Tỉnh dậy là do nằm mơ, mơ thấy tôi biến thành củ cà rốt, còn Lạc Khiên là một con thỏ trắng lớn.
Cậu ấy ôm tôi vào lòng rồi gặm.
Đợi khi tôi mở mắt ra, phát hiện thì ra không phải là mơ!
Hơn nữa đôi mắt Lạc Khiên tựa như hồ nước, trông còn ngoan hơn chú thỏ trắng trong mơ.
“Lạc Khiên, anh…”
Tôi đỏ mặt đẩy Lạc Khiên ra.
“Anh làm gì thế…”
Lạc Khiên ôm tôi, hôn lên trán tôi, mắt long lanh đầy tủi thân: “Vợ không để ý đến anh, không biết anh đã làm sai chuyện gì.”
Hả…
“Anh không nhìn thấy?”
“Hửm?”
“Trong nhóm chat đó.”
Ai mà không biết tủi thân cơ chứ?
Tôi biết!
Hai mắt tôi đỏ hoe: “Trong nhóm chat anh không để ý đến em. Có phải anh biết em là Tiền San mập ngày trước nên muốn ly hôn với em không?”
Lạc Khiên bỗng ôm chặt tôi, giọng nói có phần hung dữ: “Sao có thể chứ?!”
Sau đó cậu ấy mở nhóm chat ra, dáng vẻ ngoan ngoãn tranh công: “Nè, vợ xem đi.”
Lạc Khiên có nhắn lại ở trong nhóm chat.
Thời gian trả lời là ngay sau khi tôi tắt điện thoại.
Lạc Khiên: “Ừm. Tôi yêu thầm vợ tôi rất lâu rồi.”
Lạc Khiên: “Tôi cũng không dám nói với cô ấy.”
Khụ… Lạc Khiên, anh có cần thẳng thắn vậy không?
Mặt tôi hơi nóng, nhưng không muốn thừa nhận mình đang xấu hổ.
“Sao anh trả lời lại lâu thế?”
Lạc Khiên dụi đầu vào vai tôi.
“Anh đang họp, chỉ dám xem trộm, suýt nữa thì bị bắt.”
Tôi không nhịn được cười ra tiếng, lại nheo mắt.
“Đừng tưởng anh nói dối người ta là yêu thầm em thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Lạc Khiên hôn lên má tôi: “Nhưng mà vợ ơi, anh đã yêu thầm em từ rất lâu thật mà. Những lời anh nói tối qua đều là thật.”
Mặt của tôi càng nóng hơn nhưng vẫn mạnh miệng.
“Đàn ông toàn là những kẻ dối trá!”
“Đàn ông toàn là những kẻ dối trá, nhưng chồng em không phải kẻ dối trá.” Lạc Khiên thì thầm vào tai tôi: “San San, năm đó sau khi liên hoan câu lạc bộ xong chúng ta cùng nhau về nhà, em đoán xem tại sao xe của anh lại đột nhiên tắt máy?”
Tôi há hốc mồm, không dám đoán bừa.
Lạc Khiên véo mặt tôi.
“Còn không phải là do anh muốn ở cùng em thêm một lúc à?”
Tôi: “…”
Lạc Khiên: “Nếu không thì sao anh có thể bị một phú bà nhỏ như em bắt cóc dễ dàng như vậy chứ.”
Tôi: “…”
Lạc Khiên: “Vợ vẫn không tin anh à?”
Lạc Khiên lại chợt nháy mắt liên tục, kết quả tôi còn chưa kịp an ủi, cậu ấy đột nhiên nhướng mày.
A!
Tiểu bạch thỏ biến thành sói xám rồi!
“Nếu không thì để anh dùng hành động thực tế chứng minh nhé?”
Hai tiếng sau.
Lạc Khiên ôm chặt tôi trong lòng.
“Vợ ơi, bây giờ em đã tin chưa?”
Tôi yếu ớt lườm cậu ấy, dứt khoát nhận thua.
“Tin… Tin mười nghìn lần…”