Chương 34
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc nhắn tin muốn thơm thơm cho Trình An Tu xong, lập tức nhìn về đám đàn em mình: “Tụi bây lúc trước nói với tao, Bộc Trí đi khắp nơi nói tao gian lận, còn nói tao mà vào được lớp một liền kêu tao là ông nội hả?”
“Đúng vậy lão đại!” đàn em Ngôn Cảnh Tắc liền nói ngay.
Thân là đàn em, bọn họ rất chú ý sự tình liên quan đến lão đại!
“Đi, chúng ta đi tìm hắn!” Ngôn Cảnh Tắc vung bàn tay lên.
Hắn hiện tại thi được hạng 72, dù không có tiền tài chống lưng, cũng đã vào được lớp một.
Tuy rằng Trình lão sư khẳng định sẽ không cao hứng, nhưng trên thực tế ông cũng không thể ở Nhất Trung một tay che trời, phản đối cũng vô dụng a!
Ngôn Cảnh Tắc mang theo đám đàn em, đang chuẩn bị đi tìm Bộc Trí, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì: “Từ từ, Bộc Trí và Trang Cao Hàng thi được hạng mấy?” hắn lúc nãy qiên chú ý thành tích hai người này.
“Lão đại, Bộc Trí hạng 102, Trang Cao Hàng là 85!” Một đàn em nói.
Ngôn Cảnh Tắc kinh ngạc: “Trang Cao Hàng thế mà lại thi còn kém hơn tao luôn?” Bộc Trí luôn thi được vào khoảng top một trăm của khối, thành tích này rất bình thường, nhưng Trang Cao Hàng thế mà chỉ được hạng 85?
Quả thực không thể tưởng tượng! Trang Cao Hàng trước kia vẫn luôn thi được hạng nhì khối, có thể nói cơ sở của y rất vững chắc, thứ tự sao lại rớt nhiều như vậy?
“Đúng vậy lão đại, không có anh mời người phụ đạo cho y, thành tích y rớt liền.” Đàn em đó nói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Những lời đó là hắn tùy tiện nói thôi, lấy để trêu tức Trang Cao Hàng!
Đối với loại học sinh ở thứ hạng cao như Trang Cao Hàng mà nói, mời người dạy phụ đạo chỉ là dệt hoa trên gấm, tuy nói cũng hiệu quả, nhưng ảnh hưởng không đến mức lớn như vậy.
Cho nên, vì sao Trang Cao Hàng thi kém như vậy?
Trang Cao Hàng thi kém là bởi vì Trình An Tu.
Trước khi thi môn Ngữ Văn đầu tiên, nhìn thấy đồng hồ trên tay Trình An Tu, nghĩ tới bản thân gần đây gặp đủ loại suy sụp trong thời gian này, Trang Cao Hàng liền đặc biệt hối hận, kì thi Ngữ Văn này, tự nhiên cũng thi không ổn, thậm chí thiếu chút nữa viết không xong bài văn.
Thi xong môn Văn, ý thức được mình thi không tốt, trạng thái y lại càng kém, cố tình Trình An Tu lại bộ dáng bình tĩnh, ngồi ngay phía trước.
Người khác hỏi Trình An Tu thi thế nào, Trình An Tu cũng nói: “Hẳn là không tồi.”
Trang Cao Hàng tâm tình càng kém hơn.
Chẳng lẽ, y thật sự so ra kém Trình An Tu?
Tâm tình không tốt, lúc thi môn Toán, trạng thái càng kém hơn, cuối cùng một bài lớn không làm chưa tính, sau khi thi xong đối chiếu đáp án với người ta, y mới phát hiện giải sai bài số hai, nhìn lại đặt điều kiện cũng sai rồi.
Nhất Trung cạnh tranh rất lớn, sai một bài cũng trừ vài điểm, xếp hạng có khả năng rớt xuống vài hạng…
Tâm thái Trang Cao Hàng như bị đóng băng.
Tâm thái đóng băng rồi, những môn thi sau y càng thi không tốt.
Nhưng mà trước kia y có cơ sở, cho nên dù kém cũng không chạy đi xa được, còn có thể xếp được vào top một trăm.
Nhưng mà, đối với Trang Cao Hàng mà nói, xếp hạng hiện tại làm y muốn hỏng mất.
Trong lớp có học sinh thi kém đến khóc, Trang Cao Hàng cố nén mới không thất thố, mà Bộc Trí bên người hắn lại chau mày: “Cao Hàng, cậu không thể nào thi kém như vậy được, có phải bọn họ cố ý chấm sai bài của cậu không?”
