Tình Phong chỉ cười nhẹ, không để ý lắm đến vấn đề này mà chỉ mãi mê nhìn nội thất trong nhà của Trình Ảnh Quân.
Cách bày trí khá cổ điển, theo hơi hướng Châu Âu nhưng lại có nét hiện đại mà không bị lỗi thời.
Bên trái của cô có một cái tủ kính, bên trong là một sưu tập mô hình xe hơi rất bắt mắt, khiến cô vừa nhìn đã thích ngay.
Mãi lo nhìn ngó, cô cũng không để ý rằng anh đã rời khỏi phòng khách từ khi nào.
A Tài đi vào, thấy cô vừa chạm tay vào tủ kính thì đã liền lên tiếng.
“Ấy đừng! Đấy là cả gia tài của đại ca đấy!”
Tình Phong rút tay lại, gật đầu cười cho có lệ với anh ta.
Quả nhiên là thú vui của người có tiền, có nhiều thứ khiến cô nhìn vào thấy thật vô nghĩa, vậy mà lại chất đầy trong nhà của Trình Ảnh Quân.
Chợt nhớ đến việc anh đang bệnh, cô quay người sang tìm kiếm bóng dáng của A Tài, muốn bảo anh ta nhìn chừng đại ca mình cho tốt.
Anh ta trông nhỏ người nên đi rất nhanh, thoắt cái đã không còn thấy đâu.
Ngồi trên ghế sô pha màu đỏ nhung, cô tự thấy mình chẳng khác nào cô bé lọ lem đi lạc vào lâu đài của hoàng tử.
Với cách ăn mặc này của cô, đúng là quá lạc quẻ khi đi vào nơi này.
Một bàn tay từ phía sau lưng cô đưa tới, đặt một cốc nước hoa quả ngay trước mặt cô.
Ngước nhìn lên, thấy Trình Ảnh Quân đang đứng ở ngay sau lưng mình.
Khoảng cách gần thế này, khiến cô nhớ lại lúc anh dạy mình chơi Bida ở Việt Nam.
Giọng anh nhẹ nhàng, vừa nói vừa bước đến ngồi bên cạnh cô, chiếc ghế sô pha từ từ lõm xuống.
“Uống đi!”
Tình Phong nhìn anh rồi lại nhìn cốc nước hoa quả, cảm giác đề phòng lại bất ngờ trỗi dậy trong người cô.
Không hiểu là do gần đây cô xem quá nhiều tiểu thuyết trinh thám, Sherlock Holmes hay là do việc vừa rồi khiến cô thấy anh không an toàn.
Trình Ảnh Quân nhìn thái độ chần chừ của cô, đưa tay ra cầm cốc nước rồi uống luôn một ngụm.
Đặt nó xuống bàn, anh nhìn sang cô, khoé môi cong lên lộ ra viền môi thanh tú.
“Tôi không có bỏ độc đâu, cô Thiên!”
Cô ném cho anh một cái nhìn sắc bén, không thèm nói tới anh mà cầm cốc nước lên uống ngon lành.
Thứ nước này chắc phải làm từ hoa quả tươi ngon trong siêu thị, khác hẳn so với nước mà cô uống ở ngoài cổng trường.
Vẻ mặt hài lòng này của cô, khiến ánh nhìn của người đàn ông bên cạnh cũng dịu dàng đi đôi chút.
Sau khi A Tài từ dưới bếp đi lên, mang theo một bát cháo nóng hổi đặt trước mặt Trình Ảnh Quân, anh ta mới bắt đầu câu chuyện dài lan man của mình trước mặt Tình Phong.
Theo như lời anh ta nói, người đàn ông bên cạnh cô đây không bao giờ chịu ăn uống đầy đủ, hút thuốc còn nhiều hơn cả uống nước lọc.
Thời gian ngủ của anh chẳng khác nào những chàng thiếu niên mới lớn sống theo giờ của Mỹ, nhiều nhất thì được 5 tiếng đồng hồ.
