Hình như Phó Minh Uyên có chút kinh ngạc.
Xấu hổ mà sờ sờ mũi.
Sao tôi lại cảm thấy anh đang chột dạ nhỉ?
Chẳng lẽ anh thật sự muốn ăn tôi?
Đột nhiên tới nhớ ra ban nãy khi hệ thống vừa xuất hiện.
Nói giá trị hắc hoá của Phó Minh Uyên đã đạt đến 80.
Tôi nhớ rõ giá trị hắc hoá cao nhất của anh ngày trước chính là vào năm cấp hai, học sinh dở ném chú gấu bông là tôi xuống đất, khi đó giá trị cao nhất cũng chỉ có 60!
Tôi cả kinh đến nỗi suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Buột miệng hỏi: “Anh thật sự muốn ăn em?”
–
Gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Phó Minh Uyên nay lại hồng hồng một cách hiếm thấy.
Tôi còn chưa hiểu lí do vì sao anh đỏ mặt.
Thì anh đã lảng sang chuyện khác: “Lúc ở bệnh viện, là em nhận sai.”
Tôi bị anh làm cho nghẹn họng.
Nhớ lại khi đó bác sĩ nói Phó Minh Uyên là bạn trai tôi.
Lúc ấy tôi mới tỉnh lại, đầu óc chưa được nhanh nhạy.
Vắt hết óc mới nhớ ra trước khi tai nạn có đồng ý hẹn hò với một nam sinh.
Nên tự nhiên cho rằng Phó Minh Uyên chính là bạn trai của mình.
“Vậy sao anh không giải thích? Còn đổi tên để gạt em?”
Phó Minh Uyên im lặng trong chốc lát.
Mới sâu kín mở miệng.
“Tên là do bọn họ muốn bảo vệ anh nên mới sửa. Hơn nữa…mười năm trước em cũng lừa anh, em đã hứa sẽ không rời khỏi anh mà.”
Một lần nữa tôi lại cạn lời vì anh.
Chuyện trước đây đúng là do tôi sai.
“Xin lỗi anh, em muốn ở bên cạnh anh, nhưng nhiệm vụ hoàn thành, em phải trở lại thân thể của mình.”
Tôi áy náy cúi đầu xin lỗi.
Không thấy được đôi mắt đen láy của Phó Minh Uyên đang dịu dàng nhìn mình.
Anh lại hỏi: “Cho nên chỉ cần nhiệm vụ không hoàn thành, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh?”
Tôi gật đầu thừa nhận.
Đột nhiên trong đầu truyền đến giọng nói nhắc nhở một cách điên cuồng của hệ thống:
“Giá trị hắc hoá +1+1+1+1….Ký chủ, xin cô đừng lỡ miệng nữa mà, nếu cứ như vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ loại trừ được giá trị hắc hoá. Cô cũng phải ở bên cạnh anh ta cả đời để thực hiện nhiệm vụ.”
Tôi sợ tới mức vội vàng túm lấy tay Phó Minh Uyên.
“Anh không thể hắc hoá, sẽ xảy ra chuyện đó! Em tình nguyện ở bên cạnh anh để thanh lọc giá trị hắc hoá, nhưng em không muốn nhìn thấy anh làm chuyện xấu.”
Tôi vừa mới nói xong.
“Giá trị hắc hoá -1-1-1-1-1…Giá trị hắc hoá hạ xuống còn 1.”
Trong đầu có âm thanh nhắc nhở.
Khiến tôi có cảm giác cực kì vớ vẩn.
Nhớ trước đây phải ở bên cạnh Phó Minh Uyên 10 năm mới quét sạch giá trị hắc hoá mới đạt ngưỡng 60 của anh.
Giờ giá trị hắc hoá tăng cao, nói thấp là thấp, thế này cũng tuỳ tiện quá rồi đấy.
–
Hệ thống hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Cạn lời nói với tôi: “Ký chủ, tôi phát hiện, chỉ cần cô ở bên cạnh mục tiêu thì giá trị hắc hoá của anh ta sẽ không tăng cao.”
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Trực tiếp dò hỏi hệ thống.
“Tao thật sự có thể ở bên cạnh Phó Minh Uyên mãi mãi sao?”
Hình như Phó Minh Uyên còn kinh ngạc hơn cả tôi.
Nắm lấy tay tôi: “Em đồng ý ở bên cạnh anh?”
Tôi lập tức gật đầu.
Nếu biết Phó Minh Uyên chính là Phó Nguyên thì tôi còn chạy trốn làm gì chứ?
“Giá trị hắc hoá -1.”
Hệ thống trong đầu nhảy nhót muốn chạy đi vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Phó Minh Uyên nhận ra gì đó, đột nhiên mím môi.
Hệ thống trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở.
“Giá trị hắc hoá +1.”
Hệ thống suýt nữa bị giá trị hắc hoá của Phó Minh Uyên làm cho tức hộc máu.
Nó nhịn không được xin xỏ tôi: “Cầu xin ký chủ nhanh nhanh đảm bảo với mục tiêu là sẽ mãi mãi không rời khỏi anh ta đi mà. Giá trị hắc hoá không được thanh lọc thì tôi cũng không có cách nào rời đi. Huhuhu, biết vậy tôi đã chẳng thèm quay lại tạm biệt cô.”
–
Hệ thống nhìn rất đáng thương.
Tôi đành phải nói cho Phó Minh Uyên.
Giá trị hắc hoá của anh cứ nhập nhằng không rõ thì hệ thống không thể rời khỏi tôi.
Ngay sau đó trong đầu tôi vang lên giọng nói đầy kích động của hệ thống:
“Giá trị hắc hoá -1, giá trị hắc hoá đã được thanh lọc hoàn toàn. Cúi chào tạm biệt ký chủ! Hẹn không bao giờ gặp lại!”
Nói xong nó lủi đi như chạy trốn.
Tôi suýt chút nữa nghẹn cười thành tiếng.
Phó Minh Uyên lại hỏi: “Nó đi chưa?”
Tôi lập tức gật đầu.
Đột nhiên anh sâu kín nói: “Anh cảm thấy hình như giá trị hắc hoá của anh lại tăng cao. Em có muốn về nhà với anh không?”
Anh vươn bàn tay thon dài về phía tôi.
Tôi trợn mắt, lần đầu tiên phát hiện Phó Minh Uyên cũng có lúc trẻ con như vậy.
Đương nhiên tôi cũng không phải kẻ ngốc.
Lúc không biết thân phận của Phó Minh Uyên, tôi sẽ nghi ngờ sao một người xa lạ lại đối xử tốt với mình như vậy.
Nhưng nếu người đó là Phó Nguyên.
Thì cho dù anh muốn ăn tôi thật, lòng tôi vẫn không tin anh là kẻ xấu.
Huống hồ trong mấy tháng ở chung này.
Tôi sớm đã thích anh.
Lúc trước tôi rối rắm khi ở bên anh là vì thường xuyên nghĩ tới Phó Nguyên.
Tôi không hề do dự mà đặt tay mình vào tay anh.
Cười cười gật đầu: “Vâng, về nhà.”
–
Sau khi cùng Phó Minh Uyên hẹn hò nửa năm.
Anh thẳng thắn với tôi, rằng ngay từ đầu anh đã lắp thiết bị định vị và chip nghe lén vào điện thoại của tôi.
Nhưng anh nói với tôi rằng, trừ bỏ những lúc lo lắng tôi sẽ làm chuyện dại dột anh mới mở ra camera để giám sát.
Còn những thời gian khác tuyệt đối không xâm phạm quyền riêng tư của tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, vì sao ngày đó tôi muốn bò cửa sổ chạy trốn, lại vừa khéo lúc anh có việc phải đến công ty.
Lúc tôi không có chỗ ở, lại có vận may trên trời rơi xuống, gì mà ở miễn phí phòng tổng thống khách sạn năm sao trong vòng 1 tháng.
Thật ra tôi không phải quá để ý, rốt cuộc làm bạn bên cạnh anh 10 năm, tôi sớm đã biết anh thông minh lại phúc hắc.
Tôi cố ý tức giận, nhân cô hội chất vấn anh.
“Anh còn có chuyện gạt em, căn phòng ở cuối lầu 3 có phải đang cất thứ gì không thể để cho ai biết đúng chứ? Em muốn xem.”
–
Phó Minh Uyên sửng sốt một chút.
Rồi sau đó mỉm cười đưa tôi đi lên.
Cửa mở ra, rốt cuộc tôi biết bên trong căn phòng này có gì.
Là căn phòng để quần áo và vật dụng linh tinh hằng ngày.
Bên trong còn có chú gấu nhỏ mà tôi từng bám vào, chăn gối mà tôi từng dùng qua.
Đương nhiên được quan tâm săn sóc nhất chính là chú gấu nhỏ kia.
Tôi hỏi Phó Minh Uyên.
“Không phải anh nói không còn chú gấu bông kia nữa rồi sao? Anh lại lừa em?”
Phó Minh Uyên mỉm cười.
“Không lừa em. Là không còn nữa. Nhưng may mắn thay, em lại về rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra, thứ anh nói không còn nữa chính là tôi chứ không phải chú gấu bông.
Tôi rất kinh ngạc.
“Anh phát hiện em không còn ở bên từ khi nào? Không phải hệ thống nói sau khi em rời đi thì sẽ để cho anh không nhận ra sao?”
Sắc mặt anh tối lại, ánh mắt cũng ủ rũ.
Anh xoa nhẹ đầu tôi rồi nói: “Đồ ngốc, sao anh lại không nhận ra chứ?”
Lời Phó Minh Uyên nói, không hiểu sao lại khiến trái tim tôi co rút đau đớn.
Đôi khi anh quá thông minh.
–
Tôi không dám hỏi Phó Minh Uyên rằng, sau khi anh biết tôi rời đi, anh đã đau đớn đến cỡ nào.
Sau khi ở chung với Phó Minh Uyên tám tháng.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng vốn dĩ anh không thích tôi.
Chỉ là quen có tôi bên cạnh bầu bạn.
Bởi vì hẹn hò lâu như vậy, ngoại trừ dắt tay và ôm khi hẹn hò.
Thì nụ hôn đầu tiên của chúng tôi vẫn còn.
Tôi có chút sốt ruột.
May mắn đầu óc tôi nảy số nhanh, nghĩ đến chiếc nhẫn có viên kim cương mà lúc trước anh mua để cầu hôn tôi.
Nhân lúc anh không có nhà, tôi trộm vào phòng anh để tìm nhẫn.
Rất dễ dàng tìm được nó ở tủ đầu giường.
Tôi để chiếc nhẫn đó ở bàn trà ngoài phòng khách, nơi dễ thấy nhất trong nhà.
Phó Minh Uyên vừa về, đang đứng ngoài cửa cởi áo khoác.
Sau đó cởi cà vạt một cách cực kì gợi cảm.
Nước miếng của tôi suýt chút nữa thì chảy ra.
Thấy anh muốn đi lên lầu hai.
Tôi vội vàng giữ chặt lấy anh.
“Gần đây em có thấy một bộ phim khá nổi, anh xem với em nhé?”
Phó Minh Uyên cũng không từ chối.
Cho dù rất bận nhưng anh vẫn dung túng, tuỳ ý để tôi kéo xuống sofa.
Chờ anh ngồi xuống xong.
Tôi mượn cớ lấy điều khiển, sau đó ra vẻ vô cùng kinh ngạc mà chỉ vào chiếc nhẫn trên bàn.
“Này, anh xem anh sao lại để chiếc nhẫn đắt tiền như thế này ở trên bàn? Nhỡ mất thì sao?”
Tôi còn có ý vươn tay lắc lư trước mặt anh.
Cảm thán: “Đột nhiên cảm thấy ngón tay em trống rỗng quá, như kiểu thiếu thứ gì đó để trang trí ấy.”
Tôi còn chưa nói xong.
Đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Phó Minh Uyên.
Tôi cảm giác máu toàn thân đang dồn hết lên mặt.
Xấu hổ vl!
Quả nhiên là ám chỉ của tôi quá rõ ràng.
Phó Minh Uyên còn chê cười tôi.
Tôi không chịu nổi, cũng chẳng dám nhìn anh.
Đứng dậy muốn đi về phòng mình.
Kết quả tay bị Phó Minh Uyên kéo lại.
Tôi quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đầy cưng chiều của anh.
Anh thấy tôi ngượng ngùng thì nghiêm túc hỏi:
“Tiếu Tiếu, em thật sự nguyện ý đeo chiếc nhẫn này, sẽ không hối hận chứ?”
Tôi hoàn toàn hiểu ra.
Phó Minh Uyên vẫn luôn không vượt qua một bước với tôi là vì sợ tôi sẽ hối hận.
Tôi nhìn anh, đột nhiên trong lòng cảm thấy khổ sở.
Anh căn bản không biết bản thân anh ưu tú đến cỡ nào, được nhiều người yêu thích ra sao.
Anh lại vì tôi mà lo được lo mất.
Tôi bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“Sao em có thể hối hận được chứ? Em còn muốn dùng cả đời để hạ giá trị hắc hoá của anh xuống cơ mà!”
Phó Minh Uyên ôm lấy tôi một cách đầy trân trọng.
Sau đó trịnh trọng nói một câu: “Ừ, anh tin em.”
————— TOÀN VĂN HOÀN —————