Mồng tám tháng tư là ngày lễ Phật Đản, trời quang mây tạnh, gió thổi ấm áp dễ chịu.
Xe ngựa của Thiệu gia sáng sớm đã đến cửa Thẩm phủ.
Mặc dù Thẩm lão phu nhân vẫn không để ý đến cháu gái, nhưng lại cử Tôn ma ma, người đứng đầu Thanh Hòe Viện đi cùng.
Thẩm Nghi Thu cúi đầu hành lễ với Nhạc thị rồi bước lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn cho nàng.
Ngay khi rèm xe được vén lên, một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ đã ngồi sẵn bên trong.
Thiếu nữ kia có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng hơi vểnh lên. Hai bên má còn điểm xuyết thêm mấy nốt tàn nhang nho nhỏ càng tăng thêm vẻ đẹp rực rỡ động lòng người của nàng. Nàng chính là biểu tỷ của Thẩm Nghi Thu – Thiệu Vân.
Thẩm Nghi Thu không khỏi cười rộ lên:
– A tỷ cũng tới sao?
Một bên vừa nói vừa thò người vào trong.
Thiệu Vân kéo nàng vào trong xe, nàng còn chưa kịp ngồi yên thì đã bị Thiệu Vân véo một cái vào má:
– Muội đúng là cái người không có lương tâm, cho người gửi cho muội bao nhiêu cái thiếp mời, thế mà cái nào cũng qua loa tắc trách từ chối.
Thẩm Nghi Thu biết lỗi nên cầu xin tha thứ:
– Tỷ tỷ tốt, muội muội biết sai rồi…!
Thiệu Vân lại nhéo má nàng, rồi lại xoa loạn trên đỉnh đầu nàng tới nỗi cây trâm nghiêng sang một bên mới hết giận. Cuối cùng lại véo một cái lên chóp mũi nàng, ngữ khí ai oán nói:
– Lão phu nhân nhà muội cũng thế, một cái gia hỏa trong nhà mà lúc nào cũng giấu giếm như cục kim cương vậy…
Thẩm Nghi Thu cào cào lại tóc rối:
– A huynh đâu? Sao không thấy huynh ấy tới?
Thiệu Vân nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn:
– Huynh ấy ư? Đừng có nhắc tới nữa. Lần trước trèo lên cửa Thẩm gia nhà muội suýt chút nữa thì bị Thẩm lão phu nhân nuốt sống rồi, nào dám tới đây nữa. Hắn đang đứng ngoài cổng kia kìa.
Biểu tỷ nói rất nhẹ nhàng nhưng nàng nghe xong lại cảm thấy có lỗi.
Biểu huynh của Thiệu gia tuấn tú lịch sự nhưng trong mắt Thẩm lão phu nhân thì lúc nào cũng như mãnh thú đáng sợ.
Chỉ cần huynh muội bọn hắn nói nhiều thêm vài câu, Thẩm lão phu nhân liền bày ra bộ đang giống như là trời sắp sập xuống tới nơi. Bà sợ nàng cùng với Thiệu gia sẽ “thân càng thêm thân”.
Thẩm lão phu nhân không cho Thẩm Nghi Thu tiếp xúc với biểu huynh Thiệu gia, lý do một phần trong đó chính là vì độ tuổi của huynh ấy.
Sau khi ra tới cổng, biểu huynh Thiệu Trạch quả nhiên đang đợi ở ngoài đó.
Chàng thiếu niên độ tuổi mười bảy mười tám tuổi, ngồi trên con ngựa Đột Quyết màu đen, tay chân cao dài tới mức ngồi không có chỗ để đặt chân. Khuôn mặt anh tuấn, hai đầu lông mày không có một tia gợn sóng.
Thẩm Nghi Thu xốc màn xe lên, thò đầu ra gọi to một tiếng:
– Biểu huynh.
Thiệu Trạch lại bị một tiếng “biểu huynh” này dọa sợ nhảy dựng lên, lúng túng sờ cái ót, sững sờ cười nói:
– Muội, muội… dạo này vẫn khỏe chứ?
