Sống mũi cao, đẹp trai lạnh lùng.
Các khớp tay trên vô lăng, nhìn thư thái không chút cẩu thả..
Lần nào nhìn sếp tôi cũng phải cảm thán, người này đẹp trai thật.
Phải nói là người này ngoại hình đúng gu tôi luôn á.
Đột nhiên anh lại gần tôi, một tay đặt trên ghế, gần như ôm tôi vào lòng.
Tim tôi đập như pháo nổ, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang đến gần, tôi vô thức nhắm mắt lại, thậm chí còn quên cả thở.
Một tiếng cười nhẹ từ đỉnh đầu truyền đến.
Lúc tôi mở mắt, hóa ra là sếp đang thắt dây an toàn cho tôi.
Tôi bị sắc đẹp quyến rũ đến quên cài dây.
Quê quá trời ơi.
“Đang nghĩ tôi hôn em?” Lục Càn nói, bên trong đậm ý cười trêu chọc.
Đang định từ chối thì một cái hôn chạm nhẹ lên môi tôi.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
“Em vui rồi chứ.” Giọng anh đầy cưng chiều.
Mặt tôi đỏ bừng.
Thế này… không như chúng tôi thật sự là người yêu vậy.
Khoảnh khắc đẹp thế này, phải cố gắng, không thể rơi vào lưới tình này được.
Tôi cố gắng làm giảm nhịp tim của mình, “Anh Lục, anh không cần phải diễn thế này đâu. Lỡ mọi người thấy được…”
“Em thấy phiền?” Giọng anh trầm xuống.
“Tôi không có, chỉ là tôi lo danh tiếng của anh bị tôi hủy hoại thôi…”
“Tôi không phiền.” Giọng anh trở nên nhẹ hơn.
Không biết nói sao, nghe được lời này nhịp tim vốn đã bình ổn của tôi nay lại tăng nhanh, còn có chút ngọt.
Dù chỉ là diễn trò, tôi cũng tình nguyện để bản thân u mê trong đó.
10
Sau đó một thời gian.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn và xem phim.
Tựa như một đôi đang yêu nhau thật vậy.
Lục Càn thậm chí còn đưa tôi đến nhà anh ấy.
Sau khi tới nơi, tôi muốn vào nhà bếp.
Nhưng anh nắm tay tôi, kêu tôi ngồi ngoan ở ghế sofa.
“Để tôi.”
Không biết sếp có biết nấu ăn không nhỉ?
Ngày trước anh chỉ biết ra ngoài ăn, không thì cũng chỉ ăn đồ tôi nấu.
Ở buổi hẹn hò lần trước, tôi vẫn nhớ một đống yêu cầu vô lý mà anh đưa ra cho đối tượng xem mắt.
Hoàn toàn là một tên tra nam lười biếng như heo, đến ngũ cốc cũng không biết phân biệt.
Tôi hơi lo lắng chạy ra cửa bếp xem.
Kết quả phát hiện, anh đang mặc tạp dề, tay đang cầm dao thái rau, vừa gọn gàng vừa dễ nhìn.
Ba món mặn một món canh, đều là những món tôi thích.
Nhìn ánh mắt anh quan tâm tôi thế này, tôi chợt nghĩ có khi nào anh đã thầm thương trộm nhớ tôi từ lâu rồi không.
Vài ngày sau, sếp nói đưa tôi đi gặp bạn bè của anh ấy.
Tôi vui trong chốc lát, sau đó lại buồn.
Chúng tôi đang diễn kịch.
Hoa trong gương, trăng trong nước.
Tôi có chút không muốn thoát khỏi cảnh này.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ ngày càng lún sâu.
Tôi sợ rằng một ngày nào đó, khi anh muốn rời đi, tôi là người không buông được.
“Lục tổng, anh không cần đưa tôi đi đâu, diễn kịch cũng không cần diễn trước mặt bạn bè chứ…”
Anh im lặng.
Chắc là cảm thấy lời tôi nói đúng rồi đi.
Tim tôi chùng xuống, vừa ngột ngạt vừa khó chịu, toàn thân như không còn sức lực.
