Editor: Salad days
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hề Hòa dần không quá bài xích tin tức tố của alpha nữa, nhất là của Bùi Nhược Mộc, cho nên hắn không cần phải dùng miếng dán hạn chế nhiều.
Trong không khí phảng phất mùi tin tức tố của alpha, thế nhưng trước giờ đều là một mùi ôn hòa, vừa ấm vừa thoải mái, mùi cây gỗ trầm ấm mà cũng bao dung, trước sau đều làm người ngửi cảm thấy an toàn, giống như là được bao bọc trong không gian an ổn, mặc kệ gió mưa ngoài kia.
Nhưng hôm nay, hắn lại trở nên hung dữ hơn, dù không phải là công kích dữ tợn nhưng vẫn đầy sự uy nghiêm, Hề Hòa vừa ngửi thấy liền run rẩy và như đóng băng.
Trong tin tức tố không hề có tý cưỡng chế hay đe dọa, nhưng Hề Hòa ngửi thấy vẫn không nhịn được sợ hãi bởi vì cậu hiểu rõ, cậu hiểu được rằng những gì của cậu hiện tại, cậu làm nũng, cậu đòi hỏi, tất cả đều từ sự chiều chuộng của Bùi Nhược Mộc, và hắn vẫn là một ông chủ của một sự nghiệp lớn ở khu Đông, còn cậu vẫn chỉ là một đứa nhỏ nhát gan đến từ tầng gác mái của khu phố Lão Hòe.
Hiện tại, Bùi Nhược Mộc muốn lấy lại tất cả sao?
Nghĩ đến đó đã làm cậu lạnh cả người, hít thở không nổi, giống như đang từ trong giấc mộng đẹp đẽ mà tỉnh dậy.
Cậu lúc này muốn thật nhanh chạy đến bên Hề Nhiễm, dù gì thì bên cạnh người cùng chung huyết thống với mình vẫn an toàn hơn so với những sự chiều chuộng lung lay này.
Giờ đây cậu chỉ biết đứng im đó, động đậy một chút cũng không dám.
Bùi Nhược Mộc nhận ra rõ ràng sự lo sợ của cậu, hắn liền hối hận, thật muốn cho bản thân một cái tát.
Người là hắn mang về, tất cả cũng là do hắn nuôi dậy thành, nếu là Hề Hòa thích hắn thì cũng không phải do hắn nhân nhượng mà thành sao, mà bản thân giờ đây lại nói ra những lời cay độc với một đứa nhỏ như vậy.
Nhìn đến ánh mắt hoang mang của Hề Hòa, tâm tình cứng rắn vừa mới đó đã rã rụng ngay lập tức, hắn bước đến đóng cửa phòng lại – “Cứ đứng đây làm gì chứ”
Bùi Nhược Mộc kéo tay Hề Hòa lại, cảm thấy nơi đó hoàn toàn lạnh lẽo, hắn đau lòng vô cùng, nhanh chóng bao lại và xoa xoa bàn tay cậu – “Xin lỗi, Hề Hòa, xin lỗi, chú không nên hung dữ, xin lỗi” – Hắn đến gần, ôm cậu vào lòng và hôn lên mái tóc cậu, trong lòng lại tuyệt vọng nghĩ, hắn xong rồi.
Đúng là kiếm củi 3 năm cháy 1 giờ, hắn quả nhiên không đành lòng mà.
Bùi Nhược Mộc một bên âm thầm phỉ nhổ bản thân trong lòng, một bên nhân cách phân liệt mà bế Hề Hòa ôm vào trong phòng ngủ, Hề Hòa nằm trong lòng hắn, vùi đầu vào hõm cổ, khi ngửi thấy được mùi tin tức tố ôn hòa như ngày thường, cậu đã òa lên khóc thật to.
Lo sợ, oan ức của cậu lúc này bộc phát ra hết, không biết làm gì hơn là vùi đầu vào cổ hắn, chỉ muốn dựa vào một chút tiếp xúc da thịt này mà tìm đến sự an ủi, cậu lại nghĩ đến sự chiều chuộng này, lại cảm thấy mình không thể buông tay được, cũng không muốn chia sẻ nó cho bất kỳ ai khác.
Hề Hòa cố chấp nghĩ.
– —————————–
Truyện bắt đầu vào hồi chính rồi, nên giờ tập trung quyển này hơn nhé!!!!.