Dòng Máu
Chương 54
Ở London, tại bệnh viện Westminster, Vivian Nichols tỉnh lại trong lúc bà được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, dọc theo hành lang dài lạnh lẽo. Ca phẫu thuật đã kéo dài suốt tám giờ đồng hồ. Dù các bác sĩ tài giỏi đã cố gắng hết sức, bà vẫn không bao giờ có thể đi lại được nữa. Bà tỉnh dậy trong cơn đau cực độ, luôn miệng gọi tên Alec. Bà cần ông, bà cần có ông bên cạnh, để ông hứa rằng ông sẽ mãi mãi yêu bà.
Nhưng ban giám đốc bệnh viện không tài nào biết được Alec hiện đang ở đâu.
° ° °
Ở Zurich, trong phòng liên lạc của Sở cảnh sát hình sự, người ta nhận được một thông điệp của Interpol từ Úc gửi đến. Nhân viên mua phim trước kia làm cho Roffe và các con hiện đang ở Sydney. Anh ta đã chết bởi một cơn đau tim cách đây ba ngày. Tro của anh ta sẽ được đưa về bằng tầu thuỷ. Interpol không thể thu được bất kỳ tin tức nào về vụ mua phim. Họ đang chờ đợi các chỉ thị khác.
Ở Berlin, Walther Gassner ngồi trong phòng đợi kín đáo của một bệnh viện tâm thần tư đắt tiền ở khu ngoại ô xinh đẹp của thành phố. Ông ta đã ngồi bất động ở đó gần mười giờ đồng hồ. Đôi khi các y tá hộ lý dừng lại nói chuyện với ông và cho ông một vài thứ để ăn uống. Walther chẳng buồn để ý đến họ. Ông đang chờ Anna của ông.
Đó là một cuộc chờ đợi lâu dài.
° ° °
Ở Olgiata, Simonetta Palazzi đang lắng nghe giọng một người đàn bà qua điện thoại.
– Tên tôi là Donatella Spolini, – người đó nói. – Chúng ta chưa hề gặp mặt, bà Palazzi, nhưng chúng ta có khá nhiều điểm giống nhau. Tôi đề nghị chúng ta sẽ gặp nhau vào bữa trưa ngày mai ở tiệm Bolognese tại Piazza del Popolo. Một giờ chiều nhé?
Simonetta đã có hẹn đi mỹ viện vào ngày hôm sau nhưng bà lại rất thích thú với những chuyện bí mật.
– Tôi sẽ đến, – bà nói. – Nhưng làm sao tôi có thể nhận ra cô?
– Tôi đi cùng ba đứa con trai.
° ° °
Trong biệt thự của mình ở Le Vésinet, Hélène Roffe Martel đang đọc một bức thư ngắn gửi cho bà mà bà đã tìm thấy trên mặt lò sưởi ở phòng khách. Đó là thư của Charles. Ông đã bỏ bà, chạy trốn đến một nơi xa. “Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, – bức thư viết. – Đừng cố tìm anh làm gì!”
Hélène xé bức thư thành những mảnh nhỏ. Bà sẽ gặp lại ông. Bà sẽ tìm thấy ông.
° ° °
Ở Rome, Max Hornung đang có mặt tại sân bay Leonardo da Vici. Trong suốt hai giờ qua anh ta đã cố liên lạc với Sardinia, nhưng cơn bão đã làm gián đoạn mọi sự liên lạc. Max quay lại phòng điều hành bay để nói chuyện lại với người quản lý sân bay.
– Ông phải điều cho tôi một chiếc máy bay đi Sardinia, – Max nói. – Hãy tin tôi, đây là vấn đề sinh tử.
Người quản lý sân bay đáp:
– Tôi tin ông, thưa ông, nhưng tôi không thể làm gì trong tình trạng nầy cả. Thậm chí cả tàu bè cũng đã phải ngừng chạy. Không có phương tiện nào có thể ra vào nổi hòn đảo đó cho đến khi cơn gió sirocco ngừng thổi.
– Khi nào thì nó ngừng thổi? – Max hỏi.
Viên quản lý quay sang nhìn tấm bản đồ thời tiết lớn treo trên tường. – Có lẽ ít nhất là mười hai giờ nữa.
Elizabeth Williams sẽ không còn sống sau mười hai giờ nữa.
54
Ở London, tại bệnh viện Westminster, Vivian Nichols tỉnh lại trong lúc bà được đưa ra khỏi phòng giải phẫu, dọc theo hành lang dài lạnh lẽo. Ca phẫu thuật đã kéo dài suốt tám giờ đồng hồ. Dù các bác sĩ tài giỏi đã cố gắng hết sức, bà vẫn không bao giờ có thể đi lại được nữa. Bà tỉnh dậy trong cơn đau cực độ, luôn miệng gọi tên Alec. Bà cần ông, bà cần có ông bên cạnh, để ông hứa rằng ông sẽ mãi mãi yêu bà.
Nhưng ban giám đốc bệnh viện không tài nào biết được Alec hiện đang ở đâu.
° ° °
Ở Zurich, trong phòng liên lạc của Sở cảnh sát hình sự, người ta nhận được một thông điệp của Interpol từ Úc gửi đến. Nhân viên mua phim trước kia làm cho Roffe và các con hiện đang ở Sydney. Anh ta đã chết bởi một cơn đau tim cách đây ba ngày. Tro của anh ta sẽ được đưa về bằng tầu thuỷ. Interpol không thể thu được bất kỳ tin tức nào về vụ mua phim. Họ đang chờ đợi các chỉ thị khác.
Ở Berlin, Walther Gassner ngồi trong phòng đợi kín đáo của một bệnh viện tâm thần tư đắt tiền ở khu ngoại ô xinh đẹp của thành phố. Ông ta đã ngồi bất động ở đó gần mười giờ đồng hồ. Đôi khi các y tá hộ lý dừng lại nói chuyện với ông và cho ông một vài thứ để ăn uống. Walther chẳng buồn để ý đến họ. Ông đang chờ Anna của ông.
Đó là một cuộc chờ đợi lâu dài.
° ° °
Ở Olgiata, Simonetta Palazzi đang lắng nghe giọng một người đàn bà qua điện thoại.
– Tên tôi là Donatella Spolini, – người đó nói. – Chúng ta chưa hề gặp mặt, bà Palazzi, nhưng chúng ta có khá nhiều điểm giống nhau. Tôi đề nghị chúng ta sẽ gặp nhau vào bữa trưa ngày mai ở tiệm Bolognese tại Piazza del Popolo. Một giờ chiều nhé?
Simonetta đã có hẹn đi mỹ viện vào ngày hôm sau nhưng bà lại rất thích thú với những chuyện bí mật.
– Tôi sẽ đến, – bà nói. – Nhưng làm sao tôi có thể nhận ra cô?
– Tôi đi cùng ba đứa con trai.
° ° °
Trong biệt thự của mình ở Le Vésinet, Hélène Roffe Martel đang đọc một bức thư ngắn gửi cho bà mà bà đã tìm thấy trên mặt lò sưởi ở phòng khách. Đó là thư của Charles. Ông đã bỏ bà, chạy trốn đến một nơi xa. “Em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, – bức thư viết. – Đừng cố tìm anh làm gì!”
Hélène xé bức thư thành những mảnh nhỏ. Bà sẽ gặp lại ông. Bà sẽ tìm thấy ông.
° ° °
Ở Rome, Max Hornung đang có mặt tại sân bay Leonardo da Vici. Trong suốt hai giờ qua anh ta đã cố liên lạc với Sardinia, nhưng cơn bão đã làm gián đoạn mọi sự liên lạc. Max quay lại phòng điều hành bay để nói chuyện lại với người quản lý sân bay.
– Ông phải điều cho tôi một chiếc máy bay đi Sardinia, – Max nói. – Hãy tin tôi, đây là vấn đề sinh tử.
Người quản lý sân bay đáp:
– Tôi tin ông, thưa ông, nhưng tôi không thể làm gì trong tình trạng nầy cả. Thậm chí cả tàu bè cũng đã phải ngừng chạy. Không có phương tiện nào có thể ra vào nổi hòn đảo đó cho đến khi cơn gió sirocco ngừng thổi.
– Khi nào thì nó ngừng thổi? – Max hỏi.
Viên quản lý quay sang nhìn tấm bản đồ thời tiết lớn treo trên tường. – Có lẽ ít nhất là mười hai giờ nữa.
Elizabeth Williams sẽ không còn sống sau mười hai giờ nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!