Chủ Nhà Em Ấy Yêu Thầm Tôi - Chương 12: Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Chủ Nhà Em Ấy Yêu Thầm Tôi


Chương 12: Chương 12


Nghiêm Trì đứng trong nhà bếp nấu mì, còn Tô Ngộ thì đang sột soạt rời khỏi giường, anh cố gắng không phát ra tiếng động lớn rồi gom quần áo của mình nhét sạch vào tủ đồ của Nghiêm Trì.
Sau đó rất bình tĩnh cầm khăn tắm và bàn chải đánh răng đi vào nhà tắm.

Lúc vừa rửa mặt xong, nhìn thấy bàn chải của Nghiêm Trì nằm trong cốc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh cũng đem bàn chải mình đặt vào trong, để cho hai cái bàn chải đứng cùng một chỗ.
Nhìn cứ như một cặp vậy.
“Khụ.” Nghiêm Trì tựa vào cửa nhà tắm, vờ ho vài tiếng, trong ánh mắt trêu đùa lại tràn ngập ý cười.
Tô Ngộ giật mình đến nỗi run tay, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đang cười của Nghiêm Trì, anh lại cúi đầu xuống.
“Ăn sáng thôi.” Nghiêm Trì gõ cửa nhà tắm, cười nói.
“Được.” Tô Ngộ gật đầu rồi đi theo sau lưng Nghiêm Trì, chầm chậm bước về hướng bàn ăn.
Anh cúi đầu mà đi, nên không nhìn thấy động tác của Nghiêm Trì, đợi đến khi hắn dừng bước, thì anh đang đi sát theo sau đã đụng trúng lưng của hắn.
“A….!Đau.” Trán và mũi không kịp né đã bị va vào tường thịt, đau đến nỗi rơm rớm nước mắt.
Nghiêm Trì quay người, buồn cười nhìn anh: “Thế tối hôm qua em lấy sức đâu mà trèo lên giường anh hả?”
Tô Ngộ và Nghiêm Trì nhìn nhau, nhưng lần này anh không còn ngại ngùng nữa, mặt không đỏ tim không nhảy nhót, chỉ ngước đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chăm hắn.
“Em đó.” Nghiêm Trì nhéo ấn đường, hắn thực sự không có cách nào từ chối Tô Ngộ.

Hắn cúi đầu dịu dàng hôn lên cái mũi đỏ và cái trán của anh, rồi nói: “Bạn trai nè, ngủ cũng đã ngủ rồi, giường cũng đã trèo lên, ngay cả đồ đạc cũng dọn như tu hú chiếm tổ, thế nên em không cần ngại, có thể mạnh dạn hơn một chút…”
Nghiêm Trì còn chưa nói dứt câu, Tô Ngộ đã vòng tay ôm cổ hắn, sau đó kiễng chân, áp đôi môi mềm mại lên môi hắn, đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng liếm láp môi của hắn.
Sau khi hôn xong, Tô Ngộ mới đi qua Nghiêm Trì, anh bước tới kéo ghế rồi ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, nghiêm túc ngồi ăn mì.
Nghiêm Trì cẩn thận cảm nhận xúc cảm vừa nãy trên môi, lúc sau cũng kéo ghế ngồi vào bàn, hắn gắp mì vào chén, lơ đãng nói: “Đây là lần đầu tiên anh biết được là bạc hà cũng có vị ngọt đó.”

Tô Ngộ từ tốn ăn mì: “Vậy nên anh muốn mỗi ngày đều nếm vị ngọt của bạc hà à?”
Nghiêm Trì sửng sốt một chút, sau đó cười thành tiếng: “Chỉ cần bạn trai tự nguyện, thì đó là vinh hạnh của anh.”
Tô Ngộ nghiêm túc gật đầu: “Được thôi.”
Sau khi đồng ý với đề nghị này, mỗi ngày về sau Nghiêm Trì đều thấy hối hận.
Đều là đàn ông trong độ sung mãn, mới sáng sớm đã bị người yêu ôm hôn thế này, ai mà chịu cho nổi.
Mùa hè nóng bức rất nhanh đã đến, để cho lợi ích của việc làm giáo viên được thể hiện rõ ra, đó là thoải mái vui vẻ nghỉ hai tháng hè, còn Nghiêm Trì thì vẫn phải cực khổ đi làm đều đều.
Buổi sáng, hai người đứng ngay cửa nhà tắm hôn nhau quyến luyến, thế nhưng tiếng chuông điện thoại cùi bắp của Nghiêm Trì lại vang lên cắt ngang tất cả.
“Xin lỗi, anh nghe điện thoại cái.” Nghiêm Trì đành dừng lại, móc điện thoại trong túi ra, nhấn nghe.
Trong điện thoại rất nhanh đã vang lên giọng nói sôi máu của lão Viên: “Cái thằng Nghiêm Trì này, đừng nói là hôm nay mày lại đến trễ nhé!”
Nghiêm Trì lặng lẽ đưa điện thoại cách xa lỗ tai mấy chục xăng-ti-mét, giả bộ nói: “Đâu có, em đang trên đường tới đây, sắp đến nơi rồi.”
“Không phải thì tốt.” Chắc do lão Viên nghe thấy Nghiêm Trì vừa nói vừa thở hổn hển, nên tự hiểu rằng đúng là Nghiêm Trì đang đi trên đường, yên tâm cúp máy tha cho hắn.
Mấy tháng nay, không biết Nghiêm Trì đã bị chập mạch dây thần kinh nào, mà mỗi buổi sáng đi làm đều trễ hơn người ta mười phút.

Đúng thật chỗ của ông là tiệm tư nhân, không phải nơi làm việc chính quy nên không cần quá nghiêm túc.

Nhưng mà số lần muộn nhiều quá, ông cũng thấy không vui, thế nên mỗi sáng đều sớm nửa tiếng gọi điện giục hắn.
Nghiêm Trì cúp điện thoại, buồn cười nhìn đôi môi đỏ lựng lên vì bị hắn hôn của Tô Ngộ: “Làm sao bây giờ, hôm nay lại trễ giờ rồi.”
Tô Ngộ trực tiếp bỏ qua lời nói của Nghiêm Trì, mím môi cúi đầu nói: “Anh đã làm em cả đêm qua.”
Nghiêm Trì cúi đầu nhìn anh, không nhịn được nhéo cái má mỏng thịt của Tô Ngộ: “Còn không phải tại em hại à, đừng có tưởng nghỉ hè rồi muốn làm gì làm, đợi khi anh nghỉ phép….!Đợi đêm nay anh về sẽ xử gọn em.”
“Ừm.” Tô Ngộ kiễng chân hôn lên khóe môi Nghiêm Trì, như đang khiêu khích hắn và muốn nói rằng “em sẽ chờ anh”.

Nghiêm Trì hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tự tưởng tượng ra mấy cảnh phim ma nữ đáng sợ, khó khăn lắm mới hạ được lửa nóng trong người.

Ai ngờ vừa mở mắt ra, lại thấy Tô Ngộ vì bị hắn hôn mà mặt đỏ tóc rối, thế là lại nổi phản ứng lên.
Nghiêm Trì thở ra một hơi nặng nề.
Không thể ở lâu trong nhà được nữa, hắn phi như bay mở cửa ra, mang giày rồi lưu loát đóng cửa lại.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, Nghiêm Trì đang tính đi chợ mua ít thức ăn.
Vì trường học đang nghỉ hè, cũng không thể để Phí Dương tiếp tục giao đồ ăn, nên hai người ở nhà đều làm đại vài món mà ăn, tuy tay nghề không tốt lắm nhưng vẫn đỡ hơn là đi ăn hàng bên ngoài để rồi bị đau bụng.
Vừa bước tới chợ, hắn đã thấy Tô Ngộ cầm một túi rau xanh đứng ngay cửa chợ.
Hình như hai người đều đang nghĩ giống nhau.
“Em mua được gì rồi?” Nghiêm Trì bước tới cầm lấy túi trong tay anh.
“Em vừa mới mua rau, đang định đi xem mấy thứ khác.” Tô Ngộ lột quả quýt trên tay, đây là của một phụ huynh học sinh bán trái cây đã cho anh, và lúc Nghiêm Trì vừa tới trước mặt anh, thì quýt cũng lột xong rồi.

Anh lột sạch xơ quýt, chia một nửa cho Nghiêm Trì: “Ăn quýt giải khát nè.”
Nghiêm Trì mỉm cười nhận lấy, không nghĩ gì bỏ hết vào miệng, ngay sau đó, nướu răng của hắn bắt đầu gào thét: “Chua 100% luôn.”
“Còn chưa tới mùa, chua cũng phải.” Tô Ngộ cũng ăn thử, quýt này chua đến nỗi nước bọt anh tiết ra rất nhiều.
Hai người cùng ăn quả quýt chua, cùng nhau đi lựa vài nguyên liệu dễ chế biến.
Nói thật thì cả hai người đàn ông này đều không có tài nấu nướng.

Một người chỉ biết xài nồi, còn một người chỉ biết ấn nút nồi cơm điện.

Trình độ nấu nướng chỉ nằm trong giới hạn bỏ vào rồi chờ ăn.
Còn việc nêm nếm thì…..
Tô Ngộ: “Hôm nay anh bỏ ít muối rồi, còn ngày hôm qua thì mặn quá.”
Nghiêm Trì: “Vậy em cũng đừng bỏ cả bó rau vào nồi cháo nữa, anh còn tưởng anh là heo đang ăn cơm cho heo đó.”
Tô Ngộ khựng lại: “Nói tới nói lui vẫn là anh muốn mắng em.”
Nghiêm Trì cười cười: “Anh nói anh là heo, chứ có nói em đâu, không cần nghĩ bóng gió làm gì.”
Tô Ngộ nheo mắt, đang định phản bác thì tiếng còi xe ở trước khu nhà đã cắt ngang giọng anh.
Hai người bất giác cùng nhìn về phía hai chiếc xe hơi sang trọng đang đậu trước cổng.
Không lâu sau, cửa sổ xe được kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông ngoài 30, cả người diện một bộ suit, cách ăn mặc như một người thuộc tầng lớp thượng lưu, và gã đang gật đầu với bọn họ.
Sắc mặt Tô Ngộ trong phút chốc trắng bệch, bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Anh hai.”
*
Tô Ngộ dẫn người lên nhà mình ở lầu ba, từ sau khi anh dọn lên lầu bốn, thì lầu ba vẫn không cho thuê, mà để đó để đựng những món đồ không cần dùng tới.
Thi thoảng Tô Ngộ cũng sẽ xuống quét dọn cho bớt bụi, nên bên trong vẫn còn khá sạch sẽ, nhưng vì đã lâu không có người ở, nên căn phòng trông thiếu sức sống hẳn.
Cả ba người ngồi trong phòng khách, mỗi người ngồi một bên và không ai lên tiếng, làm cho bầu không khí vô cùng khó xử, không gian xung quanh cũng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng nước đun sôi.
Tô Ngộ đứng dậy rót cho Tô Trình một ly nước sôi.
Nhưng Tô Trình không hề nhận lấy.
Gã ngồi trên sô pha, nới lỏng cà vạt, dùng ánh mắt của cấp trên liếc nhìn anh, sau đó khinh bỉ liếc sang Nghiêm Trì, cười một tiếng rồi mỉa mai: “Tô Ngộ à, tại sao qua nhiều năm rồi mà mắt nhìn người của mày vẫn kém như vậy?”
Nghiêm Trì vừa tan làm, trên người vẫn còn nồng mùi dầu máy, quần áo thì dính đầy bụi bẩn và dầu, so với Tô Ngộ thì hơn kém càng dễ thấy.
Nét mặt Tô Ngộ nháy mắt trông rất lạnh lùng, bưng ly nước đặt mạnh xuống bàn, giọng nói lạnh đến mức đủ khiến người ta đông cứng: “Tới có việc gì?”
“Không có gì,” Tô Trình nhấc chân đổi tư thế ngồi, “Tao chỉ tới để xem coi em trai mình đã chết chưa.”
“Chưa chết, làm anh thất vọng rồi.” Tô Ngộ bước nhanh hai bước, mở cửa ra, bày một tư thế muốn Tô Trình mau lăn đi.
Mà Tô Trình lại vờ không nhìn thấy chủ ý của Tô Ngộ, gã ngồi vững trên sô pha, khuỷu tay chống lên đầu gối, cả hai mu bàn tay đỡ cằm, cười khinh nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Trì: “Tao thấy rất tò mò về người mà mày đã khóc lóc đòi sắp xếp giúp nó đi học, cái tên du côn mày sống chết muốn che chở cho, sao giờ lại bỏ qua vậy, chuyển qua xem trọng một thằng sửa xe à?”

Nói đến đây, có vẻ như gã vừa ngộ ra được điều gì, lẩm bẩm nói: “Cũng phải, dù gì cũng 28 tuổi rồi, cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Sắc mặt Tô Ngộ càng thêm tái đi, cổ tay cũng nổi những đường gân xanh: “Nói đủ chưa, đủ rồi thì cút ngay cho tôi.”
“Tiểu Ngộ, không thể đối xử với anh hai như thế đâu, làm vậy là không lễ phép.” Tô Trình ngẩng đầu cười với Tô Ngộ đang sắp nổi điên.
“Rốt cuộc là anh muốn gì,” Tô Ngộ đứng trước cửa, hơi thở kìm nén đến hỗn loạn.
“Tới giúp mày giải quyết rác thải thôi.” Tô Trình nói, sau đó lấy cây bút mắc trên cổ áo xuống và móc ra một tờ chi phiếu, gã đặt cả hai lên bàn, đẩy tới trước mặt Nghiêm Trì, dịu giọng cười nói: “Điền một con số đi, rồi rời khỏi em trai tôi.”
“Nói tới đây chắc ngài cũng tự hiểu, Tiểu Ngộ nhà chúng tôi không phải là người mà ngài có thể trèo cao với tới đâu, vì vậy hy vọng ngài có thể biết điều một chút.” Tô Trình vừa nói vừa lấy đầu ngón tay gõ vào tờ chi phiếu.
“Tô Trình!” Giọng Tô Ngộ đầy bực tức không thể kìm nén nổi, “Tôi và nhà họ Tô đã không còn liên quan gì đến nhau.”
“Nhưng suy cho cùng mày vẫn là em trai của tao.” Tô Trình duỗi chân ra, ngã ngồi trên sô pha, mặt mày vui vẻ nhìn Tô Ngộ.
“Không cần anh phải quản.” Tô Ngộ bước tới cầm cái ly nước ấm vừa đặt lên bàn khi nãy, tạt thẳng vào mặt Tô Trình, “Tỉnh lại giùm.”
Tô Trình mất cảnh giác bị Tô Ngộ tạt cả ly nước nóng vào người, làn da trắng của gã cũng vì nóng mà đỏ lên, kiểu tóc và bộ suit sang trọng đều ướt nhẹp, khi nãy còn mang dáng vẻ của người thượng lưu thì giờ đây lại chẳng khác gì một con chó bị rơi xuống nước.
Nhưng Tô Trình vẫn bình tĩnh lấy khăn tay trong bộ suit ra, từ tốn lau lau mái tóc ướt nước: “Anh hai làm vậy cũng vì muốn tốt cho em thôi, Tiểu Ngộ à, chúng ta là một gia đình mà, giờ em muốn tìm người nào mà chẳng được.”
Tô Ngộ nhướng mắt, ánh mắt cố chấp, mạnh mẽ dứt khoát nói: “Tôi chỉ yêu anh ấy, anh quản không được đâu.”
“Yêu?” Tô Trình nhướng mày, hừ một tiếng, “Tô Ngộ, tình yêu của mày rẻ mạt đến vậy sao? Mười mấy năm trước cũng vì một người mà dễ dàng thốt ra từ yêu, mười mấy năm sau cũng vì một người nói ra cái từ này, bẩn….”
_____
Tác giả có điều muốn nói:
A, mệt quá, nhấc ngón tay lên cũng không nổi.

Sẽ không ngược, không ngược nha.

Tôi còn chưa viết xong nữa, khi nào viết xong sẽ đăng, thực sự dậy không nổi, giờ đăng trước một chương, ngủ một giấc rồi viết tiếp.
Editor có lời mún nói: cái thằng Trình ôn dịch.
Thấy hai bạn nhà ta có tài nấu nướng đáng nể chưa, thật nà cạn nời..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN