Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi? - Chương 135: 135: Phiên Ngoại 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?


Chương 135: 135: Phiên Ngoại 2


Phiên ngoại 2
Đến khi Tần Thời biết chuyện Cố Thương Hàn và Cẩm Minh ở bên nhau đã là sáu tháng sau.

Khi đó hắn còn không tin vào tai mình, thiếu chút nữa lôi Cố Thương Hàn ra nhìn thử xem gã có phải bị đoạt xá rồi hay không.
Tần Thời suốt nhiều ngày sau vẫn không thể chấp nhận than thở với Từ Á Ngôn: “Có chết ta cũng không thể ngờ sẽ có ngày hai người đó ở bên nhau đó.”
Ba người thân phận khác biệt nhưng lại cùng nhau lớn lên, tính cách của hai người kia Tần Thời hiểu rất rõ, một người lạnh lùng như tảng băng vạn năm một người thì như núi lửa sắp phun trào, thử hỏi băng với lửa kết hợp với nhau ra thành cái gì?
Thật là không tin nổi mà!
Từ Á Ngôn vỗ vỗ lưng Thanh Y trên tay mỉm cười nói: “Đến chuyện ta có thai còn xảy ra được hai người họ bên nhau đã là gì.

Sao lúc biết tin ta mang thai cũng không thấy ngươi kinh ngạc đến thế?”
Tần Thời há hốc miệng lại phát hiện y nói cũng có lý.
Trên đời này lắm điều kỳ lạ như vậy đáng nhẽ hắn nên quen rồi chứ, từ việc hoàng huynh của hắn và Phó Tùng Bách, đến chuyện Lạc Chu thân thiết với Từ Á Ngôn còn hơn cả huynh muội ruột thịt.
Thật là lắm chuyện hắn không thể hiểu được mà.
Tần Thời tức giận quyết định ném tất cả mọi chuyện sang một bên, tiến lại gần đón Thanh nhi từ trên tay Từ Á Ngôn, hắn cúi người xuống thơm thơm má đứa nhỏ.

Thanh nhi bị cha lớn đùa há miệng cười khúc khích, tay thích thú nắm lấy vạt áo của hắn mãi không buông.

Từ Á Ngôn đứng bên cạnh nhìn hai cha còn trêu đùa tâm tình cũng tốt cả lên, y xoa xoa cái lưng hơi mỏi ngồi xuống than thở:
“Đứa nhóc này cũng chỉ thích cha lớn của ngươi thôi.”
Không biết vì sao mà Thanh nhi từ khi còn nhỏ xíu đã rất dính Tần Thời, hắn vừa ẫm lên lập tức nín khóc, đến bây giờ thì chỉ khi được Tần Thời trêu mới cười thoải mái như vậy.
“Thanh nhi, nào lại đây thơm cha nhỏ của con cái nào.” Tần Thời ôm cả đứa nhỏ sát lại gần Từ Á Ngôn, nhưng Thanh nhi còn quá bé đâu hiểu lời hắn nói, Tần Thời bèn lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó chạm vào môi rồi đặt lên má Từ Á Ngôn moa một tiếng.
Từ Á Ngôn bật cười đẩy hắn ra, “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Đang dỗ người nào đó ghen với cả con mình.” Hắn vẫn dùng tay Thanh nhi chạm lên người y trêu đùa: “Thanh nhi ngoan, thử gọi cha nhỏ xem nào, cha…”
Thanh nhi a a theo tiếng của hắn, cười đến híp cả mắt lại.
Từ Á Ngôn vội vàng phản bác: “Ta ghen cái gì cơ chứ?”
“Nhũ mẫu!” Tần Thời không để ý đến y lớn tiếng gọi nhũ mẫu đến rồi đưa Thanh nhi đặt vào trong tay của bà nói: “Hình như quận chúa buồn ngủ rồi, bà dỗ nó ngủ đi.”
Từ Á Ngôn: “Nó vừa mới ngủ dậy…”
“Trẻ con ngủ nhiều mới tốt.”
Tần Thời cười nham nhở đợi xung quanh không còn ai mới quay qua nhéo má Từ Á Ngôn nhỏ giọng nói: “Thanh nhi không ngủ sao ta chăm sóc được Niệm nhi đây?”
“Ai cần ngươi chăm sóc?” Từ Á Ngôn né tránh tầm mắt của hắn quay mặt sang một bên.

Không ngờ Tần Thời dứt khoát vòng tay qua gối bế y lên, Từ Á Ngôn mất đà vội vàng ôm chầm lấy cổ hắn làm Tần Thời nở nụ cười thỏa mãn.

Từ Á Ngôn ngó ngang ngó dọc ngại ngùng nói:

“Ban ngày ban mặt ngươi làm cái gì vậy?”
“Quả nhiên bế Niệm nhi vẫn nặng hơn Thanh nhi một chút.”
Từ Á Ngôn đỏ mặt giãy giụa: “Mau thả ta xuống!”
“Ngoan nào, ngươi mà kêu nữa mọi người đều nghe thấy cả đó.”
Quả nhiên nghe đến đây Từ Á Ngôn nghe lời hơn hẳn, Tần Thời khẽ cười ôm người vào trong phòng dùng chân đóng của lại cái rầm rồi đi thẳng về phía giường.
Từ Á Ngôn còn đang choáng váng thì nụ hôn của hắn đã tới tấp hôn xuống, hơi thở quấn quýt vào nhau, rất nhanh âm thanh ái muội cùng tiếng thở d0c lan ra khắp căn phòng.
Đông đến rồi xuân lại qua chẳng mấy chốc mà tiểu Thanh nhi đã tròn bốn tuổi, đứa nhỏ đã chập chững biết đi, tóc dài được Từ Á Ngôn cột lại gọn gàng hai bên.

Vừa nhìn thấy y Thanh nhi đã vui mừng cất tiếng bập bẹ non nớt: “Cha, cha!”
Từ Á Ngôn ôm Thanh nhi vào lòng nhéo nhẹ má hỏi: “Hôm nay Thanh nhi ở nhà có ngoan không?”
“Có ạ!” Thanh nhi gật gật gật đầu, đôi mắt đen to tròn như mắt thỏ, càng lớn lên càng giống Từ Á Ngôn, thừa hưởng hết tất cả nét đẹp của y và Tần Thời khiến người không nhịn được mà yêu quý.

Ngay cả hoàng huynh còn đùa rằng muốn nhận Thanh nhi làm nghĩa nữ.
“Tử Lan chưa về hả?” Từ Á Ngôn vừa ôm Thanh nhi vào nhà vừa quay qua hỏi Cẩm Tú.

Hiện giờ Cẩm Tú đã gả cho người ta nên tóc được vấn lên, trông thật sự rất khác trước kia, vì vương phủ đối xử với nàng rất tốt nên dù đã gả đi nhưng vẫn ở lại tiếp tục hầu hạ.

Cẩm Tú nói: “Hôm nay vương gia có chút chuyện nên có dặn vương phi cứ dùng bữa trước.”
“Vậy thì ngươi nhớ để lại thức ăn cho hắn, đậy vung thật kỹ vào, khi hắn về có thể kịp thời hâm nóng lại luôn.”
“Dạ, nô tì biết rồi mà!”
Cẩm Tú thật sự rất ngưỡng mộ vương gia và vương phi, trải qua nhiều năm như vậy mà tình cảm vẫn thắm thiết như lúc vừa mới thành thân.

Nhìn vương phi như vậy thôi nhưng nàng biết, mỗi khi vương gia có chuyện phải rời đi dăm bữa nửa tháng là vương phi lại thất thần liên tục hỏi bao giờ hắn về.
Đang lúc suy nghĩ lung tung thì Từ Á Ngôn vội buông Thanh nhi xuống, một tay che miệng, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng khiến y cau mày lại.

Cẩm Tú vội vàng tiến lên hỏi: “Vương phi, người làm sao vậy?”
Thanh nhi nhìn thấy cha như vậy cũng lo lắng kéo kéo vạt áo y hỏi theo: “Cha làm sao vậy?”
Từ Á Ngôn vỗ nhẹ lên đầu Thanh nhi an ủi: “Ta không sao…” Nhưng chưa kịp nói thêm y đã vội che miệng chạy lại gần gốc cây nôn khan.
Lần này Cẩm Tú đã có kinh nghiệm hơn vội vàng ôm Thanh nhi nói: “Để nô tì gọi Cao sư phụ!”
Trong lòng Từ Á Ngôn khẽ động, Tần Thời sợ sức khỏe của y không tốt không thể sinh hạ thêm nên liên tục bắt y uống thuốc tránh thai, nếu y thật sự có chẳng phải đứa nhỏ này cũng ghê gớm quá rồi hay sao? Bao nhiêu thuốc cũng không ngăn nổi.
Đợi đến khi Tần Thời trở về trời đã chập tối, Từ Á Ngôn vội vàng sai người mang thức ăn lên cho hắn, tuy đã ăn trước nhưng Từ Á Ngôn vẫn ngồi bên cạnh gặp đồ ăn cho hắn rồi thỉnh thoảng hỏi vài chuyện linh tinh.
Nghĩ đến chuyện lúc chiều Từ Á Ngôn thử hỏi: “Tử Lan, nếu…!ta nói chỉ nếu thôi nhé, chúng ta có thêm một đứa nữa…”
“Không được.” Tần Thời nghe đến đây vội đặt đũa xuống, sau lần sinh Thanh nhi hắn đã hỏi Cao sư phụ, ông cũng nói nam nhân mang thai sinh hạ thật sự rất nguy hiểm.

Hắn cũng biết Từ Á Ngôn luôn muốn sinh cho hắn thêm một đứa con để nối dõi tông đường, nhưng ngay từ đầu hắn đã không để ý mấy chuyện này, giữa hai người họ có một Thanh nhi là may mắn lắm rồi.
“Sinh con thật sự không phải chuyện dễ dàng gì, ngươi cũng biết thể chất của ngươi thế nào rồi, lần sau đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Từ Á Ngôn rũ mắt xuống buồn bã sờ sờ lên bụng thì thầm nói: “Con xem, cha của con chưa chi đã không muốn nhận con rồi kìa…”

Tần Thời suýt chút nữa sặc nước, hắn mở to hai mắt mãi hồi lâu sau mới cất nên lời: “Ngươi…!không lẽ ngươi…!Sao có thể cơ chứ!” Rõ ràng hắn đã nhờ Cao sư phụ đều đều sắc cho y thuốc tránh thai rồi cơ mà.
“Ai mà biết được.” Từ Á Ngôn bĩu môi vỗ nhẹ lên bụng nói: “Nếu cha lớn đã không cần con thì ta đành phải một mình chăm sóc con vậy…”
Tần Thời hoàn hồn vội vàng lắc đầu: “Ta không có ý đó…!nhưng mà ngươi…” Hắn thật sự không muốn nhìn Từ Á Ngôn chịu khổ thêm lần nào nữa.
“Ta hỏi Cao sư phụ rồi, ông ấy nói lần này để ý một chút sẽ không có vấn đề gì đâu.” Từ Á Ngôn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tần Thời trấn an: “Ngươi phải tin vào ta chứ.”
Tần Thời không biết cảm giác của mình bây giờ như thế nào, vừa vui mừng cũng vừa lo lắng, hắn không biết làm gì ngoài việc ôm lấy Từ Á Ngôn vào lòng: “Vất vả cho ngươi rồi…”
Lần này y ít nôn nghén hơn, nhưng lại rất thèm ăn chua, luôn sai Tần Thời kiếm đồ chua khắp mọi nơi.

Truyện Xuyên Nhanh
Chín tháng mười ngày qua đi, Từ Á Ngôn chính thức sinh hạ được một tiểu quận vương, lần này rất thuận lợi không có nguy hiểm gì, Tần Thời như gỡ được tảng đá lớn trong lòng.
Đứa nhỏ này hắn đặt tên là Thanh Vỹ.

Tần Thanh Vỹ.
Tần Sở hào phóng lại liên tục gửi quà cáp đến, được gã mở đầu bá quan văn võ trong triều cũng làm theo khiến vương phủ nhiều đồ đến mức không có chỗ cất.

Tần Thời cũng chẳng thèm ngó ngàng đến hết trông Thanh Vỹ ngủ rồi trông chừng Từ Á Ngôn.
Hắn nhìn y yếu ớt nằm trên giường đau lòng nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Từ Á Ngôn mỉm cười nắm chặt lấy tay hắn.
– -TOÀN VĂN HOÀN–.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN