Người Tình Của Sói - Chương 12: 12: Đắc Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Người Tình Của Sói


Chương 12: 12: Đắc Ý


Báo Đốm cười vui vẻ, còn đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Vân Hàn.

Nhưng anh lại nhìn anh ta rồi nhìn cánh tay đang chìa ra, cười nhạt.

“Tốt bụng vậy à? Có vẻ như anh mong tôi có chuyện gì lắm nhỉ? Tôi đang đứng đây, mà nhìn giống người sắp chết lắm à?”
Báo Đốm bị Vân Hàn làm cho một phen sượng trân.

Nụ cười trên môi anh ta chợt tắt, dùng ánh mắt sắc lạnh dò xét thân thể của anh.

Anh mặc vest đen, thay vì mặc sơ mi trắng như mọi khi thì anh lại chọn mặc sơ mi đen.

Vì anh ta là kẻ đa nghi, vết thương trên ngực lại dai dẳng không dứt nên rất dễ bị rách, máu có thể thấm lên áo bất kì lúc nào.

Nếu anh ta nhìn ra được anh đang thất thế, thì chẳng khác nào anh đang cho anh ta cơ hội để nắm giữ quyền hành.

Báo Đốm cười nhếch môi, thu tay về rồi đứng đó nhìn anh.

Lãnh Trác từ sau lưng Vân Hàn đi đến, nói nhỏ vào tai anh.

“Đã sắp xếp ổn thoả, quyền lợi lần này, chắc chắn thuộc về tay anh.”

Anh gật đầu, nhìn anh ta nói.

“Đến giờ họp rồi.

Vào thôi!”
Báo Đốm gật gật đầu, trước khi đi vào phòng họp còn đi đến trước mặt Vân Hàn, giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi và cà vạt.

Anh ta còn không quên đấm đấm vào ngực anh vài cái rồi cười bảo.

“Màu áo đen này, hợp với khí chất của Sói đấy!”
Lãnh Trác nhìn Vân Hàn đang cố gắng chịu đau, muốn xông lên cho anh ta một trận nhưng anh lại đưa tay ngăn lại.

Làm bừa lúc này, chẳng khác nào để anh ta biết anh đang bị thương, không đủ sức lực để cai quản hắc đạo.

Cuộc họp bắt đầu khá căng thẳng, khi Báo Đốm cứ liên tục đưa ra những quyền lợi mà quỹ từ thiện cho trẻ em sẽ nhận được khi về tay anh ta.

Sói và Báo Đốm ngồi đối diện nhau, nhìn nhau mỉm cười nhưng trong đầu đều là những mưu tính riêng, lòng thì thù hận nhau không dứt.

Vân Hàn cũng không thể để quỹ từ thiện rơi vào tay anh ta được, vì những kẻ bên cạnh anh ta chỉ toàn thích đánh bóng tên tuổi, muốn lấy danh nghĩa ra để làm từ thiện.

Ngoài mặt thì giúp đỡ, nhưng thực chất là ngầm thu lợi về tay mình, quỹ từ thiện ấy chắc chắn sẽ không thể tồn tại được lâu.

Tính toán đã có sẵn trong đầu, Vân Hàn đưa ra những lợi ích mà mình đang có, vì dù sao anh cũng là người đứng đầu hắc đạo, lợi thế đương nhiên phải nhiều hơn anh ta.

“Cuối cùng, tôi xin tuyên bố, quyền tổ chức và thực hiện tài trợ cho quỹ từ thiện, thuộc về…!Sói!”
Vân Hàn cười nhẹ, đứng dậy trước sự vỗ tay tán thưởng của mọi người.

Báo Đốm cũng vỗ tay, nhưng trong lòng anh ta rõ ràng đang không vui chút nào.

Khi anh đứng dậy cảm ơn mọi người, vết thương lại nhói đau khiến anh phải kìm nén, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Anh ta từ lâu đã nhìn ra được anh muốn che giấu chuyện này, nên mới cố tình đến gần để thăm dò.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Sói và Báo Đốm gặp nhau ngoài đại sảnh.

Anh ta bước tới, giữ lấy cánh tay trái của anh rồi lắc mạnh, cười nói.

“Chúc mừng! Cuối cùng thì anh cũng đạt được thứ mình muốn rồi nhỉ?”
Phần ngực trái cử động mạnh khiến vết thương lại hở ra, máu nhanh chóng thấm vào băng gạt rồi làm ướt cả một mảng áo đen.

Báo Đốm tinh mắt nhìn ra, đắc ý nhếch môi cười.

Lãnh Trác thấy sắc mặt của Vân Hàn ngày một khó coi, liền tiến lên trước để giữ khoảng cách giữa anh và anh ta, quay sang nhìn anh bảo.

“Đến giờ về rồi ạ! Chị dâu chắc cũng đã làm xong bữa trưa rồi!”
Vân Hàn nhìn Lãnh Trác chằm chằm, nhưng vẫn nên rời khỏi nơi này trước khi Báo Đốm vạch trần anh bị thương.

Trên đường về, anh thở từng hơi dồn dập, nới lỏng cà vạt, cởi áo vest ngoài rồi bứt từng chiếc cút áo ra, nhìn xuống vết thương lại đang chảy máu của mình.

Mẹ kiếp! Sao lại lâu lành như vậy chứ?
“Đừng tùy tiện nhắc Lưu Ái Ly trước mặt hắn, rõ chưa?”
Anh không muốn kéo cô vào những mối thù đẫm máu của mình, càng không muốn cô vì mình mà bị liên lụy.

Vì tên Báo Đốm đó, một khi đã ra tay thì nhất định không hề nhẹ.

Ở nhà, Ái Ly nhìn thấy có một chiếc xe đậu trước cổng thì chậm rãi đi đến rồi mở cửa ra.

Cô còn nghĩ là Vân Hàn về, nhưng nào ngờ người bước xuống xe lại là Cao My Tú.

Cô ta nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô cũng không thèm để tâm mà định đi vào nhà.

“Sói đâu?”
Ái Ly quay người lại, trả lời cho có.

“Anh ta đi đâu thì làm sao tôi biết!”
Vừa định quay đi, thì Cao My Tú lại muốn gây sự với cô.

“Đứng lại.

Tôi cho cô đi sao?”
Cô nhìn cô ta, nhìn từ ánh mắt đến cách nói chuyện đã biết cô ta không thích sự có mặt của mình trong căn nhà này.

Nhìn xem cô ta kìa, mặt hoa da phấn, môi thì son đậm như vậy, cá tính thật đấy nhỉ? Nhưng rõ ràng cô ta không thích mình, đến cả trong lời nói cũng khó nghe như vậy.

Phải rồi! Cô ta khi nhìn Lãnh Vân Hàn lại rất dịu dàng, có vẻ đang thích anh ta.

Thảo nào khi biết anh ta bắt mình về cô ta liền muốn cho mình một bài học.

Vậy thì sao chứ? Đến cả anh ta còn không làm gì tôi, thì cô làm gì được tôi?
Ái Ly thở dài, ra vẻ khoa chịu.

“Gì đây? Cô muốn gì thì cứ nói, sao cứ thích ra vẻ vậy?”
….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN