Người con gái tôi thích biến mất rồi.
Tôi tìm khắp nơi gần nhà nhưng vẫn không thấy.
Cô gái của tôi, giống như đã biến mất khỏi thế giới này, không lưu lại chút dấu vết gì.
Sau đó, tôi về nước.
Tôi tình cờ gặp được em tại một nhà hàng.
Tôi mừng rỡ như điên.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trái tim tôi nguội lạnh.
Có một người đàn ông đang ôm em.
Hai người họ tựa vào nhau, thì thầm nói chuyện gì đó.
Tôi cho người điều tra.
Hoá ra em bị tai nạn ô tô, được bố mẹ đưa về Trung Quốc để tĩnh dưỡng, đồng thời cũng mất trí nhớ.
Người đàn ông mà em đang quen là khi đang điều trị trong bệnh viện.
Nhìn họ ở bên nhau có vẻ rất vui vẻ.
Tôi hạ quyết tâm, sau này không làm phiền em nữa.
Một ngày nọ, khi đi ngang qua văn phòng, tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tên tôi là Đường Khinh Khinh, vị trí tôi muốn ứng tuyển là trợ lý giám đốc…”
Sau đó em trở thành trợ lý của tôi.
Tôi cố nén trái tim bồn chồn của mình, chỉ dám lén lút nhìn em.
Tâm tư tôi có chút đê hèn, mỗi ngày đều mong em sớm chia tay với Triệu Nhiên.
Có lẽ trời cao đã nghe được tiếng lòng của tôi.
Em và hắn cuối cùng cũng chia tay.
Tôi kiềm chế vui sướng, mặt vô cảm nói:
“Thư ký Đường, sau khi tan làm cô có thời gian không? Giúp tôi dọn dẹp văn phòng chút.”
Trước khi đi ra ngoài, tôi cố tình làm bọc ghế sofa trở nên lộn xộn.
TOÀN VĂN HOÀN.