Tôn ma ma đi xe phía sau lên tới, thấy như vậy liền như lâm vào đại địch, kìm nén mà ho khan một tiếng.
Thẩm Nghi Thu lại coi như không nghe thấy, làm như không có việc gì mà hàn huyên cùng biểu huynh vài câu. Xe ngựa chậm rãi từ từ đi tới cửa phố lớn, lúc này nàng mới buông màn xe xuống.
Thiệu Vân thở dài:
– Bây giờ thì tốt rồi, muội nên mau chóng định ra hôn sự đi. Cũng đỡ cho Lão phu nhân nhà muội lúc nào cũng phòng chúng ta như phòng cướp. Tỷ muội chúng ta cũng được gặp nhau nhiều thêm mấy lần.
Nói xong hốc mắt nàng liền đỏ lên.
Thẩm Nghi Thu ôm tay biểu tỷ:
– A tỷ yên tâm, nếu lần sau tỷ có đưa thiếp mời tới. Ta dù là có phải trèo tường cũng nhất định sẽ tới gặp.
Thiệu Vân bị nàng chọc cho cười thành tiếng, không tiện nói chuyện sầu não nữa:
– Ai nha, tóc loạn hết rồi. Để ta chải lại cho muội.
Nàng nói xong liền móc từ trong ngực ra một cây lược gỗ hoàng dương lưng bạc, giúp Thẩm Thu Nghi chải lại búi tóc một lần nữa rồi nói tiếp:
– Làm sao lại ăn mặc đơn giản như vậy? Lão phu nhân nhà muội cũng thế, cổ hủ như vậy, suốt ngày bảo muội ăn mặc như lão bà nóng tính. Mười phần xinh đẹp nay chỉ còn lại có…chín phần. Ninh gia tiểu lang kia mà nhìn thấy không phải sẽ sợ tới mức tròng mắt rớt ra ngoài sao?
Thẩm Nghi Thu không nhịn được cười rộ lên:
– Vậy thì cũng không thể trách ta được.
Thiệu Vân búng nhẹ lên mặt nàng một cái:
– Đây là tiểu cô nương nhà ai vậy? Da mặt dày như thế?
Tỷ muội hai người đã lâu không gặp, gặp nhau thì liền nói mãi không hết chuyện. Nhất là Thiệu Vân, trên đường đi nói líu ríu không ngừng. Không bao lâu sau, xe ngựa đã tới cửa của Thánh Thọ tự.
Mọi người bây giờ rất tôn trọng đạo Phật. Mùng tám tháng tư, nhà nhà đều dốc toàn bộ lực lượng đổ xô ra đường. Trên phố người người nhộn nhịp, xe cộ nối đuôi nhau chen chúc trên đường.
Trong thành đông đúc, từ bên ngoài cho đến các chùa lớn đều chật cứng người. Đừng nói nhìn nhau, chỉ sợ một khi đứng vào đám đông sẽ không tìm ra được, bởi vậy hai nhà đã đặc biệt chọn Thánh Thọ tự – ngôi chùa cách kinh thành hơn mười dặm về phía nam.
Đoàn người Thiệu gia cùng Thẩm Nghi Thu vừa đi tới sơn môn thì trùng hợp xe ngựa nhà Ninh gia cũng tới.
Ninh lão thượng thư dù sao cũng là quan tam phẩm, Ninh gia chính là lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo. Mà thúc phụ Thiệu An của Thẩm Nghi Thu lại chỉ đảm nhiệm làm quan lục phẩm của hộ bộ. Tuy ông quan xa ở bên ngoài, tuy so với kinh thành thì không tính là gì nhưng hắn lại xuất thân là tiến sĩ, tiền đồ vô lượng.
Trụ trì không dám thất lễ, từ sáng đã cho lui một nhóm người không có phận sự, tự mình dẫn một nhóm hoà thượng ra ngoài nghênh đón.
Người nhà Ninh gia từ trước tới nay luôn cẩn thận từ lời nói đến việc làm, hôm nay trong tình huống như vậy thì lại càng trở nên thận trọng.
Thẩm Thu Nghi vén màn xe lên một chút, ánh mắt tò mò hướng ra ngoài nhìn.
Ninh gia hôm nay tổng cộng cũng có bốn đến năm
cái xe ngựa, ngựa tầm mười con, tuỳ tùng đi theo cũng mười mấy người.
Xe ngựa được bao bọc bởi một tấm vải màu xanh lá nên cũng không gây chú ý. So gia thế của nhà họ thì thế này là rất mộc mạc.
Trong đó có ba bốn thiếu niên lang cưỡi ngựa, đều mặc một kiểu áo không khác nhau lắm là áo xuân trắng. Trong đó có một người cưỡi con ngựa Thanh Thông là đáng chú ý nhất.
Người này mặt mày tuấn tú, da thịt trắng nõn, cử chỉ vừa thanh tao lịch sự lại không kém phần trang nhã. Đúng là công tử ôn nhuận như ngọc, không thẹn với hai chữ “Ngọc Lang”.
Thiếu nữ ai cũng thích, Thẩm Nghi Thu cũng không ngoại lệ, lúc này cũng sinh ra thêm mấy phần hảo cảm. Chỉ cần có cảnh đẹp ý vui như thế này ngay trước mắt, ăn ngủ thôi ước chừng cũng có thể nhiều hơn một chút.
Nàng lại lập tức tự mình gạt đi, cũng không đúng lắm đâu. Có ở chung được với nhau hay không còn phải xem tính tình đã.
Nếu so Uất Trì Việt với Ninh thập nhất lang thì đúng là chỉ có hơn chứ không kém, chỉ nói tướng mạo thôi đã hơn vài phần rồi. Nhưng Thẩm Nghi Thu đối với khuôn mặt kia chỉ cảm thấy bực mình.
Vừa nghĩ tới Uất Trì Việt nàng liền không còn hứng ngắm mỹ nhân, nàng đành hậm hực buông màn xe xuống.
Ninh thập nhất lang ngay lập tức như có thể cảm nhận được, lơ đãng nhìn sang. Chỉ nhìn thấy tấm màn gấm xanh khẽ động, cái gì cũng không nhìn thấy. Đáng kinh ngạc là chỉ nhìn thoáng qua như thế nhưng hơi thở của hắn lại có chút cứng lại.
– Như thế nào như thế nào?
Thiệu Vân hưng phấn xoa xoa tay áo của Thẩm Nghi Thu:
– Có nhìn thấy phu quân tương lai của muội không?
Thẩm Nghi Thu đỡ trán:
– A tỷ đừng nói linh tinh, ta không nhìn được gì cả.
Thiệu Vân không có ý tốt mà nhìn nàng, che miệng cười khúc khích.
Hai nhà đã hẹn gặp nhau, mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng cũng không thể đi thẳng vào vấn đề, chỉ có thể làm từng bước một.
Gia nhân vén màn xe hạ xuống, phu nhân của hai bên gia đình bước xuống hành lễ, chào hỏi niềm nở.
Tiếp theo là đến bọn tiểu bối xuống xe hành lễ, đều là tuổi tác tương đương nên lúc này mới vừa nói vừa cười cùng nhau đi đến hướng trong chùa.
Thánh Thọ tự cũng không phải là một ngôi chùa nổi tiếng, diện tích cũng không lớn. Chỉ có hai viện lạc, một vườn hoa, hai hành lang hai bên cạnh xây hai dãy tu viện.
Chính điện có năm gian và bảy giá, không quá rộng lớn.
Hai nhà chủ tớ cùng một đám tăng nhân dừng tại một trạm, cơ hồ cũng không có chỗ mà chen chân.
Đám người đứng phân thành hai bên nam nữ, Sở Hà hán giới, phân biệt rõ ràng. Thẩm Nghi Thu qua mũ trùm đầu trộm nhìn Ninh thập nhất, chỉ thấy hắn mắt nhìn thẳng về phía trước, đúng một bộ dáng chính nhân quân tử.
Sau khi dâng hương xong, lại phân ra hai bên nam nữ đi vào thiền viện bên trong nghỉ ngơi.
Vừa vào nhà, Nhạc thị liền hướng về Thẩm Nghi Thu ngoắc ngoắc:
– Thất nương mau tới đây hành lễ với Nhị phu nhân Ninh gia.
Thẩm Nghi Thu theo lời tiến lên hành lễ.
Ninh nhị phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, có thân hình hơi đầy đặn. Khuôn mặt bà với Ninh thập nhất lang giống nhau như đúc, tới tuổi này rồi nhưng vẫn còn rất đẹp.
Nhị phu nhân nói chuyện nhẹ nhàng nhu hoà, ôn nhuận như nước, đối với Thẩm Nghi Thu cũng rất hài lòng. Bà lôi kéo tay của nàng hỏi lan man rất nhiều chuyện nhưng vẫn chú ý đến giới hạn nên không khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Thẩm Nghi Thu trả lời từng câu một, Ninh nhị phu nhân lại gọi người lấy lễ mừng gặp mặt đến. Là một bộ y phục có chất vải rất tốt đang thịnh hành cùng một hộp hương thơm của Ninh phủ. Thiệu Vân cùng Thẩm Nghi Thu đều có phần.
Ngoài ra bà lại cởi xuống từ bên hông một miếng ngọc bội có hình con hổ ngậm hoa đưa cho Thẩm Nghi Thu.
Chỉ cần nhìn qua một chút là có thể nhận ra, viên ngọc bích kia tinh xảo không tỳ vết, đẹp hoàn mỹ, chạm khắc tinh xảo, hiển nhiên giá trị của nó không hề nhỏ.
Thẩm Nghi Thu vội vàng từ chối, Ninh nhị phu nhân lại kiên quyết nhét ngọc bội vào tay nàng:
– Ngọc bội kia là tổ tiên của ta để lại, làm bạn với ta rất nhiều năm. Không đáng giá gì cả, cũng chỉ là một vật kỉ niệm mà thôi, cháu đừng ghét bỏ nó là vật cũ là được.
Nàng nói rất chân thành khẩn thiết, Thẩm Nghi Thu đành phải nhận lấy.
Uống chén trà, Ninh nhị phu nhân lại đối với Nhạc thị nói:
– Đằng sau vườn kia có đường mòn thông tới chân núi, bên đường còn có một mảnh rừng đào trông rất đẹp. Tỷ muội chúng ta ở chỗ này uống trà rồi nói chuyện một chút, không cần bắt bọn nhỏ ở chỗ này, để cho bọn chúng đi dạo đi.
Dứt lời liền quay đang tỳ nữ phân phó:
– Thập nhất lang đâu? Gọi nó tới bồi Thẩm tiểu thư đi dạo đi.
Đây chính là cơ hội để gặp mặt riêng mà họ dành cho nàng.
Tôn ma ma suy nghĩ, này cũng đúng, đang định đi theo ra ngoài lại bị Nhạc thị gọi lại:
– Ma ma cũng ra đây uống chén trà đi. Đường núi gập ghềnh, ma ma tuổi tác đã cao đi đứng cũng không tiện. Cứ để Tố Nga đi theo bọn họ là được.
Tôn ma ma đành phải coi như thôi, Nhạc thị dù sao cũng không phải chủ nhân của bà nhưng tôn ti vẫn khác. Bà ở bên ngoài cũng không thể nào để người ta nói nô bộc Thẩm gia không có quy củ được.
Bọn tiểu bối sau đó liền hành lễ xin cáo từ, cùng nhau đi ra hướng sau núi.
Ninh thập nhất nghe lệnh của mẫu thân, đi theo ở phía sau, làm hết chức trách bảo vệ thiên kim.
Thẩm Nghi Thu vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí trong núi.