Lục tổng đột nhiên nói:
“Vậy thì diễn giả thành thật đi.”
11
Tôi thật sự thành đôi với anh.
Cả đêm tôi kích động, mắt không tài nào nhắm nổi.
Chỉ là, trong lòng tôi có chút bất an không thể giải thích được.
Giấc mơ này đẹp quá, có chút không thật.
Hôm sau, anh đi công tác.
Tôi không thể cưỡng lại việc nhắn tin cho Lục tổng.
Anh là người tham công tiếc việc, nhưng nếu tôi gửi thì sẽ trả lời từng cái một.
“Thời tiết thế nào?”
“Trời nắng lắm.”
“Thế nào rồi?”
“Đối tác là một người lớn tuổi và nói nhiều.”
Vậy đối tác có biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai nghiêm túc trước mặt đã có người trong lòng không?
Tôi không thể ngừng cười.
Đến tối, tôi nhịn không được lại gửi thêm một tin nữa.
Cơ mà anh không nhắn lại cho tôi.
Chắc lại đi xã giao rồi.
Đến tám giờ tối, anh đột nhiên gửi cho tôi một câu.
“Nhớ em.”
Tin nhắn đó khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Tôi có chút xúc động, muốn chạy đi gặp anh.
“Anh ở đâu?”
Lục Càn gửi địa chỉ cho tôi.
Tôi nhanh chóng tìm kiếm địa chỉ.
Không gần, cũng không xa.
Chỉ một hai giờ lái xe thôi.
“Em đi tìm anh được không?”
Bên kia nhanh chóng trả lời.
“Được.”
Kèm thêm một tin nhắn.
“Ngủ sớm đi, ngày mốt anh sẽ về.”
Anh nghĩ tôi đùa khi nói mình sẽ đi tìm anh.
Thật ra không phải lời nói bông đùa gì cả, cũng không phải xúc động nhất thời.
Tôi nhớ anh, muốn gặp anh ngay bây giờ.
Vì vậy tôi đã làm một việc điên rồ nhất trong đời.
Tôi đến hầm để xe, lái chiếc xe mà tôi đã không lái trong một thời gian dài, lái đến thành phố anh đang ở.
Hai giờ sau, tôi đến khách sạn của Lục Càn, đi thang máy lên tầng mười tám.
Lục Càn nói anh ở phòng 1802.
Tôi đi về phía 1802.
Nhưng đã nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Ở cửa có một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người mảnh mai trong chiếc váy dài màu đen đang ôm Lục Càn.
Tôi đơ rồi.
12
“Anh trai à, anh không có bạn gái, em không có bạn trai, chúng ta ở bên nhau được không?”
Người phụ nữ nói như đang say xỉn.
“Hứa Lan, nếu cô tái phạm chuyện này, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Lục Cán đẩy người phụ nữ mặc váy đen ra, không kiên nhẫn nói: “Hơn nữa tôi có bạn gái rồi.”
“Không thể nào, sao anh thích người khác được…”
Người phụ nữ dường như nhìn thấy tôi, hai người bọn họ và tôi nhìn nhau như gặp quỷ, vội vàng rời đi.
Khi Lục Càn nhìn thấy tôi, anh rất ngạc nhiên.
“Chờ đã, anh không nằm mơ đúng không?”
Tôi nhướn mày: “Anh tự véo chính mình thử xem.”
Lục Càn thật sự làm vậy, đau đến chân mày nhíu lại.
“Đồ ngốc.” Tôi không nhịn được cười anh.
Ngày xưa chỉ thấy một mặt sếp tài hoa ưu tú.
Mãi đến gần đây mới có cơ hội chiêm ngưỡng dáng vẻ ngốc nghếch của anh.
Cực kỳ đáng yêu.
“Em không tức giận sao?”
“Sao em phải giận?!”
“Người vừa rồi là Hứa Lan, em gái của Hứa Dung. Hứa Dung là bạn tốt của anh.”
“Nếu người đó không phải em gái của bạn anh, anh định gọi cảnh sát bắt người hả?”
Chúng tôi trò chuyện thêm vài câu, mấy khúc mắc kia sớm cũng bay theo gió.
Lúc đến đây, tôi chỉ có một suy nghĩ muốn gặp Lục Càn càng sớm càng tốt..
Cho đến khi vấn đề hai người chung phòng xuất hiện.
Tôi đi tắm trước, mặc bộ đồ ngủ hoạt hình quen thuộc rồi ngồi trên ghế sofa xem TV.
Tiếng nước từ phòng tắm truyền đến tai tôi.
Tôi khó tránh khỏi việc có chút suy nghĩ bậy bạ.
Người ta ngày thường đều mặc tây trang giày da, toàn thân tràn đầy hơi thở cấm dục.
Không biết tắm rửa xong ra sao ta…
Đôi mắt tôi mở to trừng lớn.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông đi ra, mang theo hơi nóng từ bên trong.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, dáng người tam giác ngược, vai rộng eo thon, cơ bụng tám múi, dáng người rất chuẩn.
Tôi choáng váng, nhịn không được nuốt nước bọt.
“Đói bụng?”
Tôi nhìn cơ bụng trước mặt, vô thức gật đầu.
“Anh gọi cơm cho em nhé?”
Lục Càn thế mà thật nhanh đã lấy cơm cho tôi.
Anh cứ lắc lư trước mặt tôi, mãi không để tôi ăn.
Tôi hoài nghi chúng tôi không phải người yêu.
Phải là kẻ thù mới đúng.
Đêm khuya, chúng tôi nằm trên giường lớn, đắp chăn bông trò chuyện.
“Chờ đã, chờ một chút…”
Giọng người đàn ông khàn khàn, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Chờ một chút.
Chờ gì cơ?
13
Mấy hôm sau, anh đưa tôi đi gặp bạn bè của anh.
Mới đầu tôi rất khẩn trương, cảm thấy bạn bè của anh đều nhất định là những người tinh anh tài giỏi.
Cho đến khi gặp mặt mới phát hiện ra, những người này rất dễ ở chung.
Tất cả họ đều là những ông chủ kinh doanh nhỏ lẻ.
“Giấu kỹ đến vậy, rốt cuộc cũng chịu mang đến cho anh em nhìn hả.”
“Chị dâu, anh Lục nhiều khi hơi soi mói, chị đừng chê nhé.”
Sau vài ly rượu, mọi người cũng trò chuyện với nhau nhiều hơn.
“Không ngờ sau khi đi loanh quanh hai người lại đến với nhau. Anh Lục, chị dâu, tôi kính hai người một ly”
Lục Càn uống rượu thay tôi.
Tuy nhiên, tôi luôn thấy hơi lạ khi nghe “Đi một vòng dài đến vậy, cuối cùng hai người vẫn đến với nhau”.
Bọn tôi không phải mới gặp nhau thôi à?
Lấy đâu ra một vòng vậy?
Hứa Lan đến.
Vừa đến đã ngồi xuống bên cạnh Hứa Dung, nhìn rất ngoan ngoãn.
Hoàn toàn khác xa bộ dạng say xỉn tối hôm đó.
Cô nàng nhìn tôi, trong mắt mang đầy sự thù địch ghét bỏ.
Tôi không để bụng.
Trong bữa ăn, tôi làm quen được rất nhiều bạn bè của Lục Càn.
Buổi tối về đến nhà, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Hứa Lan.
“Anh Càn vốn chẳng thích cô.”
“Cô chỉ là thế thân thôi.”
Tôi có chút bối rối.
Cô ta có ý gì?
14
Khi ở bên anh, tôi chưa từng có cảm giác an toàn.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường, mà anh chẳng khác gì con cưng của thượng đế.
Bộ dạng xuất chúng, vừa trẻ vừa có tài, còn có khối tài sản đáng kinh ngạc.
Tôi không xứng với anh ấy.
Không phải chỉ có những người khác cảm thấy kỳ lạ, đến tôi cũng không hiểu được.
