Người Tạo Giấc Mơ - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Người Tạo Giấc Mơ


Chương 8


Người dịch: Tồ Đảm Đang

Năm Tống Tinh Diệp học lớp chín, bên trường Tống Viễn cũng khá bận, không thể thường về nhà như hồi năm nhất được, nhưng vẫn cố gắng gọi điện thoại mỗi tối cho Tống Tinh Diệp.

Tống Tinh Diệp nói chuyện điện thoại từ cổng trường về đến cửa nhà, lấy chìa khóa từ trong túi ra: “Anh, em đến nhà rồi, nói sau nhé anh.”

Hôm nay vừa kiểm tra tháng bên trường xong nên được tan học sớm hơn bình thường hai tiếng. Cậu vừa mở cửa ra thấy bên trong phòng khách tối om, thầm nghĩ chắc Tống Thành đi xã giao bên ngoài chưa về. Cậu vừa định mở đèn lên thì nghe thấy tiếng phụ nữ truyền ra từ trong phòng của Tống Thành.

Giống như đang thở gấp nhưng cũng không giống thở gấp lắm, giống kêu la nhưng cũng không giống kêu la lắm.

Tống Tinh Diệp thấy hơi tò mò, cậu khẽ đi sang đó.

Cửa phòng ngủ không đóng kỹ lắm, hơi hở ra một cái khe nhỏ. Cậu nhìn thấy chiếc váy và áo của người phụ nữ đều rơi dưới đất, tay cô túm chặt lấy chăn đệm, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở mạnh, miệng sắp mở ra thì bị Tống Thành hôn lên. Áo của Tống Thành không cởi ra, quần giống như chỉ được cởi một ít, chỉ thấy được phần eo và chân cứ luôn động đậy.

Tống Tinh Diệp sững sờ, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh sau đó, cậu chạy ra khỏi nhà. Cậu chạy mãi chạy mãi, có một khoảnh khắc nào đó cậu cảm thấy có người đang đuổi theo cậu, là Trương Văn, gã còn lặp đi lặp lại đòi dạy cậu một việc vui vẻ.

Bên vệ đường có một nhà vệ sinh công cộng, cậu đi vào trong khóa trái cửa lại, dạ dày chộn rộn khó chịu, cậu nôn mãi đến khi cuối cùng cảm thấy trong dạ dày ngoài nước chua ra thì chẳng còn gì cả.

Cậu ngồi bên bồn hoa hứng gió lạnh.

Ngồi khoảng ba tiếng đồng hồ, Tống Thành gọi điện thoại hỏi cậu sao vẫn chưa về, cậu nói hôm nay hơi kẹt xe, sắp về đến rồi.

Ngày hôm sau cậu bị sốt cao, Tống Thành xin nghỉ cho cậu rồi dẫn cậu đi bệnh viện truyền nước, bác sĩ bảo cậu sốt đến phổi nên phải nhập viện. Khi truyền nước cậu ngủ mất rồi, nhưng ngủ rồi vẫn nằm không yên, cuối cùng chỗ truyền nước ở hai cánh tay đều bị sưng cả lên. Tống Thành không có quá nhiều thời gian để chăm sóc cậu cả ngày nên gọi cho Tống Viễn hỏi thời khóa biểu gần đây của anh. Tống Viễn nói mấy hôm nay khá bận, nói xong thì thấy Tống Thành như có gì đang giấu anh, Tống Thành nói Tinh Tinh bệnh rồi, bảo anh đừng lo lắng, ông tự chăm sóc.

Tống Viễn xin nghỉ bên chỗ của giáo viên phụ đạo rồi chạy không ngừng nghỉ đến bệnh viện.

Khi y tá chuẩn bị tiêm, Tống Tinh Diệp đang ngủ mơ mơ màng màng, tay cứ động đậy mãi, Tống Viễn kéo tay cậu lại, sau đó áp đến bên tai cậu: “Tinh Tinh, phải truyền nước rồi, tay đừng nhúc nhích nhé. Nhúc nhích là anh trai không nắm tay em nữa đâu.”

Sau đó Tống Tinh Diệp thật không dám động đậy nữa, y tá nói tình cảm hai anh em tốt thật, chỉ có anh là có cách thôi. Thật ra cũng là trước đây khi còn nhỏ Tống Tinh Diệp dạy anh thôi. Lần đó cậu cứ nhất định phải đòi mua kẹo mút cho bằng được, Tống Viễn không cho, nói cậu ăn quá nhiều rồi, lúc đi khám sức khỏe bác sĩ đã nói ăn nữa là phải đi nhổ răng thôi, cậu liền bám lấy người anh khóc nháo, Tống Viễn giận lên, thả cậu xuống đất không ôm cậu nữa, cuối cùng đứa nhỏ ngoan lại ngay lập tức.

“Em không ăn kẹo nữa đâu, anh ơi ôm.”

Bây giờ gương mặt Tống Tinh Diệp đỏ ửng lên nhưng môi lại tái nhợt. Tóc tai không ai đốc thúc nên lại hơi dài rồi. Tống Viễn nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu, lúc đó cậu bé mặc chiếc áo mỏng tang, còn thắt hai cái bím tóc, chớp mắt thôi mà đã lớn như thế này rồi. Tống Viễn thở dài, dịu dàng sờ lên đầu cậu.

Sau khi xuất viện Tống Tinh Diệp vẫn trông có vẻ mệt mỏi uể oải, không có tinh thần. Tống Viễn hỏi cậu trên lớp có ai bắt nạt cậu sao, Tống Tinh Diệp lắc đầu, nói mình chỉ bị cảm lạnh, giờ chỉ còn chút di chứng thôi.

Có một lần vào cuối tuần Tống Tinh Diệp đi đến trường của Tống Viễn tìm anh, Tống Viễn ra hỏi cậu làm sao vậy, Tống Tinh Diệp chỉ nói là nhớ anh. Tống Tinh Diệp không nói dối, đúng là cậu thấy nhớ Tống Viễn thật, lúc nhỏ có thể bám dính lấy Tống Viễn cả ngày, bây giờ lại không được nữa rồi, thậm chí cậu còn thấy hơi bực bội khó chịu. Nhưng Tống Viễn thì lại thấy hơi kinh ngạc, vì anh cũng không nhớ lần trước khi Tinh Tinh nói nhớ anh là khi nào nữa. Cảm giác như từ khi cậu vào cấp hai rất ít khi nào làm nũng rõ ràng với anh lắm.

Tống Viễn rất vui, anh dẫn Tống Tinh Diệp đi ăn gà rán ở tiệm gà rán ngon nhất phố đại học. Buổi tối Tống Tinh Diệp không muốn về, muốn được ở với anh trai một đêm, Tống Viễn đồng ý rồi gọi điện thoại nói với Tống Thành một tiếng để ông đỡ phải lo lắng.

Khi thuê khách sạn, chị lễ tân nhìn hai đứa con trai bọn họ thì lộ ra một nụ cười kiểu “chị hiểu”. Tống Viễn không đỡ được.

“Đây là em trai em, em ruột.” Sau đó lại nghĩ mình đang giải thích cái gì nhỉ? Hai đứa con trai thuê phòng thì sao?

Nói đến thì từ khi Tống Tinh Diệp học lớp chín, gần như không cần dỗ Tống Tinh Diệp cũng có thể ngủ rất ngon, nằm trên chiếc giường thành hình chữ đại (大), chiếm hết hai phần ba chiếc giường, Tống Viễn cao hơn cậu một cái đầu, dáng người cũng to khỏe hơn cậu một chút, Tống Viễn muốn nép qua mà cũng không chỗ nào để nép hết.

Hôm đó đi ngủ anh đánh đòn phủ đầu, xếp hình chữ đại nằm lên giường trước, Tống Tinh Diệp nhìn mà ngơ người: “Anh đang làm gì thế?”

Tống Viễn nhìn cậu vui vẻ: “Bắt chước em.”

Tống Tinh Diệp không thèm quan tâm anh, đẩy anh qua một bên: “Em ngủ đây.”

“Không ôm ngủ sao? Không dỗ ngủ sao?” Tống Viễn ngồi dậy hỏi cậu.

Mặt Tống Tinh Diệp hơi nóng lên: “Em lớn rồi.”

“Lớn chưa? Nhưng anh vẫn thấy em còn nhỏ.” Tống Tinh Diệp muốn ngắt lời anh mà không thành công.

“Không liên quan gì đến tuổi tác.” Tống Viễn nói.

“Cho dù em bao nhiêu tuổi anh cũng cảm thấy em nhỏ, anh cứ muốn chiều em đấy.”

Tống Tinh Diệp liếc nhìn anh một cái: “Vậy anh dỗ em đi.”

Tống Viễn vui vẻ, hài lòng mãn nguyện vỗ lưng dỗ cậu ngủ giống như lúc nhỏ.

Nửa đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Tống Viễn cảm thấy gì đó đang cọ vào đùi anh, còn hơi hơi nóng. Anh mở mắt ra nhìn, phát hiện ra là Tống Tinh Diệp, cậu vẫn chưa tỉnh, trán lấm tấm mồ hôi, đang cọ mình vào chăn theo bản năng.

Tinh Tinh trưởng thành thật rồi, Tống Viễn nghĩ như thế.

Rồi anh lại nghĩ sau này Tinh Tinh sẽ ở cùng với ai đây? Ai có thể chăm sóc cho em ấy đây? Người ta nói con trai thì phải chăm sóc con gái, nhưng anh thấy Tinh Tinh mới là người cần được chăm sóc. Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh chợt thấy lòng mình hơi buồn.

Anh nghĩ có lẽ đây là tâm trạng của ba mẹ khi biết được đứa con mình sắp kết hôn.

Anh không nhịn được hôn lên trán Tống Tinh Diệp một cái.

Tinh Tinh yên lặng, gương mặt nhỏ nhắn dán vào cánh tay anh ngủ rất say sưa.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN