Bùi Nhược Mộc cũng không rõ mọi chuyện giữa Hề Hòa và Hề Nhiễm là thế nào, đành phải trước hết để mọi chuyện lắng xuống trước.
Đến phòng bếp, hâm nóng ly sữa rồi bưng đến phòng của Hề Hòa gõ cửa.
“Hề Hòa?” – Hắn đẩy cửa vào.
Trong phòng, rèm cửa đã đóng lại, đèn đầu giường cũng đã tắt, đèn trong phòng cũng tắt, mơ hồ có thể nhìn thấy trên giường có một cái núi nhỏ nhô lên.
Bùi Nhược Mộc đi lên kéo chăn xuống, liền nhìn thấy Hề Hòa nằm đó nhíu mày, sắc mặt hình như không được thoải mái lắm.
Hình như là gặp ác mộng rồi.
Hắn để ly sữa xuống, vừa gọi lớn tên cậu, vừa ngồi xuống cạnh cậu.
Hề Hòa đột nhiên la lên, chắc là trong ác mộng đã gặp phải gì rồi.
Mà lúc này, trong cơn ác mộng của Hề Hòa, cảnh tượng đang rất hỗn loạn và đáng sợ, mọi thứ cứ đan xen xuất hiện, đột nhiên không gian như bị xé rách, mọi thứ liền vặn vẹo, Hề Hòa đang không biết mình ở trong ác mộng hay là hiện thực, nhưng chỉ có sự sợ hãi là chân thực hơn bất cứ thứ gì.
Cậu bắt đầu thở gấp vô cùng, từng giọt mồ hôi rơi xuống, cả người run dữ dội.
Bùi Nhược Mộc vội mở đèn ở đầu giường, bàn tay đặt trên vai Hề Hòa kêu – “Hề Hòa!”
Hề Hòa lập tức quay lại.
Dười bàn tay hắn là bờ vai gầy yếu, Bùi Nhược Mộc đau lòng, ngồi bên giường, hắn giúp Hề Hòa xoa xoa lên phần lưng, mãi đến khi cảm thấy phần lưng đã đỡ căng cứng, mới đưa đến ly sữa – “Uống đi, còn ấm đó”
Hề Hòa ôm vào ngực nói – “Cám ơn” – Sau đó nâng ly uống sạch, Bùi Nhược Mộc cầm lại ly trống.
“Đi đánh răng đi, sau này uống sữa xong thì hẵng đánh răng đi ngủ nhé”
Hề Hòa liền ngoan ngoãn nghe lời mà đi đánh răng, xong lại yên lặng đứng một bên chờ yêu cầu tiếp theo.
Bùi Nhược Mộc rửa ly xong đã đến sô pha ngồi xem tài liệu tiếp, một lúc sau mới để ý thấy người đứng đó, nhất thời cũng dở khóc dở cười nói – “Xong liền đi ngủ, có thể để đèn ngủ mở cũng được”
Hề Hòa do dự đi về phòng, bước chân cũng chậm chạp, thỉnh thoảng còn quay đầu về nhìn hắn, tựa như có lời muốn nói, thế nhưng nhìn thấy Bùi Nhược Mộc đang tập trung liền không nói gì mà cứ co ro đi về phòng.
Bùi Nhược Mộc đang làm việc trên máy tính, lại có chút buồn cười nhìn về cánh cửa vẫn chưa đóng lại, cảm giác hình như có chú chó nhỏ trong đó luôn hướng về phía mình, không dám nói chuyện nhưng cứ nhìn hắn, cảm giác đáng thương vô cùng.
Hắn không thể làm gì khác hơn là đi theo vào phòng, cẩn thận ém góc chăn cho cậu – “Ngủ đi, ngày mai chú dẫn đến bệnh viện thú y”
Bùi Nhược Mộc thực sự không biết cậu đang nghĩ gì, nên cũng không biết phải làm gì, lúc chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài liền mơ hồ nhìn thấy Hề Hòa vẫn cứ nhìn mình, ánh mắt có chút thất vọng lại nhiều hơn một chút thỉnh cầu, phân nửa khuôn mặt đã giấu trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, phản chiếu lại ánh đèn ngủ đầu giường, đặc biệt là trong không gian u tối này càng làm nổi bật hơn.
Bùi Nhược Mộc đột nhiên giật mình, sau đó suy nghĩ một chút, liền ra phòng khách lấy tài liệu cùng máy tính đến phòng Hề Hòa, rồi thăm dò một chút, thử ngồi làm việc trên ghế sô pha trong phòng Hề Hòa.
Quả nhiên, Hề Hòa đã thỏa mãn mà hoàn toàn êm ấm nằm trong ổ chăn.
.
Đứa nhỏ này….Là hy vọng mình có thể ở đây cùng….!
Bùi Nhược Mộc có chút cảm thấy hơi kỳ diệu…..!.