Vì sao Lục tổng lại thích tôi?
Vì vậy, khi Hứa Lan nói tôi chỉ là thế thân, tôi cũng nghĩ, khéo là thế thật.
Tôi muốn biết rõ chuyện này.
“Thế thân gì cơ? Cô nói tôi là thế thân, vậy gửi ảnh người ta cho tôi đi.”
Hứa Lan thực sự gửi hai bức ảnh.
Một ảnh bóng lưng, trong ảnh là một cô gái và Lục Càn.
Cô gái kia dựa vào người anh, nhìn là biết quan hệ không tồi.
Ngoài ra còn có hình ảnh cô ấy mặc áo dài trắng ngồi ôm gối trên bệ cửa sổ của khách sạn, ánh mặt trời rơi trên người cô, nhìn như tiên nữ.
Có thể thấy người chụp ảnh rất ưu ái cô.
Mà gương ấy trông giống hệt tôi.
Nhưng tôi chưa từng chụp bức nào thế này cả.
Khi nhìn thấy hai bức ảnh, tôi như rơi vào một hầm băng, cả người lạnh toát
“Người này là bạn gái cũ của anh Càn. Anh ấy rất yêu chị gái đó.”
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ cách xa anh Càn càng xa càng tốt, chính chủ nếu về đỡ rước lấy nhục.”
Ngày hôm sau.
Tôi đi làm với đôi mắt thâm quầng.
Tôi không cam lòng kết thúc thế này.
Tôi muốn hỏi rõ Lục Càn.
Ngay khi bước vào văn phòng, tôi đã thấy có gì đó không ổn với ánh nhìn của các đồng nghiệp.
Tràn đầy sự cảm thông.
“Chim sẻ sao có thể bay lên làm phượng hoàng? Sớm muộn cũng biến trở về nguyên hình thôi.”
Triệu Hiểu Nguyệt âm dương quái khí nói.
Sau đó còn bơm thêm dầu vào lửa.
“Chủ tịch của Công nghệ Thượng Phong bí mật gặp gỡ người phụ nữ bí ẩn ở khách sạn.”
“Người phụ nữ bí ẩn được cho là tiểu thư nhà họ Triệu, một nhà thiết kế có tiếng. Trước đó cô đã phát triển ở nước ngoài và ngày hôm qua trở về Trung Quốc”.
Tôi nhìn lướt qua một vài thông tin quan trọng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để không mất mặt trước mặt Triệu Hiểu Nguyệt.
Vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
Nước mắt tôi từng giọt rơi xuống.
Trong đầu tôi đã hình dung hẳn một câu chuyện xưa cũ:
Nhà họ Lục và nhà họ Triệu đều là hai nhà giàu có, Lục Càn và tiểu thư nhà họ Triệu là thanh mai trúc mã.
Vì một vài lý do không rõ, có lẽ là vì sự nghiệp, hai người cuối cùng đường ai nấy đi.
Lục Càn yêu nhưng không giữ được, lại nhìn tôi giống người trong lòng, liền nổi lên tâm tư.
Chính chủ không ở đây nên bố thí cho tôi chút tình cảm.
Giờ người ta trở về, chẳng phải anh ấy muốn lấy lại tất cả sao?
15
Tôi chật vật trốn về nhà.
Tôi gửi hai tin nhắn cho Lục Càn.
Một tin là từ chức, tin còn lại là tin nhắn chia tay.
Sau đó tắt máy.
Ngày hôm sau, tiếng gõ cửa đánh thức tôi.
Thực ra, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vẫn rất mong chờ.
Khi tôi mở cửa, nhìn người trước mặt là Triệu Nhiên, toàn bộ mong chờ trong tôi đều biến mất không còn gì.
“Đường Khinh Khinh, em nhìn tôi như vậy làm gì, thất vọng lắm à.”
“Em còn ghét bỏ tôi, nhìn em xem, khác gì mấy mụ đàn bà điên khùng không. Từ trước đến nay tôi chưa từng ghét em”
Triệu Nhiên cực kỳ khó chịu.
Tôi xoay người, lười để ý đến hắn.
Triệu Nhiên đột nhiên vươn tay ra, chọc chọc tôi.
“Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân không dễ hơn à?”
Tôi càng khổ sở hơn.
Đến bạn trai cũ cũng biết tôi chia tay.
Mất mặt quá.
“Lúc chia tay tôi nhìn em cũng đâu suy sụp thế này”.
“Đừng buồn nữa, ông đây đưa em đi thư giãn.”
Triệu Nhiên đưa tôi đi nhảy bungee.
Tôi vốn dĩ nhát gan, không thích các môn thể thao mạo hiểm.
Lúc này đây, khi tôi tiếp đất từ trên cao, đầu tôi trống rỗng, trong đầu không còn gì hết.
Đúng là rất tuyệt.
Triệu Nhiên đưa tôi đi chơi gần như nguyên ngày hôm đó.
Tâm trạng tôi cũng tốt hơn đôi chút, không quá đau buồn nữa.
“Chơi vui chứ?”
“Cứ chơi nhiều đi, đảm bảo em sẽ thích.”
Tôi lười để ý đến hắn.
“Khinh Khinh, tuy tôi không quá đáng hoàng, nhưng tôi chưa từng lừa dối em, cũng chưa từng ngoại tình. Em vẫn nên quay lại với tôi đi.”
Triệu Nhiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi.
Triệu Nhiên là người ưu tú, lúc nghiêm túc coi như cũng có chút thâm tình.
Lúc trước tôi là bị bộ dạng này của hắn ta lừa.
Tôi bị lừa bởi cái nhìn trìu mến đó.
Tôi của hiện tại sẽ không bị những lời này lừa nữa, chúng tôi vốn không cùng đường, chỉ là hai đường thẳng song song thôi.
Tôi đang định từ chối, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng
“Em vì hắn mà chia tay với anh?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Càn đang đứng sau lưng mình
Đôi mắt anh nặng trĩu, mang theo sự tức giận và căm phẫn.
Ánh mắt đó như nói tôi mới là người ngoại tình.
Tôi vốn muốn giải thích.
Nhưng ngẫm lại chỉ thấy thật vô vị.
Chính anh lừa dối tôi, người ngoại tình là anh, tại sao tôi lại phải giải thích.
Tôi không nói gì.
Lục Càn thấy tôi im lặng như đồng ý, liền lẳng lặng rời đi.
16
Về đến nhà, tôi mở điện thoại lên mới biết rằng Lục Càn đã gọi cho cả chục cuộc.
Tôi hít một hơi thật sâu, kéo anh vào danh sách chặn.
Ngày mai Lục Càn không ở công ty, tôi định sẽ đến bàn giao công việc cho đồng nghiệp mới.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty.
Sau khi bàn giao xong tôi liền đi.
Lúc xuống hầm để xe, tôi không nhìn thấy bậc thang nên suýt ngã.
Đồ đạc trong tay rơi vãi khắp sàn
Tôi cúi người vội vàng nhặt đồ lên.
Một đôi chân xuất hiện trước mặt tôi.
Có một món đồ rơi bên chân người kia.
Tôi vừa đưa tay ra nhặt, bàn tay kia đã nhặt lên trước.
“Cảm ơn……”
Tôi đột nhiên im bặt.
Bàn tay đó là của Lục Càn.
Lục Càn vẫn mặc một thân tây trang, có điều đầu tóc hơi bết, sắc mặt tái nhợt, trông hơi phờ phạc.
Tôi nhận lấy món đồ anh đưa, sau đó đi lướt qua anh.
Anh đột nhiên vươn tay ra, túm lấy tôi.
“Em thích hắn nhiều đến vậy?”
Tôi gật đầu lung tung, xoay lưng rời đi.
Khi rời đó không xa, tôi không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Lục Càn vẫn đứng đó, dáng người cao lớn nhưng toát lên vẻ cô đơn khó giải thích.
Chính tôi mới là người bị vứt bỏ, sao anh phải làm ra vẻ bi thương đến vậy?
Đúng là khó hiểu.