Giang Độ Độ thấy nực cười, nói: “Cuộc sống của cô bị tôi phá hủy ư? Nếu tôi nhớ không nhầm, giao điểm trước đây của chúng ta cũng chỉ là cùng nhau quay một bộ phim thôi, tôi có giỏi đến mấy cũng đâu thể chi phối, khống chế cuộc sống của cô được đâu nhỉ!?”
Nhưng Hách Ngữ không cho là thế, cô ta nói, giọng điệu u ám sầu muộn: “Sự xuất hiện của cô chính là sai lầm lớn nhất. Nếu không phải vì cô xuất hiện thì tại sao anh Kiều Tùng lại chẳng thèm nhìn tôi? Nếu không có cô, nữ chính của bộ phim chính là tôi. Nếu không có cô, tôi chính là con gái duy nhất của nhà họ Hách. Nếu đã mất tích, vậy thì mãi mãi đừng quay trở lại, thế thì tốt biết bao nhiêu, tại sao phải trở về quấy nhiễu cuộc sống của người khác kia chứ?”
Giang Độ Độ cạn lời vô cùng, giận đến mức suýt thì bật cười: “Cô thích người không thích cô là lỗi của tôi, cô không giành được vai nữ chính trong phim dù đã nhờ vào quan hệ cũng là lỗi của tôi, mất tích được gia đình tìm thấy cũng là lỗi của tôi nốt… Cuộc sống của cô thật sự bi thảm lắm đó, thứ gì cũng phải nhờ người ta bố thí thì mới có được.”
Tuy Giang Độ Độ không hề có ý gì khác, nhưng những lời nói của cô vẫn chọc trúng cái chân đau của Hách Ngữ. Từ sau khi bỏ rơi Hách Tuyết Nhi, cuộc sống của Hách Ngữ cũng chìm trong vô vọng và sợ hãi. Cô ta sợ, sợ một ngày nào đó Hách Tuyết Nhi sẽ trở lại, sợ Hách Chính điều tra ra chân tướng năm đó, sợ sẽ mất đi tất cả những gì mình đang có.
Nhưng, chung quy thì ngày này vẫn sẽ tới.
“Cô thì biết cái gì! Người vừa sinh ra đã có tất cả như cô thì biết cái gì?” Hách Ngữ đã hoàn toàn mất kiểm soát: “Cô có hiểu được cuộc sống rét cứng vào mùa đông, tay chân lở loét, chỉ có thể run lẩy bẩy rúc vào chăn không? Cô có hiểu được những tháng ngày bị bọn đòi nợ tạt sơn, bị người ta nhìn như một con khỉ? Cô có biết có một người bố bạo lực, say xỉn, cờ bạc khốn khổ đến chừng nào hay không?”
“Dựa vào cái gì mà có người trời sinh đã tốt số, bọn họ chẳng phải lo ăn lo mặc, có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ thương yêu con cái, bọn họ có tất cả mọi thứ! Mà có người thì sao? Đứng dưới đáy vực chẳng thể nhìn thấy lối ra, thậm chí còn không xứng ngắm nhìn ánh trăng nữa!” Vẻ mặt Hách Ngữ dữ tợn vô cùng. Giang Độ Độ nhíu mày. Trạng thái tinh thần của Hách Ngữ không ổn. Đây không chỉ đơn giản là sự cố chấp nữa rồi.
Hách Ngữ nói: “Tôi không phục. Tôi muốn xem mặt trăng trên núi có thật sự đẹp như những người kia nói hay không. Tôi muốn trở thành người đứng trên cao một lần trong đời, bắt ánh trăng lại. Không phải kiếp sau, chỉ muốn đời này mà thôi!”
“Chuyện đó thì liên quan quái gì đến tôi. Tôi chưa từng sống cuộc sống của một người “đứng phía trên” như cô nói, cũng không có gia đình hạnh phúc, ý tôi là trước đây không có.” Giang Độ Độ hờ hững đáp: “Túng quẫn, tuyệt vọng, không có được tình yêu, không nhìn thấy được điểm cuối trên vách núi… Tất cả những đau khổ đó của cô, tôi đã từng trải qua hết thảy, ngược lại thì cô lại có cuộc sống mà tôi chưa bao giờ có được, cô nói xem, tôi nên oán hận ai đây?”
Nghe đến đây, thế mà Hách Ngữ lại trở nên bình tĩnh đến lạ. Cô ta từ tốn nở nụ cười, nụ cười càng lúc càng khoa trương, cười một nụ cười trông đắc ý vô cùng: “Cô muốn biết tại sao lúc trước cô lại mất tích không?”
Giang Độ Độ nhíu mày: “Cô có ý gì?”
“Là do tôi đó.” Hách Ngữ chỉ vào mình, thầm thì: “Là do tôi làm đó. Hôm đó tôi thấy có hai người nhìn chằm chằm vào cô, tôi đoán có thể bọn họ là đám buôn người, thế nên tôi cố ý buông tay cô ra rồi vờ như không để ý. Quả nhiên, chớp mắt một cái đã chẳng thấy tăm hơi cô đâu nữa.”
Giang Độ Độ không tài nào tin nổi: “Cô điên rồi sao?”
“Tôi không điên!” Có lẽ là biểu cảm của Giang Độ Độ đã khiến Hách Ngữ hài lòng, cô ta vô cùng vui vẻ: “Cô có biết trông cô chướng mắt đến cỡ nào không? Cô là công chúa nhỏ được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, vậy tôi là cái gì? Đi theo bên cạnh cô chẳng khác gì một con hầu bẩn thỉu. Có cô ở đó, bọn họ chẳng thèm nhìn đến tôi. Ngay cả anh Kiều Tùng cũng chỉ thích một mình cô thôi. Anh ấy cười với cô dịu dàng đến thế, tại sao tôi lại không được kia chứ? Vậy nên tôi đã vứt bỏ cô đó.”
Giang Độ Độ hít sâu một hơi. Những quá khứ mà cô chẳng thể nhớ ra được kia, nghe không khác gì món đồ ngọt trưng trong tủ kính – nó ngọt ngào và tươi đẹp đến thế, hóa ra, cô đã từng có được, nếu có thể nhớ lại thì thật tốt biết bao.
Một lúc lâu sau, Giang Độ Độ nhẹ nhàng trào phúng: “Nói cách khác, cô ăn trộm cuộc sống của tôi nhưng rồi vẫn hoàn hai bàn tay trắng, cuối cùng còn trách móc người mất đồ là tôi đây đúng không?”
Thoáng chốc, sắc mặt Hách Ngữ thay đổi.
“Cô cười cái gì? Mặc dù không có bố mẹ, không có cái thứ mà cô gọi là “cuộc sống của người đứng trên”, nhưng tôi có cả thế giới. Tôi từng du lịch khắp núi cao sông lớn, đi khắp các con đường ngõ hẻm của thành phố, gặp gỡ những người có màu da khác nhau, nhìn thấy đủ loại phong cảnh, còn cô thì sao?”
“Cô thu hoạch được những gì từ cuộc sống vốn thuộc về tôi?” Giang Độ Độ lắc đầu: “Có vẻ là chẳng có gì hết. Cuộc sống giàu có không thể giúp cô êm đềm thong dong, cô luôn hoang mang hoảng loạn, vẫn như trước đây, không biết thỏa mãn.”
Giang Độ Độ dứt khoát chốt lại: “Cô chỉ biết than trời trách đất chứ không bao giờ biết nỗ lực. Loại người như cô mà còn đi oán hận, chẳng qua là đang ngụy biện cho lòng tham lam và sự ích kỷ của chính mình mà thôi.”
“Không phải, không phải thế!”
Hách Ngữ thẹn quá hóa giận, cô ta trừng mắt nhìn Giang Độ Độ: “Cô sai rồi. Tôi đã từng nỗ lực, cố gắng lấy lòng mọi người, là ý chí của bọn họ quá sắt đá, là bọn họ có lỗi với tôi!”
Giang Độ Độ hỏi: “Bọn họ hành hạ cô, ngược đãi cô sao?”
“Ồ, rốt cuộc thì cô là cái đồ lập dị gì vậy nhỉ? Làm con gái người ta mất tích mà còn muốn người ta đối xử với cô như con gái ruột sao? Không yêu thương cô như cái cách mà cô tưởng tượng, cô sẽ sinh lòng oán hận người ta.”
Hách Ngữ nhìn Giang Độ Độ với vẻ mặt dữ tợn: “Nói đạo lý thì hay lắm, con người ai mà chẳng ích kỷ, chẳng qua tôi cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”
Giang Độ Độ thở dài, hóa ra nữ chính trong truyện cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Một nữ chính ích kỷ và tham lam đến mức phạm pháp, tam quan méo mó vô cùng, dù bên ngoài lộng lẫy tới đâu thì cũng chẳng thể nào che lấp được cái mùi ôi thiu hôi thối bên trong: “Cho nên? Cô tìm tôi chỉ để nói cho tôi biết tất cả những điều mà năm ấy cô đã làm à?”
Đi đến ngày hôm nay, Giang Độ Độ cảm thấy mình đã lương thiện, bao dung lắm rồi. Thứ gọi là “chân tướng” không thể nào cứu được sinh mệnh chẳng còn lại bao lâu của cô, chỉ là “biết” mà thôi.
Tuy nhiên, Hách Chính và vợ chồng nhà họ Hách có quyền biết những gì Hách Ngữ đã làm.
Chẳng khác gì đổi mặt, Hách Ngữ lấy lại vẻ bình tĩnh, cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?”
Hách Ngữ từ từ tiến đến gần Giang Độ Độ: “Về Hách Chính, anh trai cô…”
Giang Độ Độ nhận thấy có điều không đúng, cô lập tức lùi lại.
Đáng tiếc thay, Hách Ngữ đã đoán được điều đó, cô ta tiến lên trước một bước chặn cửa lại, nhanh chóng móc ra ống kim tiêm đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát c4m vào động mạch của Giang Độ Độ.
Trong cơn mê man, Giang Độ Độ nhìn thấy đường màu đen trên cổ tay mình – nó giống như một nén hương gần cháy hết. Cô hài hước tự hỏi, không biết rốt cuộc cô sẽ chết như thế nào nhỉ?
Hách Ngữ cúi đầu lạnh lùng nhìn Giang Độ Độ đang hôn mê bất tỉnh: “… Có lẽ bây giờ Hách Chính đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Mặc dù tôi không muốn mất đi tất cả, nhưng không còn cách nào khác. Chắc chắn anh ta sẽ không tha thứ cho tôi. Đã thế, tôi chỉ đành “không tha” cho cô mà thôi.”
…
Thầy Phùng đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy Hách Ngữ đi ra thì hỏi: “Độ Độ đâu? Sắp ăn cơm rồi, em ấy không thấy đói sao?”
Hách Ngữ kéo chiếc vali thật to đi ra khỏi phòng, sắc mặt trắng bệch: “Cô ấy bảo mọi người ăn trước đi, cô ấy muốn ngủ một giấc đã, bảo mọi người đừng làm phiền cô ấy.”
Thầy Phùng nghe vậy thì không nghĩ gì nhiều. Thấy Hách Ngữ bày ra tư thế muốn đi, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Cô đây là?”
“À, hiện giờ em có một số việc không thể không đi. Xin lỗi thầy Phùng, sau này có cơ hội em sẽ quay lại ạ.” Hách Ngữ cố nặn ra một nụ cười, đáp.
Thầy Phùng không vui lắm nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, còn nhanh chóng để bát đĩa trong tay xuống, lau lau tay và nói: “Vậy được, để tôi xách vali giúp cô.”
“Không cần đâu!” Giọng điệu của Hách Ngữ có vẻ gấp gáp và vội vã một cách bất thường, nhưng cô ta đã che giấu nó đi một cách nhanh chóng: “Không cần đâu thầy Phùng, thầy mau dọn bát đĩa đi ạ, em tự làm là được rồi ạ.” Nói rồi, cô ta tự kéo vali ra ngoài.
Thầy Phùng vừa định nói, Chu Kiều Tùng đã từ ngoài cửa đi vào. Thấy Hách Ngữ đang cố hết sức kéo vali, anh khẽ gật đầu, lịch sự hỏi: “Cần giúp gì không?”
Nhưng lần này Hách Ngữ chỉ dừng lại và im lặng nhìn chằm chằm vào Chu Kiều Tùng, sau đó nở một nụ cười ngắn ngủi, trông cô ta vô cùng quái dị.
“Anh đã từng thấy bất lực chưa?”
Chu Kiều Tùng khó hiểu: “Gì cơ?”
Hách Ngữ thu lại biểu cảm, cúi đầu nói: “Không có gì, em phải đi đây. Chu Kiều Tùng, hẹn gặp lại.” Nói đoạn, cô ta kéo vali đi ra khỏi căn phòng nhỏ.
Chu Kiều Tùng nhìn theo bóng lưng Hách Ngữ, khẽ nhíu mày.
Thầy Phùng vỗ vỗ đầu: “Thầy Tề nấu cơm cho sáu người, một người đi mất còn một người thì không ăn, kiểu gì đồ ăn cũng bị thừa.”
Chu Kiều Tùng đang định đi ra ngoài, chẳng hiểu sao lại giật mình, anh hỏi thêm một câu: “Ai không ăn cơ?”
“Độ Độ đó.” Thầy Phùng lẩm bẩm: “Hồi nãy Hách Ngữ nói Độ Độ bảo buồn ngủ, kêu mọi người đừng đến phòng làm phiền. Con bé này, chẳng phải vừa rồi còn kêu ca đói bụng à. Sao giờ lại không đói bụng nữa rồi.”