Tình Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn sang, thấy anh đang thong thả ăn cháo, còn mở lời chê bai cháo của A Tài.
“Lần sau cho ít tiêu một chút đi.”
A Tài im bặt, còn Tình Phong thì lại không nhịn được mà phì cười.
Trong căn nhà rộng lớn này không có bóng dáng của phụ nữ, vậy mà cũng sạch sẽ ra phết khiến cô có chút ngạc nhiên.
Có lẽ khi ở bên cạnh một người khó tính như Trình Ảnh Quân, anh ta đã chịu nhiều cực khổ lắm.
Đang ăn thì dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn A Tài hỏi.
“Nhà đang có khách, sao anh không biết mời người ta ăn vậy?”
Anh ta há hốc mồm nhìn anh, đột nhiên cũng quên mất còn có Tình Phong ngồi ở đây.
Vừa định đứng dậy, thì anh đã đi trước anh ta một bước.
“Khỏi đi.
Để tôi làm.”
Nhìn theo bóng lưng anh đi tới nhà bếp, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Anh của bây giờ với những khi đi ra ngoài cùng cô, cứ như một ông chú và một đứa trẻ vừa mới lớn.
Cô thấy A Tài đang ngồi đó, sắc mặt chẳng khác nào người đang đọc kinh sám hối.
Điều này càng khiến cô không nhịn được mà bật cười nhiều hơn, cô hỏi anh ta.
“Những lúc bệnh thì đại ca anh thường nổi cáu vậy sao?”
A Tài nhìn ngó một lượt, đảo mắt như kẻ trộm rồi lại nhìn cô, hơi khom người tới một chút, còn đưa một tay lên che ngang miệng ra vẻ thần bí.
Vừa nói vừa gật đầu.
“Phải đấy! Hệt như một ông già.”
Hai người nói rồi nhìn nhau phì cười.
Còn Trình Ảnh Quân, anh đứng ở trong góc bếp nói vọng ra.
“Những lời nói xấu này, tôi nghe rất rõ đấy.”
Nghe thấy có tiếng lục đục xào nấu trong bếp, làm Tình Phong có chút tò mò.
Người như anh mà cũng xắn tay áo lên để xuống bếp được thì đúng là chuyện lạ.
Cô rời khỏi sô pha, chậm rãi đi xuống quan sát một chút.
Trình Ảnh Quân mặc chiếc áo thun trắng mỏng, để lộ ra cơ tay săn chắc, đeo một cái tạp dề màu da cam.
Dáng vẻ của anh lúc này đúng hệt tiêu chuẩn của biết bao nhiêu cô gái, một người vừa đẹp trai lại biết nấu ăn, đúng với tiêu chí là người đàn ông của gia đình.
Cô ngẩn ngơ một hồi, mùi thơm của sườn xào chua ngọt xộc vào mũi làm bụng bất giác cồn cào không thôi.
Xấu hổ ôm bụng, lại thấy anh liếc mắt sang nhìn mình.
Để cho bầu không khí đỡ ngượng ngùng, Tình Phong đi đến gần hơn để nhìn vào chảo thức ăn, biểu cảm trầm trồ.
“Không ngờ đấy nhỉ?”
Anh tắt bếp, đưa ngón trỏ vào chảo quết lên một ít nước sốt rồi quay sang bảo cô.
“Há miệng ra.”
Cô chớp mắt nhìn anh, ngây ra một lúc nhưng cũng rất hợp tác mà làm theo.
Mùi vị này đúng là ngon đến ngất ngây, làm cô suýt nữa không nhịn được sự vui sướng khi thấy đồ ăn ngon mà nhảy cẩn lên.
Từ khi mẹ mất, Tình Phong rất lười xuống bếp, thi thoảng chỉ nấu vài món đơn giản, không thì lại mua thức ăn nhanh, ăn mì gói.
Đã bao lâu rồi cô không được ăn món này, mà còn do chính tay anh làm.
Hai mắt cô sáng long lanh cả lên rồi nhìn anh, biểu thị rằng món ăn này đúng là ngon đến chết người rồi.
….