Bộc Trí không tin Ngôn Cảnh Tắc có thể thi tốt như vậy, càng không tin Trang Cao Hàng thi kém như vậy, liền cảm thấy nhất định là trường học có vấn đề.
Trước kia cha Trình đem cơ hội đều đưa cho Trình An Tu, hiện tại có phải lúc chấm bài động tay động chân không?
Trang Cao Hàng cũng hy vọng là như thế, chính y là so qua đáp án, y biết mình làm sai rất nhiều: “Bộc Trí, đừng nói nữa.”
Bọn họ ngầm nói cũng không sao, Bộc Trí lớn tiếng ồn ào trong lớp học như vậy, quá làm người ta mất mặt!
“Nhất định là lúc bài chấm thi có vấn đề, cậu không có khả năng thi kém như vậy!” Bộc Trí lại nói, âm thanh càng vang dội.
Học sinh lớp hai nghe được cực kỳ cạn lời.
Loại chuyện chấm sai bài thi này, xác thực cũng thường có, nhưng kỳ thi cỡ lớn như này ngược lại sẽ không chấm sai, bởi vì chắc chắn không chỉ một lão sư chấm.
Dù có chấm sai… Chờ sau đó bài thi còn phát xuống cho bọn họ, đến lúc đó cầm bài thi đi tìm lão sư, không phải xong rồi sao?
Trước đó bọn họ đã nghe nói, tản lời vu hãm Ngôn Cảnh Tắc và Trình lão sư lớp một trên mạng, là Trang Cao Hàng và Bộc Trí, sau này hai bên phụ huynh tới trường tìm hiệu trưởng, hiệu trưởng mới không xử phạt bọn họ… Hiện tại xem ra đây là sự thật?
Hai người này trước đó bán đứng Ngôn Cảnh Tắc còn chưa tính, hiện tại còn ở trên mạng nói hươu nói vượn… Học sinh lớp hai đều khinh thường hai người hơn.
Nhưng Bộc Trí không dễ chọc, người lớp hai cũng không dám giáp mặt đi dỗi…
Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc tới lớp hai.
Ngôn Cảnh Tắc vừa tiến đến, liền nói: “Trang Cao Hàng, tôi đã nói cậu nhất định thi không tốt, cậu quả nhiên thi dở! Lần này mới hạng 80 thôi, cả tôi cũng không bằng, lần sau còn hạng mấy nữa?”
Ngôn Cảnh Tắc kia vui sướng khi người gặp họa, biểu tình thật sự thiếu đánh, Trang Cao Hàng sắc mặt đại biến, Bộc Trí càng nhảy dựng lên: “Ngôn Cảnh Tắc!”
“Sao?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm hỏi: “Cháu ngoan muốn gọi ông nội hả?”
Bộc Trí bị tức điên: “Ngôn Cảnh Tắc! Mày gian lận mới thi được ra thành tích đó, mày còn tưởng là thành tích thật à? Mày sớm muộn cũng lộ nguyên hình thôi!”
“Thành tích tao cam đoan không giả nha, ai bảo tao là thiên tài làm chi, còn hai người tụi bây, chậc chậc!” Ngôn Cảnh Tắc khinh thường mà nhìn Bộc Trí.
Bộc Trí lập tức liền xông tới, muốn đánh nhau.
Ngôn Cảnh Tắc không sợ hãi chỗ nào.
Hắn xác thật đánh không lại Bộc Trí, nhưng hắn nhiều người!
Bộc Trí dù lợi hại, bọn họ một đám người xông lên, cũng có thể đem Bộc Trí ấn xuống!
Ngôn Cảnh Tắc nóng lòng muốn thử mà chờ Bộc Trí lại đây đánh nhau.
Đáng tiếc chính là, Lưu lão sư xuất hiện, làm trận chiến sắp bắt đầu này đột nhiên im bặt.
“Các trò đang làm gì?” Cầm ly pha lê, Lưu lão sư cười tủm tỉm hỏi.
Đừng nhìn Lưu lão sư cười tủm tỉm, ông có thể làm chủ nhiệm lớp cao trung, tức là có thủ đoạn, ít nhất người lớp hai không dám ở trước mặt ông lỗ mãng.
Bộc Trí lập tức tựa như bóng cao su xì hơi, không dám đánh.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, không khỏi mất mát.
“Ngôn Cảnh Tắc, sáng sớm liền chạy tới lớp chúng ta… trò định học kỳ sau qua lớp chúng ta à?” Lưu lão sư hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng dẫn người đi, hắn đương nhiên không nghĩ học kỳ sau tới lớp hai, mục tiêu của hắn kiên định bất di, chính là lớp một!
Hắn cũng xác thật vào lớp một.
Tương đối đáng tiếc chính là, hiện tại học kỳ đã kết thúc, thế cho nên muốn ngồi cùng bàn với Trình An Tu, phải chờ học kỳ sau.
Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc được như ước nguyện, xưng được với xuân phong đắc ý, những người khác thì không vui sướng như vậy.
Bộc Trí rời khỏi lớp hai.
Lớp một lớp hai, hai người có thành tích kém nhất phải rời đi học lớp bình thường, Bộc Trí vừa lúc là hạng bốn trong đó.
Kỳ thật bởi vì Ngôn Cảnh Tắc trước tiên đã đi rồi, lần này lớp một lớp hai chỉ cần cho ba học sinh đi là được, nhưng Bộc Trí và Trang Cao Hàng trên mạng nói xấu cha Trình, chuyện này tuy được cha mẹ Trang Cao Hàng tìm quan hệ ép xuống, nhưng lão sư Nhất Trung đều biết, người ta đối với Trang Cao Hàng và Bộc Trí cũng không còn hảo cảm, lúc này càng không thể thả cho Bộc Trí một con ngựa*.
(*ý bảo cho một cơ hội khác)
Một học kỳ viên mãn kết thúc, vào lễ tổng kết học kỳ, tâm tình hiệu trưởng rõ ràng thật vui sướng.
Cha Ngôn không thể lại quyên một tòa nhà, nhưng ông bao luôn việc tân trang gia cụ ký túc xá.
Này còn chưa tính, ông còn quyên tiền cải thiện Nhất Trung một vài phương diện khác.
Hiệu trưởng sao có thể không vui?
Quyên một tuyệt bút* tiền cha Ngôn cũng đồng dạng thực vui vẻ.
(*ý bảo con số lớn, ghi séc ý)
Con ông ở Nhất Trung vào được một trăm hạng đầu!
Đây là chuyện đáng khoe cỡ nào chứ!
Cha Ngôn ki cẩn thận một tí, đem ảnh chụp mình và bảng vàng Nhất Trung, trên tất cả các group đều không cẩn thận “gửi nhầm” một lần, còn không rút về.
Mấy người cùng group với cha Ngôn: Ha Hả! Muốn khoe cứ khoe đại đi, còn bày đặt lý do gửi nhầm… Lừa ai hả!
Bất quá, bọn họ tuy trong lòng “Ha hả”, ngoài mặt lại cứ khen lấy khen để Ngôn Cảnh Tắc.
Thế giới của người trưởng thành, chính là giản dị như vậy.
Cùng lúc đó, người trong công ty cha Ngôn rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra, con trai lão tổng bọn họ, đã từ học tra thành học bá!
Trợ lý tiên sinh rất thức thời, một ngày khen Ngôn Cảnh Tắc mười lần, thành công được tăng lương.
Mà người thi được thành tích tốt Ngôn Cảnh Tắc, sao khi kì thi chấm dứt, lại không học hành chăm chỉ, mà chạy qua nhà bạn trai hẹn hò.
Học sinh nghỉ, nhưng cha mẹ Trình còn phải lên trường mấy ngày, không ở nhà… Hắn tự nhiên nắm lấy cơ hội, đi tìm bạn trai hẹn hò.
Vì thế, một ngày nọ cha Trình về nhà, có một lão sư ở trong khu về hưu đã lâu hỏi: “Tiểu Trình, cậu cho con trai dạy học bù hả? Có thể cho cháu ta học chung được không?”
“Cái gì học bù?” cha Trình sửng sốt.
“Chính là Ngôn Cảnh Tắc kia a, nó mỗi ngày đều sáng sớm đến nhà cậu, mới vừa đi không lâu.” Lão sư về hưu kia nói.
Cha Trình: “……” Con heo kia thế nhưng còn nghênh ngang, dám tới tận cửa gặm cải trắng!
Cha Trình cười cười với đồng sự về hưu: “Đúng vậy, bọn nó cùng học tập… Cháu ông cũng sang đây đi!”
Ngôn Cảnh Tắc vào ban đêm liền từ Trình An Tu biết được tin dữ này.
Nhưng ngày hôm sau, hắn vẫn kiên cường mà đi.
Còn không phải là nhiều thêm một người thôi sao? Sợ gì?
Hắn cũng không tin người nọ có thể vẫn luôn đợi đó!
Còn Trình An Tu, cậu cảm thấy nhiều người khá tốt, bằng không Ngôn Cảnh Tắc có thể vẫn cứ luôn muốn thơm thơm, không chịu học tập đàng hoàng.
Nhưng cũng không thể để “bóng đèn” phá hủy thế giới hai người được.
Trình An Tu gửi tin nhắn cho bóng đèn: “Cậu sáng đến hai tiếng, chiều đến hai tiếng, thời gian còn lại tự do hoạt động.” Thời gian còn lại, Ngôn Cảnh Tắc muốn làm gì thì làm đi…
Kỳ nghỉ một ngày học bốn tiếng cũng đủ rồi! “Bóng đèn” bản thân cũng không nghĩ như cha Trình nghiêm túc lạnh nhạt nhìn Trình An Tu thời gian dài, vui sướng mà đáp ứng.
Kỳ nghỉ đông này, Ngôn Cảnh Tắc trôi qua thật sự rất vui vẻ.
Đặc biệt là cha Trình giúp hắn qua minh lộ*, nói hắn tìm Trình An Tu học bù…
(*tìm lý do đường đường chính chính)
Vì thế, chẳng sợ cha Trình mẹ Trình có nghỉ, hắn vẫn như cũ, da mặt dày tới cửa yêu cầu học bù.
Cha Trình: “……” Ông muốn đuổi người!
Đáng tiếc, đối với chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Trình An Tu, mẹ Trình hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại đã thích Ngôn Cảnh Tắc, không muốn đuổi hắn đi!
Mẹ Trình là giáo viên hóa học, bà sau khi tiếp xúc với Ngôn Cảnh Tắc liền phát hiện Ngôn Cảnh Tắc trên phương diện hóa học là một thiên tài!
Toán học có thi đua cả nước, hóa học cũng có a! Ngôn Cảnh Tắc nếu nỗ lực thật tốt, nói không chừng còn có thể lấy được giải thưởng thi đua hóa học cả nước ấy!
Mẹ Trình tự mình kết luận, bồi dưỡng hóa thêm cho Ngôn Cảnh Tắc và con trai mình.
Vì miệng Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá ngọt, bà đối với Ngôn Cảnh Tắc là càng ngày càng thích, nấu ăn đã bắt đầu hỏi Ngôn Cảnh Tắc muốn ăn gì!
Cha Trình: Ha hả!
Cha Trình tuy rằng luôn nhịn không được ở trong lòng ha hả, nhưng không thể không thừa nhận, Ngôn Cảnh Tắc gia hỏa này, thật sự rất dễ làm người ta thích.
Còn không hả, vợ ông hỏi Ngôn Cảnh Tắc thích ăn gì, Ngôn Cảnh Tắc nói các món toàn là con ông thích ăn, còn chủ động vào bếp hỗ trợ nấu nướng.
Con của ông sẽ luân hãm, về tình cảm có thể tha thứ, không biết Ngôn Cảnh Tắc có phải được như hắn nói không, kiên trì đến cuối.
Không đúng, ông nghĩ lung tung như vậy làm chi? Ông rõ ràng phải tìm mọi cách chia rẽ bọn nó mới đúng!
Tết nhất, Ngôn Cảnh Tắc còn mỗi ngày chạy qua nhà Trình An Tu.
Lão sư Nhất Trung đều bị sự hiếu học của hắn dọa sợ ngây người.
Cha Ngôn mẹ Ngôn lại giống cha Trình tim muốn nghẹn, con trai bọn họ đây là có vợ quên má, bát tự còn chưa có, đã hướng nhà vợ chạy, về sau chuyện mà thành, hai vợ chồng già bọn họ có khi nào Tết nhất cũng “phòng không gối chiếc” không?
Cũng may bọn họ có tiền.
Cùng lắm thì tương lai mua nhà thì mua đối diện Trình gia!
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu vượt qua một kỳ nghỉ đông ngọt ngọt ngào ngào.
Trình An Tu vẫn thường không có biểu cảm, Ngôn Cảnh Tắc lại rất biết diễn kịch, còn biết đúng mực, thế cho nên nghỉ đông cũng kết thúc rồi mà mẹ Trình vẫn không có cảm giác gì.
Cha Trình càng nghẹn tim.
Ngày khai giảng đầu tiên, ông liền an bài chỗ ngồi của Ngôn Cảnh Tắc và Trình An Tu ở hai bên phòng học, ở giữa cách một đám học sinh.
Ông quyết không cho hai đứa ngồi chung bàn!
Hết chương 34.