Hòa Hưng Phủ, Tiêu cục Kim Chấn.
Triệu Kim Ca cầm bút chì Tưởng Chấn làm ra nhanh chóng ghi vào tờ giấy, mà bên người hắn mấy phụ nhân song nhi thì đang xem xét các loại công văn phía dưới đưa tới..
“Đây là chữ gì?” “Câu này là có nghĩa gì?” Ngẫu nhiên, bọn họ còn sẽ nhỏ giọng mà nghị luận vài câu…… Không có biện pháp, chữ của những người này có chút thật là qua loa không thể dễ dàng phân biệt.
Bởi vì cái này, rất nhiều đồ vật cho Triệu Kim Ca xem các nàng đều phải một lần nữa sao chép lại mới được…… Triệu Kim Ca không có thời gian rảnh mà đi phân biệt các chữ viết lung tung rối loạn của đám người kia.
Triệu Kim Ca thực mau liền viết xong thứ mình muốn viết, hắn đem kia tờ giấy xếp tốt bỏ vào một cái phong thư, sai người đem đến Nhai Biên Thôn đưa cho Tưởng Chấn, sau đó liền xem xét những công văn đã được sửa tốt.
Những công văn này, có một phần ba viết về sự tình của tiêu cục Kim Chấn, hai phần ba khác lại viết về sự tình các nơi.
Đây là Tưởng Chấn yêu cầu, lúc bắt đầu Triệu Kim Ca còn thực khó hiểu, không rõ Tưởng Chấn vì cái gì muốn làm như vậy, nhưng hiện tại hắn đã biết lợi ích trong đây.
Những tình báo này giúp hắn có thể nắm rõ tình hình của các địa phương trong Hòa Hưng Phủ, khi ra quyết định về việc gì cũng đơn giản hơn nhiều.
Đồng thời cũng nhờ vào tình báo ở một vài thời điểm hắn còn có thể kiếm một ít tiền.
Tỷ như chỗ nào giá lương thực tăng lên, hắn là có thể đem lương thực vận chuyển qua, hay có người muốn xây lâm viên, hắn là có thể đem vật liệu tốt vận chuyển qua, thịt heo tăng giá hắn cũng có thể mang heo qua bán…… Mua thấp bán cao, làm buôn bán kiếm lời không phải chính là như vậy sao?
Theo thời gian trôi qua, Triệu Kim Ca đối với tình báo càng ngày càng để bụng.
Lúc này, Triệu Kim Ca trước tiên đêm tình báo từ Nhai Biên Thôn xem.
Mấy ngày trước sau khi nghe nói Nhai Biên Thôn bị hải tặc công kích, hắn liền vội vàng không ngừng mà chạy ra bờ biển, kêt quả khi hắn đến thì Tưởng Chấn đã ra biển.
Triệu Kim Ca hiện giờ rất bận không thể ở bên kia lâu nên chỉ có thể nhanh chóng trở về.
Tình báo từ Nhai Biên Thôn nói Tưởng Chấn đã từ đảo Thanh Hoa trở về, thấy thế Triệu Kim Ca liền lập tức nói: “Đi chuẩn bị một con thuyền, ta muốn đi Nhai Biên Thôn.”
“Dạ.” Người bên cạnh Triệu Kim Ca nhận mệnh lập tức đi xuống phân phó.
Triệu Kim Ca có chút ngồi không yên, sự tình trog tiêu cục Kim Chấn cơ bản đã xử lí xong xuôi, dứt khoát phủ thêm một kiện áo ngoài đi ra ngoài.
Không bao lâu, Triệu Kim Ca liền bước lên thuyền đi Nhai Biên Thôn.
Hắn ngồi thuyền cũng không lớn, nhưng tốc độ lại rất mau, đương nhiên, liền tính như vậy cũng phải mất nửa ngày mới đên Nhai Biên Thôn.
Sau khi Triệu Kim Ca lên thuyền liền vào khoang thuyền, sau đó kêu song nhi hầu hạ bên người đi lấy nước.
Nhược Nhi đã thành thân, gả cho một thủ hạ của Tưởng Chấn, mà hai song nhi đang hầu hạ bên người Triệu Kim Ca lúc này là Tưởng Chấn mua tới, hai người này làm việc cần mẫn không tồi, tuổi còn nhỏ lại còn xấu.
Tưởng Chấn chút này tiểu tâm tư, nói thật làm Triệu Kim Ca cảm thấy có điểm buồn cười.
Triệu Kim Ca hiện giờ đều hơn ba mươi, hắn nếu là kết hôn sớm một chút, hài tử của mình có khi đã lớn như hai tên sai vặt này, thế cho nên hắn ngẫu nhiên sẽ có điểm ngượng ngùng khi sai sử bọn họ.
Đương nhiên, liền tính hắn không sai sử, hai người này cũng đã đem hắn hầu hạ thực thoải mái.
Nước mang vào, Triệu Kim Ca lấy ra cao rử mặt Văn Anh Nương đưa cho hắn sau đó tỉ mỉ rửa mặt.
Cao rửa mặt này là dùng vài loại dược liệu còn có bồ kết bột phấn làm ra, có thể đem trên mặt dầu mỡ tẩy đến sạch sẽ.
Sau khi tẩy xong Triệu Kim Ca lại lấy ra một hộp nhuận da dầu sau đó cẩn thận mà bôi lên tay lên mặt mình.
Hắn tuổi tác đã lớn nên đối chính mình bên ngoài liền bắt đầu coi trọng hơn, tuy rằng như cũ không thích tô son điểm phấn, lại sẽ làm chút bảo dưỡng, còn Tưởng Chấn…… Triệu Kim Ca lén lút mà ngóng trông Tưởng Chấn có thể phơi đến đen một chút, tốt nhất chính là mặt kệ bên ngoài của mình mà đem bản thân trở nên càng xấu……
Bộ dáng này, hắn liền không cần lo lắng sẽ có người tới cùng chính mình đoạt Tưởng Chấn!
Rửa tay mặt xong, thời gian còn sớm, Triệu Kim Ca nghĩ nghĩ cuối cùng dứt khoát xoa xoa thân thể, xoa xong lúc sau, hắn cắn chặt răng còn trộm thoa lên người mình một chút phấn hương.
Kia phấn hương là hắn cho người từ Ngô Trung Phủ mang đến, rất thơm, thoa lên người lúc sau nhìn làn da càng thêm tinh tế.
Lúc trước hắn không hề đụng đến những thứ này, nhưng bây giờ lại lấy ra dùng.
Trước đó vài ngày, hắn đột nhiên phát hiện khóe mắt của mình có nếp nhăn……
Lúc Triệu Kim Ca đến Nhai Biên Thôn, trời đã tối rồi, hắn hỏi rõ ràng Tưởng Chấn chỗ ở, sau đó liền trực tiếp đi qua.
Nhìn thấy là hắn, thủ vệ hoàn toàn không cản, Triệu Kim Ca trực tiếp đi vào nhà ở Tưởng Chấn, kết quả còn không có tới gần Tưởng Chấn, đột nhiên đã bị người bắt được cánh tay: “Ai?”
Tưởng Chấn nguyên bản đã nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác được có người tiến vào, liền tỉnh.
Tiếng bước chân rất quen thuộc, Tưởng Chấn ngay từ đầu tưởng Triệu Kim Ca, nhưng thực mau liền cảm giác được không đúng lắm —— người nọ trên người tản mát ra mùi hương hao quế, tuy rằng cũng không nùng, nhưng này hương vị cùng Triệu Kim Ca, kia tuyệt đối là hoàn toàn không giống nhau.
Tưởng Chấn lập tức liền hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó đi lên bắt người, kết quả sau khi bắt lấy hắn liền phát hiện chính mình giống như nghĩ sai rồi……
“Tưởng Chấn, là ta.”
“Kim ca nhi?”
Hai người cùng nhau mở miệng, Tưởng Chấn cười cười, sau đó trực tiếp đem Triệu Kim Ca đè ở trên giường: “Ngươi như thế nào lại đến đây?”
“Ta lo lắng cho ngươi.” Triệu Kim Ca ôm lấy Tưởng Chấn.
“Ngươi là nhớ ta đi?” Tưởng Chấn cười cười, trực tiếp gặm đi lên, kết quả mới gặm hai cái, đã bị Triệu Kim Ca ngăn cản: “Đừng, ta trên người có bôi đồ …..”
Phấn hương gì đó, tuy rằng hắn thoa không nhiều lắm, nhưng cũng hẳn là cẩn thận một chút đi? Nếu là Tưởng Chấn ăn lúc sau tiêu chảy làm sao bây giờ?
“Về sau đừng dùng những cái đó.” Tưởng Chấn nói thẳng, bất quá tuy rằng nói như vậy nhưng Triệu Kim Ca thơm ngào ngạt, hắn còn rất thích.
Hương lsuc này đều là thuần thiên nhiên, tuy rằng hương vị nhẹ, nhưng ngửi vào đặc biệt làm người thoải mái.
Hai người náo loạn nửa buổi tối, ngày hôm sau Triệu Kim Ca đương nhiên mà dậy trễ, lúc hắn thức dậy Tưởng Chấn đang xem tin hắn viết.
Hắn ngày hôm qua trước khi xuất phát viết tin gửi cho Tưởng Chấn , Tưởng Chấn lúc này mới nhìn đến.
Nhìn đến thư trên tay Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, Tưởng Chấn lại là cười cười, đem thư sau khi xem xong, bỏ vào trong quần áo giữ lại.
Hắn lúc trước đi giải quyết Hồng Giang Diêm Tràng, viết một ít thư cho Triệu Kim Ca, lúc ấy vẫn chưa nghĩ nhiều, kết quả có một ngày hắn đột nhiên phát hiện thư hắn viết thế nhưng đều bị Triệu Kim Ca cắt ở bên trong một cái tráp tinh xảo, giấu ở tủ quần áo, xem bộ dáng của những trang giấy đó hình như vẫn thương xuyên mở ra.
Vì thế, hắn liền thích viết thư cho Triệu Kim Ca, không có việc quan trọng gì cũng viết sai người đưa cho Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca người này, luôn luôn đều là người khác cho hắn cái gì, liền muốn trả về cái đo, nhận thư của hắn, cũng sẽ viết một phong thư cho hắn…… Những bức thư đó, Tưởng Chấn cũng giữ lại.
“Thanh Hoa đảo bên kia thế nào?” Triệu Kim Ca hỏi.
“Nơi đó khá tốt, có rảnh ta mang ngươi đi chơi.”
“Hiện tại càng ngày càng bận, cũng không biết đến khi nào mới có thời gian.” Triệu Kim Ca thở dài.
“Sẽ có thời gian rảnh.” Tưởng Chấn cười nói, nhanh chóng ăn cơm ở trước mặt.
Bữa sáng của Triệu gia hiện giờ đều là thực phong phú, nhưng ở bên ngoài không có điều kiện tốt như ở nhà, nên Tưởng Chấn dứt khoát sai người nấu cho hắn hai món đồ ăn cùng cơm, mỗi buổi sáng đều ăn cơm khô.
Triệu Kim Ca ngày hôm qua vội vã đi gặp Tưởng Chấn, buổi tối cũng chưa ăn cái gì, lúc này ngồi ở trước mặt Tưởng Chấn cùng nhau ăn cơm.
Triệu Kim Ca ở Nhai Biên Thôn một ngày liền rời đi, mà Tưởng Chấn sau khi an bài tốt các công việc cũng cũng nhanh chóng rời khỏi.
Nhai Biên Thôn nơi này, hẳn là không cần hắn nhọc lòng quá nhiều.
Sau khi những tên hải tặc đó tới, Nhai Biên Thôn liền khôi phục bình tĩnh, cũng chỉ ngẫu nhiên mới có mấy cái hải tặc không có mắt đến đây đoạt đồ, nhưng mà bọn họ thường còn chưa kịp làm gì đã bị bắt.
Tưởng Chấn cũng không thích gϊếŧ người, những tên hải tặc này Tưởng Chân cho người đưa bọn họ lên núi làm việc, không chút nhàn rỗi.
Cũng nhờ những tên này mà hiện giờ Tưởng Chấn luôn là không thiếu vật liệu gỗ thạch.
Chỉ là, Nhai Biên Thôn bên này, bởi vì có Tưởng Chấn thủ hạ tuần tra phòng thủ, vì thế đại gia hoàn toàn không cần sợ hãi hải tặc, ở địa phương khác liền không được như vậy.
Có một vài thôn tốt một chút đều bị hải tặc đồ (sát), đồ đến không còn một mảnh.
“Những cái đó giặc Oa thật sự quá đáng giận!”
“Có chút thôn nhìn đến những cái đó giặc Oa, chỉ cho là Trình Vĩnh Chân thủ hạ nên vô cùng cao hứng mà đem người đưa vào thôn, đón vào nhà, kết quả……”
“Những người đó quả thực chính là súc sinh, không, căn bản là là súc sinh cũng không bằng!”
Mùa đông tới, Tưởng Chấn hôm nay đang muốn đem Liêu Đông thiết kỵ muốn lương thảo trang lên thuyền, liền nghe được thủ hạ nói như vậy.
Nghe vậy, Tưởng Chấn tâm tình không thể tránh né mà biến kém một ít.
Gần nhất, vùng duyên hải hải tặc thật sự càng ngày càng nhiều!
Lúc ban đầu hải tặc, cơ bản đều là cũ bộ của Trình Vĩnh Chân, nhưng hiện tại lại có rất nhiều người đục nước béo cò.
Không chỉ có như thế, trong đó số lượng người Đông Dương, cũng càng ngày càng cao.
Lúc trước, người Đông Dương cơ bản đều là bị Đại Tề bá tánh thuê làm việc, nhưng hiện tại người Đông Dương đã có ddooii của chính mình.
Đối với việc này, Tưởng Chấn nhiều ít cũng là biết một ít tình huống.
Quốc gia của người Đông Dương cùng ĐạiTề cách nhau một cái biển rộng, vẫn luôn phụ thuộc vào Đại Tề, lúc tiền triều vẫn phải xưng thần tiến cống.
Bởi vì cái này, lúc trước Đại Tề khai quốc, Thiên Hoàng Đông Dương còn một lần đối Đại Tề rất bất mãn, thậm chí chặt đứt liên hệ.
Đại Tề Thái Tổ hoàng đế cũng là cái có tâm huyết, cảm thấy kia Đông Dương nếu chướng mắt chính mình, chính mình cũng không cần thiết đem nhân gia đương hồi sự, thế cho nên sau đó sứ giả Đông Dương đến liền trực tiếp tránh mặt không gặp.
Đông Dương sứ thần tới vài lần, sau đó liền không tới nữa, Đông Dương nội loạn.
Ở Đông Dương có người có ý đồ phân chia quyền lợi của hoàng thất, này cũng không phải một việc dễ dàng, cuối cùng, hai bên liền giằng co tranh đấu không thôi, làm Đông Dương bá tánh khổ không nói nổi.
Mà gần nhất, kia hai phương thế lực người rời đi quốc gia đang mâu thuẫn của mình, hơn nữa lương thực không đủ, lại là cùng nhau cổ vũ Đông Dương bá tánh tới Đại Tề kiếm ăn, làm hải tặc.
Lúc trước Trình Vĩnh Chân còn ở, bọn họ không thể không nịnh bợ Trình Vĩnh Chân, thậm chí Đông Dương hoàng thất trả lại cho Trình Vĩnh Chân một khối to đất, làm Trình Vĩnh Chân ở Đông Dương xây nhà làm buôn bán.
Nhưng hiện tại, Trình Vĩnh Chân không có, bọn họ đối Đại Tề, cũng liền một chút không sợ hãi.
………….
# Wifi không vào web được, phải đi ké wifi chỗ khác, không thể up nhiều chương như đã hứa, xin lỗi nha.