nhẹ cái cằm núng nính của bé, kích động nói:
– Nhóc, gọi cha đi.
Trong tích tắc, bầu không khí của cả căn phòng đều cứng lại. Mục Diễn Phong ngẩn ra rồi vội vàng ho một tiếng, mất bò mới lo làm chuồng nói:
– Nhóc, ờm, gọi cha là cha nuôi. – Vừa nói vừa ngước mắt lên thoáng nhìn về hướng Vu Hoàn Chi. Chỉ thấy gương mặt ma đầu họ Vu căng ra, sắc mặt tái nhợt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mục Diễn Phong lại nuốt một ngụm nước miếng rồi vội vàng đưa bé vào trong tay Vu Hoàn Chi, nói:
– Nào cậu Vu, ngắm con trai nhà cậu đi. Trông lanh lợi như vậy, xem ra là được thừa hưởng từ cậu và em Sương đấy!
Vu Hoàn Chi nghe vậy, vẻ mặt mới hơi hòa hoãn lại. Cụp mắt cẩn thận đón lấy bé, chỉ thấy đứa bé kia như cảm nhận được, lại mở mắt ngó chung quanh một lát, cuối cùng dừng ở trên mặt Vu Hoàn Chi, giơ cổ tay nhỏ bé lên quơ quơ, không thể sờ được cằm ma đầu họ Vu đã phát hai tiếng khanh khách như đang cười.
Tim Vu Hoàn Chi vừa ấm áp vừa ngứa ngáy, cổ họng nghẹn ngào chốc lát, cảm động đến mức không biết làm sao. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng chỉ còn canh cánh một người. Y lại cẩn thận ôm chặt bé hơn chút nữa, ngẩng đầu nói với Mục Diễn Phong:
– Tôi, tôi đi xem Sương…
Không ngờ Vu Hoàn Chi còn chưa đi tới gian trong, ngoài phòng đã có ba người hấp tấp chạy tới. Trong chớp mắt, tay Vu Hoàn Chi đã trống không, chỉ thấy bé đã ở trong lòng Mục Chiêu. Nam Cửu Dương trợn to hai mắt chen lên đùa cháu ngoại, Vu Kinh Viễn lạnh lùng liếc sang, lạnh lẽo nói:
– Cháu của tôi, đưa đây cho tôi!
Vu Hoàn Chi sững sờ chỉ chốc lát, thấy Mục Diễn Phong gãi đầu nói với y:
– Em Sương mới sinh con, tôi không tiện thăm em ấy, cậu vào đi.