Khí hậu ở nơi đây lạnh hơn một chút so với trong thành. Trong thành hoa đào sớm đã tàn, nơi đây hoa đào vẫn nở rực cả bầu trời, hoa rụng xuống thì trôi theo khe nước xuống suối, rực rỡ như gấm. Những đám mây trắng phía xa xa đang bay lơ lửng, tầng tầng lớp lớp.
Dù không phải là danh lam thắng cảnh gì nhưng cũng rất đẹp mắt.
Thẩm Nghi Thu làm người hai đời, không phải là ở lì trong nhà thì là ở tít trong thâm cung. Tuy rằng vườn Thượng Uyển cũng có một dòng suối hoa xinh đẹp, nhưng dù sao cũng thiếu đi vẻ đẹp nhàn nhã thanh tao này.
Một mảnh rừng đào không tên này đã làm nàng nhìn đến xuất thần.
Sau khi lấy lại tinh thần, những người khác đã bị bỏ lại ở xa xa phía sau, chỉ còn lại nàng cùng Ninh thập nhất đang đi lặng lẽ ở đằng sau.
Thẩm Nghi Thu lần đầu tiên ở riêng với một người nam nhân khác không phải Uất Trì Việt, tuy rằng đã sống lâu hơn người khác một đời nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, tựa hồ như đã làm việc trái với lương tâm.
Nàng lập tức cười giễu một tiếng, giữa thanh thiên bạch nhật, quang minh chính đại. Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng, đường đường chính chính gặp nhau, có cái gì mà cắn rứt chứ!
Uất Trì Việt đã là việc của kiếp trước, mà với hiện tại, bất kể là lúc trước, bây giờ, hay là về sau, bọn họ cũng không có nửa điểm liên quan gì nữa.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghi Thu đứng thẳng sống lưng, thoải mái đưa tay cởi mũ trùm xuống, nhìn thẳng vào Ninh thập nhất lang cười nhẹ một tiếng rồi vén áo thì lễ.
Ninh thập nhất lang không khỏi khẽ giật mình.
Cách tấm lụa mỏng hắn cũng đã có thể nhìn ra được dung mạo của Thẩm cô nương rất xuất chúng, nhưng hắn vẫn bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng váng.
Hắn đã từng đọc qua rất nhiều bài thơ viết về mỹ nhân, lúc này tựa hồ cũng có nghĩ đến nhưng lại không đủ để miêu tả về vẻ đẹp gần như trong gang tấc lại nhẹ nhàng như mây thế này.
Làn da mềm mại mong manh phỏng chừng gió thổi qua có thể làm xước xát gương mặt ấy, đôi môi anh đào căng mọng, mắt phượng yên tĩnh, khoé mắt nhàn nhạt đỏ ửng nhưng điều khiến hắn kinh ngạc lại là thần sắc không thể gọi tên kia của Thất nương.
Mặt của nàng cực kì bình tĩnh, không phải sự bình tĩnh gượng gạo, cũng không phải cố giả bộ hiểu hết chuyện đời, càng không phải ỷ vào thân phận mình mà đoan trang thận trọng. Tựa như hoa đào lặng lẽ nở trên núi, lặng lặng mà xinh đẹp, như gió với mây trên núi, vô tình nhưng rất động lòng người.
Cũng không phải là xuất trần thoát tục, lại như dòng sông cuồn cuộn cơn sóng, tựa hồ không thể nhìn thấu.
Một cô nương mười lăm tuổi, sinh mệnh vừa mới bắt đầu, sao có thể có biểu hiện như vậy?
Ninh thập nhất lang âm thầm suy nghĩ, Thẩm Nghi Thu cũng thoải mái nhìn hắn.
Có mỹ nhân nên đứng ở xa để nhìn, có người thì lại nên đứng ở gần để ngắm. Ninh thập nhất lại phù hợp với cả xa cả gần, ngũ quan dung mạo đều không thể chê. Thật sự là một vị công tử ôn nhuận như ngọc.
Hai người âm thầm lặng lẽ nhìn nhau, ai cũng không chú ý tới, trong lùm cây phía trên mặt nước, có một đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm!