Tần Thời và Từ Á Ngôn không quản trời đất ôm nhau ngủ một giấc đến tận khi trời chập tối.
Lúc sáng tỉnh dậy Từ Á Ngôn chưa ăn gì nhưng vì quá mệt nên cũng lười động đậy, nằm một lúc cũng ngủ quên đi mất, thẳng đến lúc này bụng đã đói cồn cào từ lâu.
Từ Á Ngôn thử cựa quậy nhìn sang bên cạnh, Tần Thời vẫn ngủ ngon lành chưa có dấu hiệu tỉnh lại, y không muốn làm phiền hắn nên cẩn thận nhích người ra, có lẽ cảm nhận được người bên cạnh nhúc nhích Tần Thời vội vàng ghì chặt tay y lại.
Từ Á Ngôn thử kéo ra lần nữa nhưng làm cách nào Tần Thời cũng không chịu buông, y hết cách đành cúi xuống ghé vào tai hắn thì thầm, “Tử Lan buông ra một chút, ta muốn ra ngoài.”
“Không cho ngươi đi.”
Thực ra từ lúc Từ Á Ngôn vừa mở mắt Tần Thời cũng đã tỉnh theo, nhưng vì muốn trêu y nên vẫn luôn giả vờ không một chút động tĩnh.
Từ Á Ngôn nhìn hắn giống như đang làm nũng như vậy có chút buồn cười, dùng tay gõ nhẹ vào mũi hắn nói:
“Ta đói lắm.”
“Muốn dậy thì hôn ta một cái đã.” Vừa nói Tần Thời vừa tham luyến hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương thơm ngát trên người của y, xa cách lâu như vậy hắn cũng sắp nhớ người này đến phát điên rồi.
Tuy đã hôn qua biết bao nhiêu lần nhưng Từ Á Ngôn lại chưa từng chủ động, bị đề nghị như vậy trong phút chốc do dự.
Tần Thời thấy vậy lại càng ôm chặt lấy eo Từ Á Ngôn dụi dụi, gương mặt bỗng chốc xụ xuống ủ rũ nói: “Hôn một cái đi rồi ta buông.”
Vòng eo bị ôm chặt cứng cử động cử động một chút cũng khó khăn, Tần Thời như con chó to xác quấn lấy người y, nghĩ đến điều này làm Từ Á Ngôn không nhịn được bật cười, với bộ dạng này xem ra nếu không chịu làm theo nhất định sẽ không buông.
Từ Á Ngôn hết cách lắc đầu một cái ở trên trán hắn đặt xuống một nụ hôn.
“Hôn ở môi cơ.” Tần Thời vẫn chưa thỏa mãn ngẩng mặt lên.
Từ Á Ngôn giật giật khóe môi, nhìn thấy vẻ mặt lưu manh của hắn đột nhiên đẩy mạnh người ra.
“Đừng đùa nữa.”
“Shh.” Tần Thời nhăn mặt hít lấy một hơi.
Từ Á Ngôn chỉ đẩy nhẹ một cái không ngờ lưng Tần Thời lại đập mạnh xuống thành giường như vậy, thấy hắn bị đau vội vàng kéo người dậy.
“Ngươi không sao chứ?”
Tần Thời kêu lên một tiếng, kinh hoàng nhìn Từ Á Ngôn bằng ánh mắt không thể tin nổi:
“Vương phi của ta à, không hôn thì thôi có cần ra tay mạnh như vậy không?”
Bình thường Tần Thời sức lớn một chiêu này của y không làm được gì hắn mới phải, mà cho dù có bị đập vào thành giường thật cũng không để lại thương tích gì lớn, nhưng nhìn thấy hắn có vẻ không giống như là giả vờ Từ Á Ngôn cũng hốt hoảng theo, vội vàng hỏi:
“Đau ở đâu rồi?”
Tần Thời nhìn chằm chằm Từ Á Ngôn, dùng tay chỉ vào bên ngực trái của mình khổ sở nói: “Ta đau ở đây này.”
“…!Xem ra lúc nãy ta dùng sức còn hơi nhẹ.”
Thấy vẻ mặt ngả ngớn trêu đùa này của Tần Thời, y thật sự hối hận lúc nãy không dùng sức mạnh hơn.
Tần Thời thấy Từ Á Ngôn không để ý đến hắn càng tỏ vẻ đau lòng hơn:
“Sao ngươi lại vô tình như vậy? Đáng nhẽ ngươi phải chạy lại hôn ta vài cái rồi nói xin lỗi chứ?”
“Cứ nằm đấy mà mơ tiếp đi.”
“Niệm nhi à, người không thương ta sao?”
“Ta có từng thương ngươi chưa?”
Tần Thời cũng không xem lời này nói là thật cười hì hì nói: “Ta biết ngươi thương ta mà, đừng ngại cứ nói ra, bản vương có nhiều thêm một người yêu thích cũng không ngại đâu.”
Từ Á Ngôn giật giật khóe môi, cảm thấy không thể nói chuyện bình thường được với người này dứt khoát rời đi.
Vừa mới trở về đã thành công trêu chọc được tiểu yêu tinh, Tần Thời cảm thấy rất vui vẻ, đi cách một đoạn mà Từ Á Ngôn vẫn nghe được tiếng cười của hắn bước chân càng nhanh hơn.
Đến khi thấy người đã hoàn toàn đi xa Tần Thời mới thu lại nụ cười, trên trán của hắn lấm tấm mồ hôi, Tần Thời đưa tay sờ phía sau lưng, lòng bàn tay ướt đẫm máu.
*
Vì hôm qua bị sốt nên khắp người toàn là mồ hôi, Từ Á Ngôn dặn nhà bếp chuẩn bị hai suất ăn rồi tranh thủ đi tắm trong lúc chờ đợi cơm dọn lên.
Tắm rửa một lượt cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn hẳn, Từ Á Ngôn thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài.
Hôm nay đích thân Cẩm Tú bưng đồ ăn lên, vừa mới nhìn thấy y Cẩm Tú đã rưng rưng nước mắt sụt sùi nói: “Vương phi, cũng đều tại nô tì không thể đi theo người vào trong cung, để người chịu khổ rồi…!hức.”
Từ xưa đến nay Từ Á Ngôn sợ nhất là nghe thấy tiếng khóc, y vội cười nói: “Ngươi khóc cái gì chứ, chẳng phải ta đã nguyên vẹn trở về rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này Từ Á Ngôn chỉ nhớ trước khi bị hôn mê y còn bị thái phi đánh, còn mọi chuyện về sau đều không biết.
Nghe đến đây Cẩm Tú lập tức hí hửng kể lại.
“Lúc nghe tin nha hoàn trong cung báo lại thái phi đánh người đến mức bất tỉnh nô tì lo lắng chết đi được, cũng may nghe tin vương gia đang trên đường trở về nên nô tì gửi thư giục vương gia về sớm hơn.”
Trong lời của Cẩm Tú đại khái cũng nghe được, tuy thái phi không cho Từ Á Ngôn dẫn thuộc hạ bên người nhưng trong cung của bà ta đều có người của Tần Thời sắp xếp sẵn, từ lúc thái phi đến làm khó y tin tức đã được truyền ra ngoài, Tần Thời ngày đêm lên đường vừa trở về đã nhanh chóng vào trong cung cứu y ra.
Thái phi không nghĩ đến Từ Á Ngôn yếu như vậy, vừa đánh hai cái đã lập tức bất tỉnh, sợ mọi chuyện khó giải thích nên ngay lập tức đã mời thái y đến chăm sóc tận tình nhưng vẫn không giảm bớt cơn giận của Tần Thời.
Cẩm Tú nói Tần Thời ở trong cung thái phi ầm ĩ một trận lớn đến mức đích thân hoàng thượng đến khuyên can mới chịu ngừng lại, còn ép thái phi nhận lỗi mới nghênh ngang ôm y rời khỏi cung.
Lại nói biểu cảm lúc đó của thái phi thật sự rất đặc sắc tức giận mà không nói được nửa lời, tưởng tưởng ra bộ dạng khi đó của thái phi, Từ Á Ngôn không khỏi bật cười thành tiếng.
Cẩm Tú cũng vui vẻ nói thêm vào: “Không tức giận sao cho được, nô tì nghe nói sau khi vương gia rời đi thái phi lập tức đổ bệnh, đồ gì cũng không muốn ăn.”
“Đây là muốn gây bất lợi cho vương gia…”
Tuy không phải mẫu thân ruột thịt nhưng cũng là trưởng bối, Tần Thời càn rỡ gây chuyện như vậy khó lòng vừa ý tất cả mọi người.
“Vương phi đừng lo, vương gia không thèm quan tâm đâu.” Cẩm Tú nhìn Từ Á Ngôn ngưỡng mộ nói: “Vương gia đối với vương phi tốt thật đó, từ khi trở về thấy người bất tỉnh luôn ở bên giường chăm sóc, nô tì khuyên vương gia chợp mắt một lúc cũng không chịu.”
“…!Ta hôn mê hết bao lâu?”
“Cũng phải hơn một ngày đó.”
Tần Thời từ Sa Hải trở về đã mệt như vậy mà vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho y, thảo nào y vừa mới tỉnh đã thiếp đi như vậy, có lẽ là đã mệt đến mức không gắng gượng nổi nữa.
Cẩm Tú khịt khịt mũi lén nói: “Nô tì cũng bị vương gia phạt chẻ củi ở nhà bếp suốt một tháng, hai tay cũng sưng lên hết cả rồi.”
Từ Á Ngôn sửng sốt hỏi: “Ngươi làm gì mà bị hắn phạt?”
Còn phải hỏi, không phải là không chăm sóc tốt cho tiểu tổ tông người hay sao? Cẩm Tú ủ rũ nói: “Vương gia trách phạt cũng không oan, đều tại nô tì không bảo vệ được vương phi.”
Từ Á Ngôn có chút lúng túng, y không biết Tần Thời vì mình lại trách phạt người khác, khẽ nói: “Đều là do ta tự gây chuyện mà, trách phạt ngươi cũng…”
“Cũng làm sao?”
Nghe thấy giọng nói này Cẩm Tú hốt hoảng không dám nhiều lời thêm lập tức lui ra, Tần Thời cũng đã thay một bộ y phục khác ngồi đối diện với y mặt không vui lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Ta xử phạt thuộc hạ của mình thì làm sao?”
Không hiểu sao Từ Á Ngôn lại cảm thấy hôm nay hắn có một chút đáng sợ, rụt cổ lại nhỏ giọng nói: “Đều là ta làm sai mà…”
“À?” Tần Thời nheo mắt nhìn Từ Á Ngôn hỏi: “Thì ra ngươi cũng biết là ngươi làm sai? Nói thử xem ngươi sai ở đâu?”
“Ta không nên đánh người của thái phi, càng không nên gây chuyện trực tiếp với bà ta.” Nghĩ ngợi một lúc y lại bổ sung thêm: “Càng không nên để thái phi tùy ý dẫn vào cung.”
“Rõ ràng ngươi có thể để tú nữ đó vào trong phủ đợi bản vương trở về rồi giải quyết, hoặc có thể từ chối một cách khéo léo.” Ngón tay Tần Thời gõ lên bàn, bộ dạng hiện tại không khác gì đang thẩm vấn phạm nhân.
“Tại sao cứ nhất định phải liều mạng gây chuyện như vậy? Ngươi ngại mình rảnh rỗi không có gì làm muốn đi chịu khổ à?”
“Ta…” Từ Á Ngôn muốn giải thích nhưng không nói thành lời.
“Ta biết nếu ta nạp thêm thiếp ngươi nhất định sẽ thương tâm, nhưng ta đã hứa với ngươi sẽ không lấy thêm ai thì nhất định sẽ làm được, người cũng không phải do ta tìm đến, ngươi đâu cần ghen đến mức độ vậy? Còn dám đánh người nữa, ngươi thật là…”
Từ Á Ngôn: “???” Từ từ đã, ghen cái gì cơ?
Từ Á Ngôn yếu ớt trả lời: “Ta không có…”
“Ngươi còn có thời gian mà lo lắng xem thuộc hạ có bị phạt không, sao không lo cho bản thân mình trước đi?” Thấy Từ Á Ngôn không trả lời Tần Thời càng tức giận hơn, gằn giọng nói: “Ngươi cũng phải chịu phạt.”.