Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi? - Chương 18: Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?


Chương 18: Chương 18


Sau khi thỉnh an xong Từ Á Ngôn bị cung nữ dẫn đi gặp Thái phi, còn Tần Thời lưu lại bàn chuyện cùng hoàng thượng, xưa nay Từ Á Ngôn không dính dáng đến trong cung nhưng vị Thái phi này thì y cũng có biết.

Hậu cung của tiên đế có hơn ba nghìn, cung tần mỹ nữ vô số, hoàng hậu đầu tiên của tiên đế cũng chính là mẫu thân của Tần Thời vì khó sinh mà qua mà qua đời, không lâu sau hoàng hậu thứ hai kế vị nhưng cũng không trụ được bao lâu.

Sau khi tiên đế quy tiên, có vô số mỹ nhân phải tuẫn táng theo, nhưng năm đó Nguyên An đế cũng chính là hoàng thượng hiện giờ có lòng từ bi cắt bớt số người tuẫn táng và từ đó về sau cũng bỏ luôn tục lệ này, cũng nhờ vậy mà bao nhiêu vị nương nương may mắn sống sót, đến hiện nay chỉ còn duy nhất một vị Thái phi trụ vững.

Vị Thái phi này trên danh nghĩa là người nuôi nấng Tần Thời.

Vậy mà Tần Thời lại nói hai người không hợp.

Từ Á Ngôn biết hậu cung rắc rối nhưng y không ngờ đến có một ngày mình sẽ dính vào, cũng không biết là phúc hay họa.

Nếu không phải Tần Thời hứa sau khi hòa ly sẽ bù đắp cho y một khoản tiền thật lớn còn lâu y mới bước vào hoàng cung này.

Cho dù hắn không hứa thì y cũng có làm gì khác được đâu.

Từ Á Ngôn nghĩ đến thân phận nhỏ bé của mình không khỏi thở dài một hơi.

Cung nữ đưa Từ Á Ngôn đến cửa điện thì lui ra ngoài, Từ Á Ngôn hít lấy một hơi thật sâu sau đó miễn cưỡng nở ra nụ cười bước vào.

Trong tẩm cung, huân hương được đột nghi ngút, mùi thơm dễ chịu lan tỏa khắp nơi.

Thái phi ngồi trên ghế chủ tọa, tay cầm tách trà nóng thổi một hơi, khi Từ Á Ngôn tiến đến, Thái phi như không hề phát giác vẫn chú tâm nhấp một ngụm trà.

“Tham kiến Thái phi.”
“Tham kiến hoàng hậu, tham kiến các vị vương nương.” Từ Á Ngôn cúi đầu xuống hành lễ quanh một vòng.

Nơi này không chỉ có riêng Thái phi mà còn có các phi tần khác, vào giờ này mỗi ngày họ đều sẽ đến thỉnh an.

Và dĩ nhiên đều là nữ nhân, có một nam nhân như y xuất hiện trông thật lạc quẻ.

Thái phi tuổi không còn trẻ nhưng gương mặt được chăm sóc cẩn thận nên nhìn không ra dấu hiệu thời gian, Từ Á Ngôn không dám quan sát kỹ, hành lễ xong một lượt rồi đứng yên tại chỗ, trước khi Thái phi mở lời y cũng không dám tự mình bắt chuyện trước.

Thái phi vẫn không nói một lời, ngay cả các vị nương nương cũng không lên tiếng, như không nhìn thấy Từ Á Ngôn trước mặt.

Chưa có lệnh của Thái phi dĩ nhiên Từ Á Ngôn cũng không được ngồi, y đứng ở giữa sảnh sống lưng thẳng tắp không lộ ra nửa phần hoảng sợ, những người ở đây đều biết rõ là Thái phi đang cố tình làm khó, vậy nên y lại càng phải kiên cường chống đỡ.

Thời gian trôi qua một cách chậm rãi, không biết qua bao lâu hoàng hậu mới quay sang Thái phi cười nói: “Thái phi nương nương, người xem trà cũng sắp nguội rồi, nên để vương phi dâng trà đi thôi.”

Đến lúc này Thái phi mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Từ Á Ngôn một lượt, sau đó lại quay qua nói với hoàng hậu: “Hoàng hậu nói như vậy là đang trách bản cung làm khó vương phi?”
Hoàng hậu mỉm cười thật nhẹ hơi cúi đầu xuống: “Thần thiếp không có ý đó.”
Có người mở lời trước Thái phi cũng không thể cứ yên lặng như vậy nữa, nhưng bà vẫn chưa có ý định cho Từ Á Ngôn ngồi chỉ thở dài nói: “Tử Lan đứa trẻ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, lớn rồi tính nết này cũng không thay đổi, thật khiến người khác phiền lòng.”
Từ Á Ngôn mím môi không xen lời vào.

“Nếu nhớ không nhầm ngươi là thứ tử thứ năm của phủ doãn Từ Nghiêm đúng không? Từ đại nhân công chính liêm minh cũng là một vị quan tốt, ta đã từng nghe nói qua.”
Những lời này nghe qua thì không có gì nhưng không hiểu sao Từ Á Ngôn lại có linh cảm không tốt, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi trả lời: “Thái phi quá khen, phụ thân cũng chỉ là làm tròn bổn phận.”
“Ngươi không cần khiêm tốn.” Thái phi gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lúc bà nói chuyện không ai dám nói cắt ngang lời, nhưng những người có mặt ở đây đều mang một bộ mặt hóng hớt đợi Từ Á Ngôn mất mặt.

“Tử Lan là do một tay bản cung đích thân nuôi nấng, tuy không phải mẫu thân ruột của nó nhưng trong thân tâm lúc nào cũng coi nó là con ruột.” Nói đến đây Thái phi khẽ thở dài: “Vốn dĩ đã định cho nó một mối hôn sự thật tốt môn đăng hộ đối, tuy không thể cao quý như nó nhưng ít ra cũng là trưởng nữ của danh môn thế gia, nó đây mà lại…”
Một câu này như tát thẳng vào mặt Từ Á Ngôn, y không những không phải con của danh môn thế gia còn là thứ tử, một thứ tử không danh không phận, đã thế lại còn là một nam nhân, xét về mặt nào đi nữa cũng là không một chút nào xứng với Tần Thời.

Xung quanh phát ra tiếng cười khe khẽ.

“Thôi vậy, đằng nào ngươi cũng bước vào cửa rồi cũng không thể thay đổi được nữa, nhưng vương phủ khác với Từ gia của các ngươi, mỗi một hành động lời nói đều liên quan đến mặt mũi của hoàng thất, hơn thế nữa vương gia cũng cần người nối dõi.” Thái phi lại nói tiếp: “Sau này ngươi gọi ta một tiếng mẫu phi, hàng ngày vào trong cung, đích thân ta sẽ dạy ngươi cách hầu hạ vương gia.”
Từ Á Ngôn hơi nhíu mày lại, đến Tần Thời còn không gọi hai tiếng mẫu phi này nếu bây giờ y mà làm theo không phải là đối nghịch với hắn hay sao?
Hơn thế nữa Thái phi là đang muốn kéo y vào dưới tay bà ta đây mà.

Nhưng hiện tại Từ Á Ngôn đang đứng ở đây nếu từ chối sẽ bị nói là bất kính, Thái phi có lòng muốn dạy dỗ vậy mà y còn hênh hoang không biết điều, không coi thái phi ra gì.

Nhưng mà nếu y nhận lời Tần Thời chắc chắn sẽ không vui, y ở bên cạnh Thái phi có khác gì trở thành người của bà ta.

Từ Á Ngôn suy nghĩ một lúc rồi quỳ xuống mắt hơi đỏ lên rưng rưng nói: “Thái phi thật là tốt, nhưng mà trước khi đi vương gia có dặn nhi thần tuyệt đối không được làm phiền đến thái phi, nhi thần…”
“Hoang đường!” Từ Á Ngôn chưa kịp nói hết câu Thái phi đã giận dữ đập mạnh xuống bàn, vốn dĩ bà ta nghĩ Từ Á Ngôn không có ai chống lưng sẽ dễ dàng thu vào dưới tay vậy mà không ngờ y lại còn cả gan cãi lại, Thái phi chỉ vào Từ Á Ngôn quát:
“Vậy ý của ngươi là ngươi chỉ nghe lời của vương gia còn lời của bản cung ngươi không coi ra gì có đúng không?”
“Nhi thần không dám!” Từ Á Ngôn cúi thấp đầu xuống, “Nhi thần ngu dốt chỉ sợ đi theo Thái phi làm người phí công phí sức, được Thái phi quan tâm nhi thần vui mừng còn không kịp.”
Thái phi nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Từ Á Ngôn trong lòng thầm cười lạnh, “Vậy nên ngươi mới càng phải theo bản cung…”
“Thái phi muốn dẫn vương phi của ta đi đâu vậy?”
Tần Thời không biết từ đâu xuất hiện, chưa thấy người đã thấy tiếng, hắn nghênh ngang bước vào trong tẩm cung nhìn thấy Từ Á Ngôn quỳ dưới đất mày khẽ nhíu lại, quay qua nhìn Thái phi cười nói:
“Ta khó khăn lắm mới được đoàn tụ cùng vương phi, vậy mà người nỡ lòng nào muốn chia cắt ta sao?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN