***********************
Lý Thừa Ký đậu xe ở cổng trường chờ Đỗ Dần.
Chiếc xe này là hắn vừa mới mua không lâu, không phải là xe sang gì, hắn chỉ là vì để thuận tiện đưa đón Đỗ Dần đi học nên mới mua.
Nhưng mà hôm nay Đỗ Dần đi ra hơi muộn, hắn ngồi trong xe chờ một lát, Đỗ Dần vẫn không xuất hiện ở cổng trường, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đỗ Dần, kết quả điện thoại di động của Đỗ Dần vậy mà hiển thị tắt máy.
Lý Thừa Ký lúc này hoảng hốt, vội vàng xuống xe chạy như điên đến trường.
Đỗ Dần bình thường đi theo phía sau giáo sư làm thí nghiệm, Lý Thừa Ký biết phòng thí nghiệm của bọn họ ở đâu, một đường đi theo hướng đó.
Vừa đến cửa phòng thí nghiệm, bắt gặp Đỗ Dần đúng lúc đi ra.
Đỗ Dần nhìn thấy bộ dáng đầu đầy mồ hôi, sắc mặt lo lắng của hắn, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trái tim Lý Thừa Ký cuối cùng cũng buông xuống: “Điện thoại di động của em sao lại tắt máy?”
“Lúc làm thí nghiệm không thể phân tâm, cho nên tắt máy.” Có lẽ cậu nghĩ đến lý do tại sao Lý Thừa Ký lại như vậy, vì vậy cậu giải thích: “Thí nghiệm hôm nay nửa chừng xảy ra một chút vấn đề nhỏ, cho nên trễ một chút.”
Lúc này Lý Thừa Ký mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta về nhà đi.”
Đỗ Dần theo hắn lên xe, sắc mặt bình thản, giọng điệu lạnh lùng: “Sau này anh không cần đón tôi nữa, trường học cách chỗ ở không xa.” Rốt cuộc cậu ta vẫn không thể thích ứng được một người khác hết lòng quan tâm che chở như vậy, nhìn thấy bộ dáng lo lắng vừa rồi của Lý Thừa Ký, cậu ta không đành lòng.
Lý Thừa Ký im lặng một hồi lâu, mới mở khóe miệng: “Có phải em cảm thấy tôi phiền không?”
Đỗ Dần không lên tiếng.
Lý Thừa Ký cũng không nói gì nữa. Hắn cũng là người, cũng có lúc mệt mỏi, tuy nói hắn tốt với Đỗ Dần không phải là muốn được Đỗ Dần báo đáp, nhưng rốt cuộc vẫn cực kỳ mất mát.
Hắn dừng xe trước cửa nhà, không nhìn Đỗ Dần: “Em về nhà trước đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ăn xong bát đũa để ở đó, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi ra ngoài còn có chút việc, có thể trở về hơi muộn.”
Đỗ Dần yên lặng trở về nhà.
Lý Thừa Ký nhìn chăm chú bóng lưng gầy gò của cậu, cho đến khi cửa nhà đóng lại, rốt cuộc không nhìn thấy hắn mới lái xe rời đi.
Hắn lừa Đỗ Dần, hắn căn bản không có chuyện gì, hắn chỉ là cảm thấy buồn bực, không muốn trở về, hơn nữa, Đỗ Dần hẳn là cũng không muốn nhìn thấy mình ở trước mặt cậu lắc qua lắc lại.
Lý Thừa Ký lái xe đi dạo quanh đường, cuối cùng dừng lại trước một quán bar. Đỗ Dần không thích mùi rượu, cho nên sau khi gặp Đỗ Dần hắn rất ít khi uống rượu, mặc dù uống rượu cũng chỉ có thể xuất hiện trước mặt cậu sau khi hoàn toàn loại bỏ mùi rượu trên người.
Hắn do dự trước quán bar.
Nhưng lại nghĩ Đỗ Dần căn bản không để ý tới mình, trên người hắn có mùi rượu hay không thì có quan hệ gì? Vì vậy lại bước vào quán bar.
Ngồi trước quầy bar, gọi một ly rượu từ từ uống.
Tướng mạo Lý Thừa Ký ưa nhìn, mặt mày đẹp trai, dáng người cao lớn, chiều cao gần một mét chín khiến hắn trông càng có mị lực đàn ông, cho nên, mặc dù hắn là đàn ông phương đông, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn về nơi này.
Dần dần, có người nhìn hắn một mình buồn bực uống rượu, không khỏi sinh ra một ít tâm tư.
Một cô gái tóc vàng phong tình xinh đẹp ngồi bên cạnh Lý Thừa Ký: “Anh đẹp trai, uống một ly nào.”
Tửu lượng Lý Thừa Ký không tầm thường, hơn nữa trước kia hắn là quân nhân, chưa bao giờ làm cho mình mất đi lý trí. Tuy rằng hiện tại trông có chút say khướt, nhưng thần trí thanh tỉnh vẫn nghe được lời của cô gái đẹp bên cạnh, vì thế trả lời một câu: “Xin lỗi, tôi thích đàn ông.”
Cô gái hiển nhiên hơi kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại mỉm cười: “Anh thật đúng là thẳng thắn, dù như vậy tôi cũng muốn uống một ly với anh.”
Lý Thừa Ký không thể không bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Cô gái cười hơi phóng túng, cũng uống xuống một ngụm: “Tâm tình không tốt à?”
Lý Thừa Ký không để ý tới cô ta.
Cô ta cũng không thèm để ý: “Nhìn bộ dáng này của anh, hẳn là thất tình nhỉ, có muốn nói một chút hay không? Tự mình buồn bực để trong lòng không tốt.”
Lý Thừa Ký vẫn không để ý tới cô ta, tiếp tục uống rượu giải sầu, trong lòng còn đang suy nghĩ đêm nay không về được, phải tìm một khách sạn rửa sạch mùi rượu trên người, ngày mai mới có thể về nhà.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi thở dài cười một tiếng, trước khi gặp Đỗ Dần, hắn từ khi nào lại chật vật như vậy? Hắn từ khi nào lại vì một người mà nghĩ như vậy? Chính mình đã thành như vậy, lại còn bận tâm cảm nhận của người khác.
Lý Thừa Ký ơi Lý Thừa Ký, chắc là kiếp trước hắn nợ Đỗ Dần, đời này đến trả nợ.
“Anh nhất định rất thích người kia đúng không? Nhưng người đàn ông đó không thích anh.” Người đẹp tự mình nói chuyện, hoàn toàn không vì Lý Thừa Ký không để ý tới cô ta mà cảm thấy xấu hổ.
Người không được như ý cô ta đã gặp nhiều rồi.
“Nếu hắn không thích anh, anh cần gì phải tra tấn mình như vậy? Tựa như Hoa Quốc các người có câu “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm”, vì sao anh không bỏ cuộc?”
Lý Thừa Ký rốt cục nhìn thẳng vào cô ta: “Làm sao cô biết tôi là người Hoa Quốc?”
Người đẹp quyến rũ nở nụ cười: “Anh có biết hay không, người Hoa Quốc ở trong mắt chúng tôi đều có một loại khí chất thần bí?”
Lý Thừa Ký cũng không tin lời cô ta, nhưng cũng không để ý.
“Anh đẹp trai như vậy, lo gì tìm không được cậu trai xuất sắc khác? Buông tha cho chính mình, cũng là buông tha cho hắn.”
Trong lòng Lý Thừa Ký nhất thời đau xót, hiện tại hắn quấn lấy Đỗ Dần như vậy, thật sự là mang đến phiền phức cho Đỗ Dần sao? Bằng không tại sao cậu không muốn mình đưa đón? Nhất định là chán ghét mình, nhất định là như vậy. Anh có nên biến mất khỏi tầm mắt cậu không? Trả lại cho cậu một phần yên tĩnh?
Lúc này, điện thoại di động đổ chuông.
Hắn nhìn cũng không nhìn màn hình, trực tiếp cúp máy.
Dù sao Đỗ Dần chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho hắn, người gọi điện thoại nhất định là vì chuyện trong công ty, hiện tại hắn đang phiền, không có thời gian quản những chuyện kia. Biết hiện tại nơi này là ban đêm còn gọi điện thoại tới, những cấp dưới này thật sự là càng ngày càng không biết làm việc.
Vài giây sau, điện thoại lại reo, hắn không kiên nhẫn nhận máy, không vui nói: “Không biết bên tôi bây giờ là buổi tối à? Có chuyện gì ngày mai lại nói, dăm ba bữa lại gọi điện thoại cho tôi, tôi không ở công ty, sao lại nhiều việc như vậy?”
Đối diện dường như bị hắn dọa sợ, im lặng hai giây rồi cúp điện thoại. Lý Thừa Ký cất điện thoại di động trở lại trong túi.
“Nghe giọng điệu này của anh, là cấp dưới của anh à?” Người đẹp cười đến khó hiểu.
Lý Thừa Ký thắc mắc nhìn cô ta một cái: “Rốt cuộc cô có chuyện gì?”
Người đẹp nở nụ cười: “Không có việc gì, tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với văn hóa Hoa Quốc, à không đúng, là cảm thấy hứng thú với tất cả mọi thứ ở Hoa Quốc, bao gồm cả người.” Trên mặt cô ta bỗng nhiên hiện lên một chút thắc mắc: “Tôi cũng có nghiên cứu tên họ của Hoa Quốc, tôi biết ý tứ của từ ‘cục cưng’, nhưng nó cũng có thể dùng làm tên của người sao?”
Lý Thừa Ký khó hiểu: “Ý cô là sao?”
Người đẹp dùng cằm chỉ điện thoại di động trong túi hắn: “Vừa rồi id cuộc gọi của anh là ‘cục cưng’, tên cấp dưới của anh là cái này à?”
Lý Thừa Ký nghe vậy, lập tức ngây ngốc. Hắn sửng sốt vài giây, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở ra nhìn về phía nhật ký cuộc gọi —— cục cưng, còn có một cuộc điện thoại nhỡ, cũng là cục cưng.
Hắn nghĩ hắn sắp xong rồi.
Hắn lập tức đứng dậy trả tiền rượu, định về nhà giải thích ngay lại bị người đẹp ngăn lại.
“Làm gì?”
“Đây không phải là người trong lòng anh chứ?” Người đẹp nhếch đôi môi đỏ mọng: “Thật ra, hắn cũng không phải không quan tâm đến anh, anh có muốn thử một lần không? Xem hắn có thích anh không.”
Lý Thừa Ký lắc đầu: “Tôi không rảnh!” Nói xong vòng qua cô ta ra khỏi quán bar, lên xe.
Cái gì mà thử hay không? Đỗ Dần quan tâm hắn rất kỳ lạ sao? Cậu chỉ không thích mình thôi.
Vừa lái xe vừa gọi về cho Đỗ Dần, kết quả Đỗ Dần vẫn không nghe máy, chẳng lẽ vừa rồi mình rống cậu như vậy nên cậu thật sự tức giận sao?
Tăng tốc độ xe, phi nhanh về nhà. Đứng ở ngoài cửa, lại có chút do dự, mình một thân mùi rượu này, phải làm sao bây giờ?
Đang lúc hắn bồi hồi trước cửa, cửa từ bên trong bị người mở ra. Đỗ Dần đứng ở đó, giống như là vừa tắm rửa xong, tóc còn có chút ướt. Cậu mặc đồ ngủ, trên người còn có chút mùi thơm của sữa tắm.
“Uống rượu à?” Giọng nói nhàn nhạt lại giống như một cái búa lớn đập vào trong lòng Lý Thừa Ký, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng Đỗ Dần, cũng không dám vào cửa.
“Vào đi.” Đỗ Dần tránh người ra, Lý Thừa Ký đành phải đi vào, thay dép lê.
Cửa phía sau đóng lại, Đỗ Dần đi qua bên cạnh hắn, không nói thêm một câu với hắn nữa, đi thẳng vào phòng mình.
Lý Thừa Ký thở dài một tiếng, hắn thật đúng là tìm chết mà! Chờ tắm rửa xong lại đi xin lỗi, mang theo một thân mùi rượu đi giải thích, phỏng chừng Đỗ Dần sẽ càng tức giận.
Tắm sạch trong ngoài nhiều lần, xác nhận trên người đã không còn một chút mùi rượu, hắn mới lau sạch cơ thể, mặc xong đồ ngủ rồi đi tới cửa phòng Đỗ Dần.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có phản ứng, chẳng lẽ Đỗ Dần thật sự không có ý định nói chuyện với mình à? Việc này không được! Hắn trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng như vầng trăng cô đơn, nhưng không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy Đỗ Dần đã nằm trên giường, còn nhắm mắt lại, chăn mỏng đắp lên người, chỉ lộ ra một khuôn mặt khiến hồn vía hắn nhớ thương.
Tất cả những lời ấp ủ đều nuốt trở về, hắn bất giác nhẹ bước chân, chậm lại hô hấp, đi tới bên giường Đỗ Dần, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Sao em ngủ mà không tắt đèn?
Lý Thừa Ký nhìn gương mặt nhu hòa đang ngủ dưới ánh đèn, trong lòng nhất thời căng đầy. Cái gì thất vọng, cái gì không vui, cái gì rối rắm đều ném lên chín tầng mây, chỉ cần có thể ở bên người này, hắn còn có gì không hài lòng đây?
Ánh mắt lưu luyến trên mặt Đỗ Dần, gương mặt thanh tú, lông mi thật dài, cánh môi màu anh đào nhạt, người này sao có thể đẹp như vậy?
Trong lòng Lý Thừa Ký tê dại, hắn rất muốn hôn người đang gần trong gang tấc. Nếu là trước kia, hắn còn có thể kiềm chế một chút, nhưng đêm nay hắn uống chút rượu, rượu rốt cuộc có chút tác dụng trợ hứng, hắn không muốn nhẫn nại nữa.
Hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại ấm áp thương nhớ đã lâu.
Vốn định chỉ nhẹ nhàng chạm một chút, nhưng một khi thật sự đụng phải, liền giống như có keo dính lại, hắn căn bản là không buông ra được, chỉ muốn nhiều hơn.
Uống rượu vào là to gan hơn, chính là đạo lý này.
*Bản gốc 酒壮怂人胆 (Tửu tráng túng nhân đảm): ý là uống rượu xong người nhút nhát yếu đuối cũng to gan hơn.
Lúc hắn quyết tâm định đi sâu vào, Đỗ Dần bỗng mở to mắt. Lý Thừa Ký đối mặt với đôi mắt bình tĩnh thâm sâu kia, dũng khí vừa mới có lập tức bị đâm tan nát, vội vàng rời khỏi Đỗ Dần, trong lòng run đến nói không nên lời.
“Đỗ Dần, tôi, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đến xin lỗi, không nghĩ tới em đã ngủ…”
Lo lắng trên mặt người đàn ông phản chiếu vào con ngươi màu đen của Đỗ Dần, vẻ mặt Đỗ Dần hơi thay đổi.
Lần trước trên xe buýt, cậu và Lý Thừa Ký va chạm, cậu không sinh ra bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cho nên cậu muốn chứng thực cụ thể hơn một chút, mình có thật sự sẽ không sinh ra phản cảm với đụng chạm của Lý Thừa Ký hay không.
Vừa rồi cậu đang giả bộ ngủ, không nghĩ tới Lý Thừa Ký thật sự hôn cậu. Khi hơi thở của Lý Thừa Ký tiếp cận, cậu vốn tưởng rằng mình sẽ buồn nôn, nhưng cho đến khi Lý Thừa Ký hôn lên, cậu lại không có loại cảm xúc phản cảm như trước, điều này khiến cậu rất kinh ngạc, cũng rất hoang mang.
Lý Thừa Ký thấy vẻ mặt Đỗ Dần khó hiểu, vẫn không nói gì, trong lòng lên lên xuống xuống, vô cùng thấp thỏm: “Đỗ Dần, em đánh tôi mắng tôi cũng được, chỉ là đừng không để ý tới tôi, được không?”
Giọng điệu của người đàn ông gần như là cầu xin.
Người đàn ông vốn mạnh mẽ bá đạo, hiện tại lại chỉ vì mình không nói lời nào mà sợ thành như vậy. Trong nháy mắt này, sâu trong nội tâm Đỗ Dần giống như có một chỗ xảy ra thay đổi rất nhỏ, tuy rằng chỉ là rất nhỏ, nhưng chỉ cần buông lỏng, khoảng trống này sẽ càng lúc càng lớn.
“Đừng nhúc nhích.” Đỗ Dần ngồi dậy, đưa tay chạm vào mặt Lý Thừa Ký, hai tròng mắt gắt gao khóa chặt đôi mắt ngốc nghếch của Lý Thừa Ký: “Tôi chỉ muốn chứng thực một chuyện.”
Cậu cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp của người đàn ông, nhìn thấy người đàn ông trong nháy mắt không thể tin được mở to mắt.
Cứ như vậy đôi môi kề sát vào nhau, Đỗ Dần đợi một hồi, quả thật không có cảm giác gì khác thường, liền buông Lý Thừa Ký ra, rời khỏi cánh môi người đàn ông.
Nhưng một giây sau, Lý Thừa Ký đột nhiên đứng dậy đè cậu xuống giường, ánh mắt nóng rực vô cùng, giống như thú dữ bị cởi bỏ gông xiềng, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình.
– —–oOo——