Người Lạ Trong Gương
Chương 26
Chưa bao giờ Jill nghĩ sẽ có ngày mình phải diễn cái vai này. Nàng không thể tự lý giải nổi tại sao Toby lại thèm thuồng nàng đến thế trong khi anh muốn là có bất kỳ người đàn bà nào ở cái kinh thành điện ảnh này. Song dù với lý do gì thì anh cũng đã tỏ ra thực sự thèm nàng. Với nàng, thế là đủ. Và nàng buộc mình phải nhập vai.
Mấy hôm liền, bận việc này việc khác thì thôi chứ rảnh rỗi một chút là Jill lại nhớ đến bữa tiệc tối hôm đó, nhớ đến những người khách đầy quyền lực hoặc tài năng của điện ảnh Hoa Kỳ song đều tỏ ra rất chiều chuộng Toby, kể từ những ý thích ngớ ngẩn của anh. Dường như họ đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn. Thế thì tại sao Jill không bắt Toby làm một cái gì đó cho nàng? Anh thèm muốn nàng đến vậy cơ mà. Song nàng biết là phải tỏ ra khôn khéo, cực kỳ khôn khéo là khác. Toby chẳng đã nổi tiếng là chóng chán những phụ nữ đã từng chung chăn gối đấy ư? Anh thích thú bám đuổi nàng vì coi đó là một thách thức. Vậy thì làm cách nào để nàng chinh phục anh hoàn toàn, để anh không thể chán nàng sau khi đã chiếm trọn ở nàng những gì anh muốn?
Hôm nào Toby cũng gọi cho Jill. Nhiều hôm nàng cứ để mặc chuông reo, để mặc ghi âm trả lời khi đoán là Toby gọi. Và nàng thảy đều đoán đúng.
Ú tim như vậy cả tuần liền Jill mới nhận lời ăn tối với Toby. Và anh mừng rỡ như đứa trẻ được quà.
Ngồi riêng với Clifton, anh bảo. “Chỉ cần nghĩ đến Jill là cái của nợ của tôi đã cứng đơ lên rồi. Và ông biết rồi đấy, nó sẽ giống như người ta dựng tấm bảng quảng cáo chương trình biểu diễn của tôi vậy”.
° ° °
Cuộc hẹn đầu tiên ấy, Toby đến đón Jill và bảo.
“Tôi đã giữ được chiếc bàn đẹp nhất ở nhà hàng Star, hy vọng cô sẽ thích chỗ đó”.
Jill tỏ ra thất vọng. “Vậy sao?”.
Toby vội vã. “Hay em biết chỗ nào thích hơn, cứ bảo anh. Chúng ta sẽ có chỗ đó”.
Jill biết Toby nói thật. Nhà hàng nào chẳng coi là một vinh dự khi được Toby đặt bàn. Ngập ngừng một lúc Jill nói. “Anh đừng cười nhé. Nhà hàng Tommy”.
“Ông không tin nổi đâu, Clifton?” Toby hào hứng kể. “Chúng tôi phải xếp hàng tới hai mươi phút trước quầy bán bánh mỳ kẹp thịt ấy. Mà ông có biết cái tiệm Tommy quái quỷ ấy ở tít tận đâu không? Mãi ngoại ô Los Angeles nhé. Chỉ bọn cùng đinh Mehico mới chịu tới đó ăn thôi. Cái cô Jill này điên thật. Dửng dưng với bữa tiệc sâm banh Pháp cả trăm đôla để chỉ tiêu của tôi có hai đôla bốn mươi xen cho cả một buổi tối. Lại nữa, cô ta không chịu tới câu lạc bộ Pip với tôi mà cứ đòi đi dạo dọc bãi biển Santa Momca làm cát vào hết đôi giầy Gucci của tôi”. Anh lắc lắc đầu. “Jill Castle, thật lạ ông có tin không?”
“Không?” Clifton buông thõng, vô cảm.
“Jill không chịu ghé qua tôi uống rượu nên tôi nghĩ mình sẽ ngủ với nàng, trên giường của nàng. Ông cũng nghĩ vậy chứ?”
“Nghĩ vậy?”
“Ông và tôi đều sai. Jill không cả cho tôi đặt chân vào phòng cô ấy, chỉ hôn khẽ lên má tôi, và tôi phải về ngủ với cái con cu cứ dựng đứng lên của mình. Với một Vua Hài như tôi sao lại lâm vào cảnh ngộ ấy với người con gái mà mình thèm muốn được nhỉ?”
Sau đó, hầu như tối nào họ cũng gặp nhau. Khi hôm nào Jill bảo không thể gặp vì bận công việc hay vì một lý do nào đấy, Toby sống thật vật vờ. Và anh tìm mọi cách để gọi được cho nàng. Anh dẫn nàng tới các nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ sang trọng hoặc nổi tiếng nhất của Hollywood. Còn Jill lại hay đưa anh đi dạo trên bãi biển, trên những con đường lát gỗ trong rừng, hoặc tới những quán ăn rẻ tiền tại những nơi khuất nẻo mà một nữ diễn viên nghèo đang phải vật lộn chỉ để kiếm sống thường lui tới. Toby thì tới đâu cũng được miễn là có Jill đi cùng.
Cái quan trọng hơn cả là mỗi khi bên Jill anh không thấy mình cô đơn nữa.
° ° °
Mỗi ngày Toby lại càng thèm khát được lên giường với Jill hơn. Chưa bao giờ anh ham muốn làm tình với một người đàn bà nào khác, như với nàng. Một đêm, khi chia tay, khi Jill vươn người hôn nhẹ lên mà chúc ngủ ngon thì Toby luồn tay vào giữa cặp đùi nàng, ép chặt, và hổn hển. “Jill ơi, đêm nay nếu không được có em, chắc anh phát điên mất”.
Nói xong, anh ân hận ngay khl thấy nàng lùi qua cửa phong, lạnh lùng. “Anh biết là anh thừa sức mua cái đó vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu và với bất cứ người đàn bà nào mà”.
Nàng dập cửa đánh sầm ngay trước mặt anh rồi dựa lưng vào cánh cửa, phát khóc lên vì sợ mình đã tỏ ra quá đáng và cả đêm mất ngủ vì lo lắng cho vai diễn của mình.
Hôm sau Toby gửi đến nàng chiếc vòng ngọc có gắn kim cương và Jill thở phào biết rằng mình đã làm đúng. Nàng gửi trả lại chiếc vòng, tuy trong bụng tiếc lắm, với hàng chữ. “Dẫu gì thì em cũng cám ơn anh. Em hạnh phúc vì là bạn anh”.
“Ba ngàn đôla đấy. Vậy mà cô ấy không thèm nhận nó”. Vừa nói Toby vừa lắc lắc đầu, nửa như thán phục Jill nửa như kiêu hãnh vì đã yêu một người như nàng. Anh hỏi Clifton. “Với một cô gái như vậy, ông nghĩ sao?”.
Clifton rất muốn nói thực ý nghĩ của mình ra song vừa không dám lại vừa không nỡ, nên đành chỉ buông ra câu vô thưởng vô phạt. “Một cô gái kỳ lạ, và đầy cá tính. Tôi cho là thế”.
“Chỉ thế thôi ư?” Toby kêu lên, ra vẻ thất vọng.
Rồi cười sung sướng. “Mọi thứ đàn bà ở cái thành phố này hẳn đều không bỏ qua bất cứ vật gì nằm trong tầm tay họ. Chưa bao giờ tôi gặp một cô gái không màng tới vật chất như Jill. Ông còn lý do gì để trách tôi yêu Jill đến phát điên phát cuồng nữa không?”
Miệng nói là không nhưng trong bụng Clifton đã chớm lo lắng. Với nghề đại lý, ông biết khá nhiều chuyện về Jill và tự hỏi liệu có nên tiếp tục can ngăn Toby. Nhưng ông cũng hiểu bây giờ mà nói ra điều ngược lại thì vừa muộn, vừa đẩy anh đến với Jill nhanh hơn.
Toby bỗng nói bằng giọng chiếu cố. “Tôi sẽ không phản đối nếu ông nhận là đại lý của Jill. Rồi ông sẽ có thêm một khách hàng mang tầm cỡ ngôi sao. Tôi bảo đảm”.
Lại còn thế nữa. Thế thì Toby coi Clifton là cái hạng đại lý gì đây. Không muốn làm phật ý Toby nhưng ông vẫn phải cương quyết từ chối, tất nhiên, một cách khéo léo. “Cám ơn anh, Toby! Tôi tự thấy mình già rồi. Một ngôi sao với tôi cũng đã quá đủ rồi”. ông cười lớn.
Buổi tối, vô tình Toby đã kết án Clifton bằng cách kể lại cho Jill nghe.
° ° °
Sau cái lần bị cánh cửa dập vào mặt ấy, Toby không nói gì đến chuyện ngủ nghê với Jill nữa, và trong tâm anh lại rất tự hào vì lối cư xử đó của nàng. Còn nhiều điều tương tự nữa, Thí dụ như khi anh làm điều gì Jill cho là sai trái, nàng nói ngay và nói thẳng ra với anh. Có lần anh vừa mắng mỏ vừa giễu cợt một người đàn ông cứ nằng nặc xin anh chữ ký, khi người đó đi khỏi, Jill bảo. “Những lời lẽ đó anh nói trên sân khấu hẳn sẽ thật hay nhưng còn ở đây thì anh đã khiến ông ta bị tổn thương lắm”. Chẳng nữ diễn viên nào, dù là minh tinh, dám nói vậy với anh.
Toby vội tìm người đó để xin lỗi.
Jill nói bâng quơ rằng uống nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ, Toby giảm bớt ngay. Nàng vờ vô tình chê quần áo anh chưa xứng với tầm cỡ siêu sao, anh bèn đổi sang cửa hiệu do nàng mách bảo và thấy nó đẹp, nó sang trọng lên thật. Vân vân…
Nghĩa là Toby đã chấp nhận những lời lẽ trái tai, song phải do Jill nói ra. Còn nếu từ miệng kẻ khác, thì sẽ lại như xưa kia, anh không bao giờ tha thứ. Chỉ duy nhất một người nữa, ngoài Jill, là có thể sai khiến hay chỉ trích anh, nhưng người ấy đã không còn nữa.
Đó là mẹ anh!
° ° °
Không chỉ một lần và chỉ với chiếc vòng ngọc. Jill thường xuyên từ chối hoặc gửi trả lại những tấm séc, những món quà đắt tiền mà Toby tặng nàng. Toby thừa biết Jill đâu giầu có gì nên thái độ ấy càng khiến anh yêu và cảm phục nàng hơn. Một hôm đến đón Jill, trong lúc vơ vẩn ở phòng ngoài chờ Jill vào trong thay đồ, anh nhìn thấy một tập hoá đơn đã đến ngày thanh toán bèn lẳng lặng nhét vào túi mang về sai Clifton chi trả, và thầm coi đấy là một thắng lợi quan trọng của mình.
Thực ra anh rất mong làm được cho Jill một cái gì đó phù hợp với tài năng, với mơ ước cua nàng.
Và anh biết đó là cái gì rồi.
° ° °
“Sam này, tôi mang đến cho anh tin vui đây”. Toby cười toe toét từ cửa.
Vốn dạn dày kinh nghiệm, Sam Winters rất cẩn trọng với những tài tử không hẹn. mà đến tìm anh, lại mang theo quà biếu thế này.
“Anh đang điên đầu vì tìm chưa được nữ diễn viên cho bộ phim của Keller, có đúng không?” Toby vẫn tươi hơn hớn. “Tôi mang đến cho anh đây. Trả công gì nào?”
“Tôi có biết cô ta không?” Sam vẫn chưa thôi cảnh giác.
“Anh đã gặp. Tại nhà tôi. JiIl Castle?” Toby nói nhát gừng như để tăng phần quan trọng.
Sam nhớ ra ngay. Đẹp, khêu gợi, tóc đen. Hình thức khỏi chê rồi nhưng lại quá già để vào vai cô gái mới lớn trong phim của Keller. Toby muốn Sam cho Jill thử vai ư? Thì cứ thử xem sao. Từ chối ngay e cũng không phải là khôn ngoan lắm, nhất là một người như Toby đã có lời nhờ vả.
“Anh bảo cô ta chiều nay đến gặp tôi ở văn phòng”. Sam nói.
° ° °
Sam lo liệu chu đáo mọi việc cho buổi thử vai diễn của Jill: một quay phim giỏi nhất và do chính Keller đạo diễn.
Hôm sau, Sam xem đoạn phim thử vai của Jill và thấy mình đã nghĩ đúng. Jill diễn được, nhưng quá già dặn trong vai cô gáỉ mới lớn. Anh gọi cho Toby và nói không úp mở. “Tôi vừa xem Jill thử vai. Cô ấy ăn ảnh lắm, diễn xuất cũng ổn nhưng không hợp được với vai chính. Jill có thể thành công và kiếm khá tiền ở các vai phụ song nếu định trở thành một minh tinh thì tôi e cô ấy đã nhầm. Cái Jill không có, nói thực với anh, chỉ người trong nghề như chúng ta mới hiểu, cái mà ta vẫn gọi là phép màu toát rá từ màn ảnh.
Buổi tối vô tình Toby kết án Sam khi kể lại cho Jill, dù đã cố làm lời lẽ nhẹ đi.
Jill nghe, và im lặng. Nàng đã tin mình diễn vai ấy rất đạt, tin rằng không ai thể hiện được nhân vật ấy hơn nàng, thậm chí như nàng. Song thực tế lại là vậy. Đâu đó trong ký ức chợt hiện lên chiếc cúp vàng bày trong tủ kính cửa hàng bách hoá thuở nào mà nàng tin sẽ là của mình nhưng rồi nó lại thuộc về kẻ khác, và nàng đâ đau xé ruột gan bởi cảm giác mất mát, ghen tuông. Cảm giác ấy đang trở lại với nàng.
Tiếng Toby nghe văng vẳng từ nơi nào xa tít “Đừng nghĩ ngợi nữa, em yêu. Sam đâu hiểu mình nói gì”.
Ai chứ Sam thì hiểu, Jill chắc vậy, và còn chắc không mấy người hiểu biết như Sam Winters.
Nàng không thể là ngôi sao điện ảnh. Mãi mãi nàng chỉ là một trong vô vàn diễn viên không tên trên màn ảnh, với những vai không chiếm nổi một mảy may trí nhớ người xem. Mẹ nàng nói đúng.
Chúa đã trừng phạt những tội lỗi mà nàng không hề hay biết là của mình.
Chìm đắm trong nỗi buồn vô hạn, nàng khóc mà không hề hay biết, cứ mặc cho những giọt nước mắt trào ra và tiếng thút thít vang lên. Toby dịu dàng ôm lấy nàng, dỗ dành nàng, và lại càng khiến nàng khóc to hơn.
Rồi tự nhiên, tự nhiên thôi, có lẽ vậy, bởi Jill không hề nghĩ mình vẫn đang diễn, nàng kể hết cho anh nghe, từ chuyện đầu tiên là cái chết của cha khi nàng ra đời, tiếp theo đến chuyện cúp vàng, chuyện nàng lần đầu chảy máu trong bể bơi, chuyện những cơn đau đầu, những buổi giảng đạo và nhứng hãi hùng về sự trừng phạt của Chúa…
Rồi nàng kể anh nghe về những ngày đầu đặt chân đến Hollywood, những vật lộn mưu sinh, những ê chề trên chặng đường đến với điện ảnh…
Như có thần linh xui khiến, nàng không hé môi về những người đàn ông nàng đã tự nguyện hay bắt buộc hiến thân. Nghĩa là nàng không đả động gì tới David, Alan hay Eddie Berrigan, hay gì gì khác… Dù không toan tính nhưng nàng có cảm giác cất đi những chuyện đó sẽ có lợi hơn cho nàng, cho Toby và cho cả những người đàn ông kia.
Dù đã rắp tâm diễn trò mèo vờn chuột với Toby, nhưng giờ đây, khi quá khứ đau thương và trần trụi trỗi dậy, nàng hiểu mình đã thực lòng muốn đến với anh và vô tình đã gọi ra đúng tên cái tình cảm vẫn ẩn kỹ trong anh mà trước nàng không một ai gọi ra được.
Anh liếm khô những giọt nước mắt nàng, vỗ về nàng. “Jill, nếu em nghĩ không ai cay đắng, khổ sở như em thì hãy nghe về anh đây. Anh sinh ra trong một gia đình làm nghề mổ gia súc…”.
Họ cứ nói nhau nghe, cứ nghe nhau nói, qua buổi tối, rồi qua nửa đêm, rồi về sáng… Chưa bao giờ Toby trò chuyện với một phụ nữ ở tư cách con người với con người. Còn Jill ngay với David đã bao giờ nàng được nói, được nghe với trái tim thổn thức thế này.
Chẳng ai biết được ai đã bắt đầu trước. Và cũng thật khó biết khi cả đêm họ đã nằm trong vòng tay nhau, đã ôm ấp vỗ về nhau, đã liếm khô những giọt nước mắt của nhau… thì tất sẽ đến lúc những biểu hiện thương yêu ấy trở thành nỗi thèm khát nhục dục. Mỗi lúc Jill cảm thấy cái chất nam tính của anh trở nên to hơn, cứng hơn, nóng hổi hơn và ép sát vào nàng hơn. Và anh, ở mỗi âu yếm vuốt ve anh lại thấy ngực nàng như rắn chắc hơn và hơi thở nàng càng lúc càng gấp gáp hơn.
Rồi họ giúp nhau cùng cởi bỏ quần áo, cùng nằm ngay xuồng sàn phòng nàng và anh cuống quýt đi vào nàng, trở thành một phần của nàng, và nàng tức khắc hoà vào với anh.
Cả hai đều mong sẽ xảy ra phép màu nào đó để họ không ra khỏi nhau được nữa.
Nếu như trước đó Toby chỉ hoặc thèm muốn hoặc quan tâm đến Jill thì bây giờ thực sự là anh đã yêu nàng khi nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, mớ tóc đen xoà rối, ánh mắt đắm đuối đam mê. Anh đã yêu bao giờ chưa nhỉ?
“Anh muốn được cưới em làm vợ, Jill!” Câu nói đột ngột bùng ra, tựa như tất nhiên nó phải như thế.
Nàng ghì xiết lấy anh. “Vâng, Toby! Vâng, anh yêu!”
Rất lâu sau Jill mới lý giải nổi những gì đã đến với nàng lúc đó. Nàng muốn trả thù. Nàng phải trả thù những kẻ đã chiếm đoạt thân xác nàng, đã xúc phạm danh dự nàng, đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng, đã coi thường tài năng nàng, đã rẻ rúng phẩm hạnh nàng…
Và chỉ quyền lực của Toby mới cho phép nàng thực hiện sự trừng phạt đó.
Nàng phải là vợ Toby.
Song, nàng cũng yêu anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!